Lúc Tiểu Thất liên tục đốc thúc, cậu thanh niên thiếu chút nữa khóc vẫn hông khô sách vở và di động, sau khi chờ Tiểu Thất xác nhận di động và sách vở đều có thể tiếp tục sử dụng, mới thả người rời đi, trước khi rời đi còn nói lời tàn nhẫn, "Không phục còn có thể tới tìm tôi, ông đây lúc nào cũng tiếp."
Cậu thanh niên bay nhanh rời khỏi phòng học, cảm thấy hôm nay mình quá bốc đồng, về sau hẳn là sẽ không, vẫn là do Lục Minh Tư dễ bị bắt nạt.
Có ý nghĩ giống cậu thanh niên không chỉ có một người, ngoại trừ các bạn học trong phòng, còn có các dân mạng thông qua di động xem đoạn video này. Không thể không nói, Lục Úy Lam đúng là quá kiêu ngạo, trái ngược hoàn toàn với Lục Minh Tư, nếu đi dẫm Lục Úy Lam, toàn bộ bàn chân đều sẽ bị đâm thủng, thứ kia còn mang theo độc, sẽ làm người đạp khó chịu thật lâu.
"Trời ơi, vì sao tôi cảm thấy Lục Úy Lam có chỗ đẹp trai?"
"Đồng cảm, so sánh với Lục Minh Tư cứ lải nha lải nhải đòi tự sát, Lục Úy Lam không cần quá nam tính!"
"Nói thẳng, tôi thích tên ăn chơi trác táng này!"
"Ha ha ha, danh bạ điện thoại của tôi không có chỗ cho cậu ta, sao cậu ấy kiêu ngạo vậy?"
"......"
Lục Minh Tư bận việc cả đêm, thậm chí còn phải chịu khổ nằm viện rửa ruột, kết quả cục diện cứ đơn giản mà bị Lục Úy Lam khống chế như thế. Lục Minh Tư nằm ở trên giường bệnh nhìn di động, tức giận đến thiếu chút nữa chết mất, nhưng mà trả giá nhiều như vậy, dưới tình huống này hiển nhiên cậu ta không nghĩ đến từ bỏ, lập tức liên hệ người khống chế hướng đi của dư luận, để tranh thủ giành sự đồng tình cho bản thân, dù sao video kia cũng chỉ có thể chứng minh cậu ta đâm người, không thể chứng minh là cậu ta cố ý đâm người, chỉ cần mình tỏ thái độ đủ thấp, Lục Úy Lam cũng đủ kiêu ngạo, luôn có người đồng tình với kẻ yếu.
Lúc cậu ta vừa mới thở phào nhẹ nhõm, của phòng bệnh bị đẩy ra, vẻ mặt Lục Hiếu Chi không vui mà đi đến, phía sau còn có Lục Hành Chỉ khó nén vẻ mỏi mệt.
"Trước đây nói với mày thế nào, không được gây chuyện, mày cho rằng ở cái bệnh viện này là có thể giành được sự đồng tình của đại chúng, tao nói cho mày, cho dù mày có chết, người thật sự rớt nước mắt cũng không tới vài người! Đừng trêu chọc Lục Úy Lam, mệnh mày là cái gì, trong lòng không biết sao?" Hiển nhiên Lục Hiếu Chi đã biết trên mạng đã xảy ra cái, nhìn từ khi Lục Minh Tư trở về nhà họ Lục liền không ngừng gặp khó khăn mà giận sôi máu.
Lục Minh Tư bị răn dạy mà mặt đỏ lên, lại không dám cãi Lục Hiếu Chi, ngoài mặt gật đầu nhận sai, trong lòng lại càng thêm khó chịu, nếu không phải nhà họ Lục không giúp cậu ta, cậu ta làm gì đến nỗi phải đi bước này. Những cư dân mạng đó chẳng lẽ mắt đều mù, không một ai thấy bộ dạng kiêu ngạo khi dễ người của Lục Úy Lam trong video sao, đến cuối cùng là chỗ nào đáng quý?
"Đừng tưởng rằng nhà họ Lục cái gì cũng không làm, hiện tại mày còn có thể nằm ở bệnh viện, mà không phải nằm ở nhà giam, mày tưởng cảnh sát đều có tính đồng cảm sao?" Người lão luyện như Lục Hiếu Chi, dễ dàng nhìn thấu tâm tư của Lục Minh Tư, quả nhiên là Thiên Sát Cô Tinh!
Lục Minh Tư nghe xong cũng không để bụng, bởi vì cậu ta biết, những gì nhà họ Lục có thể làm thật ra rất nhiều, sở dĩ mình không vào nhà giam, cũng là vì nó gây tổn hại quá lớn cho nhà họ Lục. Nếu thật sự để ý mình, đã sớm có thể bắt đầu kiểm soát quan hệ công chúng.Thấy trạng thái của Lục Minh Tư như thế, Lục Hiếu Chi cũng lười nói thêm cái gì nữa, xoay người rời khỏi phòng bệnh, Lục Hành Chỉ trước khi rời đi liếc mắt nhìn Lục Minh Tư một cái, "Sức cuốn hút của Úy Lam rất mạnh, đây là trời sinh, những thứ tự nhiên là hấp dẫn nhất."
Lục Minh Tư nắm chặt chăn, lộ ra một nụ cười cứng đờ "Em biết rồi anh." Cậu ta nghe hiểu, Lục Hành Chỉ cảnh cáo cậu ta, giả chung quy là giả, cho nên cậu ta không thể so sánh với Lục Úy Lam.
Chờ cửa phòng bệnh đóng, hốc mắt của Lục Minh Tư đỏ bừng, cậu ta hít hai hơi thật sâu rồi thở hổn hển, oán hận với nhà họ Lục cũng bắt đầu điên cuồng nảy sinh, vì sao kiếp này, Lục Úy Lam và nhà họ Lục đã rạn nứt, mình vẫn không chiếm được sự chú ý của nhà họ Lục! Nếu trên thế giới này, chưa từng có Lục Úy Lam thì tốt rồi!
Vừa lúc này, TV trong phòng bệnh thông báo tin tức mới nhất: "Gần đây đã phát hiện được 4 thi thể nam giới, 4 cái chết đều giống nhau. Về cơ bản có thể kết luận rằng cùng một người đã phạm tội. Sau khi được cảnh sát xác minh, ba người trong số họ là tài xế taxi, người còn lại không phải là tài xế mà là một người thuộc tầng lớp lao động bình thường. Cảnh sát tin rằng nạn nhân có danh tính đặc biệt này rất có thể sẽ là bước đột phá trong vụ án. Vụ án hiện đang tiến triển ổn định, và chúng tôi mong mọi người tích cực cung cấp manh mối....."
Nhìn TV, đôi mắt của Lục Minh Tư đột nhiên sáng lên, cậu ta nhớ tới kiếp trước đúng thật có một sát nhân liên hoàn như vậy, chuyên săn giết tài xế taxi vào đêm khuya, trước đây đã giết bảy người, trong đó chỉ có một người không phải tài xế, mà là người lên nhằm xe taxi của tên sát nhân đang chuẩn bị vứt xác, nói trùng hợp cũng trùng hợp còn nhận ra sát thủ, bởi vậy bị diệt khẩu.
Chuyện này lúc ấy đã gây chấn động rất lớn, không chỉ vì số người chết quá lớn, còn bởi vì hung thủ quá kiêu ngạo, ở trên mạng viết một bài, kể lại quá trình mình giết người, nhưng trước khi hắn ta bị bắt, thì không có bất cứ ai chú ý, người ngẫu nhiên nhìn thấy bài viết, cũng chỉ tưởng ai đó viết tiểu thuyết.
Trước đó, Lục Minh Tư cũng không cảm thấy chuyện này không có quan hệ gì với mình, nên cũng không để ý, nhưng vừa mới nghe tin tức kia, nghe sao thấy rất quen tai, quá ăn khớp với câu chuyện ma trước kia không lâu Lục Úy Lam đã kể, lại tính thời gian người làm công ăn lương kia tử vong một chút, vậy mà khá trùng khớp.
Lục Minh Tư thiếu chút nữa cười ra tiếng, đây là người có phúc trạch thâm hậu sao? Tùy tiện kể câu chuyện ma cũng có thể ăn khớp với chuyện sát nhân liên hoàn, tuy rằng không biết Lục Úy Lam nghe chuyện ma từ đâu, nhưng chỉ cần sát nhân liên hoàn tin thật là được.
Nghĩ đến đây, tinh thần của Lục Minh Tư tức khắc tỉnh táo, cậu ta gấp không chờ nổi mà theo trí nhớ tên tìm được bài đăng của tên hung thủ kia, bài đăng ghi chép kỹ càng tỉ mỉ ghi lại quá trình sát nhân liên hoàn giết người, nếu là ngày thường nhìn thấy nó, Lục Minh Tư chỉ biết cảm thấy ghê tởm, nhưng hiện tại nhìn nó, cậu ta chỉ cảm thấy hưng phấn, giống như những cái miêu tả đó đều sắp xuất hiện ở trên người của Lục Úy Lam.
Sau khi xác nhận bài đăng là thật, Lục Minh Tư cẩn thận thay đổi tên, đăng nhập vào Tieba, sau đó nhắn với hung thủ.
【 Có người nhìn thấy anh, nhìn thấy anh giết tên làm công ăn lương kia, thấy được gương mặt của anh. 】
Gửi đi xong, tay của Lục Minh Tư run nhè nhẹ, lúc sau cứ cách vài phút cậu ta đều sẽ đổi mới giao diện, xem có phản hồi hay không. Rốt cuộc, trôi qua hai mươi phút, hung thủ gửi kết bạn với cậu ta.
Lục Minh Tư nín thở chờ đợi nửa ngày, hung thủ mới phản hồi, là một gương mặt tươi cười, chính là biểu cảm cái đứng đầu trong bảng xếp kia. Lục Minh Tư tức khắc cảm thấy sởn tóc gáy, trước đó, cậu ta chưa bao giờ cảm thấy cái biểu cảm này quỷ dị như thế, tựa như có thể biểu đạt rất nhiều thứ.
Lại đợi hồi lâu, ngoại trừ biểu cảm này, hung thủ không có phản hồi lại tin gì khác, nhưng Lục Minh Tư đã hiểu, đối phương đang đợi chứng cứ. Vì thế, cậu ta gửi video Lục Úy Lam kể chuyện ma vào đêm khuya ở ngã tư đường qua.
Một lát sau, hung thủ gửi lại mấy chữ,【 Xoá tin nhắn đi. 】
Lục Minh Tư nhẹ nhàng thở ra, cậu ta biết, hung thủ tin, sau khi xóa tin nhắn, rời khỏi Tieba, mới phát hiện một thân mình ra mồ hôi lạnh, nhưng sự lo lắng này không thắng nổi sự kích động của cậu ta, "Lục Úy Lam! Những ngày tươi đẹp của mày đã qua rồi! Muốn trách, cũng chỉ có thể trách mày kể chuyện ma quá giỏi."
Trải qua lời răn dạy của Lục Hiếu Chi và lời cảnh cáo của Lục Hành Chỉ, Lục Minh Tư đã không còn e dè, dù sao kiếp trước Lục Úy Lam đã chết nhà họ Lục cũng không bị gì, kiếp này cũng sẽ không có gì ảnh hưởng như vậy. Nghĩ như vậy, tâm tình của Lục Minh Tư nặng nề hồi lâu rốt cuộc cũng thoải mái lên.
Trong trường học, biết mục đích Túc Minh Ca tới, Tiểu Thất thề son sắt mà vỗ ngực bảo đảm mình có thể ứng phó đến cùng, không cần về nhà tị nạn, cậu phải học tập thật tốt, sớm ngày lấy chứng chỉ.
Túc Minh Ca suy xét một chút liền đồng ý, nếu là lúc trước anh còn có chút lo lắng, nhưng chứng kiến Lục Úy Lam "hung ác", anh cũng yên tâm không ít, chỉ là dặn dò cậu mỗi ngày phải về nhà đúng giờ, sau khi về nhà phải nhờ khóa cửa, có việc quay lại nhớ gọi điện thoại......
Văn Yến ở bên cạnh, "......" Ông vẫn là lần đầu tiên biết Túc Minh Ca có tìm năng làm bà mẹ chồng.
Tiểu Thất nghe xong ngoan ngoãn gật đầu, "Được, em nhớ rồi."
Túc Minh Ca vừa lòng mà xoa xoa đầu Lục Úy Lam, "Anh biết Úy Lam nhà ta là nhất ngoan."
Bạn học trong phòng, "......" Sợ là anh có chứng mất trí nhớ rồi, người vừa mới thiếu chút nữa khi dễ kẻ kia đến khóc chính là ai?
Văn Yến nhìn đến mỉm cười, Lục Úy này Lam đúng là rất thần kỳ, dung hợp hoàn mỹ hai loại tính cách trái ngược là ngoan ngoãn hiểu chuyện và kiêu ngạo ương ngạnh, đối xử với người thân cận giống như một con mèo, đối xử với người đối địch nháy mắt biến thành con hổ già.
Tiễn Văn Yến và Túc Minh Ca đi, Tiểu Thất rốt cuộc cũng bắt đầu kiếp sống học tập. Đương nhiên, trong lúc này cũng không phải là không có ai có lá gan lớn đi tới khiêu khích Tiểu Thất, hoặc là có người của Lục Minh Tư tìm cậu để kích động cảm xúc, và một số phương pháp bắt nạt phổ biến trong trường học không ngừng xuất hiện.
Tiểu Thất đi WC xong, phát hiện của WC bị khóa cứng từ bên ngoài, vì thế đạp chân một cái, cửa WC đổ.
Tiểu Thất trở lại phòng học, phát hiện bàn học bị vẽ xấu, lập tức thông qua nhóm quỷ đang tán gẫu trong phòng học xác định mục tiêu, sau đó đi tới bắt người khởi xướng dùng giẻ lau lau cái bàn.
Tiểu Thất đi căn tin ăn cơm, đồ ăn bị trộn lẫn với đất, Tiểu Thất bắt đương sự ấn đầu hắn xuống bắt ăn xong toàn bộ, vừa ấn vừa nói, "Bộ tưởng ông đây là củ cải à, ăn cái gì cũng phải trộn đất!"
Mọi người vây xem "......" Tuy rằng nghe không hiểu cậu đang nói cái gì, nhưng có thể cảm nhận được cậu đang phẫn nộ.
Đương sự bị bắt ăn đất: Tôi sai rồi, không nên có một tia ý niệm tôi có thể làm được như vậy, đây là một đại ma vương.
Một ngày náo nhiệt vào buổi chiều yên tĩnh không ít, mọi người càng đánh càng thua còn tổn thất nặng nề rốt cuộc cũng ý thức được, Lục Úy Lam kiêu ngạo là có lý, cậu dùng thực lực chứng minh rồi, các người cứ việc tới, ông đây không để bụng.
Rốt cuộc, một ngày học tập kết thúc, Tiểu Thất ngoan ngoãn đi về nhà, vừa qua khỏi chỗ ngoặt, đã bị người ta chặn đường đi, quay đầu nhìn lại, cũng có năm ba người xông tới. Tiểu Thất buông cặp sách, cũng cất di động đàng hoàng, lúc này mới đón đi lên, "Một đám đến đây đi, tôi phải về nhà đúng giờ."
Đám người không kịp buông lời hung ác "......" Này với dự đoán sao không giống nhau lắm, vì sao Lục Úy Lam một chút cũng không hoảng hốt, thậm chí còn vội vàng.
"Cứ cố làm ra vẻ, chúng tao bảy người, mày chỉ có một, một hồi nữa tao đánh mày đến khi quỳ xuống đất xin tha." Tên mặt ngu ngu* đi đằng trước dùng gậy bóng chày gõ gõ lòng bàn tay, không có ý tốt mà nhìn chằm chằm Tiểu Thất
[*Gốc là "mặt hoàng mao", mà theo mình tìm hiểu thì hình như "hoàng mao" nghĩa là "ngốc nghếch", nhưng để "mặt ngốc nghếch" thấy đọc hơi kì nên mình để "mặt ngu ngu" thấy hợp hơn. Mình không chắc mình edit đúng từ này nên ai biết nghĩa nó đúng hay không thì bình luận chỉ mình nha.]
Tiểu Thất sửa lại, "Các người có tám tên, cậu này học toán còn không tốt bằng củ cải." Ít nhất củ cải lúc trước còn có thể đếm xem nó có bao nhiêu cái lá.
Tên ngu ngu sửng sốt một chút, nhìn chung quanh một vòng, phát hiện xác thật là tám người, suy tư có thể là ai kêu thêm một người, chỉ là bị chỉ sai ngay tại chỗ, không tránh được thẹn quá thành giận, "Thế cũng vô nghĩa! Các anh em lên! Hôm nay đánh nó phế luôn!"
6362 thấy thế, cảm thấy thua cái gì cũng không thể thua khí thế, cũng ở trong đầu ký chủ cổ vũ cố lên,【 Làm chết bọn họ! Cố lên! Tôi xem trọng cậu! Lên nào! 】
Tiểu Thất thiếu chút nữa rớt khí thế vì bị hệ thống thình lình nhảy ra hò hét, "......" Hệ thống gần đây có phải không trở nên tức giận không? Sao cảm giác có chỗ bạo lực.