Thế Thân Đi Nuôi Heo - Vinh Tiểu Hiên

chương 43: tiểu thập.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thời điểm Thư Liên biết chuyện xảy ra là khi đang đi chăm sóc da, nhiều ngày như vậy, cô khó được một ngày có tâm trạng tốt, lúc này mới đến tiệm làm đẹp. Nhờ nỗ lực của cô trong hai ngày qua, đại chúng đối với việc Trần Dương Hi rốt cuộc là điên hay là có được năng lực đặc biệt vẫn luôn tranh luận không ngừng.

Tuy rằng cũng có không ít người hoài nghi đôi vợ chồng kia có vấn đề, nhưng loại chuyện này muốn điều tra rõ ràng cũng không phải một sớm một chiều, chỉ cần thời gian đủ dài, người hoài nghi Trần Dương Hi tự nhiên sẽ càng ngày càng nhiều. Mà cô chỉ cần chờ sự tình lên men một chút, liền chuẩn bị vở tuồng tiếp theo, làm Trần Dương Hi không có cơ hội thở dốc.

Nhưng mà thời điểm cô hưởng thụ thời gian nhàn nhã, đột nhiên nghe được mấy người bên cạnh thảo luận với hứng thú bừng bừng.

"Mấy chị xem hot search chưa? Đôi vợ chồng kia quả nhiên có vấn đề!"

"Chuyện khi nào?"

"Mới đây thôi, có người cùng thôn quay video đăng lên, nghe nói đặc biệt đáng sợ, một cái rương chứa tiền bị tốt, sau khi lửa tắt, thì liền phát hiện một bộ xương ở trong sân!"

"Thật à? Chẳng lẽ đều bị Trần Dương Hi nói trúng!"

"Trước kia em có đọc truyện tranh của Trần Dương Hi, lúc ấy đã cảm thấy ý tưởng của họa sĩ này quá khác với những người khác, không nghĩ tới lại có bản lĩnh này!"

"Là trùng hợp sao, chị không tin trên thế giới vậy mà còn có chuyện như vậy......"

Hiển nhiên công chúng đối với chuyện bí ẩn khó giải thích này đều có sự nhiệt tình cực lớn, mọi người vừa nghe tin tức,vừa trình bày phỏng đoán và suy nghĩ của mình. Mà cái tên Trần Dương Hi càng ngày càng được nhiều người biết, thậm chí bởi vì việc này, doanh thu từ truyện tranh của cậu cũng bắt đầu tăng lên.

Nghe đến đó, Thư Liên cũng không còn tâm trạng chăm sóc da nữa, cô móc di động ra tìm hiểu mọi chuyện từ đầu đến cuối, sau khi xem xong, trong lòng thầm mắng đôi vợ chồng ngu xuẩn kia, cô rõ ràng để lại phương thức liên lạc cho bọn họ, nói bọn họ gặp vấn đề gì trước tiên phải liên hệ cho cô, tại sao có thể biến mọi chuyện thành như này, lúc này Thư Liên hiển nhiên đã quên, bộ dáng hoang mang lo sợ khi bản thân gặp ma.

Kỳ thật, sau khi vợ chồng họ Văn bình tĩnh lại đúng là cũng muốn liên hệ với Thư Liên, không phải vì bọn họ tin tưởng Thư Liên, mà là muốn liên hệ với Trần Dương Hi, bọn họ còn chưa kịp hành động, đã bị cưỡng chế bắt giam, nguyên nhân đương nhiên là do bộ xương trong sân.

Sau khi hai vợ chồng nghe được cái rương chứa tiền bị đốt cũng suy sụp, vừa mắng vừa khóc lóc!

"Cái con nhỏ chết tiệt này! Đã chết còn không để người ta yteen!"

"Cũng chỉ là là phát sốt thôi, ai biết nó yếu như vậy, lại không phải do chúng tôi giết nó!"

"Vất vả lắm mới kiếm được chút tiền, giờ mất tiền hết rồi, con trai tôi về sau lấy gì cưới vợ! Lấy gì mua nhà!"

"Sớm biết như vậy, lúc trước nó vừa sinh ra, nên trực tiếp bóp chết!"

Hai vợ chồng ngồi dưới đất khóc lóc, cảnh sát chung quanh nghe được cau mày lại, những kẻ này là loại người gì vậy!

Mà mọi người lại không nhìn thấy, trong phòng còn có hai cái bóng, một là của ma lưỡi dài làm chuyển phát nhanh, cái còn lại là bé gái đang ngơ ngác. Bé gái mặc một bộ quần áo rách nát, trong ánh mắt là sự mờ mịt và khó hiểu, bé giơ tay kéo kéo ma lưỡi dài bên cạnh, "Chú ơi, không phải ba mẹ muốn gặp con sao? Số tiền kia cũng là bọn họ nói dùng để tìm con, con lấy dùng, để tới gặp bọn họ, vì sao bọn họ lại không vui."

Chờ hồi lâu nhưng không được đáp lại, bé gái nghiêng đầu nhìn lại bên cạnh, mới phát hiện thứ mình túm chính là cái lưỡi của ma lưỡi dài, tức khắc cười ngượng ngùng, "Thực sự xin lỗi chú, mà lưỡi chú dài quá, còn có nước miếng." Nói xong, bé gái lại lấy tay cọ cọ trên quần áo ma lưỡi dài.

Ma lưỡi dài chỉ tới đưa bùa, "......" Không biết có thể đánh giá kém khách hàng hay không! "Nhóc con à, bùa vẫn ở đây, nhóc còn muốn gặp bọn họ không?"

Bé gái suy tư hồi lâu, ngẩng đầu dò hỏi, "Con có thể gặp anh đại tiên được không?"

Ma lưỡi dài cuốn cuốn đầu lưỡi, "Có thể, nhưng mà nè, trên thực tế anh chỉ mới mười chín tuổi, so với đại tiên còn nhỏ hơn."

"Con biết rồi chú, cảm ơn chú ạ." Bé gái lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn.

Ma lưỡi dài "......" Đều là ma, vì sao cảm thấy chỉ có bản thân là cặn bã. Ma lưỡi dài tự lâm vào hoài nghi nhưng vì tinh thần chuyên nghiệp, vẫn mang bé gái đi tìm Tiểu Thất.

Biệt thự, Tiểu Thất đang kiểm tra mầm cải thìa, phát hiện hai con ma trở về có chút kinh ngạc, "Nhanh như vậy đã xong rồi à?"

Bé gái nhanh nhẹn mà trượt xuống từ trên người ma lưỡi dài, lộc cộc chạy tới, "Anh đại tiên, em có vấn đề muốn hỏi anh."

"Được thôi, vấn đề gì?" Tiểu Thất đặt mầm cải thìa xuống, dịu dàng hỏi.

Bé gái thấy vậy nên trình bày nghi vấn của mình một lượt, 5 năm, bé vẫn luôn muốn chạy đi, nhưng mỗi lần muốn chạy đi lại nghe được tiếng khóc lóc gọi tên mình của ba mẹ, một lần lại một lần, bé không nỡ rời đi. Kỳ thật 5 năm qua, cô bé vẫn luôn ở bên người ba mẹ, nhưng bọn họ lại không nhìn thấy bé.

Cho nên khi cuối cùng cũng có phương pháp gặp nhau, bé háo hức vội vàng nói với Trần Dương Hi có thể dùng 30 vạn để đổi một cơ hội gặp mặt ba mẹ, hiện giờ bé cũng đã được như ước nguyện, nhưng vì sao ba mẹ lại không thấy vui.

Tiểu Thất nghe xong trầm mặc thật lâu, sau đó giơ tay vỗ vỗ đầu bé gái, "Bởi vì con người có những hạn chế riêng trong việc định nghĩa người thân, không phải ai dễ thương đều sẽ nằm trong giới hạn đó."

Bé gái cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên chảy ra huyết lệ, "Nhưng mà Văn Văn thích ba mẹ lắm, kiếp sau vẫn muốn bọn họ là ba mẹ em thì làm sao bây giờ?"

Tiểu Thất thở dài, "Nếu em hy vọng, thì bọn họ vẫn là."

"Thật sao?" Đôi mắt bé gái sáng lấp lánh, tràn ngập chờ mong mà nhìn Tiểu Thất.

Tiểu Thất gật gật đầu.

"Cảm ơn anh ạ!" Rốt cuộc bé gái cũng cảm thấy mỉm cười hài lòng, sau đó vẫy vẫy tay với ma lưỡi dài, "Chú à, chúng ta đi thôi, cháu còn muốn đi gặp ba mẹ."

Ma lưỡi dài "......" Chẳng lẽ lưỡi khiến nó trong già đi sao? Ma lưỡi dài mang theo bé gái rời đi, đêm nay hẵng là bé gái có thể gặp được ba mẹ như ước nguyện.

Tiểu Thất chọn một chậu cải thìa ra, "Các đứa trẻ lời người thật ra rất khoan dung với người thân."

Buổi tối, một mình ma lưỡi dài trở về, nó nói lớn nói rằng bé gái đã được như ước nguyện, linh hồn đã đi chuyển sinh, cũng đưa tới một đơn biên nhận chuyển phát nhanh với năm sao khen ngợi. Tiểu Thất tỏ vẻ rất vừa lòng, cũng thăng chức cho ma lưỡi dài, từ nhân viênchuyển phát nhanh thăng chức thành quản lí chuyển phát nhanh.

Ma lưỡi dài cảnh giác không thôi, "Đại tiên, chúng ta có nhân viên chuyển phát nhanh mới à?"

"Tạm thời còn không có." Tiểu Thất nhìn quanh bốn phía, không có mặt con ma mới nào khác, cho nên mới nói biệt thự lớn như vậy, chỉ có ba con ma ở vẫn có chút trống vắng, đây là thời điểm ra ngoài đón nhân viên về.

Thấy không có người tới giành công việc chuyển phát nhanh của mình, ma lưỡi dài yên tâm thắt cổ chơi đánh đu.

Chuyện của đôi vợ chồng họ Văn, rất nhanh đã sáng tỏ ở trên mạng, vợ chồng hai người vốn đang muốn chống cự lại một chút, kết quả ngày hôm sau không biết chuyện như thế nào, vừa nước mắt nước mũi tèm lem vừa kể lại toàn bộ mọi chuyện đã trải qua.

5 năm trước bởi vì bị bỏ quên, nên con gái họ chết vì bệnh, vừa lúc ấy vợ chồng hai người nhìn thấy tin tức xin quyên góp để tìm con, vì thế nghĩ ra một kế, lặng lẽ giấu thi thể đi sau đó nói dối con mình mất tích với bên ngoài.

5 năm qua, thông qua việc xin tiền quyên góp, hai người kiếm được hơn 37 vạn, mà số tiền quyên góp trên danh nghĩa mang tặng, thực tế đều bị hai vợ chồng giấu trong nhà, tính về sau để cho con trai. Nói đến cũng khéo, trong khoảnh khắc bọn họ sắp thu tay, lại nghe nói đến chuyện Trần Dương Hi báo mộng giúp người ta tìm được thi thể con trai, hai vợ chồng bọn họ tính mượn dùng danh tiếng của Trần Dương Hi, kiếm món lợi cuối cùng rồi thu tay lại, kết quả không chỉ bị lật mà, mà còn trực tiếp vào tù.

Biết được chân tướng sự tình, mọi người không những phỉ nhổ đôi vợ chồng này, đồng thời lại càng tò mò về Trần Dương Hi, đến cả độ nổi tiếng của Lâm Mộ Vân cũng tăng lên nhiều, không ít người đều khen ngợi hắn thật tinh mắt, hơn nữa suy đoán mấy năm gần chuyện làm ăn của Lâm thị phát triển không ngừng, có phải là nhờ cưới Trần Dương Hi hay không, rốt cuộc thì một cái người tài giỏi như vậy, khẳng định sẽ không bạc đãi người nhà.

Hiện giờ Lâm Mộ Vân ra ngoài bàn chuyện làm ăn, thường xuyên bị người khác trêu chọc. Việc này làm cho hắn rất khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể cười nịnh nọt.

Hôm đó tan làm, Lâm Mộ Vân mang về hai cái túi đưa cho Thư Liên và Trần Dương Hi, "Đây là đơn xét nghiệm mấy ngày trước, tình hình của Tiểu Thư vẫn tốt, còn tình hình của Dương Dương có chút phức tạp, nhưng cũng không phải việc gì lớn, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, không bao lâu là có thể khỏi hẳn."

Thư Liên sửng sốt một chút nhận lấy túi, cô nhìn cái túi kia của Trần Dương Hi, bên trong rõ ràng có thêm mấy bình thuốc trong nháy mắt, dường như Thư Liên đã hiểu.

Tiểu Thất nhận lấy túi, xem đơn xét nghiệm của mình, mày càng ngày càng nhíu chặt. 【 Nhóc Seri, mấy chữ này là có ý gì? 】

5000, 【 Chứng rối loạn lưỡng cực, một chứng bệnh khiến cảm xúc của người bệnh vượt quá tầm kiểm soát của mình, tâm trạng sẽ chuyển đổi giữa trầm cảm và hưng phấn, nghiêm trọng sẽ dẫn đến rối loạn nhân cách phân liệt. 】

Lâm Mộ Vân thấy thế vội vàng an ủi, "Yên tâm, anh sẽ luôn ở đây, nhưng Dương Dương em cũng phải tích cực phối hợp điều trị, phải uống thuốc đúng giờ, bác sĩ tâm lý cũng sẽ đúng giờ tới nhà, trong khoảng thời gian này em cố gắng không ra ngoài, để tránh đột nhiên phát bệnh."

"Được ạ." Tiểu Thất ngoan ngoãn đáp, cũng nở nụ cười dịu dàng quen thuộc.

Lâm Mộ Vân theo bản năng tránh ánh mắt của Trần Dương Hi, "Nếu có vấn đề gì nhất định phải nói với anh, gần đây còn thường xuyên gặp ảo giác không?"

"Có ạ, vẫn có thể nghe được tiếng bước chân, tiếng cười của trẻ con, với lại em cứ có cảm giác, có thứ gì đó sắp đến, phỏng chừng là đêm nay." Tiểu Thất đáp lại.

Vốn dĩ Lâm Mộ Vân chỉ thuận miệng hỏi, "......"

Thư Liên đang ở vui sướng khi người gặp họa, "......" Có chút sợ.

5000 vốn tưởng rằng bản thân đã có thể bình tĩnh, 【......】

Một câu này thành công khiến cả biệt thự lâm vào không khí quỷ dị trầm mặc, Tiểu Thất thấy thế, vội vàng tốt bụng giải thích, "Yên tâm, không cần sợ, khẳng định không phải là cái gì đặc biệt xấu, đặc biệt đáng sợ, thứ kỳ quái không phải người."

Lời giải thích như vậy hiển nhiên không thể an ủi Thư Liên, nhưng mà lúc này đây dù tinh thần đang cực kì căng thẳng, cô cũng không có mở miệng nói muốn ở cùng một chỗ với hai người Trần Dương Hi và Lâm Mộ Vân.

Đêm đó, thần kinh mỗi người đều hồi hợp mà lẳng lặng chờ đợi, nhưng chờ mãi chờ mãi, chỉ có quanh quẩn tiếng bước chân và tiếng khóc của trẻ con quen thuộc vào lúc 12 giờ, trừ cái này ra, cũng không có gì đặc biệt.

Trong phòng ngủ, Thư Liên đang quấn chăn nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn chưa hoàn tàn thư giản, cô cảm nhận được gì đó không ổn, trong tiếng bước chân kia còn có âm thanh khác txen lẫn. Cẩn thận nghe, mơ hồ còn có thể nhận ra điểm khác biệt.

"Bụp! Bụp! Bụp! Bụp......"

Tựa như có thứ gì đó quy luật nện trên mặt đất, tiết tấu rất khớp với tiếng bước kéo lê chân, nhưng rất nhanh, âm thanh kia đột nhiên nổi bật hẵng, bởi vì tiếng bước chân là ở căn phòng trên lầu tới lui tới lui, mà âm thanh bụp bụp kia tiếng sau một tiếng mở cửa, vậy mà thật sự đã ra khỏi phòng!

Hô hấp của Thư Liên như ngừng lại, cô cẩn thận lắng tai nghe, người đã thu mình trong chăn, ánh mắt theo bản năng mà nhìn chằm chằm cửa phòng.

Bụp! Bụp! Bụp! Âm thanh kia còn đang tiếp tục, thứ kia vậy mà lại xuống lầu! Sau đó tới hành lang lầu hai, âm thanh cũng càng thêm rõ ràng, tiếp theo chính là cạch một tiếng, thứ kia hình như đã mở cửa một căn phòng nào đó, âm thanh bụp bụp bụp nhỏ lại trong chốc lát, lại lần nữa vang lên, sau đó lại cạch một tiếng!

Thư Liên nháy mắt ý thức được, thứ kia đang mở cửa để kiểm tra phòng!

Thư Liên run rẩy không ngừng, cô không biết thứ kia đang kiểm tra cái gì! Nhưng dựa theo âm thanh mà đoán, thứ kia rất nhanh sẽ tim đến phòng mình!

Bụp! Bụp! Bụp!

Không chỉ có thứ không rõ tên bên ngoài cửa đang đập, mà còn có cả nhịp tim dữ dội của cô, cô cực kỳ hoảng sợ muốn nhắm mắt lại, nhưng đôi mắt lại không chịu khống chế mà mở lớn.

Rốt cuộc, cạch một tiếng, cửa phòng cô mở ra, lúc này đây, mí mắt cô giật giật, cuối cùng cô cũng nhắm hai mắt lại. Trước khi nhắm mắt, nương theo ánh đèn ở hành lang, cô mơ hồ thấy được một cái bóng thật lớn giống như có xúc tua. Thư Liên điên mất! Làm sao vậy, không phải người nữa à? Yêu ma quỷ quái đều sắp lên sân khấu hết sao??

Bụp! Bụp! Bụp! Rõ ràng là âm thanh nhảy lên không ngừng đang quanh quẩn trong phòng ngủ, Thư Liên nhắm chặt mắt lại, không dám mở, sợ vừa mở mắt liền nghênh đón thứ gì đó kì quái.

Nhưng mà trên thực tế, trong phòng ngủ của Thư Liên đúng thật có một thứ đang nhảy lên, đó là một loài thực vật nhăn nheo bèo nhèo giống như nhân sâm đang nhảy nhót trên mặt đất, trên đỉnh đầu có một ít lá cây ở dưới ánh đèn tựa như xúc tua lớn.

Loài thực vật giống nhân sâm dạo quanh một vòng, không tìm được người muốn tìm, liền nhảy nhót đi ra ngoài, trước khi rời đi còn rất lễ phép dùng một chiếc lá cây cuộn lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng đóng lại.

Thư Liên cắn chặt môi, nước mắt nước mũi giàn giụa lại không dám phát ra âm thanh, cô không dám mở to mắt như cũ, lúc cô người đầy mồ hôi lạnh trốn ở trong chăn không muốn nhúc nhích.

Thì bên kia, Tiểu Thất đang ngủ thẳng tắp mà ngồi dậy từ trên giường, bên cạnh là Lâm Mộ Vân đang ngủ ngon lành. Tiểu Thất nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, rõ ràng đang chờ đợi cái gì đó.

【 Cậu...... Cậu...... Cậu đang...... Chờ cái gì? 】5000 thật sự nhịn không được dò hỏi.

【 Không chờ cái gì bết? Không có tiếng bụp bụp đâu, cậu nghe lầm rồi! 】

5000, 【......】 Hóa ra còn có cả tiếng bụp bụp sao? Giống như để xác nhận, rất nhanh nó cũng nghe thấy tiếng nhảy lên Bụp! Bụp! Bụp! dần dần tới gần.

Cùng với một tiếng cạch, cửa phòng bị mở ra, một cái bóng đen tiến vào, 5000 tức khắc thét chói tai một tiếng, 【 A a a! 】

Cái bóng đang xoay tai nắm cửa tựa hồ bị này tiếng thét chói tai làm hoảng sợ, vèo một tiếng rụt người lại. Sau một lát, một cái đầu củ cải lẽ thò ra dò xét, nheo mắt lại đánh giá tình huống trong phòng, nhìn thấy Tiểu Thất trên giường tức khắc đôi mắt mở to, nhưng cũng không mở to lắm, nhiều nhất là từ đậu côve mở thành đậu nành.

Tiếng thét của 5000 bị kẹt lại,【 Nhân...... Nhân sâm? 】

【 Cậu mới là nhân sâm! Cả nhà cậu đều là nhân sâm! 】 Thứ kia bụp một tiếng nhảy vào phòng ngủ, dùn lá cây chống nạnh, mở miệng nói với khí thế mạnh mẽ.

5000 hoàn toàn ngây ngẩn cả người, không phải do bị mắng ngốc, mà là do nó ngạc nhiên vì thứ kia vậy mà có thể nghe được giọng của mình! Hệ thống được trói định với linh hồn của ký chủ, giao tiếp cũng là thông qua ý thức, theo lý mà nói, dưới tình huống không chủ động chia sẻ quyền hạn, thì sẽ không có kẻ thứ ba nghe thấy.

Tiểu Thất ngồi trên giường thấy thế liền ngã ra sau, lại ngủ như xác chết, "Ngủ đây ngủ đây, không phải củ cải xinh đẹp Tiểu Lục, là củ cải dại Tiểu Thập, ốc sên không nên ôm hy vọng."

Truyện Chữ Hay