Trở lại khách sạn không bao lâu thì trời mưa, tiếng mưa rơi làm tăng thêm cảm giác mệt mỏi, Mạnh Oánh tắm rửa xong thì sấy khô tóc, vừa nằm xuống liền ngủ, trong mơ màng, nghe được tiếng điện thoại di động reo, cô sờ đến điện thoại, bắt máy nhưng mặt vẫn vùi vào gối, cất giọng đang ngái ngủ, có chút khàn khàn,
"Tôi đang ngủ. . . ." Cô cũng không xem ai gọi đến, ngữ điệu có chút nũng nịu.
Đầu kia dừng lại, lông mày đang nhíu vì tức giận giãn ra. Giọng nói cũng vô thức nhẹ nhàng hơn: "Ngủ sớm như vậy?"
"Đang ở cửa phòng của em."
"Không mở, tôi rất mệt." Mạnh Oánh còn mơ hồ, nhẹ nhàng đáp lại, âm thanh kia thật sự rất câu người. Đầu kia, Hứa Điện lại hạ thấp giọng hơn chút, "Vậy anh không vào, em ngủ đi, nhưng khoan cúp máy. . ."
"Ừ, nói đi, có chuyện gì?" Mạnh Oánh chỉ nghe giọng nam, mà lại là giọng nam trầm ấm du dương khiến cô càng không thể tỉnh táo. Ngữ điệu so với bình thường cũng mềm mại hơn.
Hứa Điện thấp giọng hỏi: "Em cảm thấy anh xứng với em không?"
"Anh? Ai vậy."
Mi tâm Hứa Điện liền nhíu lại.
"Hứa. . Điện." Anh cắn chặt răng.
Mạnh Oánh hình như đã tỉnh táo hơn, cô đưa điện thoại ra trước tầm mắt rồi đưa trở về, nói: "Không xứng. . ."
"Tôi ngủ đây." Nói xong. Mạnh Oánh cúp điện thoại.
Hứa Điện: ". . ."
Ngày hôm sau đến trường quay, Mạnh Oánh đi qua phòng riêng của đạo diễn Lâm liền nghe được tiếng nói giận dữ của ông ta, tiếng quát tháo rất đáng sợ, người xung quanh cũng không dám tới gần cửa, Mạnh Oánh nhíu mày, đi thẳng về phòng riêng của mình, ngồi xuống, bắt đầu hóa trang.
Lưu Cần cầm bình nước ấm vào phòng, để lên bàn sau đó xích lại gần hỏi thợ trang điểm: "Có chuyện gì vậy?"
"Lý Nguyên Nhi đắc tội Hứa tổng, bị Hứa tổng đuổi đi, đạo diễn Lâm gọi điện thoại mắng cô ta, ông ấy và Lý Nguyên Nhi thật ra là họ hàng, cái quan hệ này. . . ." Thợ trang điểm rất nhỏ giọng nói.
Lưu Cần kinh ngạc, cô nhìn về phía Mạnh Oánh, Mạnh Oánh cũng mở mắt ra, nhìn qua thợ trang điểm.
Thợ trang điểm nói: "Cho nên đêm hôm đó Lý Nguyên Nhi đánh nhau với Đường Nhất mà đạo diễn Lâm lại đích thân ra mặt làm sứ giả hòa bình, chính là vì nguyên nhân này."
"Khó trách. . . ." Lưu Cần giật mình, "Tôi nói sao đạo diễn nhà ai lại tốt như vậy, còn đi làm sứ giả hòa bình..."
Mạnh Oánh lần nữa nhắm mắt lại.
Có thể đoán ra tối hôm qua Lý Nguyên Nhi đi quấy rối Hứa Điện mới gây nên chuyện như vậy.
Nữ diễn viên này, cũng rất lớn mật.
Hóa trang xong, đi đến phim trường, sắc mặt đạo diễn Lâm vẫn rất kém, cơn giận còn chưa nguôi, đứng sau ống kính khua tay, nói: "Nữ phụ tạm thời trống chỗ, chờ thêm hai ngày nữa sắp xếp người mới nên bây giờ quay trước cảnh của mọi người."
"Nhất là Mạnh Oánh và Tần Tuyển, bây giờ quay cảnh tình cảm của hai người trước." Giọng đạo diễn Lâm đều đều không có cảm xúc gì, bàn tay cuộn tròn quyển kịch bản, chỉ có mi tâm nhíu lại, xem ra còn đang phiền não vì chuyện của Lý Nguyên Nhi.
Mạnh Oánh gật gật đầu.
Trong lúc vô tình nhìn về phía tủ đựng hồ sơ mà hôm qua Hứa Điện dựa vào, nơi đó trống không, cô cười thành tiếng tự giễu rồi thu hồi ánh mắt.
Tần Tuyển từ phòng hóa trang đi ra, hôm qua đang quay cảnh thẩm vấn, còn có vài cảnh chưa quay xong dự tính hôm nay sẽ tiếp tục. Nào ngờ thiếu Lý Nguyên Nhi, mọi người chắc hẳn đều nghe được tin tức, cũng không ai dám hỏi nhiều, thu dọn máy móc ở cục cảnh sát rồi buổi chiều đi đến biệt thự của nam chính.
Ở đó chủ yếu là phần diễn tình cảm của Mạnh Oánh và Tần Tuyển.
Nguyệt Yến sẽ ở nơi đó lục soát chứng cứ.
Cũng ở nơi đó vì lấy lòng Trương Hách Sâu mà cô mặc chiếc váy mình không thích, ăn mứt hoa quả và nước trái cây mình không thích.
Mà những thứ này đều là Nguyệt Linh- em gái của cô rất thích. Trước khi quay, Mạnh Oánh ngồi trong phòng nghỉ tìm cảm giác, nhắm mắt lại, hình ảnh trong đầu bề bộn, một năm trước, mấy năm trước, khung cảnh đan xen, lúc mở mắt ra, trong ánh mắt đã mang theo tâm tình.
Cô đứng dậy, sửa sang lại váy hai dây mà stylist đã chuẩn bị cho cô, để lộ ra đôi chân dài trắng nõn, cùng xương quai xanh hõm sâu như có thể nuôi được cá, tóc xõa dài. Cô đẩy cửa phòng ra.
Tần Tuyển diễn vai Trương Hách Sâu dựa ở vách tường đối diện, vô thức đứng thẳng người, ánh mắt thâm trầm rơi lên mặt cô, lên người, trong ánh mắt là sự kinh ngạc không thể thốt nên lời, đồng thời vô thức tiến lên, muốn tới gần cô.
"Nguyệt Linh. . . ."
Ống kính vòng quanh Mạnh Oánh, ghi lại ánh mắt của cô, Mạnh Oánh có chút thẹn thùng, lại nhìn đôi mắt Tần Tuyển, trong mắt hiện lên vẻ yêu thương ngọt ngào, mười phần rõ ràng yêu thương. Tần Tuyển cũng bị nhập vai, hắn vươn tay về phía Mạnh Oánh, cô phối hợp thả nhẹ bàn tay của cô vào trong tay của hắn, cúi mặt thẹn thùng.
Trong màn ảnh, cô chính là một người đang yêu.
Đồng thời nguyện ý vì hắn thay đổi chính mình, làm những việc bản thân không thích. Đạo diễn Lâm ngồi trên ghế, nghiêng người nhìn màn hình, chần chờ nói: "Diễn xuất của Mạnh Oánh này. . . . Quá là nhập vai, chắc là đã từng yêu đương rồi?"
Ông nhẹ giọng hỏi, bởi chỉ có yêu mới có vẻ mặt này, tìm được cảm xúc, nhập vai cũng dễ dàng hơn một chút.
Hứa Điện đứng ở phía sau, một câu cũng không lên tiếng.
Anh giương mắt, nhìn cô gái trong màn hình, đồng thời cô cũng nhìn về phía này, đôi mắt chan đầy tình yêu cứ như vậy nhìn qua khiến Hứa Điện đột nhiên lui về sau hai bước, mà lúc anh ngẩng đầu khỏi màn hình, đôi mắt của Mạnh Oánh đã không còn dáng vẻ lúc nãy, cô nhìn anh nở nụ cười rực rỡ đến chói mắt khiến yết hầu Hứa Điện căng lên.
Cảnh tiếp theo, Mạnh Oánh mặc váy, ở trong tầm mắt của Tần Tuyển, bắt đầu đi thăm dò tìm manh mối, cảnh tình cảm vì thế cũng tương đối ít.
Công tư phân minh, sau khi diễn xong Tần Tuyển ngồi trên ghế sa lon, cười nói với Mạnh Oánh: "Cô thật lợi hại."
Hắn chưa bao giờ diễn được trọn vẹn một cảnh tình cảm, không ngờ còn có thể bị cuốn theo lối diễn của cô.
Đạo diễn Lâm giao công việc cho phó đạo diễn, đứng dậy đi xuống lầu, lúc chạy tới cửa nhìn thấy Hứa Điện lên xe, ông mau chóng đi tới, tay khoác lên cửa sổ xe, thấp giọng nói: "Hứa tổng."
Hứa Điện ngậm điếu thuốc, khóe môi mỉm cười, nhìn đạo diễnLâm.
Cái nhìn kia khiến đạo diễn Lâm không biết mở lời như thế nào, ông chần chừ một lúc, nói: "Tính cách của Lý Nguyên Nhi trước giờ là vậy, nhưng tâm địa cô ta không xấu, diễn xuất cũng không tệ, rất hợp với vai nữ phụ đó. . . . Cậu xem lại?"
Hứa Điện cầm điếu thuốc ra, vuốt vuốt, nhếch miệng nói: "Đạo diễn Lâm, lo tìm người đi, đừng chậm trễ tiến độ."
Đạo diễn Lâm cứng đờ.
Đành phải thả tay.
Cửa sổ xe nâng lên, xe nổ máy chạy thẳng ra đường lớn.
Mà lúc này.
Ở phim trường, cô bé trợ lý lại giơ lên một bao lớn đồ ăn đi vào, bên trong có gà rán và trà sữa, lớn tiếng hô: "Vẫn là Hứa tổng mời, trời ạ, đã soái lại còn hào phóng, mọi người có hài lòng chưa?"
Một đám người hoan hô lên, vui vẻ.
Mạnh Oánh lau đi son môi trên miệng, Trần Khiết hô một tiếng, "Chị Mạnh Oánh, lại là đồ ăn vặt mà chị thích nữa kìa, tất cả luôn đó! ! ! Ông trời ơi."
Mạnh Oánh nhìn qua mấy bao đồ ăn, Lưu Cần cầm bình nước giữ nhiệt cho Mạnh Oánh, nói: "Đều là mua cho em sao?"
"Rất có tâm."
Mạnh Oánh cười cười, cầm lấy trà sữa và gà rán Trần Khiết đưa tới, cúi đầu bắt đầu ăn. Buổi tối, quay xong khoảng bảy giờ rưỡi, ba người Mạnh Oánh trở về khách sạn.
Lưu Cần và Trần Khiết đi lấy đồ ăn, Mạnh Oánh về phòng trước, vừa mở cửa liền thấy Hứa Điện ngồi trên ghế sa lon, đầu ngón tay đang lật tạp chí.
Chân dài bắt tréo, cổ áo sơ mi hơi mở.
Mạnh Oánh nhíu mi.
Cô đóng cửa lại, để túi xách xuống, treo áo khoác lên, hỏi "Sao anh lại tới đây?"
Khép tạp chí lại, Hứa Điện đứng dậy đi đến sau lưng cô nhìn khuôn mặt cô qua tấm gương phản chiếu, đôi mắt của Mạnh Oánh phẳng lặng như mặt hồ mùa thu, giống như người quay cảnh tình cảm lúc nãy không phải là cô vậy. Mạnh Oánh nhíu mày, kẹp tóc lên, quay người, nhàn nhạt đưa mắt nhìn anh.
Cái nhìn này.
Hứa Điện đột nhiên đưa tay, bắt lấy cánh tay của cô kéo về phía mình, một giây sau, Mạnh Oánh liền bị ném lên ghế sa lon, cô vừa mới phản ứng được muốn ngồi dậy, Hứa Điện liền cúi người xuống, một tay mở cổ áo sơ mi, chân dài chống giữa hai chân cô, từ trên cao nhìn xuống, sau đó tháo kính mắt xuống.
Ánh mắt mang theo một sự lạnh lẽo kinh người.
Mạnh Oánh lần nữa nhíu mi.
Sau đó, cô cười ôm lấy mặt của anh, "Làm gì vậy?"
Hứa Điện nắm cái cằm cô nhấc lên, môi mỏng nhấp nhẹ: "Em. . . . ."
Những ánh mắt thâm tình của em . . . đi đâu rồi.
Yết hầu anh nhấp nhô, chần chừ một lúc, nói: "Anh ở. . ."
Nói còn chưa dứt lời, cô liền ngửa đầu, chặn đôi môi mỏng của anh, ngón tay nắm lấy cổ áo sơ mi, trượt xuống. Đầu ngón tay Hứa Điện dùng sức, đổi khách thành chủ, mạnh mẽ hôn trả lại cô, kéo áo từ trong lưng quần cô ra ngoài, sau đó thu hẹp khoảng cách của hai người đến không có một kẽ hở.
Đèn trong phòng đèn đột nhiên sáng lên.
Mạnh Oánh cắn răng, nắm chặt ghế sô pha.
Hứa Điện ôm eo của cô, trầm thấp thở gấp nói: "Em có thể nghiêm túc nghe anh nói chuyện được không? Hả?"
Miệng nói nhưng động tác không ngừng. Mạnh Oánh cười nhẹ, cắn chặt răng, nghiêng đầu cùng hôn anh, cười nói: "Như bây giờ không phải rất tốt sao?"
"Tôi không muốn nghe những lời nhảm nhí kia. Cho dù là một câu cũng không."
Lời này.
Triệt để kích thích đến anh, anh tức giận dùng sức bóp eo cô, cùng lúc đó tiếng đập cửa ầm ầm vang lên, Lưu Cần đã mua cơm tới, Mạnh Oánh cúi đầu, mồ hôi trán nhỏ xuống.
Hứa Điện ôm cô lên, chỉnh lại tư thế, sau đó, bế cô đi đến cánh cửa kia.
Mạnh Oánh sửng sốt, dùng sức bóp cánh tay của anh, Hứa Điện cười nhìn vẻ hoảng loạn của cô mà trực tiếp để cô dựa vào cánh cửa.
Mạnh Oánh gắng sức ôm lấy lưng của anh.
Tức giận vì hành động vô sỉ liền cắn bờ vai của anh, Hứa Điện chẳng những không tức giận còn cúi đầu hôn cô. Tiếng đập cửa vẫn thỉnh thoảng vang lên xen lẫn âm thanh ái muội phát ra từ bên trong.
Trong đầu Hứa Điện lại hiện ra những ánh mắt của cô trong khi quay phim, động tác trở nên ác hơn, cụp mắt nhìn cô, hỏi: "Vì sao em lại nhìn Tần Tuyển như vậy?"
Sau lưng Mạnh Oánh ướt đẫm mồ hôi.
Cô không dám lên tiếng nên cúi đầu, không đáp.
Chẳng biết từ lúc nào tiếng gõ cửa bên ngoài đã ngưng bặt, Hứa Điện đang gài lại nút áo, nhấc mắt muốn nói chuyện nào ngờ Mạnh Oánh nhanh tay mở cửa, đẩy Hứa Điện ra khỏi phòng. Anh còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy kính mắt và điện thoại cũng cùng chịu chung số phận giống mình, bị ném hết ra ngoài.
Sau đó.
Rầm ——
Cửa đóng lại.
Anh cúi đầu nhìn kính mắt và điện thoại nằm chỏng chơ trên mặt đất, sau đó quay đầu.
Đối mặt với Lưu Cần và Trần Khiết đang ngây người như phỗng , hai người các cô đã gõ cửa rất lâu, rõ ràng là nghe tiếng động bên trong nhưng không ai mở cửa nên chỉ có thể báo cảnh sát.
Gương mặt lạnh lùng, nhưng áo sơ mi của anh xộc xệch, nút áo mở hơn phân nửa chưa kịp cài lộ ra lồng ngực, quần dài thẳng tắp, áo sơ mi không nhét vào bên hông, cứ như vậy buông thõng.
Lại nhìn kỹ hơn một chút, trên cổ anh đều là vết cào.
Lưu Cần cầm điện thoại di động lên, muốn gọi cảnh sát đừng đến.
Nhưng mà.
Cửa thang máy vừa mở.
Ba người cảnh sát mặc đồng phục hàng ngày đi ra, trong đó có một người cầm theo gậy điện, tiến lên, chỉ vào Hứa Điện.
Hứa Điện quay đầu, nhìn ba người bọn họ, lại quét mắt về phía Lưu Cần, Lưu Cần hít thở sâu một hơi, "Chúng tôi. . Báo cảnh sát."
Tác giả có lời muốn nói:
Có chuyển biến mới, không chỉ là bước ngoặt của sự nghiệp, mà còn là chuyện tình cảm nữa. Thời tới cản không nổi. ^.^