Bầu không khí trong phòng khách như bị ngưng trệ.
Giống như là không khí đột nhiên không cách nào lưu thông, đóng băng.
Hứa Diệc cầm tạp dề của Triệu Kiều, lúc này lúng túng tiến không được, lùi cũng không xong. Triệu Kiều kéo tay Mạnh Oánh, miệng giật giật, bà cứ nhìn đồng hồ trên tay Mạnh Oánh, rồi lại nhìn người đối diện, còn trừng mắt với anh, còn chưa kịp xấu hổ hoặc áy náy vì lỡ lời thì cảm xúc phẫn nộ giùm Mạnh Oánh ập tới.
Hứa Điện tháo kính mắt, đầu ngón tay cầm quả quýt, hai tay khoác lên trên đầu gối, trong đôi mắt đào hoa lúc này chẳng còn ý phong lưu, chỉ có một sự khẩn trương lóe lên.
Ai anh cũng không thấy, chỉ nhìn Mạnh Oánh.
Mạnh Oánh sờ lên dây đeo đồng hồ, sau đó cô hỏi: "Có lắp đặt định vị không?"
Hứa Điện: "Có."
"Của anh có lắp đặt không?"
Hứa Điện: "Không."
Triệu Kiều ở bên cạnh mở miệng, muốn nói chuyện, Hứa Diệc vội vàng tiến lên bịt miệng của bà, vội kéo bà ra khỏi chiến trường, Triệu Kiều bị bịt miệng không nói được gì.
Còn muốn phổ cập một vài thứ mà mình biết nhưng chưa kịp nói thì bị kéo đi.
Mạnh Oánh gật đầu, thần sắc rất bình tĩnh, mấy giây sau, cô chậm rãi nhấn một cái, dây đồng hồ nới lỏng ra.
Cô gỡ đồng hồ xuống, đặt ở trên bàn trà, nói: "Chờ anh nghĩ kỹ rồi trả lời lại."
Hứa Điện dùng sức, trái quýt trong tay bị bóp nước tràn ra kẽ tay, anh đứng bật dậy, liếm đi giọt nước trên tay, đi qua, kéo cánh tay Mạnh Oánh, đẩy cô ngồi trở lại ghế sa lon, chống hai tay bên người cô, cúi người, hai người đối mặt nhau, mà trong đôi mắt Mạnh Oánh chẳng có chút cảm tình nào.
Nhưng càng không có gợn sóng, Hứa Điện càng hoảng, hắn cúi đầu, hôn lên mi tâm của cô, tiếp lấy hướng xuống, muốn hôn môi cô, Mạnh Oánh lại quay đầu đi.
Hứa Điện chỉ hôn đến khóe môi cô, anh thở dài nói: "Vụ kiện xâm phạm bản quyền lần này đã cho anh một sự cảnh giác, một tháng này anh nhận được tám bức thư uy hiếp."
"Anh sợ ảnh hưởng đến em, nên trong suốt một tháng qua anh không dám gặp em, cũng là lo lắng an nguy của em, biết được cái đồng hồ này có thể định vị, anh liền lắp đặt."
Mạnh Oánh cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt, nhìn anh.
Bởi vì cúi người, sự hoảng loạn trong đôi mắt anh càng rõ, Mạnh Oánh đá chân của anh một chút, Hứa Điện không có tránh, còn đưa tới, dường như muốn để cô đá hung ác một chút.
Mạnh Oánh đưa tay, nắm eo của anh, còn dùng sức bóp một cái, cơ bắp Hứa Điện lập tức căng cứng, nhưng ngay sau đó, lập tức thả lỏng, anh cầm lấy tay của cô đưa xuống chỗ thịt mềm của eo để cô có sức mà bóp, Mạnh Oánh cũng không khách khí, bóp xong, cô lại đưa tay, kéo lỗ tai của anh, kéo anh cúi gần mình hơn.
Hứa Điện cúi người, phối hợp với cô.
Mạnh Oánh híp mắt: "Anh cũng không định nói với em một tiếng hả?"
"Nhất thời quên."
"Anh cố ý thì có."
Hứa Điện không lên tiếng, một cái tay khác khoác hờ lên eo cô, chặn mọi khả năng chạy trốn của cô, Mạnh Oánh lại nói: "Anh không nghĩ đến việc sẽ lắp một cái cho anh à?"
"Còn phải suy nghĩ à?"
Hứa Điện càng trầm mặc.
Chỉ là sắc mặt có chút lạnh lùng.
Không vì cái gì khác, chỉ sợ cô chạy, dù sao cũng phải tìm cách để vẹn cả đôi đường.
"Chậc." Mạnh Oánh cười nhạt một chút.
Hứa Điện vòng tay qua người ôm chặt cô, Mạnh Oánh đá anh một cái, "Dùng sức như vậy làm gì? Eo của em để cho anh bóp à?"
Giọng Hứa Điện trầm đi, như đang dỗi: "Eo của em có thể bóp hay không? Anh không biết à?"
Đột nhiên chuyển đến chủ đề này.
Mạnh Oánh tức giận, lại đá anh một cái, Hứa Điện không để tâm, vẫn luôn duy trì khuôn mặt như tượng, Mạnh Oánh túm lấy cổ áo sơ mi của anh, nói: "Anh cảm thấy bây giờ em muốn cái gì?"
Hứa Điện mím môi, rũ mắt nhìn cô.
Mạnh Oánh cũng thoải mái nhìn anh, ánh mắt hai người giao nhau, Hứa Điện thấy được đuôi mắt nhỏ cong cong và đôi mắt xinh đẹp của cô.
Một hồi lâu, anh thấp giọng nói: "Em muốn anh cũng phải lắp đặt một cái."
"Đúng đó, anh chịu không?"
Hứa Điện trầm mặc hồi lâu, cổ áo đã bị túm đến nhăn nheo, anh mới nói: "Chịu, ngày mai anh sẽ đưa cho người ta, để họ lắp vào."
"Tốt." Mạnh Oánh thỏa mãn gật đầu, có qua có lại mới là bình đẳng.
Hứa Điện ôm lấy gáy cô, dùng sức chặn môi của cô, nước quýt tràn ngập trong miệng của hai người.
Cách đó không xa, hai vợ chồng Hứa Diệc đang tập trung xem kịch, Triệu Kiều nhìn Mạnh Oánh với ánh mắt lấp lánh, cảm thấy vô cùng ưng ý với biện pháp đối phó với thằng con trời đánh này, Triệu Kiều đá Hứa Diệc, "Đi làm cơm."
Hứa Diệc cầm tạp dề: "? ? ? ?"
Tôi đã làm sai điều gì?
Ông thấp giọng nói: "Anh không biết làm."
"Sao ông có thể không biết làm cơm?" Triệu Kiều quay đầu hung hăng nhìn Hứa Diệc.
Hứa Diệc: "..."
Triệu Kiều giật lại cái tạp dề từ tay chồng mình, "Quên đi, để tự tôi làm."
Hôn xong, Hứa Điện cầm lấy cái đồng hồ kia, lần nữa đeo lên cho Mạnh Oánh, cô bắt lấy tay Hứa Điện, cúi đầu nghiên cứu, bên trong chiếc đồng hồ của anh có đính đá màu đen, không phải là hình trái tim mà là một thanh cung, cũng không có đá sáng óng ánh, cái của anh trông rất ngầu, Hứa Điện ngồi xuống ghế sa lon, tiếp tục lột quýt.
Lột xong, đút vào trong miệng cô.
Mạnh Oánh ngắm nghía đồng hồ đeo trên tay mình, nghiên cứu xem hệ thống định vị đặt ở chỗ nào, há miệng ăn miếng quýt ngọt, nước quýt ở trong miệng nổ tung, ăn ngon cực kỳ.
Hứa Điện thấy cô nghiên cứu, cũng không nói cho cô, làm bộ không biết, tiếp tục lột quýt.
Trong lòng cuối cùng cũng thờ phào nhẹ nhõm, đầu ngón tay lột quýt càng thuần thúc hơn.
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn đã nấu xong, bảo mẫu tới mời bọn họ ăn cơm, Hứa Điện đứng dậy, nắm tay Mạnh Oánh, đi vào phòng ăn.
Tiện tay để điện thoại xuống.
Trong vòng bạn bè.
Chu Dương cập nhật trạng thái mới.
Chu Dương: Phụ nữ thực sự quá dễ dụ.
Hứa Điện để lại bình luận như một tấm chiếu cũ: Khó chiều
Chu Dương trả lời Hứa Điện: ? ? ? ?
Chu Dương trả lời Hứa Điện: Lúc đó cậu có nói như thế đâu.
Lý Dịch trả lời Chu Dương: Có thể là đã nếm trải mùi đời rồi đấy.
Chu Dương trả lời Lý Dịch: Cậu cũng cảm thấy phụ nữ khó chiều sao?
Lý Dịch trả lời Chu Dương: Tôi chưa bao giờ chiều ai quá nhiều.
Chu Dương trả lời Lý Dịch: Cậu đây cũng là tên cặn bã.
Lý Dịch trả lời Chu Dương: Nhún vai.
Giang Úc: Chậc, hãy nghĩ đến lúc mấy người sợ hãi quỳ xuống á! ! Không cần chiều đâu! !
Chu Dương trả lời Giang Úc: Cút! ! !
Lý Dịch trả lời Hứa Điện: Học hỏi Giang Úc đi, không cần nhiều lời đâu.
Chu Dương trả lời Lý Dịch: Cậu quỳ rồi hả?
Lý Dịch trả lời Chu Dương: Không, cái này thích hợp với cậu hơn.
Liễu Yên: Xem như tôi có thêm kiến thức về mấy tên tra nam.
Văn Trạch Lệ: Mở mang tầm mắt nha.
Tay nghề Triệu Kiều luôn rất tốt, chỉ vài món đơn giản nhưng hương vị thì không thể chê vào đâu được, sau khi ăn cơm tối xong, Mạnh Oánh muốn về nhà, Triệu Kiều lập tức chèo kéo, khoác tay Mạnh Oánh nói: "Dì có để một căn phòng trên lầu cho con đó, con có muốn đi xem không? Đi xem đi. . ."
Bà một mặt ân cần.
Mạnh Oánh chần chừ một lúc, nhìn qua Hứa Điện.
Hứa Điện ngồi trên thành ghế sô pha, nhíu mày: "Đi xem một chút chứ sao."
Mạnh Oánh: "Dạ."
Nói rồi, cô liền theo Triệu Kiều, trước khi đi lên lầu, cô nhìn thấy một chiếc xe Benz lái vào cửa, một người đàn ông trung niên mặc tây trang đi vào, hai tay đeo bao tay, cung kính nhận lấy hộp gấm, trong hộp gấm là chiếc đồng hồ mà Hứa Điện vừa tháo trên tay xuống, Hứa Điện nhìn Mạnh Oánh, giơ cổ tay lên.
Mạnh Oánh mỉm cười, cười đến phong tình vạn chủng.
Hứa Điện thấy thế, hầu kết nhấp nhô, sự không cam lòng nhỏ bé đã biến mất hoàn toàn.
Ngôi biệt thự này của Hứa gia có tổng cộng ba tầng, sau khi đi lên bậc thang, là tầng một, ở đây ngoài phòng khách ra thì có một thư phòng và một căn phòng để chứa đồ, mỗi tầng lầu đều có phòng, Hứa Điện ở tầng ba, Mạnh Oánh thì được sắp xếp một căn phòng ở tầng hai, bên cạnh phòng ngủ chính, mỗi tầng đều có một cái phòng khách cỡ nhỏ, phong cách trang trí của phòng khách rất tươi sáng mang lại cảm giác dễ chịu..
Mà phòng ngủ phụ cũng không hề nhỏ, giường cũng rất lớn, còn có một cái cửa sổ sát đất, cửa sổ sát đất có một cái ban công lớn, nhưng cái ban công này thông với một cái cầu thang, mà cầu thang này dẫn đến một căn nhà khác ở phía sau căn biệt thự, đây là nơi để hóng mát, nghỉ ngơi, có bể bơi, còn có phòng xem phim, phòng để hát karaoke và phòng trà, nhìn bề ngoài thì biết chắc cũng mới tu sửa cách đây không lâu, bể bơi là lộ thiên, chỉ thấy lẻ tẻ ánh sáng xanh của nước hòa cùng với ánh trăng phản chiếu xuống mặt bể.
Triệu Kiều kéo màn cửa sổ ra, nói: "Hứa Điện rất ít khi về đây."
"Lúc nó mới mười mấy tuổi, chú dì thì bận bịu với cuồng quay công việc, nó ở một mình cũng quen, cho đến khi mười sáu tuổi thì bắt đầu dọn ra ngoài, chú dì nuôi con trai còn không bằng nuôi con chó."
Mạnh Oánh: ". . . . ."
"Cũng may bây giờ có con, dì cảm giác nó có thể vì con mà về nhà nhiều hơn một chút, đương nhiên cũng chỉ một chút thôi, thường xuyên trở về chú dì cũng thấy phiền." Triệu Kiều vừa cảm khái vừa nói vui, Mạnh Oánh cười đứng bên cạnh Triệu Kiều, bà không cao bằng cô, Mạnh Oánh vào cửa liền đổi dép lê, nhưng vẫn cao hơn Triệu Kiều một chút xíu.
Triệu Kiều cầm tay Mạnh Oánh, "Dì năm mơ cũng muốn có con gái."
"Nếu con không gả cho nó, có thể làm con gái nuôi của dì."
Mạnh Oánh cười, nói: "Dì à, dì thật đáng yêu."
"Dì rất đẹp mới đúng." Triệu Kiều nói.
Mạnh Oánh: "Đẹp, đẹp như tiên vậy ạ."
Triệu Kiều bật cười sảng khoái, kéo Mạnh Oánh đi đến ghế sô pha, nói: "Buổi tối dì ngủ với con, Hứa Điện muốn về nhà nó thì cứ việc."
"Không phải mới vừa nãy dì muốn anh ấy ở lại ạ?"
"Dì đổi ý."
Mạnh Oánh lại cười.
"Con ở lại có được không?" Triệu Kiều nhìn Mạnh Oánh với biểu hiện mong chờ, Mạnh Oánh đã bị hỏi thẳng như vậy, nếu từ chối chắc chắn dì sẽ rất buồn?
Vả lại, cô quen với Triệu Kiều, không phải vì Hứa Điện, chỉ là bởi vì cô thích Triệu Kiều, Triệu Kiều đối xử với cô cũng rất tốt.
"Dạ được ạ."
Mạnh Oánh đồng ý.
Đi tham quan cả căn nhà xong, Mạnh Oánh cùng Triệu Kiều quay lại tầng một, hai cha con Hứa Diệc Hứa Điện đang đánh cờ vây, Hứa Điện thấy cô tới, cầm điều khiển đưa cho Mạnh Oánh.
Mạnh Oánh nhận lấy.
Hứa Điện nói: "Muốn xem cái gì thì xem."
Mạnh Oánh bỏ điều khiển xuống, đi qua, ngồi bên cạnh anh, nghiêng đầu, nhìn quân cờ trên bàn cờ vây, Hứa Điện nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó một tay ôm cô, kéo cô tới, Mạnh Oánh bất đắc dĩ chỉ có thể khoác một tay lên trên đùi của anh, cô không hiểu cờ vây, mà quân cờ của Hứa Điện là màu đen.
Mặc dù xem không hiểu, nhưng có thể thấy được quân cờ đen trên bàn cờ đang có số lượng áp đảo. .
Quân cờ trắng thì đang bị tấn công vây hãm, Triệu Kiều ở bên kia đang nhắn tin cùng chị em bạn dì, còn lặng lẽ chụp Hứa Điện và Mạnh Oánh đang ngồi bên nhau, chụp liên tiếp mười mấy tấm, nhưng đa số đều chọn góc chụp sao cho Mạnh Oánh lên hình thật là đẹp, còn Hứa Điện thì chỉ chụp được có nửa khuôn mặt, hoặc thậm chí chỉ là một góc cằm.
Nhưng có thể thấy sự ngọt ngào phát ra từ những bức ảnh vì cái tay Hứa Điện không cầm cờ cũng phải cầm tay Mạnh Oánh mới chịu.
Cả người và cảnh đều hoàn hảo.
【 những bông hoa tươi thắm () 】
Triệu Kiều gửi liên tiếp vào nhóm chat mười mấy tấm ảnh chụp.
Sau đó lại bắt đầu trò chuyện
Triệu Kiều: Xem nè.
Triệu Kiều: Haizz, thực lực không cho phép tôi khiêm tốn.
Văn Cầm Cầm: Chúc mừng, con trai chị cuối cùng cũng có bạn gái.
Lý Duyên: Oa.
Lý Duyên: Xứng đôi nha.
Lý Duyên: Cô gái này thật là xinh đẹp,
XX: Lúc nào kết hôn thế?
ZZZZ: Đã đến ra mắt người lớn rồi, xem ra cũng sắp thôi.
Văn Cầm Cầm: Tôi sẽ chuẩn bị một chiếc xe cho nhà gái nha.
Triệu Kiều: Thật cám ơn, nhưng nhà chúng tôi không thiếu nha.
Văn Cầm Cầm: Một chút quà thôi, không thiếu cũng phải nhận.
【 Những bông hoa tươi thắm () 】
Lý Duyên: Sao thiếu mất một người rồi?
Văn Cầm Cầm: Thành Du, mẹ của Dương Nhu.
Khung chat yên tĩnh một hồi.
Triệu Kiều: Đi thong thả, không tiễn.