Hứa Điện thấy được toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện của hai người, anh trầm mặt, sau đó đột nhiên cười lạnh một tiếng rồi ghé vào lỗ tai Mạnh Oánh nói: "Vậy tốt nhất em nên để anh cản cả một đời, cmn chứ anh đây rất vui lòng."
Ngón tay đang gõ chữ trên màn hình dừng lại.
Mấy giây sau, cô lại thoải mái tiếp tục gõ, nói chuyện phiếm với Hứa Khuynh.
Hứa Điện thích xem thì để anh ta xem.
Anh cũng không khách khí, vừa trò chuyện cùng Mạnh Ngọc Lâm, vừa theo dõi cuộc trò chuyện của Mạnh Oánh và Hứa Khuynh, sau đó lướt weibo.
Mà cửa lớn rộng mở.
Không ít người đi ngang qua, có vài người còn tò mò nhìn vào trong nhà, mà vừa nhìn vào là thấy một anh chàng đẹp trai, vóc dáng cao lớn đang ôm eo Mạnh Oánh, cúi đầu nhìn cô, thỉnh thoảng còn nói gì đó, anh đeo kính mắt viền bạc, chân dài bắt tréo, khí chất xuất chúng.
"Đúng thật, đúng là bạn trai Mạnh Oánh."
"Đẹp trai quá đi, sao có thể đẹp như thế chứ."
"Lý Bình còn không biết xấu hổ nói con rể bà ta là tốt nhất, tôi thấy bạn trai Mạnh Oánh còn bỏ xa con rể bà ta cả mấy con phố."
"Lý Mạn Ngọc chắc tức lắm, dáng dấp đã không bằng Mạnh Oánh, ngay cả chồng mình cũng không đẹp bằng người ta." ( đúng là miệng lưỡi thiên hạ mà)
"Nghe nói chồng của Lý Mạn Ngọc có một căn hộ ở thủ đô, còn có một chiếc xe Benz."
"Benz? Ha, cười muốn rớt hàm, xe đó thì tính là gì, cô biết xe của bạn trai Mạnh Oánh là hiệu gì không? Tôi về tra trên mạng rồi, là Maybach, gần vạn đó."
"Gì chứ? Thật hay giả?"
"Nói nhảm, cô đi xem logo là biết. . ."
"Mấy người đứng trước cửa nhà người ta làm gì vậy?" Lý Mạn Ngọc từ trong nhà ra, khuôn mặt tức giận rống lên một tiếng, trong ngõ hẻm bốn người đang líu ríu đồng loạt quay đầu, sau đó ngại ngùng mỗi người tản ra một hướng, Lý Mạn Ngọc tức giận đến thổ huyết, hai ngôi nhà ở gần nhau, những người này nói chuyện lại không biết giới hạn, cô giả vờ không nghe thấy cũng không được, nhưng cô không tin bạn trai Mạnh Oánh đẹp trai đến như vậy.
Ánh mắt hướng đến nhà Mạnh Oánh.
Người đó vừa lúc ngẩng đầu, cặp mắt đào hoa nhẹ nhàng thoáng nhìn ra bên ngoài.
Lý Mạn Ngọc ngây người mà nhìn tuyệt tác trời ban kia. . .
Nửa ngày không có cách nào hoàn hồn.
Một lát sau, Trần Kiều đã làm cơm xong, mọi người đi đến phòng ăn, ngồi xuống, hôm nay bà xuất chiêu, làm bảy món mặn một món canh, vừa lúc hợp lại tám món ăn, dùng để chiêu đãi khách quý có ngụ ý rất tốt.
Mạnh Ngọc Lâm muốn uống chút rượu cùng Hứa Điện, nhưng sức khỏe không cho phép nên thành thật không dám uống.
Mạnh Oánh thì không có thói quen uống rượu, thành ra chỉ có Mạnh Tiêu uống cùng Hứa Điện, thằng bé không nén được nỗi vui mừng, một tiếng gọi anh rể, hai tiếng cũng gọi anh rể.
Khiến cho Hứa Điện cũng tràn ngập ý vui.
Sự lạnh lùng trong ánh mắt đều tan biến.
Với nhan sắc này, nụ cười này, lại phong lưu, ưu nhã, dễ dàng mê hoặc người ta, Mạnh Oánh ăn một miệng lớn nấm kim châm, cũng không nhịn được mà nhìn anh vài lần.
Anh cầm chén rượu, nghiêng đầu nghe Mạnh Tiêu nói chuyện, xương quai hàm sắc bén, miệng cong cong.
Thật là có thể đem bộ dáng này để đi lừa đảo.
Mạnh Oánh đảo mắt, nhìn đồ ăn trong chén lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Trước đây.
Cô chỉ cảm thấy tình yêu chính là tình yêu.
Yêu Hứa Điện, chỉ là bởi vì anh quá ưu tú, quá đẹp nên mới bất chấp hậu quả mà toàn tâm toàn ý.
HIện tại.
Sau khi đã trải qua những chuyện kia, cô mới phát hiện, có thể sống không cần tình yêu, nhưng phải sống cho bản thân, làm những điều mình muốn.
Chỉ là.
Một khi đã ngủ qua với một người đàn ông ưu tú.
Về sau khi nhìn những người khác đều không thấy thú vị, trăm người như một.
Cô lại cắn một miếng thịt gà, nhấp một ngụm nước trái cây.
Mà mẹ cô bây giờ giống như vỏ quýt dày có móng tay nhọn vậy, kể từ khi Hứa Điện tới đây, Trần Kiều không dám hành xử lỗ mãng, cả buổi tối không hé miệng nói nửa lời, còn rất an phận nghe theo sắp xếp của chồng, yên lặng gắp thịt cho con trai và Hứa Điện.
Có một khoảng thời gian chẳng ai nói gì.
Bà chọc vào người Mạnh Ngọc Lâm, ông ho một cái, khó có khi được vợ cho làm nóc nhà một lần nên cả một buổi tối ông cũng vui vẻ ra mặt, ông ngẩng đầu, hỏi: "Hứa Điện, cháu có dự định kết hôn chưa?"
Động tác gắp thức ăn của Hứa Điện dừng lại.
Gương mặt anh hơi cứng lại, khuôn miệng vẫn kéo ra một nụ cười.
Mạnh Oánh để đũa xuống, dùng khăn giấy lau khóe môi, nhìn chằm chằm Hứa Điện cười.
Anh bắt được ánh mắt của cô, ánh mắt hai người giao nhau, khóe môi cô chậm rãi nhếch lên, ánh mắt giống như đang xem kịch vui.
Gắp thịt lên, đặt ở trong chén, Hứa Điện nhìn chằm chằm Mạnh Oánh, rồi trả lời Mạnh Ngọc Lâm, giọng nói có chút khàn khàn: "Cái này thì phải xem ý của Mạnh Oánh ạ, xem cô ấy lúc nào thì chịu gả cho cháu."
Quả bóng trực tiếp được đá trở về.
Nện lên mặt Mạnh Oánh.
Mạnh Oánh cười lạnh, bỏ khăn tay xuống, hỏi: "Hứa tổng, ngày mai đi lĩnh chứng luôn không?"
Tên chó chết này đoán chừng hoàn toàn không nghĩ tới chuyện kết hôn, còn dám hỏi cô, buồn cười.
"Mạnh Oánh, sao con có thể tùy hứng như vậy? Không thể, cái này phải xem thời gian, Hứa Điện, cháu đừng nghe nó, cháu viết ngày sinh tháng đẻ đưa cho bác, để bác giúp hai đứa tính rồi chọn ngày mới được, đúng rồi, Mạnh Oánh có ra mắt gia đình nhà cháu chưa?" Trần Kiều nhẫn nhịn một buổi tối, rốt cục cũng có cơ hội nói.
Hứa Điện ung dung cắn một miếng rau xanh, nói: "Vẫn chưa ạ."
"Chưa? Thôi cũng không sao, ra mắt bên nào trước cũng như nhau." Trần Kiều lanh mồm lanh miệng nói xong, nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, Mạnh Oánh đã ở Lê thành cùng người ta yêu đương, Hứa Điện lại là dân địa phương ở đó, sao Mạnh Oánh còn chưa gặp người lớn bên nhà Hứa Điện chứ, nghĩ được như vậy, bà hung hăng trừng Mạnh Oánh một cái.
Sao có thể vô dụng như thế chứ?
Ngay cả cha mẹ của người ta còn chưa gặp mặt.
Ngại Hứa Điện ngồi ở đây nên Trần Kiều cố nén không nói ra.
Sau đó bầu không khí lại yên tĩnh, ai ăn phần người đó, chờ cơm nước xong xuôi, Mạnh Oánh dọn dẹp bát đũa, lúc rửa chén Trần Kiều ở phía sau càm ràm, nói cô vô dụng.
"Làm sao mà vẫn chưa gặp được cha mẹ người ta? Hay là nó cố ý không đem con theo đi gặp bạn bè người thân gì đó?"
Ở thị trấn nhỏ này, một người cho dù không thân thiết nhưng vẫn biết gia đình gốc rễ người ta ở đâu, nên thân thế là một thứ rất quan trọng. Trần Kiều nổi giận đùng đùng, Mạnh Oánh không nói gì chỉ tiếp tục rửa chén.
Đã lấy Hứa Điện làm lá chắn, thì phải chấp nhận hậu quả.
Trần Kiều tức giận vô cùng.
Lại mắng cô hai câu, thấy động tác rửa chén chậm rì rì của cô, tức giận đi tới, giật lấy miếng rửa chén, hậm hực nói "Chậm chạp!"
Hai tay Mạnh Oánh trống không.
Cô vui vẻ lùi ra.
Lau khô tay, quay người rời khỏi phòng bếp.
Đi vào phòng khách, lúc này chỉ có một mình Mạnh Ngọc Lâm, Mạnh Oánh cúi đầu chuyển một khoản tiền cho ba, ngày mai cô phải về Lê thành nên chuyển tiền cho ba trước.
"Ba không cần." Mạnh Ngọc Lâm nghe điện thoại vang lên ting ting thì hơi giật mình, rồi ngẩng đầu nhìn cô, "Con giữ lại mà dùng, ba toàn ở nhà không tiêu gì nhiều, mà con thì phải cần dùng tiền kia mà."
Mạnh Oánh cười nói: "Cho ba thì ba cứ dùng đi, con lên lầu."
Đi hai bước, cô quay lại, nói: "Ba giữ lấy, đừng nói với mẹ."
Lần này trở về, cô phát hiện Mạnh Ngọc Lâm ngay cả bao thuốc cũng không có tiền mua, liền biết Trần Kiều quản hết tiền bạc trong nhà.
Nói xong, cô kéo mành cửa ra, đi lên tầng hai, cuối hành lang trên tầng hai có một cái cửa sổ, Hứa Điện vừa hút thuốc, vừa nghe điện thoại, anh xoay người nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau, Mạnh Oánh dời đi trước, đi về phòng, cầm áo ngủ, đi tắm rửa.
Lúc trở ra, Hứa Điện ở trong phòng khách của tầng hai, check mail trên laptop.
Mạnh Oánh đi ra, lau tóc, cầm lấy điều khiển, mở TV xem.
Hai người mỗi người chiếm một góc, Hứa Điện ngẩng đầu nhìn cô, sau đó lấy điếu thuốc dụi vào gạt tàn, anh đứng dậy, đi đến phía sau cô, lấy khăn mặt đi.
Mạnh Oánh sững sờ, ngẩng đầu.
Hứa Điện đưa tay cố định đầu cô lại.
Sau đó chùm chiếc khăn lên đầu, giúp cô lau khô tóc. Mạnh Oánh cũng không xoắn xuýt, ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm TV.
Sinh hoạt thường ngày ở quê chính là như vậy.
Buổi tối hầu như không có cái gì giải trí, muốn đi quán bar, đi KTV phải lái xe đi rất xa.
Cho nên người dân ở đây thường đi dạo gần nhà hóng mát hoặc là ở nhà xem tivi, nhưng bởi vì đây là khu dân cư đông đúc nên tiếng bọn trẻ con chơi đùa ở ngoài đường cùng với tiếng xe hỗn loạn ồn ào náo nhiệt.
Mạnh Oánh cứ liên tục chuyển kênh.
Chuyển đến một khung cảnh đỏ chót thì cô hơi dừng lại.
Quả nhiên.
Đang phát lại « cửu trọng thiên ».
Khăn mặt trực tiếp được đắp lên mặt khiến tầm mắt của Mạnh Oánh bỗng dưng tối sầm, tay đưa lên định lấy khăn đi thì anh cúi người, mang theo mùi rượu quẩn quanh bên chóp mũi, giọng nói trầm khàn mang chút hơi lạnh vang lên bên tai cô:"Cố Viêm theo đuổi em sao?"
Mạnh Oánh cười nói: "Đúng vậy."
Sắc mặt Hứa Điện trầm xuống.
"Phải không?"
Nói xong, anh đưa tay, chuyển một đài khác.
Sau đó lấy khăn mặt đi, Mạnh Oánh ngẩng đầu nhìn lên.
Là phim truyền hình của Dương Đồng. (trường hợp có ai không nhớ thì đây là em gái của Dương Nhu nha)
Cô nhíu mày.
Hứa Điện ý thức được lại đưa tay, muốn cầm điều khiển.
Lúc này, Mạnh Oánh không cho, cô ôm điều khiển vào trong ngực, ngửa đầu nhìn anh, "Anh muốn lau tóc thì lau cho xong đi, đừng động đến điều khiển của tôi."
Hứa Điện ở trên cao cúi xuống nhìn cô.
Chủ yếu là nhìn chiếc điều khiển trong ngực cô, mấy giây sau, anh đưa tay từ cổ áo đi vào.
Dường như không lường trước được hành động này nên Mạnh Oánh bị dọa không ít, Hứa Điện khom lưng, cúi người hôn lỗ tai của nói, nói, "Đừng nhúc nhích, tim đập mạnh thật. . ."
"Hứa Điện!"
"Đã bắt anh làm vật cản gió, thì phải làm cho anh vui vẻ chứ, em cũng rất thích kia mà?" Nói xong, ngón tay của anh thu về, sau đó bế ngang người cô lên, trực tiếp đi tới phòng cô rồi đóng cửa lại, đè người tựa lên vách tường, trực tiếp hôn môi của cô.
Cô mặc váy, rất thích hợp làm chuyện vui vẻ.
Hứa Điện tạm dừng, bên trong cặp mắt đào hoa tràn ngập ý cười, hôn cô nói: "Nhà em thực sự quá ồn, không vận động một chút, anh sợ ngủ không được."
Tóc Mạnh Oánh rối bù, híp mắt đối mặt với anh, sau đó cô đưa tay ôm lấy cổ anh.
Anh cười nhẹ.
Lúc này mới ra sức.
Mạnh Oánh cắn môi dưới.
Trong nhà thực sự cách âm cũng không tốt, nhà ở cách cũng gần, trong ngõ nhỏ chỉ có thể đủ chỗ cho một chiếc xe máy đi qua.
Hứa Điện cúi người, để mặc cô ôm lấy cổ anh mà hôn cô, mang theo mùi rượu nhàn nhạt, hơi có một sự hiếu thắng, nên thật lâu cũng chưa rời đi.
"Chị?"
Cửa bị gõ mấy cái.
"Mạnh Oánh, sao Hứa Điện không có trong phòng?"
Tiếng của Mạnh Ngọc Lâm.
Mạnh Oánh từ từ nhắm hai mắt, một câu cũng không thốt lên được.
"Mạnh Oánh?"
Bên ngoài có tiếng sột soạt, sau một lát, mới yên tĩnh, nhưng ngay sau đó tiếng TV truyền đến còn có tiếng còi ô tô inh ỏi.
Trong phòng lờ mờ.
Mùi rượu nhàn nhạt hòa vào mùi hương dịu nhẹ của sữa tắm.
Cuối cùng, Mạnh Oánh há miệng, cắn thật mạnh lên bả vai Hứa Điện.
Hứa Điện nhíu mày.
Ồ một tiếng.
Cũng may là tắm rồi, Mạnh Oánh nằm lì ở trên giường, toàn thân không có tí sức lực nào. Hứa Điện mặc lại quần áo chỉnh tề, mở cửa ra ngoài, Mạnh Oánh đến nhúc nhích cũng lười, chỉ nghe anh ta giải thích với ba cô.
"Cháu vừa nói chuyện phiếm với cô ấy ở trong phòng, mà cô ấy ngủ thiếp đi rồi."
"Không, cháu không cần ăn khuya, cảm ơn bác."
"À, đúng vậy, cháu vẫn chưa tắm rửa." Người kia cười nhẹ một tiếng, nói, "Cô ấy có hơi mệt mỏi nên ngủ thiếp đi."
"Làm diễn viên rất vất vả, lịch trình bận rộn lại còn phải đối mặt dư luận."
"Hi vọng bác trai có thể hiểu cho cô ấy."
Mạnh Oánh vùi mặt vào chiếc gối, chậc một tiếng.
"Đối xử tốt với chị của cậu hơn đi." Anh lại nói một câu.
Mạnh Tiêu nhỏ giọng một tiếng dạ, hơi mơ hồ, nghe không rõ lắm.
Mạnh Oánh mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Tác giả có lời muốn nói:
Cmn.
Thật không thể tin được, Lý Dịch - người đàn ông hai đời vợ vẫn còn sức hút khó cưỡng.
bất ngờ khum ^^!