Cơm nước xong xuôi, Mạnh Oánh rửa sạch bát, chuẩn bị dọn dẹp phòng ốc một chút, Hứa Khuynh gọi facetime đến, cô đi qua bắt máy, vừa kết nối cô đã nghe Hứa Khuynh cười, tiếng cười rất dễ nghe, nhưng Mạnh Oánh không hiểu vì sao cô cười, Mạnh Oánh yên lặng đợi cô cười xong, Hứa Khuynh mới nói: "Chị nói thật, mặc dù chị không quen biết Hứa Điện, nhưng ít nhất trong nhiều năm qua chị còn chưa thấy hắn gấp như thế bao giờ, thậm chí. . . . . À náo loạn trên weibo."
"Thiếu gia Lê thành có ba người nổi bật nhất, chính là Hứa Điện, Chu Dương và Giang Úc, nhưng đa số chỉ nghe danh mà không thấy hình, cái người mở weibo tám năm, số bài đăng weibo còn đếm không hết một bàn tay, nhưng mỗi ngày lại có thiên kim đại tiểu thư kiên trì tag hắn, bình luận, tương tác đủ cả."
"Bây giờ, hắn lại bởi vì em, suốt ngày dùng tài khoản weibo có dấu tích để gây chú ý, Mạnh Oánh, lúc trước chị cảm thấy em ngốc, bây giờ chị lại phát hiện em lợi hại, quá lợi hại, có thể bức Hứa Điện, bức đến dạng này." Hứa Khuynh chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái như vậy, cô đã từng chứng kiến Mạnh Oánh bị tổn thương, nhưng ngoại trừ mắng chửi Hứa Điện cho đã cái nư thì cô không thể làm gì khác được.
Bây giờ, cô đã cảm thấy vô cùng thoải mái rồi.
Hứa Khuynh nói liền tù tì không ngớt.
Một lát sau, Mạnh Oánh mới ấn mở weibo.
Thấy được hai cái hot search mới nhất, mà bắt mắt nhất là.
boss Hoa Ảnh chụp ảnh show bằng chứng
Để thuyết phục hơn, Hứa Điện còn dùng tài khoản weibo có dấu tích. Cô không có ấn xem, chỉ hỏi Hứa Khuynh, "Khi nào thì chị về?"
Hứa Khuynh xuất ngoại đi tham gia một show thời trang.
Hứa Khuynh cười, "Sắp trở về rồi, hẳn là có thể ăn tết cùng em đó."
"Được, chồng chị cũng về sao?"
"Về, nhưng về nhà bên kia, chị không có đi."
Hai người hàn huyên vài câu, Hứa Khuynh cũng không hỏi tình huống của Mạnh Oánh và Hứa Điện bây giờ như thế nào, vì chỉ cần xem weibo là biết, Mạnh Oánh đang chiếm thế thượng phong trong trận chiến tình yêu này, cho nên căn bản không cần hỏi.
Sau khi cúp điện thoại.
Mạnh Oánh mới xem cái hot search kia.
Weibo Hoa Ảnh V: [Hình ảnh]
Chỉ có một bức hình.
Một cánh tay đẹp mắt để trên mặt bàn màu xám, áo sơ mi được xắn lên đến khuỷu tay, để lộ ra cánh tay đeo một chiếc đồng hồ màu đen, đồng hồ làm nổi bật cánh tay trắng, rắn chắc, nhất là khớp xương rõ ràng ở ngón tay, đẹp mắt đến không chịu được.
Là tay khống thì đều chịu không được.
tay khống là chỉ những người có đam mê với những bàn tay đẹp.
Mà bức hình này chủ yếu chụp cái đồng hồ đeo trên tay kia, cư dân mạng lập tức liền hiểu được.
"Ơi là trời, tay gì mà đẹp quá z trời! ! Đây đích thị là một soái ca! !"
"Boss Hoa Ảnh còn trẻ như vậy sao? Oppaaaaa."
"Mọi người không hiểu hả? Anh ấy đang show bằng chứng, chứng minh người đi cùng với Mạnh Oánh ở sân bay là anh đó! !"
"Cánh tay mlem như vậy, khiến tui rất tò mò về khuôn mặt nha."
"Tuổi trẻ tài cao, Mạnh Oánh thật hạnh phúc, với lại, anh không thích mình bị hiểu nhầm là Cố Viêm, nên đăng một bức ảnh bác bỏ tin đồn đúng khum?"
"Đúng ha, lầu trên phân tích rất có lý, hắn. . . Khẳng định thích Mạnh Oánh."
"Mị ngửi thấy mùi dấm chua nha."
Lúc trước thầm mến Hứa Điện, Mạnh Oánh đặt hết sự chú ý lên người hắn, nên cũng phần nào hiểu được, người này rất không thích xuất hiện trước mặt đại chúng, càng không thích ảnh chụp của mình xuất hiện trên truyền thông, năm đó ngành tài chính muốn công bố hai bài luận văn, cần tư liệu của hắn nhưng một bức ảnh chụp hắn cũng không cho, cuối cùng trong mười mấy bài luận văn tổng hợp, chỉ có một bài không có ảnh chụp, mà bài đó lại được để đầu tiên, khi lật ra nhìn khung ảnh chân dung trống rỗng, trông rất quỷ dị, weibo thì vạn năm không có gì mới. Lúc này, hắn lại đăng một bức ảnh chụp mỗi cánh tay cũng đáng ngạc nhiên.
Khó trách Hứa Khuynh sẽ kinh ngạc như vậy.
Lướt xong weibo, Mạnh Oánh thoát ra rồi bắt đầu dọn phòng, thời tiết âm u, trong phòng mở lò sưởi, dọn được một nửa, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Buổi chiều xem hết kịch bản « hưu nhàn thời gian », liền nhận được tin nhắn của Hứa Khuynh, cô nói đột nhiên nhớ tới, buổi tối nay có một show thời trang, là một show tư nhân, gọi Mạnh Oánh thay cô đi.
Mạnh Oánh suy tư một chút, dù sao buổi tối không có việc gì.
Liền đáp ứng.
Không đầy một lát sau, trợ lý của Hứa Khuynh liền đưa thiệp mời tới cho Mạnh Oánh.
Thiệp mời được viền vàng có chữ 【TY ---- Trung Quốc 】
Mạnh Oánh gửi tin nhắn hỏi Hứa Khuynh: Em phải mặc cái gì?
Hứa Khuynh: Gì cũng được, hay mặc váy đen xẻ tà cổ chữ V đi, phối giày cao gót màu đen, tóc uốn xoăn một chút, em ngồi ở hàng đầu đó, đừng để bị mờ nhạt, phải đẹp lồng lộn lên, không đẹp không ăn tiền nha.
Mạnh Oánh: Được thôi.
Đa số quần áo của cô đều có thể phô bày vóc dáng một cách đẹp nhất nên cô không quá lo lắng. Mạnh Oánh nấu một phần ăn đơn giản, ăn xong sau đó súc miệng, thay quần áo, trang điểm, làm tóc.
Trong lúc đó Lưu Cần còn gọi điện thoại tới, nói mẹ cô làm Tuyết Mị Nương (bánh có nhân trứng muối) , muốn đưa tới cho Mạnh Oánh, cô đáp: "Tối nay em phải đi ra ngoài."
"À được." Lưu Cần gật đầu, cũng không hỏi Mạnh Oánh muốn đi đâu.
Lúc này là thời gian nghỉ ngơi của Mạnh Oánh, cô muốn đi đâu đều được.
Rất nhanh, Mạnh Oánh làm xong, cầm túi xách đi ra ngoài.
Show【TY ---- Trung Quốc 】này do sáu đại gia tộc Lê thành tổ chức, lấy chủ đề là phong cách Trung Quốc, bao gồm nhiều loại hình quần áo, cũng bao gồm sườn xám, còn có một số bộ Hán phục và Đường phục, cuối cùng còn có một số bộ trang phục được thêu bằng những kĩ thuật cổ truyền phức tạp, tất cả đều dùng nguyên liệu đỉnh cấp để chế tác, trong số đó có một phương pháp thêu được cho là thất truyền.
Show này chỉ đến để chiêm ngưỡng.
Không có mục đích thương mại, sau đó lại chọn mấy bộ phục trang có giá trị lịch sử và giá trị nghiên cứu để nộp lên cho quốc gia.
Lúc này trong khu nghỉ ngơi VIP của bộ sưu tập thêu.
Văn Dao ngồi lướt điện thoại, đồ mặc trên người là một trong những bộ trang phục của show diễn tối nay, bên cạnh là thợ trang điểm của Văn gia và nhà thiết kế, nhà thiết kế ngồi sau lưng cô chỉnh sửa trang phục, thợ trang điểm rất trẻ đang cúi người làm tóc, vừa lúc thấy cô đang xem bài đăng trên weibo của Hoa Ảnh, nói: "Văn tiểu thư, cô đã nhìn cánh tay này rất lâu rồi đó."
Văn Dao cười một tiếng: "Tôi lại cứ nhìn thêm một chút đấy."
Cửa đẩy ra.
Thư ký Văn gia đi tới, nói: "Tiểu thư, ngày mai thiếu gia Hứa gia sẽ đến đón cô."
"Không cần, ngày mai tôi không đi Hứa gia."
"A. . ." Thư ký sửng sốt một chút, sau đó tiến lên, nói: "Văn tiểu thư, có lẽ cô nên xem qua tư liệu Hứa gia thiếu gia."
Nói xong, thư ký liền đưa máy tính bảng cho cô, vừa lúc chặn màn hình điện thoại của cô, chặn hình ảnh cánh tay đeo đồng hồ, Văn Dao có chút bực mình, đang muốn đẩy ra, lại nhìn thấy dòng chữ trong phần tư liệu kia, viết 【 công ty truyền hình điện ảnh Hoa Ảnh 】dưới trướng tập đoàn Hứa thị, cô hơi sửng sốt một chút.
Một tay giữ máy tính bảng, một tay lướt xuống.
Lướt đến một tấm ảnh chụp, hình ảnh không rõ nét, nhưng có thể thấy được đồng hồ trên tay của đối phương rất giống với đồng hồ trên weibo của Hoa Ảnh mà cô vừa xem.
Văn Dao lập tức nhoẻn miệng cười: "Tốt quá."
Thư ký dừng lại: "Hả?"
"Tốt, ngày mai tôi đến Hứa gia."
"Vâng."
Thư ký nhìn lướt qua bức ảnh kìa, nghĩ thầm, tổng tài mà sao không có nổi một tấm hình HD vậy.
Đến nơi tổ chức show diễn, đưa thiệp mời xong liền có người cung kính dẫn Mạnh Oánh đến dãy ghế ở hàng đầu, cô ung dung ngồi xuống, nhìn sang bên cạnh thì thấy cách đó không xa có một cô gái xinh đẹp, cô gái đó cũng không hẹn mà nhìn qua phía bên này, bốn mắt nhìn nhau.
Mạnh Oánh sửng sốt một giây, gật đầu với đối phương.
Cô gái kia cũng cười cười, gật đầu lại thay cho lời chào.
Kia là Triệu Yến Quân.
Bạn gái tin đồn của Tần Tuyển.
Hàng ghế đầu dần dần được lấp đầy, cho đến khi mở màn, bên cạnh Mạnh Oánh vẫn còn một vị trí bị bỏ trống, cô ngẩng đầu, chuyên chú nhìn lên sàn catwalk.
Bộ sưu tập đầu tiên chính là sườn xám, chói mắt cực kì.
Vóc dáng của người mẫu hoàn hảo đến không chịu được, bởi vì không thể chụp ảnh nên Mạnh Oánh chỉ có thể thu hết vào tầm mắt.
Cách đó không xa.
Một góc màn sân khấu bị xốc lên, Giang Dịch đứng bên cạnh Hứa Điện, nói: "Hứa tổng, muốn đi vào xem không?"
"Không đi."
Trong sáu đại gia tộc, chắc chắn có Hứa gia, Hứa Điện nhìn đồng hồ, chuẩn bị đi đến tiểu khu Hinh Nguyệt, đang chuẩn bị quay người đi thì ánh mắt lại va vào một đôi chân thon dài trắng nõn, đúng lúc, chủ nhân của đôi chân lại nghiêng đầu, lộ ra gương mặt sáng bừng dưới ánh đèn sân khấu.
Hứa Điện dừng lại.
Híp mắt nhìn kĩ hơn.
"Mạnh lão sư cũng ở đây." Giang Dịch ngạc nhiên, cũng nhìn thấy Mạnh Oánh.
Hứa Điện xắn tay áo, bỏ lại một câu: "Cậu đi trước đi."
Nói xong, Hứa Điện đi đến chỗ ngồi ở hàng đầu.
Vừa nãy có một cô gái bên cạnh hỏi xin Mạnh Oánh khăn giấy, Mạnh Oánh tìm trong túi rồi đưa cho cô, sau đó vừa quay người, đã nghe thấy một mùi hương nhàn nhạt.
Một mùi hương quen thuộc, cô ngẩng đầu một cái liền đối mắt với Hứa Điện.
Hôm nay anh mặc rất đơn giản, một kiện áo sơ mi và quần dài, cà vạt không thắt lại, rủ xuống đặt ở hai bên, hôm nay đặc biệt không đeo kính, sau khi ngồi xuống, anh lại đưa tay nhàn nhã thắt cà vạt.
Cả người cứ như nam châm ngồi sát về phía cô, "Thật trùng hợp, sao em có thiệp mời?"
Mạnh Oánh nhíu mày: "Hứa Khuynh cho."
"À"
Hứa Điện buộc được một nửa, lại kéo xuống, nhét vào trong tay của cô, "Thắt giúp anh."
Mạnh Oánh đẩy ra.
Sắc mặt Hứa Điện trầm xuống, lấy túi xách của cô rồi nhét vào, còn kéo khóa, lại nhét vào trong người cô.
Mạnh Oánh nhíu mày.
Quên đi.
Không tính toán với hắn.
Bởi vì đang trình diễn, không thể nói chuyện quá lớn tiếng, Mạnh Oánh cầm túi xách, chuyên chú nhìn người mẫu qua lại trên sàn catwalk, không thể phủ nhận rằng xem trực tiếp như vậy rất khác biệt so với xem trên tivi, những y phục này được thiết kế tỉ mỉ có thể nhìn ra là tốn rất nhiều công phu, nhất là sườn xám, hết sức xinh đẹp.
"Em thích bộ màu đen kia không?"
Tiếng nói trầm thấp của Hứa Điện truyền đến.
Mạnh Oánh: "Bình thường."
"Còn bộ màu đỏ? Anh cảm thấy bộ màu xanh đậm kia cũng rất hợp với em." Hứa Điện dời mắt, nhìn trang phục đêm nay của cô, cô bắt chéo chân, váy được phủ lên đôi chân, nhưng đó là váy xẻ tà nên lộ ra một góc của đôi chân, da thịt trắng như tuyết, so với người mẫu trên sân khấu còn xinh đẹp hơn.
Ánh mắt Hứa Điện sâu mấy phần, nhưng trên khuôn mặt vẫn treo lên một nụ cười.
"Nếu em mặc sườn xám, chắc chắn rất đẹp."
Mạnh Oánh hừ lạnh.
Không đáp.
"Đêm nay anh đến nhà em."
Mạnh Oánh nghiêng đầu, liếc hắn một cái, "Tới làm gì?"
"Ngủ với em."
Hắn nhíu mày.
Mạnh Oánh nghiêng đầu qua, hạ giọng nói: "Tới làm tình thì được, làm xong liền đi."
Hứa Điện: ". . ."
Rõ ràng anh đã bị cô chọc giận.
Mấy giây sau, nắm cằm cô, cúi đầu, nghiến răng nói: "Được."
"Ngoan." Mạnh Oánh vỗ vỗ mặt của hắn.
Hứa Điện híp mắt nhìn cô.
Lúc này, trên sàn catwalk đang trình diễn Hán phục và Đường phục, mỗi một lần có hai người mẫu cùng đi ra, một người bên trái một người bên phải, rất xinh đẹp.
Bộ sưu tập tiếp theo.
Ánh đèn lóe lên một cái, ánh sáng đột nhiên rực rỡ hơn vài phần, toàn bộ tập trung vào sàn catwalk.
Ngay sau đó một bộ trang phục hoa lệ được thêu nhiều chi tiết ra sân, người mẫu khoác lên bộ trang phục đó cũng vô cùng diễm lệ, hai tay mở ra, tay áo rộng dài khoác lên trên cánh tay, tất cả đều được thêu tỉ mỉ đến từng chi tiết, có hoa hồng còn có cả phượng hoàng.
Ở hàng ghế khán giả.
Rốt cục có người không kìm nén sự kinh ngạc mà nhỏ giọng thốt lên.
Người mẫu chậm rãi đi hết sàn catwalk, trong lúc đó ánh mắt hướng xuống hàng ghế khán giả, một giây sau, cô hơi sửng sốt dẫn đến động tác có hơi loạn.
Sau một lát.
Cô trấn tĩnh lại mới xoay người đi về lại hoàn thành màn trình diễn.
Phía dưới vỗ tay cổ vũ.
Mạnh Oánh cũng nhấc tay vỗ khích lệ.
Hứa Điện buồn chán ngồi chơi điện thoại.
Mà qua ước chừng năm phút sau, có một cô gái mặc quần bò áo thun trắng chạy tới, một đường nhào về phía Hứa Điện.
"Có phải anh tới đón em đúng không?"
Hứa Điện ngạc nhiên, đang muốn đẩy cô gái kia ra.
Ánh mắt lập tức nhìn qua người bên cạnh thì thấy Mạnh Oánh nghiêng người tạo ra một khoảng cách giữa anh và cô, còn giống như đang xem kịch vui vậy.
Hàm răng Hứa Điện khẽ nghiến.
đúng là vận đào hoa không bao giờ hết mà =)))). ủng hộ editor tại wattpad - kopiko.