Thế Thân Đi Nuôi Heo - Vinh Tiểu Hiên

chương 27: mua một tặng một

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lữ Lâm Dã thuê chung cư ở gần trường đại học, người cu trú ở bên trong cũng đa phần là giáo viên và học sinh, một đám người phái vài vị đại biểu đi theo thành một đoàn rồi tới cục cảnh sát. Mà bởi vì mức độ nổi tiếng mấy ngày nay của Lục Úy Lam, sớm đã có người đem hết thảy chuyện này phát tán trên mạng rồi.

Quần chúng hóng chuyện nháy mắt vứt hết mấy tin cũ, sôi nổi nghe tin mới. Nhìn bộ dáng thê thảm của Lữ Lâm Dã trong video, có người tỏ vẻ đồng tình với hắn, có người bởi vì liên tiếp bị Lục Úy Lam vả mặt nên tỏ vẻ tò mò về nguyên nhân. Nhưng hiệu suất làm việc của cư dân mạng luôn rất cao, lý lịch ưu tú của Lữ Lâm Dã rất nhanh đã bị người ta công bố, đối với học sinh ưu tú như vậy, mọi người sẽ luôn chú ý cao hơn.

Ở Cục Cảnh Sát, vì tín nhiệm chú cảnh sát, Tiểu Thất buông lỏng phân bón ra, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế chờ được hỏi, sau đó sẽ quang minh chính đại mà nhận lại phân bón của mình. Nghĩ như vậy, Tiểu Thất còn nhìn về hướng Lữ Lâm Dã bằng một ánh mắt từ ái.

Lữ Lâm Dã đang dựng tuyến phòng thủ tâm lý, bản thân nỗ lực duy trì bình tĩnh, "......" Cái tên Lục Úy Lam này quá kiêu ngạo, lúc này còn không quên uy hiếp mình.

Bọn học sinh nhiệt tình hỗ trợ thấy Lục Úy Lam đánh người nhưng còn có thể bình tĩnh như thế, nhìn lại Lữ Lâm Dã vậy mà đứng ngồi không yên, sắc mặt cũng trở nên khó coi, không khỏi bất bình thay cho Lữ Lâm Dã, anh nhìn xem người đánh anh đã đến Cục Cảnh Sát rồi còn sợ hãi như vậy.

Ánh mắt của Tiểu Thất tràn ngập chờ mong cùng tin cậy, chú cảnh sát cũng không khỏi cảm thấy áp lực rất lớn, nhưng cũng may thoạt nhìn đây chỉ là một trận tranh cãi đơn giản, nghĩ là giải quyết cũng sẽ không quá khó. Đầu tiên theo trình tự bắt đầu tiến hành dò hỏi mọi người, bọn học sinh nhiệt tình cực kỳ thành thật mà kể lại quá trình mình nghe được tiếng kêu thảm thiết, rồi thấy Lục Úy Lam kéo người xuống lầu, cảnh sát nghe được cũng không khỏi thổn thức.

Đến khi hỏi Lữ Lâm Dã, Lữ Lâm Dã đã điều chỉnh tâm lý của mình từ lâu vừa muốn mở miệng, liền thoáng nhìn ánh mắt "từ ái" kia của Lục Úy Lam, tinh thần không khỏi căng thẳng, cũng may tố chất tâm lý của hắn luôn rất mạnh, nhanh chóng nói nội dung mình vừa mới tưởng tốt ra, "Tôi mấy ngày trước xuống lầu té nên bị thương, ở nhà tịnh dưỡng, sau đó Lục Úy Lam không biết như thế nào vào nhà của tôi, mở miệng liền nói phải giết tôi, lúc sau còn nói muốn kéo tôi đi ra ngoài chôn, tôi đánh không lại hắn, chỉ có thể lớn tiếng kêu cứu."

Lúc sau khi nói xong, Lữ Lâm Dã liền ý thức được có chút không ổn, hắn nói quá nhanh, hơn nữa còn thiếu cảm tình, tựa như đã sớm viết tốt lời kịch. Quả nhiên, vị cảnh sát làm nhiệm vụ ghi chép nhìn hắn một cái, tuy rằng chưa nói cái gì, nhưng Lữ Lâm Dã vẫn nhạy bén mà cảm nhận được sự hoài nghi trong ánh mắt kia.

Đến phiên của Tiểu Thất, tay Tiểu Thất vẫn luôn sờ sờ củ cải trắng không rời, "Anh ta ở nhà dưỡng thương do mấy ngày hôm trước bị tôi đá gãy xương sườn, tôi mở cửa đi vào, sau đó anh ta không đánh thắng tôi, tôi tự nhiên muốn làm theo lời đã nói, dẫn anh ta đi làm phân bón."

Mọi người ốn tưởng rằng Lục Úy Lam muốn giảo biện một phen, "......" Câu trả lời này giản dị tự nhiên, mọi câu đều tràn ngập hương vị kiêu ngạo, lại còn có lộ chuyện mấy ngày hôm trước đá gãy xương sườn người ta.

Bọn học sinh nhiệt tình nghe xong từng cái tay đều hơi giơ lên đầu, cảm thấy mình hôm nay làm một việc khó lường, nhưng phản ứng của cảnh sát lại có chút ra ngoài dự kiến của bọn họ.

"Xương sườn? Phân bón?" Động tác của cảnh sát làm nhiệm vụ ghi chép dừng một lúc, mấy ngày hôm trước Lục Úy Lam bị người ta làm chém vào cổ thì anh ta cũng ở đó, "Ý cậu bảo hắn là kẻ mấy ngày hôm trước dùng dao làm cậu bị thương?"

Tiểu Thất ngoan ngoãn gật đầu, "Đúng rồi, ngày đó tôi nói bắt được hắn liền phải lấy hắn đi làm phân bón, các chú cũng nghe rồi, có thể làm chứng."

Nghe thế, Lữ Lâm Dã có chút ngồi không yên, ánh mắt theo bản năng mà liếc về hướng cửa, mà cảnh sát lâu năm có nhiều kinh nghiệm, trực tiếp che ở phía trước, ngữ khí cũng cứng rắn hơn, "Lữ Lâm Dã, ở đây có vụ án khác yêu cầu cậu phối hợp điều tra......"

Còn chưa có nói xong, Lữ Lâm Dã đột nhiên phát điên, muốn nhanh chóng lướt qua chướng ngại trước mặt, lao ra Cục Cảnh Sát. Cảnh sát sớm có chuẩn bị, giơ tay phải ra định bắt người, nhưng một củ cải trắng từ trên trời giáng xuống, nhấm chuẩn giữa đầu của Lữ Lâm Dã. Lữ Lâm Dã tức khắc thấy hoa mắt, bùm một cái trực tiếp quỳ gối trên mặt đất.

Cảnh sát nhìn Lữ Lâm Dã quỳ gối chính mình trước mặt, "......"Bọn học sinh nhiệt tình không biết đã xảy ra chuyện gì, "......"

Cũng may cảnh sát phản ứng rất nhanh, nhanh chóng khống chế hắn lại, bọn học sinh nhiệt tình tay hơi giơ lên đầu không khỏi chậm rãi thả tay xuống, bọn họ có chút khó hiểu mà nhìn Lữ Lâm Dã, tựa hồ muốn biết vì sao hắn lại chạy.

Tiểu Thất đi qua nhặt lên củ cải trắng của mình mà âu yếm, sau khi xác nhận củ cải không chịu tổn thương mới nhẹ nhàng thở ra, lúc mình lấy củ cải ở cửa đã để lại tiền, buổi tối về nhà còn muốn ăn đó, "Đúng rồi, còn có....... Có người nhờ tôi nói lại, phía dưới ngăn kéo thứ nhất ở tủ đầu giường trong phòng ngủ ở chung cư của anh ta có cái ngăn nữa, để một ít đồ vật."

Nghe được câu này, Lữ Lâm Dã khó nén kinh ngạc ngẩng đầu, trong ánh mắt trừ bỏ kinh ngạc, càng có rất nhiều hoang mang khó hiểu, hắn hành sự luôn cẩn thận, hắn không rõ làm sao mà Lục Úy Lam biết được.

Tiểu Thất chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ giọng mở miệng, "Việc anh làm, không chỉ trời đang nhìn, ma cũng đang nhìn đó"

Ma xui xẻo đấm đấm ngực, lần đầu tiên cảm thấy mình có hình tượng ma cao lớn kèm không ít thần bí.

Lữ Lâm Dã cũng không tin ma quỷ thần thánh, nếu không cũng sẽ không trở thành sát thủ liên hoàn, hắn thậm chí sẽ vào đêm khuya liên tục xem lại đoạn ghi hình lúc mình giết chết những con chó mèo, hắn hưởng thụ khoái cảm khống chế sinh mệnh, cũng không vì thế mà cảm thấy sợ hãi, nghe Lục Úy Lam nói như thế không khỏi cười nhạo một tiếng, "Nếu mày tin chuyện đó thì thật tốt quá, nếu tao chết, nhất định sẽ ám lấy mày".

Tiểu Thất nhìn về phía Lữ Lâm Dã ánh mắt càng thêm từ ái, mua một tặng một, còn có chuyện tốt cỡ này, nhân loại quả nhiên là sinh vật đáng yêu, cậu cũng rất muốn một lần thử sự khác biệt của phân bón từ cơ thể nhân loại và linh hồn.

Bởi vì khoảng cách đến chung cư không xa, rất nhanh liền có tin báo lại, nhận được điện thoại, nghe tin bên trong truyền đến làm cảnh sát nháy mắt bị sốc, anh ta khó tin được mà xác nhận lại một lần, sau đó trực tiếp còng tay Lữ Lâm Dã lại.

Bọn học sinh nhiệt tình đều kinh ngạc, sao kẻ đánh người lại nhàn nhã lau củ cải, ngược lại người bị đánh lại bị bắt?

"Lữ Lâm Dã, hiện tại cậu bị giam giữ vì tội giết hàng loạt tài xế taxi, đi với tôi, nơi này đã không phải chỗ cậu nên ở." Hiển nhiên, Lữ Lâm Dã có chỗ mới phải đi, đến đó, hắn sẽ bị thẩm vấn nghiêm khắc hơn.

Lữ Lâm Dã cũng biết mình chạy không thoát, không có phản kháng mà rời đi theo cảnh sát, nhưng đi được vài bước lại đứng lại, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lục Úy Lam, "Mày biết là ai đưa thông tin của mày cho tao không?"

Tiểu Thất thành thật trả lời, "Không biết." Người biết cậu muốn nuôi heo quá nhiều, người muốn diệt trừ thiên tài nuôi heo là mình đây cũng quá nhiều, ôi, ốc sên ưu tú luôn là làm người ta đố kỵ.

Lữ Lâm Dã lại lần nữa cười như điên, "Là Lục Minh Tư đó, nó còn nhiều lần cho tao thông tin cơ bản của mày, sợ tao tìm không thấy mày." Sau khi hắn thất bại lần đầu tiên, đại khá là sau hồi lâu Lục Minh Tư không chờ được tin gì nên sốt ruột, lại đưa cho Lữ Lâm Dã vài thông tin, nhưng mà cậu ta đã quên, Lữ Lâm Dã nếu muốn diệt trừ người biết chuyện là Lục Úy Lam, tự nhiên cũng muốn diệt trừ kẻ mật báo cũng biết chuyện đó, "Kỳ thật nếu hôm nay mày không tới, hẳn là tao đã giúp mày diệt trừ Lục Minh Tư, nghĩ như vậy có tiếc nuối hay không?"

Biểu tình của Tiểu Thất bình đạm, không có phản ứng gì, tình tiết cốt truyện còn chưa đi xong, Lục Minh Tư còn không thể lấy làm phân bón, có cái gì để tiếc nuối.

Thấy biểu tình của Lục Úy Lam bình đạm không gợn sóng phản ứng nào, Lữ Lâm Dã đột nhiên nở nụ cười ha ha, "Cũng đúng, với thực lực của mày, vốn dĩ không cần tao ra tay, chúng ta giống nhau, thậm chí mày so với tao còn xuất sắc hơn, thủ pháp thành thạo như vậy, mày giết bao nhiêu người rồi?"

Mọi người ở đây nháy mắt cảm thấy sởn tóc gáy, nhìn về phía Lữ Lâm Dã và Lục Úy Lam biểu tình đều tràn ngập hoài nghi cùng chán ghét. Thậm chí cảnh sát đang áp giữ Lữ Lâm Dã, cũng sinh ra một tia hoài nghi đối với Lục Úy Lam.

Tiểu Thất nghiêm túc nhớ lại mình đã giết chết bao nhiêu yêu ma quỷ quái, "Đại khái có khoản mấy trăm vạn á."

Lữ Lâm Dã "......" Nếu không phải số lượng quá lớn, nhìn biểu cảm của Lục Úy Lam, hắn cơ hồ sẽ tin.

Những người còn lại"......" Được rồi, là bọn họ lo nhiều rồi.

6362, 【 Ha ha ha, ký chủ, cậu nói lố quá, sẽ không có người tin. 】

Tiểu Thất cảm thấy tủi thân, vì sao nói thật cũng không ai tin, nhân loại quả nhiên là không muốn tin tưởng sinh vật khác.

Cảnh sát cũng không cho Lữ Lâm Dã thêm cơ hội nói chuyện, áp giải người đi, nhưng mà thẳng đến lúc ra khỏi phòng, giọng của Lữ Lâm Dã còn đang không ngừng truyền đến, "Lục Úy Lam, tao chờ mày! Chúng ta là giống nhau! Chúng ta là đồng loại!"

Tiểu Thất không để bụng, đừng nghĩ giả làm thân thích lừa ốc sên, ốc sên vẫn là có thể nhận ra ốc sên, tên kia rõ ràng chính là nhân loại.

Sau khi Lữ Lâm Dã rời khỏi, bọn học sinh bị khiếp sợ mới đồng loạt phản ứng lại, vây quanh cảnh sát mồm năm miệng mười mà dò hỏi.

"Lữ Lâm Dã thật sự giết người sao?"

"Các chú lục soát cái gì? Lữ Lâm Dã là cái tên tội phạm biến thái biến giết người sao?"

"Có chứng cứ không? Chúng tôi có thể xem không?"

"......"

Trước tiên chưa có phán quyết, hiển nhiên bọn học sinh là không có được đáp án, chỉ là được cho biết có tin tức cảnh sát trước tiên sẽ thông báo cho họ.

Cuối cùng, ánh mắt cảnh sát chuyển hướng về phía Lục Úy Lam, biểu tình dễ chịu hơn không ít, rốt cuộc đây chính là công thần giúp cho bọn họ bắt được hung thủ, "Cậu còn có nghi vấn gì sao?"

"Có." Tiểu Thất ngoan ngoãn nhấc tay, biểu tình trong rất nghiêm túc, "Phân bón của tôi có phải không lấy về được hay không."

Cảnh sát còn tưởng rằng có vấn đề gì quan trọng, "...... Ha ha, bạn học Lục còn rất có khiếu hài hước đó, phân bón của cậu không lấy về được, nhưng cậu vì quần chúng nhân làm chuyện tốt, có thể lấy lại vinh dự và tán dương."

"Được ạ." Tiểu Thất ngoan ngoãn trả lời, trong lòng suy tư, chú cảnh sát xem ra cũng thích phân bón, coi như làm chuyện tốt, tuy rằng ốc sên cũng rất tiếc.

Cuối cùng, Tiểu Thất không thể xách theo phân bón đi, chỉ có thể gửi hy vọng với ngày mai vui sướng đi mua được heo con thông minh.

Đến nỗi bọn học sinh nhiệt tình, nhìn Lục Úy Lam ôm củ cải rời đi không khỏi có chút hổ thẹn, bọn họ còn tưởng rằng hôm nay là làm chuyện tót, không nghĩ tới là thành trở ngại chứ không giúp được gì, hóa ra Lục Úy Lam cũng không có ăn chơi trác táng như trong lời đồn, chẳng những có khiếu hài hước, hơn nữa thân thủ còn rất lợi hại, còn rất bình dân.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Xuân, "Sẵn sàng chưa? Hãy nói về hàng chục tệ! Tiểu Thất! Mang củ cải lên đi!"

Tiểu Thất, "Củ cải củ cải ngon ~ một cái chỉ có giá 30 tệ !" ~ Nó sử dụng phân bón nguyên chất tự nhiên chất lượng cao. Mỗi loại phân bón đều do tôi tự tay lựa chọn, rất đáng tin cậy ~"

Lão Xuân, "... Phân bón của cậu có phải là loại có họ không?"

Tiểu Thất ngoan ngoãn gật đầu, "Đúng vậy. ~ Củ cải củ cải trồng bằng phân bón chất lượng cao. Củ cải trồng bằng phân bón~" Một lúc lâu sau, Tiểu Thất bối rối, "Lạ thật, sao không ai mua củ cải chất lượng cao vậy?"

Cảm ơn vào ngày 2021-11-04 21:30:00 ~ Các thiên thần nhỏ đã bình chọn cho tôi hoặc dun g dịch dinh dưỡng trong năm 2021-11-05 21:3 0:00~

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Ergouzha, tháng 7 30 bình; Feng yuege 3 bình; Neu 1 bình; Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!

Truyện Chữ Hay