Trong phòng, bức màn đóng chặt, che ánh mặt trời chiếu vào, ánh sáng trong phòng có phần tối tăm, mơ hồ có thể thấy được phòng ngủ bừa bộn. Trên giường cậu thiếu niên khó khăn mà mở bừng mắt, một lát sau liền nhắm lại.
Thẳng đến khi một âm thanh không ngừng vang trong não "Không phải buổi tối đâu! Nên kéo màn đi biết không! Kéo màn! Nhanh tỉnh lại đi!"
Tiểu Thất đành phải mở hai mắt, lần nữa hoài nghi bản thân lúc trước đã lựa chọn sai, chả phải chỉ là làm mất bản thể ở chỗ thời không hỗn loạn thôi sao? Từ từ tìm là được rồi, tại sao lại muốn dùng cái thứ hệ thống trói buộc cứ lãm nhãm suốt ngày này? Chẳng lẽ đây là ý nghĩa của câu nói trong truyền thuyết "Của rẻ là của ôi" sao?
Hệ thống 6362 đọc được suy nghĩ của Tiểu Thất, thiếu chút nữa là tức đến tắt thở, nhưng mà không còn cách nào khác, ai kêu mình đi thực tập vận khí không tốt, bị phân phối tới tổ thế thân xuyên nhanh, một bên niệm "không được tức giận" trong lòng, một bên truyền cốt truyện, "Đang truyền cốt truyện, ký chủ chú ý tiếp thu."
Làm trong thế giới kiểu "Mau uống chén máu chó", đối phương sớm đã quen với kiểu cốt truyện này, hương vị quen thuộc, 6362 đã chờ sẵn tâm lý chờ ký chủ sẽ khẩu nghiệp, nhưng ai ngờ một lát sau lại nghe một tràn dài những lời khen ngợi.
"Wao! Câu chuyện này tôi thích!"
"Wao! Quá có chiều sâu."
"Không tồi, không tồi."
"Tôi muốn kết bạn với người viết ra câu chuyện này, mãi làm bạn bè tốt."
6362??? Tự lừa dối chính mình đến mức độ này, có phải ký chủ bị bệnh nặng gì hay không?. Truyện Xuyên Không
Dù nghi ngờ gu của ký chủ này, nhưng 6362 lại nhẹ nhàng thở ra, ít ra so với vị ký chủ hở chút lại nổi trận lôi đình trước đây, mới thế giới thứ nhất đã đòi bãi công thì thế này khá hơn nhiều. Xem ra, việc bắt giữ những du hồn đến đây không phải là lựa chọn tồi, "Vậy bắt đầu thực hiện cốt truyện đi, nhiệm vụ chính, thực hiện 10 cốt truyện, nhiệm vụ phụ, sống đến 99 tuổi, OOC* tự gánh lấy hậu quả."
[OCC:Là từ viết tắt của Out of character, nghĩa là nhân vật trong fic không xử sự như tính cách vốn có của họ ở bên ngoài.]
Xét thấy tổ thế thân có tỉ lệ bãi công cao, yêu cầu đối với ký chủ cũng chả nghiêm khắc, ngoại trừ mấy thứ cơ bản, mấy thứ còn lại đều tính là nhiệm vụ, hoàn thành còn có khen thưởng. Cũng không yêu cầu không được OCC, chỉ là nếu ký chủ OCC thì phải tự chịu trách nhiệm, như bị xem thành bệnh nhân tâm thần, hoặc là bị đưa lên bếp nướng BBQ
"Được nha." Tiểu Thất rất tốt tính mà đáp.
Hiện giờ Tiểu Thất tên là Lục Úy Lam, phụ huynh là Lục Hiếu Chi và Trình Nhiên, anh trai là Lục Hành Chỉ, mình thì là phú nhị đại nhà họ Lục, hoàn toàn kế thừa những thứ mà cha Lục mong chờ như khỏe mạnh, hoạt bát, vui tươi, tất cả đều rất tốt. Chỉ là cậu còn là một tên thiếu gia ăn chơi trác táng, nhưng mà cuộc sống vui sướng ăn no chờ chết của Lục Úy Lam sắp kết thúc, hơn nữa còn do vai chính sắp đi trên con đường điên cuồng cày điểm kinh nghiệm.Sau khi ngoài ý muốn biết được vận mệnh tương lai chỉ là một pháo hôi của mình, nguyên chủ rất tức giận, từ nhỏ đã là một tên chỉ biết ăn nhậu chơi bời, tiền nhiều xài không hết, chưa từng trải qua bất kì sống gió nào, kinh nghiệm cuộc sống như một tờ giấy trắng, bất luận thế nào cũng không chấp nhận bản thân là con của một gia đình địa vị thấp hơn nhà họ Lục vài bậc, càng không muốn trở thành trở thành hòn đá kê chân của vai chính, vì thế liền điên cuồng uống rượu.
Mà hôm nay, đúng là lúc Lục Úy Lam về nhà được biết tin dữ, hơn nữa còn phẫn nộ đặt mình khác chiến tuyến với mọi người thành công, cũng là cốt truyện thứ nhất.
Sau khi đua xe một đường trở về nhà, tìm một chỗ đẹp để dừng xe, mới vừa vừa xuống xe, Tiểu Thất liền nhận ra người hầu nhìn đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.
Sau khi vào cửa như bình thường, đập vào mắt cậu là phòng khách xa hoa được trang hoàng theo kiểu Trung, có vài người đang ngồi trên sô pha, người mẹ Trình Nhiên mặt đầy nước mắt, đối diện bà là một gương mặt xa lạ khoảng chừng hai mươi tuổi, hốc mắt cũng hồng cả lên.
"Ba, mẹ, anh trai, con về rồi nè!" Tiểu Thất vui sướng mà hô, biểu hiện không hề để lộ sơ hở nào khiến hệ thống giật nảy mình.
Mấy người làm trong nhà đều nhìn qua đây, trên mặt là các biểu tình khác nhau. Nhìn hết một loạt rồi thiếu niên đến thẳng tủ lạnh, lấy một lon đồ uống vừa uống vừa chuẩn bị đi lên lầu. Đột nhiên nhìn đến người xa lạ đang co quắp ngồi trên sô pha, lúc này cậu mới dừng chân lại, vọt lại đó mà hô to gọi nhỏ, "Là cậu! Cái đồ nhà quê đụng phải tôi khiến người tôi dính đầy sữa đậu nành!"
Túc Minh Tư cuống quít cúi đầu, liên tục xin lỗi, "Rất xin lỗi, xin lỗi, tôi không có cố ý đâu."
"Cách xa như vậy mà cậu còn thể đâm tôi, thế mà còn bảo không phải cố ý."
Túc Minh Tư càng thêm xấu hổ, bộ dạng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Không sai, đây chính là một bộ truyện máu chó về hai đứa nhỏ bị trao nhầm, hai người bị trao nhầm này trước đó đã có gặp gỡ, chỉ là lần gặp gỡ đó không vui vẻ gì. Cũng nhờ lần gặp gỡ đó, Lục Hành Chỉ đang đứng ở chỗ khác đợi em trai mình nhìn thấy cậu ta, nhìn thấy vẻ ngoài của Túc Minh Tư liền sinh ra hoài nghi, mới có mấy câu chuyện phía sau.
Nhìn Lục Úy Lam đang hùng hổ dọa người, những người khác ở đây đều nhăn mi lại, đương nhiên bọn họ biết tính tình của Lục Úy Lam bình thường kiêu ngạo, nhưng thân phận khi đó và hiện tại không giống nhau, lúc này phản ứng tự nhiên cũng có biến hóa.
"Đúng rồi, cái đồ nhà quê cậu đến đây làm gì? Bởi tiền bồi thường quần áo đủ rồi, nên muốn gặp cậu chủ tôi đây đưa tiền à?" Tiểu Thất uống một ngụm đồ uống, nhìn qua dáng vẻ rất là cao cao tại thượng.
"Lam Lam, người này về sau sẽ là anh hai của con, nói năng đàng hoàng một chút!" Trình Nhiên thấy sắc mặt của Lục Hiếu Chi không tốt, vội vàng mở miệng.
"Con dọn dẹp phòng của mình một chút, nhường cho Minh Tư, rồi dọn xuống căn phòng ở dưới lầu đi." Sắc mặt Lục Hiếu Chi trầm xuống mà mở miệng, vốn dĩ ban đầu không định như thế, nhưng nhìn dáng vẻ cậy mạnh mà ức hiếp người khác của Lục Úy Lam, rồi nhìn dáng vẻ trước sau cứ cuối đầu xin lỗi của Túc Minh Tư, Lục Hiếu Chi mới đột ngột đưa ra quyết định này.
"Phốc! Khụ khụ!"
Cùng với âm thanh ho khang kịch liệt, Lục Úy Lam không nuốt nước xuống mà phun hết lên người Túc Minh Tư, sắc mặt Túc Minh Tư nháy mắt liền trầm xuống, nhưng lúc này cậu ta đang cuối đầu, nên chả ai phát hiện ra.
"Ba! Mẹ! Hai người nói cái gì? Con chỉ có một người anh cả, lồi đâu ra thêm một người anh hai, cái tên này là ai?" Hệ thống chết lặng mà nhìn ký chủ nổi trận lôi đình, trong đầu lại là âm thanh đắc ý của ký chủ.
【 Thế nào? Tôi diễn có giống không? Tôi xem phim truyền hình thấy người ta đều diễn như vậy. La la la ~ thực hiện cốt truyện đầu tiên nào. 】
Thấy Túc Minh Tư, không, sau này phải gọi là Lục Minh Tư chật vật như vậy, Trình Nhiên càng thêm đau lòng, cuống quít cầm khăn giấy lên lau người cho cậu ta, trong lòng cũng có chút trách cứ Lục Úy Lam.
Lục Hiếu Chi cũng đang giận dữ, quả nhiên không phải người một nhà với mình, từ học thức đến nhân phẩm đều tệ như vậy, nhìn lại con trai thật của mình, vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, mười phần tri kỷ, ông càng nghĩ càng tức, giơ tay vẫy vẫy, trực tiếp kêu quản gia đặt một chồng tư liệu lên tay Lục Úy Lam, "Con tự xem đi, Minh Tư mới thật sự là con trai ruột của nhà họ Lục, còn con, nếu muốn con vẫn có thể tiếp tục ở lại nhà họ Lục, nhà họ Lục chúng ta không thiếu chút cơm này, nhưng từ nay về sau con phải hiểu vị trí của mình."
Lục Úy Lam nhanh chóng đọc đống tài liệu, càng xem mắt càng mở to, cuối cùng trực tiếp phát điên, "Không thể nào! Chuyện này không phải sự thật!" Đống giấy trong tay cậu rơi hết xuống đất, lát sau lại chạy đến bên người yêu thương mình nhất chính là Trình Nhiên, "Mẹ, chuyện này rốt cuộc là sao? Mọi người đang lừa con đúng không, gần đây con làm gì sai sao!"
Trình Nhiên theo bản năng giơ tay định xoa đầu Lục Úy Lam, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của Lục Minh Tư bên cạnh, liền quyết tâm, "Là sự thật, lúc trước ở bệnh viện hộ sĩ trao nhầm con, con là con trai của nhà họ Túc, Minh Tư mới đúng là cậu hai nhà họ Lục"
Lục Úy Lam nghe xong, tâm trạng như sét đánh giữa trời quang, Trình Nhiên cũng rất đau lòng, nhưng nếu hôm không chấn chỉnh lại thái độ của cậu, thì theo tính cách của Lục Uý Lam, sợ là Minh Tư ở nhà sẽ phải chịu khổ, bà giơ tay xoa bả vai của Lục Uý Lam "Lam Lam yên tâm, sau này con vẫn sẽ ở đây, nhưng Minh Tư là anh hai của con, con phải nghe lời anh biết không."
"Không thể nào!"Lục Úy Lam đột nhiên đứng dậy, "Mọi người đều lừa con!" Lục Úy Lam điên lên mà la hét, sau đó liền chạy ra ngoài.
Trình Nhiên ở phía sau muốn gọi Lục Úy Lam lại, đã bị Lục Hiếu Chi ngăn lại, "Kệ nó đi, có bản lĩnh thì đừng có về."
Biệt thự liền yên tĩnh trở lại, nhìn Lục Minh Tư, sắc mặt Lục Hiếu Chi mới tốt lên một chút, "Kêu anh con mang con đi dạo quanh nhà để làm quen, hôm nay dọn về liền đi."
Lục Minh Tư ngoan ngoãn gật gật đầu, ngửa đầu nhìn về phía Lục Hành Chỉ. Trên mặt Lục Hành Chỉ từ đầu đến cuối không có chút biểu tình, làm người ta không biết hắn đang suy nghĩ gì. Trình Nhiên thì nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lo lắng.
Chạy ra khỏi nhà Lục Úy Lam cuối cùng dừng lại ở trên đường cái, liên tục chạy nãy giờ từ biệt thự, dù chưa hết hơi nhưng cậu chỉ là đứng ở trên đường cái, đứng yên lúc lâu mà không động đậy.
Dù thể tinh thần sẽ có tác dụng cải tiến nhất định đối với thân thể của ký chủ, nhưng nhìn thấy thể chất hiện giờ của Lục Uý Lam, 6362 bắt đầu cảm thấy nghi hoặc, rốt cuộc mình đang trối buộc cái quái gì vậy. Thấy ký chủ vẫn không nhúc nhích, 6362 nhắc nhở nói, "Không cần đứng đợi, không ai ra đuối theo cậu đâu."
"Tôi không có chờ bọn họ."
"Vậy cậu đứng ở đây làm cái gì." 6362 phát hiện mình không đọc được ý tưởng của ký chủ, trong lúc nhất thời sợ hãi lại nghi hoặc.
Tiểu Thất nhìn trái nhìn phải một lúc, "Đang đợi xe đó, lúc này không phải nên có một chiếc xe chạy quá tốc độ tới đâm tôi bay lên hay sao? Đến tư thế bay như thế nào tôi cũng nghĩ cả rồi"
6362 "......" Đối mặt với vị ký chủ có phong cách kỳ lạ này, không biết nên vui hay nên buồn.
Sau khi đứng tại chỗ vài phút vẫn không có chiết ô tô nào đến đâm mình như mong muốn, Tiểu Thất lúc này mới ủ rũ cụp đuôi, thất vọng rời đi.
Tại bóng cây cách đó không xa, Lục Hành Chỉ nhìn thiếu niên ủ rũ mà đi khẽ thở dài, đứa em trai dù lớn vẫn không khiến hắn bớt lo, ở bên ngoài quá kiêu ngạo, chưa từng chịu khó khăn gì, đợi mãi mà không thấy ai trong nhà ra tìm, kiểu gì cũng đau lòng.
"Anh ơi." Một giọng nói có phần do dự vang lên, Lục Hành Chỉ quay đầu lại thấy Lục Minh Tư.
"Làm sao vậy?" Giọng của Lục Hành Chỉ không lạnh lùng như vẻ ngoài nghiêm túc của hắn, làm Lục Minh Tư nhẹ nhàng thở ra.
"Chú...... Ba kêu anh đi về ăn cơm." Lục Minh Tư dừng như chưa còn chút khó xử với cách xưng hô, nói xong một lúc lại chậm rãi cuối đầu.
Lục Hành Chỉ mỉm cười, ngẩng đầu sờ sờ đầu Lục Minh Tư, "Đi thôi, về nào."
"Ừm...... Úy Lam......" Lục Minh Tư nhìn nhìn về hướng Lục Úy Lam rời đi.
"Em ấy sẽ về thôi." Lục Hành Chỉ khẳng định chắc nịch, ở bên ngoài có biết bao nguy hiểm và khổ cực, một bông hoa được nuôi dưỡng trong nhà kính thì cuối cùng cũng chỉ có thể về nhà kính thôi, nhưng mà Lục Hành Chỉ lại chưa bao giờ nghĩ tới, cũng có ngày nhà kính lại có một đóa hoa đột biến gien.