Khuyên tai xỏ vào lỗ tai ban đầu lạnh buốt, sau đó bị anh sờ tới sờ lui đến mức nóng lên, bầu không khí trong phòng tĩnh lặng trong chốc lát, trong không khí có mùi rượu thoang thoảng, Mạnh Oánh cúi mặt, không có cảm xúc gì quá mức. Hứa Điện áp lên trán cô, nhìn cô, muốn hôn cô, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ước chừng mấy giây sau, Mạnh Oánh ngẩng đầu, đối mặt với anh.
Hứa Điện lập tức hồi hộp.
Mạnh Oánh đưa tay, lấy kính mắt của anh xuống, Hứa Điện mím môi, đôi mắt đào hoa không còn gì để che đậy, có thể nhìn thấy sự hồi hộp bên trong đôi mắt anh.
Mạnh Oánh đẩy anh ra.
Cô quá mức yên lặng khiến Hứa Điện lại không dám làm loạn, anh đành phải đứng lên, mắt nhìn dưới chân, rồi lại nhìn Mạnh Oánh, đang nghĩ có nên quỳ xuống hay không.
Mạnh Oánh lại xoay người, vén tóc.
Làn da trắng nõn, dây chuyền ôm lấy chiếc cổ mảnh khảnh, óng ánh sáng long lanh, Mạnh Oánh nói: "Tháo dây chuyền xuống."
"À." Hứa Điện đưa tay, tháo dây chuyền, Mạnh Oánh xoay người cầm lấy, khom lưng đặt vào hộp gấm trên bàn trà, sau đó cô đứng thẳng người, chỉ lỗ tai, "Tháo xuống."
Hứa Điện chần chờ, tiến lên, cởi xuống.
Bầu không khí trong phòng càng thêm nhiều chút ái muội.
Chưa bao giờ Hứa Điện cảm thấy hồi hộp hoặc là bối rối như bây giờ, hầu kết anh bỗng nhúc nhích lên xuống, cảm thấy mình có chút khát, Mạnh Oánh cầm đôi khuyên tai, lấy hộp gấm trên thành ghế sô pha, bỏ vào, sau đó đem hai cái hộp đặt chung một chỗ, nếu ngắm kĩ hai chiếc hộp này một chút.
Thì có thể nhận ra đây được làm hoàn toàn bằng tay, đương nhiên là không rẻ.
Sau khi cất kỹ, Mạnh Oánh xoay người, kéo cổ áo Hứa Điện, cổ của anh hơi đỏ do tác dụng của cồn, nhìn thấy Mạnh Oánh quay người, anh thả tay xuống.
"Mạnh. . . ."
Mạnh Oánh bước tới một bước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Bầu không khí không tốt, tay Hứa Điện cắm hờ trong túi quần, thấy cô lại gần liền vươn tay ôm cô, định dỗ dành cô một chút, ai ngờ, ngay sau đó, anh bị một quyển tạp chí nện thật mạnh lên đầu, Hứa Điện sửng sốt, anh chưa kịp phản ứng thì quyển tạp chí cứ đập loạn vào ngực, bả vai, trên mặt.
"Lúc đầu tôi đã quên đi rồi."
"Anh thì hay lắm, cứ thích lật lại chuyện cũ, được thôi, tôi nghe."
"Sau khi nghe xong, tôi cảm thấy anh chính là bị thiếu đánh."
Lần đầu trong đời Hứa Điện bị người ta đánh túi bụi như vậy, quyển tạp chí như bàn tay, quật tới quật lui, anh cắn chặt hàm răng muốn giữ cô lại, sau lại không dám, thế là cứ như vậy bị đánh cho lui dần, lúc không kịp phản ứng, cửa mở, anh bị một cước đạp ra ngoài.
Quyển tạp chí đã ngừng nện vào người anh.
Một giây sau.
Rầm ——
Cửa đóng.
Đầu tóc Hứa Điện rối bời, trên mặt có ba bốn vết đỏ do tạp chí để lại, áo sơ mi xộc xệch, anh đưa tay, vặn tay nắm cửa.
Một giây sau, cửa mở.
Chìa khóa xe, kính mắt bị ném ra, sau đó, hai cái hộp gấm được cẩn thận để ra ngoài.
Thật sự rất cẩn thận và nhẹ nhàng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Hứa Điện nhìn chằm chằm hai cái hộp gấm kia.
Đột nhiên phát hiện.
Cô đối xử với tụi nó còn tốt hơn anh nữa!
"Mạnh Oánh." Anh kêu lên.
Bên kia cánh cửa Mạnh Oánh vừa kéo khóa xuống, hướng cánh cửa nói: "Cầm hai cái bảo bối của anh về đi, cẩn thận một chút, đồ đắt tiền đó."
Hứa Điện: ". . . . ."
"Anh cho em mà."
"Vậy để nhờ chỗ anh đi." Ở nơi đất khách quê người này, mà hai thứ đồ kia có thể yên vị ở đây sao? Với lại, Mạnh Oánh cũng không dám muốn, quá đắt.
"Mạnh Oánh." Hứa Điện gõ cửa, xoa nhẹ bên khóe môi.
Tiếng Mạnh Oánh lần nữa truyền ra, "Ngày mai tôi còn phải đi học, anh đi nhanh đi."
Giọng của cô cách một cánh cửa, có chút phách lối, nhưng cũng có chút nhu hòa, khiến Hứa Điện rung rinh trong lòng, sau đó thu dọn đồ đạc la liệt trên mặt đất.
Nhìn hai cái hộp gấm kia, anh nhíu mày, quay người xuống lầu, đến tầng một, Maybach còn dừng ở đó, lái xe đứng bên cạnh xe, nhìn thấy anh đi xuống, mở cửa xe.
Hứa Điện ngồi vào ghế phía sau, nói với tài xế: "Gọi lão Lưu tới đón cậu."
"Dạ."
Ý là bây giờ Hứa Điện không đi, mà tài xế phải về, chỉ chốc lát sau, một chiếc xe tới đón hắn đi, còn Hứa Điện ở lại.
Váy rất xinh đẹp, cởi cũng rất thuận tiện, nhưng loại chất vải này tốt nhất nên cầm tới tiệm giặt quần áo, Mạnh Oánh xếp gọn rồi cầm áo ngủ đi tắm rửa, sau khi ra ngoài đem váy bỏ vào trong chiếc vali nhỏ, cầm khăn mặt vừa lau vừa đi đến ban công, cúi đầu liền thấy Maybach vẫn còn ở dưới lầu, Mạnh Oánh im lặng không lên tiếng nhìn một hồi.
Điện thoại tích tích vang lên.
Mạnh Oánh đi vào, ấn mở.
Hứa Điện: Cất váy đi, ngày mai anh sẽ tới lấy đem tới tiệm giặt ủi, xong rồi cho em mang về nước.
Mạnh Oánh: Sao anh vẫn còn ở dưới lầu?
Đầu kia.
Hứa Điện gửi tin nhắn xong, nhìn khung trò chuyện, thấy vẫn còn gửi được chưa bị chặn, anh mới thở phào một hơi, sau đó lại nhìn thấy tin trả lời, anh nhếch môi, cười ôn nhu, chân dài vắt ngang, lập tức trả lời lại.
Hứa Điện: Em ngủ rồi anh sẽ đi.
Hứa Điện: Ngủ ngon.
Mạnh Oánh: Ngủ ngon.
Nhắn xong, Mạnh Oánh đóng cửa sổ kéo rèm, quay người trở về phòng, nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ, thật ra lúc cô nói cho Hứa Điện cơ hội, có nghĩa là cô đã đẩy quá khứ qua một bên, không nhắc tới nó nữa.
Vậy mà Hứa Điện không hiểu được suy nghĩ của cô, lại còn khơi dậy thêm lần nữa.
Nhìn thấy Dương Nhu, vội vội vàng vàng giải thích.
Chậc.
Sao phải cuống, cô chỉ là muốn hóng hớt chút thôi mà.
Nằm một lát, cô lại đứng dậy, mượn một chút ánh sáng, nhìn dưới lầu, Maybach vẫn còn, lẳng lặng đậu ở chỗ đó, cô nhìn thoáng qua rồi quay người trở về phòng.
Lúc này, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Mạnh Oánh phát hiện trong khoảng thời gian gần đây cô đã buông thả bản thân ăn uống không điều độ, lúc ăn sáng đành phải ăn ít một chút, nhưng Hứa Điện để cho người ta mang tới rất nhiều món, nên cô đi đem chia cho mọi người ăn.
Ăn sáng xong, Hồ Nghiệp đưa học trò đến khu người Hoa, hôm nay không cần phải diễn, chỉ cần quan sát, nơi này cũng gần quán ăn khuya hôm qua, mấy người Mạnh Oánh ngồi trên ghế dài, Hồ Nghiệp để các cô quan sát, có thể lựa chọn một người quan sát, sau đó ghi chép lại.
Qua một ngày, Mạnh Oánh nhìn cách một người giao tiếp, và những cử chỉ của họ, viết ra hoàn cảnh gia đình, nghề nghiệp, còn có những chuyện khiến họ bận lòng gần đây.
Hồ Nghiệp xem ghi chép của cô, nói: "Em dụng tâm thật đấy."
Không giống Kiều Khởi và Chu Mẫn Nhi, toàn là đề cập đến nhãn hiệu đồng hồ đeo tay, quần áo hay lương một năm.
Mạnh Oánh để bút xuống, lúc này, di động kêu lên, cô cầm lên, là một cuộc gọi video của Triệu Kiều, Mạnh Oánh chần chờ, ấn mở.
Đầu kia, Triệu Kiều nhìn thấy Mạnh Oánh ánh mắt sáng lên, "Oánh Oánh, đang bận sao?"
"Vừa học xong ạ, dì gần đây khỏe không?"
"Khỏe lắm, con ăn uống tốt chứ?"
"Tốt ạ, ngày nào cũng ăn ngon."
"Thật sao? Đúng là có da có thịt một chút rồi này."
"Có sao?" Mạnh Oánh sờ sờ mặt.
"Có mà, dì canh giờ để gọi cho con đó, rất lâu không gặp con, dì rất nhớ con."
Chưa bao giờ được người lớn nhiệt tình quan tâm như vậy, trong lòng Mạnh Oánh cảm thấy ấm áp, cô cười nói: "Con cũng nhớ dì."
"Nhớ dì thì nhanh về đi. . . . A."
Cách đó không xa có một chiếc xe màu đen dừng lại, Hứa Điện mặc áo sơ mi quần tây, cầm điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống, thuận tay dụi tắt ném vào thùng rác, sau đó đi tới, chỉ chốc lát sau thân ảnh cao lớn đến gần, hơi cúi người, từ sau lưng Mạnh Oánh nhìn tới.
Khuôn mặt tuấn tú nhìn vào ống kính.
Triệu Kiều sững sờ, "Con trai, vết thương trên mặt con là sao đó?"
Mạnh Oánh quay đầu, nhìn thấy ba bốn vệt đỏ trên mặt Hứa Điện.
Cô mím môi, cô đánh từ tối hôm qua kia mà, vẫn chưa đỡ sao?
Quay đầu nhìn ống kính nói: "Dì, là. . . ."
"Bị cắn." Hứa Điện giành nói.
"Ha ha ha ha con đừng gạt mẹ, vết thương này rõ ràng là bị đánh, ai đánh? Là Mạnh Oánh sao? Ha ha ha ha đánh hay lắm."
Hứa Điện: ". . ."
cảm ơn vì đã ủng hộ editor nha ^^!