Cục cảnh sát.
Trời đã qua giờ sáng thì Triệu Mẫn mới được thả ra. Cô nổi điên lên chờ đợi gặp gương mặt quen thuộc của Phong Thần Vũ. Cô kéo tay áo lên thật cao ra dáng một cô hồn ăn chơi chính hiệu. Hôm nay có sống chết gì đó thì cô cũng phải cho Phong Thần Vũ một trận mới hạ được giận. Anh đùa như vậy là hay lắm sao, có tiền là giỏi lắm hả. Cô ghét nhất là ai đó nói cô ăn cắp. Anh đụng đến điểm máu chốt của cô rồi đó.
" Phong Thần Vũ.. Tôi hôm nay với anh ân đoạn nghĩa tuyệt. Tôi mà còn nhịn anh nữa thì tôi thề không mang họ Triệu ". Triệu Mẫn bẽ tay rộp rộp nói. Ánh mắt của cô nhìn xem Phong Thần Vũ đang trốn ở đâu.
Triệu Mẫn nổi khùng làm Phong Thần Vũ đứng ở phía xa âm thầm quan sát cũng nổi da gà. Xem ra anh hôm nay chọc con mèo kia nổi giận rồi.
" Phong Thần Vũ.. Cậu đùa cũng hơi quá trớn rồi đó. Dù gì người ta cũng là con gái. Cậu đùa như vậy cô ấy không nổi khùng lên mới lạ. Chuyện hôm nay đến đây thôi. Lần sau anh mà còn đùa kiểu này nữa thì tôi chắc chắn sẽ xử phạt anh theo luật lệ đó ". Bạn của Phong Thần Vũ làm trong FBI cười nói.
" Cảm ơn.. Tôi nợ anh một ân tình ". Phong Thần Vũ khẽ cười nói. Chỉ cần Triệu Mẫn ngoan ngoãn thì anh cần gì phải làm lớn chuyện đến như vậy.
" Hahaha... Không dám nhận ân tình của cậu đâu. Mang người phụ nữ của cậu về đi. Đừng làm phiền sở cảnh sát này nữa. Bọn tôi không rảnh giải quyết chuyện yêu đương của cậu đâu ". Bạn của Phong Thần Vũ khẽ cười nói. Anh vỗ vai của Phong Thần Vũ một cái rồi bước đi.
Phong Thần Vũ khẽ hít một hơi đi về phía của Triệu Mẫn.
Chu Tước, Thiên Long và Huyền Vũ đứng ở một nơi xem diễn.
" A Long.. Anh nói Cậu chủ của chúng ta sẽ chịu được cơn giận của cô chủ trong bao lâu. Chưa bao giờ thấy Triệu Mẫn nổi giận như vậy đó ". Huyền Vũ nắm lấy một tay của Thiên Long mỉm cười nói.
" Khó nói lắm. Tầm phút đi ". Thiên Long mỉm cười, bàn tay của anh vô thức nắm chặt lấy tay của Huyền Vũ.
" Đi xem kịch vui thôi ". Chu Tước hiếm hoi nở nụ cười chói mắt lên tiếng. Cả đi lại xem kịch vui.
Triệu Mẫn không vui đứng đợi Phong Thần Vũ. Thấy bóng dáng của Phong Thần Vũ vừa đến thì Triệu Mẫn không nhịn được nữa rồi. Phong Thần Vũ vừa đến khoảng cách mà cô mong muốn, thì bất ngờ Triệu Mẫn đưa tay lên nắm chặt lấy cổ áo của Phong Thần Vũ.
" Chát.... ". Một cái tát không ngoài dự đoán của Phong Thần Vũ là bao nhiêu.
Phong Thần Vũ im lặng chịu đựng mà không nói tiếng nào.
" Phong Thần Vũ.. Anh đùa giỡn như vậy đủ chưa. Anh nghĩ là anh có tiền là giỏi lắm hả. Tôi ghét nhất là bị người khác nói là ăn cắp. Tôi ghét cái bản mặt ngông cuồng không xem ai ra gì của anh. Tôi ghét nhìn thấy anh. Tôi ghét cái bản tính đại thiếu gia của anh. Tôi ghét anh đem người khác ra làm thú vui tiêu khiển. Anh nghe rõ chưa ? ". Triệu Mẫn tức giận hóa bi thương thành hành động. Cô đem uất ức từ trước đến giờ gộp lại đem ra tính sổ với Phong Thần Vũ cùng một lúc. Cùng lắm thì sau hôm nay thì mảnh ai nấy đi. Sống chết của cô không cần anh quản. Cô không muốn dính dáng gì đến cái người đàn ông này nữa. Cô mệt mỏi lắm rồi.
Phong Thần Vũ đưa một cánh tay lên làm Triệu Mẫn còn tưởng anh đánh trả lại cô một tát chứ.
" Anh đánh đi... Có giỏi thì đánh chết tôi đi. Dù hôm nay có phải chết thì tôi cũng phải chửi anh một trận. Tôi nhịn anh đủ rồi. Có giỏi thì hôm nay anh giết tôi đi. Nếu anh không ra tay thì tôi vẫn cứ tiếp tục nói ". Triệu Mẫn lúc này không sợ trời, không sợ đất mà nhìn thẳng vào mắt Phong Thần Vũ nói, nhưng không có cái tát giáng xuống mặt cô như cô nghĩ. Câu nói của Phong Thần Vũ vừa phát ra thì làm những lời Triệu Mẫn tính chửi nuốt ngược vào trong.
" Có đau không ?. Mấy ngón tay của em đỏ hết rồi kìa. Em thích đánh anh vài cái cho bớt giận thì lấy cây hay cái gì đó mà đánh. Cơ thể của em là của anh rồi. Em có thể không thấy xót xa khi em tự làm đau chính mình, nhưng với anh thì khác. Từ giờ anh không cho phép em tự làm bị thương cơ thể này biết không. Nó là của anh ". Phong Thần Vũ cầm tay của Triệu Mẫn lên thổi nhẹ rồi nói. Trên nền da trắng như tuyết của anh còn in rõ dấu tay đỏ rực chói mắt.
Triệu Mẫn ngơ ngác nhìn anh. Hỏi thừa.. Cô là dùng hết sức lực đánh mà hỏi sao tay cô không đau. Đến giờ cô còn cảm giác được ngón tay vẫn còn tê rát. Nhưng thấy Phong Thần Vũ đột nhiên ôn nhu như vậy làm cô ngơ người trong vài phút. Phong Thần Vũ ngang ngược vô lý bị người khác đánh tráo rồi à.. Người đàn ông trước mặt cô lúc này đem lại cho cô cảm giác nửa quen thuộc, nửa xa lạ quá vậy. Anh lại muốn diễn trò gì để lừa gạt cô nữa đây.
" Anh bớt diễn kịch lại cho tôi. Triệu Mẫn tôi mà còn tin vào những lời đường mật của anh nói thì tôi hôm nay đổi họ ". Triệu Mẫn hất tay anh ra nói.
" Hết giận chưa ?, còn muốn đánh nữa không ?. Nếu em còn muốn đánh nữa thì em đánh tiếp đi. Anh hôm nay sẽ không phản kháng. Em đừng để bị thương là được. Anh chỉ không muốn thấy em bị đau mà thôi ". Phong Thần Vũ vẫn vuốt nhẹ bàn tay của cô nói.
Triệu Mẫn nghe vậy thì ngơ người. Cô hất tay Phong Thần Vũ ra rồi đấm vào ngực của Phong Thần Vũ thêm vài cái nữa. Phong Thần Vũ vẫn đứng yên cho cô đánh mà chân mày của anh không chau lại một cái. Chỉ cần cô không còn giận nữa là được.
Núp ở một nơi gần đó gương mặt quen thuộc chưa hết kinh ngạc nhìn tình hình cam go phía trước. Cậu chủ của bọn anh bị ai đó đánh tráo rồi hay sao. Sao tự nhiên Phong Thần Vũ từ cọp hoang dã biến thành mèo nhà thế này. Còn Triệu Mẫn vốn là mèo nhà lại đột nhiên tiến hóa thành sư tử hà đông. Thời thế đúng là thay đổi thất thường thật. Ai thắng ai thua vẫn là một ẩn số. Chưa đến giờ sáng còn chưa biết ai giàu ai nghèo đâu.
Giống như vào mùa giao phối ở thế giới thiên nhiên hoang dã. Con Sư Tử đực hoàn toàn làm nô lệ cho sư tử cái. Nó đến hó hé một câu cũng không dám chọc giận bạn tình. Con Sư Tử cái nói nó đi đông thì nó không dám đi tây. Muốn nói nặng bạn tình một câu nó cũng không dám. Sư tử đực có thể là chúa tệ sơn lâm, nếu nó có thua thì nó chỉ nguyện thua dưới thân của Con Sư tử cái. người Chu Tước, Thiên Long, Huyền Vũ cũng đều có chung một suy nghĩ, là hoàn cảnh của Phong Thần Vũ giống con sư tử đực y chang. Chỉ có Triệu Mẫn may ra làm Phong Thần Vũ thay đổi.
Triệu Mẫn đánh đủ rồi thì dừng lại. Tâm trạng không vui và ghen tuông trước đó cũng đỡ hơn nhiều.
" Tại sao anh không né tránh ?. Sao anh không đánh trả hả. Anh tưởng anh làm vậy thì tôi sẽ bỏ qua cho anh à !. Không có cửa đó đâu ". Triệu Mẫn đánh đủ rồi thì thở dốc nói.
Phong Thần Vũ thấy Triệu Mẫn như vậy thì nhếch môi cười. tay của anh cầm lấy tay của Triệu Mẫn.
" Hết giận chưa ?. Giờ thì bình tĩnh lại nghe anh nói. Nếu em không bỏ trốn thì anh làm gì ra cái hạ sách này. Em có biết là em một mình đi ra ngoài đường nguy hiểm cỡ nào hay không ?. Anh lo lắng cho em nên đã chạy đi tìm em cả ngày rồi đó. Cả ngày hôm nay anh chưa ăn gì, đến uống nước anh không có thời gian để uống ". Phong Thần Vũ hiếm hoi không nổi nóng lên tiếng.
" Hừ... Tôi thì có thể gặp chuyện gì nguy hiểm. Anh nói anh lo lắng cho tôi. Phong Thần Vũ.. Anh đừng làm cho tôi buồn nôn được hay không ?. Mới lúc sáng này anh còn ôm ấp, hôn hít người phụ nữ xinh đẹp trên sóng truyền hình trực tiếp. Đến lúc gặp tôi thì anh lại nói là anh lo lắng cho tôi. Phong Thần Vũ.. Mặt của anh đủ dày thật. Tôi chỉ hận móng tay của tôi không đủ dài để có thể cào nát mặt của anh ra xem nó được làm bằng cái gì ". Triệu Mẫn nhớ đến vụ anh hôn người phụ nữ khác trên sóng truyền hình trực tiếp thì cô có chút ghen tuông nói.
Phong Thần Vũ nghe vậy thì trong lòng anh bỗng nhiên có chút vui vui. Ít ra cô cũng biết ghen tuông và để ý đến đời sống riêng tư của anh. Phong Thần Vũ mặc kệ cô phản kháng. Anh cũng ráng ôm chặt lấy cô vào lòng. Áo khoác trắng bên ngoài của anh vừa vặn bao trọn lấy cơ thể của Triệu Mẫn ép sát vào người của anh. Dây kéo được kéo lên thì Triệu Mẫn hoàn toàn bị Phong Thần Vũ giam cầm trong lòng ngực.
Sự bỏ đi của cô mới làm anh hiểu rõ ra một điều. Anh đã yêu cô gái phiền phức này rồi. Anh đã không còn xem sự có mặt của cô trong cuộc sống của anh như là một thói quen nữa. Qua sự việc ngày hôm nay Anh mới nhận ra được chuyện... Là nếu anh còn không dùng chính con tim của mình để yêu cô gái trước mặt này, thì có lẽ ngày anh chính thức mất cô sẽ không xa. Anh không hề muốn mất cô chút nào.
" Triệu Mẫn.. Em ghen à ?. Thấy anh ôm hôn người con gái khác nên em ghen phải không ?. Em thấy khó chịu trong người và đã nghĩ cách bỏ trốn khỏi anh vì lý do này chứ gì ?. Em nghĩ là anh đang đùa giỡn với tình cảm của em à ". Phong Thần Vũ mỉm cười nói. Chất giọng của anh bỗng nhiên thay đổi ngọt ngào lạ thường.
cái áo mà bao trọn lấy người thì đủ biết cơ thể ép sát vào nhau chặt cỡ nào rồi. Triệu Mẫn đã quen với cái tính ngang ngược của Phong Thần Vũ rồi, tự nhiên anh thay đổi nhu mì như nước làm cô thấy xa lạ như thế nào đó.
" Hừ.. ghen tuông á ?. Nực cười thật. Anh đừng có quá coi thường Triệu Mẫn tôi được không. Ai thèm ghen tuông với cô ta. Ai cần tên khốn như anh thì tới hốt mang đi đi. Triệu Mẫn tôi mới không thèm quan tâm đến đời sống riêng tư của cái tên chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới như anh. Tôi với anh chỉ là người dưng mà thôi. Anh hôn ai thì liên quan gì đến tôi ". Triệu Mẫn có chút đỏ mặt nói.
Cô tính dùng chiến thuật gây chiến với Phong Thần Vũ đến khi người trở mặt thành thù luôn đi, để sau này cô không còn dính dáng gì đến anh nữa. Ai ngờ Cô đánh anh như vậy mà anh không phản kháng lại một cái. Chuyện ngoài dự tính như vậy làm Triệu Mẫn có cảm giác cô dùng toàn lực đánh vào không khí vậy, tốn sức mà không được gì. Đây không lẽ là câu nói huyền thoại ' cơm sôi bớt lửa, vợ giận thì bớt lời ' trong truyền thuyết à.
Phong Thần Vũ mỉm cười rồi anh cúi nhẹ người tựa đầu lên vai cô thì thầm.
" Còn nói không ghen. Mặt em đang viết chữ ghen thật to trên mặt rồi kìa !. Thiên Nguyệt là cô gái tốt. Cô ấy là một người bạn tri kỷ của anh trước khi anh biết em. Anh sẽ sắp xếp cho cô ấy một cuộc hôn nhân hoàn mỹ nhất. Cô ấy xưng đáng được hạnh phúc. Nhưng nhờ có cô ấy anh mới nhận ra được một điều. Em quan trọng với anh biết chừng nào. ANH YÊU EM ".
Triệu Mẫn đứng yên trong lồng ngực của Phong Thần Vũ. Ánh đèn khuya hắt lên người đôi tình nhân trẻ càng làm cho bản tình ca thêm ngọt ngào và tràn đầy sắc màu hạnh phúc. Triệu Mẫn nghe xong từ Anh yêu em từ trong miệng của Phong Thần Vũ thì cô như lâm vào tình trạng chết lâm sàng vậy. Cô không nghe lầm chứ. Tên đại thiếu gia ngang ngược vô lý này vừa nói yêu cô sao.
" Anh vừa nói cái gì ? ". Triệu Mẫn ngơ người hỏi lại.
" Anh yêu em ". Phong Thần Vũ khẽ cười nói.
" Anh nói lại lần nữa xem ". Triệu Mẫn lại lên tiếng.
" Anh yêu em... Anh yêu Em.. Phong Thần Vũ yêu Triệu Mẫn ". Phong Thần Vũ mỉm cười trả lời.
" Pốc..... ". Triệu Mẫn bất ngờ lấy đầu đập mạnh vào đầu của Phong Thần Vũ một cái. Nếu bây giờ cô là đang mơ thì cho cô tỉnh lại đi. Chỉ có trong ác mộng thì Phong Thần Vũ mới nói yêu cô thôi.
" Triệu Mẫn.. Em điên rồi à. Đau thật đó. Đúng là em biết phá không khí lãng mạn mà. Em không mừng rỡ hôn anh đắm đuối thì thôi, đằng này còn đập đầu anh là sao ". Phong Thần Vũ chau mày nói.
" Anh biết đau. Anh biết đau vậy là Tôi không phải mơ rồi. Tại sao anh lại nói yêu tôi. Anh có biết như vậy đối với tôi là ác mộng hay không ? ". Triệu Mẫn lẩm bẩm rất nhỏ một câu.
Nghe được những lời cô nói thì mặt của Phong Thần Vũ càng lúc càng đen.
" Ngu ngốc. Theo anh về nhà ". Phong Thần Vũ nói, rồi tay của anh ôm cả người Triệu Mẫn nhấc bổng lên. Cái áo khoác rộng vẫn ôm chặt lấy người. Anh mặc kệ Triệu Mẫn la hét om xòm mà ngồi vào xe.
" Phong Thần Vũ.. Tôi kiện anh vì tội giam cầm người bất hợp pháp, ăn hiếp phụ nữ, xem thường pháp luật, vi phạm luật an toàn giao thông ". Triệu Mẫn vẫn om xòm nói. Cô bị ép ngồi vào xe, do cái áo khoác vẫn ôm chặt lấy người nên Triệu Mẫn bị buộc phải ngồi tư thế nửa ngồi, nửa quỳ trên đùi của Phong Thần Vũ. người mặt đối mặt, ở cái tư thế này thì nhìn kiểu nào cũng dễ làm người khác hiểu lầm.
" Em im lặng đi. Anh đang lái xe đó. Nếu em mà còn nhúc nhích nữa anh lạc tay lái đâm vào xe người khác, thì anh với em sẽ làm một cặp tình nhân ma ngay hôm nay cho xem. Không muốn chết thì ngồi yên cho anh ". Phong Thần Vũ lên tiếng cảnh cáo. Chính bản thân anh cũng đang đặt ra cho mình hàng ngàn câu hỏi, là rốt cuộc anh yêu cô gái ngốc nghếch này ở cái điểm nào đây.
Triệu Mẫn nghe vậy thì im lặng không nói nữa. Có nói gì nữa thì cô cũng bị anh cưỡng ép mang đi rồi. Cô thực sự không muốn chết khi mới vừa tròn tuổi đâu. Phong Thần Vũ thấy Triệu Mẫn có vẻ ngoan ngoãn hơn thì mỉm cười. Chân của anh nhấn ga, chiếc siêu xe của anh lập tức xé đôi không khí hướng biệt thự của anh mà chạy đến.
__ Bản quyền thuộc về tác giả ITS_ME_ Tung Hoành Lục Giới _ Nước Mỹ, ngày //.
Phong Thần Vũ và Triệu Mẫn vừa đi thì mấy cái đầu nhanh chóng lú ra. Thiên Long nhìn Huyền Vũ mỉm cười. Anh nhái giọng của Phong Thần Vũ nói.
" Anh yêu em ".
Huyền Vũ cũng nhái giọng của Triệu Mẫn lên tiếng.
" Anh vừa nói cái gì ? ".
" Anh yêu em ". Thiên Long lại diễn y chang Phong Thần Vũ nói lúc nãy.
" Anh nói lại lần nữa đi ". Huyền Vũ nhái giọng của Triệu Mẫn diễn sâu nói.
" Anh yêu em.. Anh yêu Em.. Long Long yêu Vũ Vũ ". Thiên Long mỉm cười nói.
" STOP..... Shit... người bớt làm người khác nổi da gà đi được không ?. Đóng phim kinh dị thì cút về nhà mà đóng. Thế giới này đúng là loạn thật rồi mà ". Chu Tước không chịu được nữa chà chà cánh tay nói. Cô nhìn Thiên Long Huyền Vũ một cái rồi bỏ đi trước.
" Cô ta sao vậy ? ". Huyền Vũ nhìn Thiên Long lên tiếng.
" Mặc kệ cô ta đi. Cô ấy có tí tuổi rồi mà vẫn chưa biết yêu là gì nên có chút ganh tị khi thấy người khác hạnh phúc thôi ". Thiên Long cười nói. Huyền Vũ có vẻ gật gù như đã hiểu.
" Vũ Vũ.. về thôi. Tranh thủ trời chưa sáng chúng ta ôn lại một chút chuyện cũ đi ". Thiên Long lên tiếng.
" Ách... Không được.. Hôm nay tôi đến tháng rồi ". Huyền Vũ nuốt nước miếng một cái nói. Đùa gì a.. hoa cúc đến giờ còn đau rát không thể ăn thêm dưa leo được nữa. Sống chết gì hôm nay cũng không được ăn dưa leo.
" Sao em cứ đến tháng hoài vậy. Uống thuốc cầm tiêu chảy chưa ?. Bụng em yếu nên ăn đồ ít dầu mỡ thôi ". Thiên Long đầy quan tâm nói.
" Hừ... Không phải tại tên khốn nhà anh gây ra hay sao. Tránh xa tôi ra ". Huyền Vũ nói rồi hất tay của Thiên Long ra rồi nhanh chóng bước đi trước.
Thiên Long khẽ thở dài....
" Giang hồ đẫm máu anh không sợ.
Chỉ sợ ngày về thiếu cúc hoa ".