Quay lại thực tế cũng tốt. Cô sẽ xếp lại mối tình đầu dang dở nhưng tuyệt đẹp cất kỹ vào trong tim. Cô lại trở về làm Triệu Mẫn thôi. Đoạn tình cảm ngắn ngủi đó xem như là giấc mơ đẹp vậy. Tỉnh mộng rồi thì phải trở về với thực tại thôi.
" Triệu Mẫn.. khoảng ngày mai nữa là cậu được xuất viện rồi ". Vương Tú Lệ lại lên tiếng. Cô nhìn ra lại thấy Triệu Mẫn ngồi thờ người ra nhìn mưa
" Nè.. có nghe tôi nói không đó ". Vương Tú Lệ lại ồn ào.
" Có.. mà cái người bên phòng Vip kia là ai mà có vẻ phô trương thanh thế vậy ". Triệu Mẫn lên tiếng hỏi.
" Suýt.. Cậu đừng nói lớn. Người đó không chọc được đâu. Nghe nói là người đứng đầu của tổ chức buôn bán vũ khí xuyên quốc gia gì đó, hay là tổ chức xã hội đen nào đó rất nguy hiểm. Là nhân vật rất có máu mặt nha. Tôi còn nghe đồn là các nhân vật lớn ở trong chính phủ ngày nào cũng có , người bí mật đến thăm anh ta hết đó ". Vương Tú Lệ lên tiếng thật nhỏ nói.
Triệu Mẫn nghe vậy gật đầu thì Cô bạn của cô lại tiếp tục phát huy tinh thần nhiều chuyện nói.
" Trước cái hôm cậu tỉnh lại vài ngày thì chỗ chúng ta xảy ra cuộc nổ súng quy mô lớn. Nghe nói không có người chết nhưng tôi đoán có liên quan đến cái người tên Phong Thần Vũ kia. Triệu Mẫn.. Cô còn nhớ căn biệt thự trị giá triệu usd đẹp cực kỳ nằm ở con đường trung tâm hay không. Nghe nói đó là nhà Cô hay nhà Dì Phong Thần Vũ thì phải. Cậu ta về ăn tiệc sinh nhật hay cái gì đó thì bị ám sát, cũng may là không chết ". Vương Tú Lệ nhỏ giọng nói.
Mỗi lần cô đi ngang qua phòng bệnh Vip kia đều thấy hàng cận vệ mặc Vest đen uy nghiêm làm cô rợn hết da gà. Tốt nhất cái bọn đó cô không nên chọc vào là tốt nhất.
" Phong Thần Vũ. Tên nghe hay đó". Triệu Mẫn lặp lại cái tên nói.
" Suýt.. nói nhỏ thôi. Để mấy tên kia nghe được thì không hay. Nhưng tôi hôm bữa đi ngang qua cũng nhìn vào trong phòng được lần. Cái anh chàng tên Phong Thần Vũ gì đó còn rất trẻ, lại rất đẹp trai, nhưng trên người anh ta có chút gì đó làm người ta không dám nhìn lâu ". Vương Tú Lệ cười nói.
" Hahaha... ". Triệu Mẫn nghe vậy thì cười. Cô quên mất cái hội ở công ty của cô là toàn tụ tập những nhân vật mê ngôn tình, thích ngắm soái ca thôi. người thôi không bàn về người đàn ông tên Phong Thần Vũ gì đó nữa mà nói lái qua chuyện khác.
Bên Phòng Vip.
" Anh Thần Vũ. Bọn tôi đã bắt được cái tên ám sát anh rồi. Nên xử lý tên đó như thế nào đây ". người áo đen lên tiếng.
" Còn hỏi nhiều làm gì. Phe đối lập dám cho người ám sát lão đại thì tất nhiên phải trả cái giá thảm khốc nhất rồi. Ăn miếng trả miếng. Bọn họ nghĩ chúng ta dễ bắt nạt hay sao ". người khác lên tiếng. Tất cả mọi người đều im lặng nghe quyết định cuối cùng của chàng trai đang ngồi trên giường bệnh kia.
Phong Thần Vũ ngồi thẩn thờ vì tạm thời anh không nhớ gì cả. Anh chỉ biết anh tên Phong Thần Vũ, tuổi thôi, còn nhiều hơn thì anh thì không nhớ. Anh nhắm mắt lại thì vài hình ảnh lướt nhanh qua trong đầu. Khi nhìn hết đoạn ký ức thì anh khẽ nhếch môi mỉm cười. Thì ra là có người thuê nhóm sát thủ đến ám sát anh. Muốn ngăn cản anh can thiệp vào cuộc bầu cử Tổng Thống Mỹ tiếp theo hay sao. Anh không chết thì coi bộ nhóm người kia sống không thọ rồi.
" Không phải chúng ta đang tiến hành nghiên cứu cấy ghép người thành robot hay sao. Có con chuột bạch làm thí nghiệm thì tại sao phải giết. Sau khi thực nghiệm thành công thì ăn miếng trả miếng. Tôi không phải dễ chọc như vậy ". Phong Thần Vũ lấy lại số ký ức nhỏ thì anh ngẩn đầu lên, gương mặt vừa mới ngu ngơ như người bị mất trí nhớ, giờ lại biến trở về bản chất vốn lạnh lùng lên tiếng nói.
Mấy người đứng xung quanh anh nhìn anh khẽ gật đầu. Bọn anh còn tưởng Phong Thần Vũ bị mất trí nhớ rồi chứ. Thấy anh vẫn bình thường thì ai cũng thở nhẹ nhàng ra hơi.
Anh vừa tỉnh lại thì cảm giác không tốt nên cho tất cả mọi người đi ra. Còn anh thì ngồi trên giường suy nghĩ thật nhiều. Anh cảm giác mình vừa mất đi thứ gì đó rất quan trọng, nhưng anh lại không nhớ ra được mình đã quên cái gì.
" Rốt cuộc mình đã quên cái gì. Sao trong tim lại có cảm giác không muốn từ bỏ thứ gì đó. Rốt cuộc là mình không muốn từ bỏ cái gì mới được ". Anh nhìn ra ngoài trời đêm nói. Đôi chân mày trên gương mặt đẹp trai khẽ chau lại.
Sáng hôm sau.
Triệu Mẫn vừa kiểm tra sức khỏe lần cuối xong thì có chàng trai đẹp trai ôm đóa hoa đi đến gõ cửa. Triệu Mẫn nhìn chàng trai vừa đến thì ngơ người. Môi hồng răng trắng. Người tầm tuổi, cao m, ăn mặc lịch sự, theo nét mặt thì có lẽ là con lai giữa Mỹ Việt, rất đẹp trai. Theo bảng điểm của cô dành cho soái ca thì anh chàng được điểm, nhưng sao cô lại thấy người này có vẻ quen quen.
" Chào em Triệu Mẫn. Đúng lý ra tôi nên thường xuyên đến thăm em, nhưng công việc của tôi bận rộn quá nên giờ mới ghe thăm em được, Mong em thông cảm. Tôi xin lỗi vì dụng vào xe của em. Hại em phải nhập viện lâu như vậy. Thật xin lỗi ". Chàng trai lên tiếng chào trước. Giọng nói của anh rất ngọt. Ngọt đến nỗi Vương Tú Lệ đứng kế bên cười ngọt liệm.
Triệu Mẫn ngây người nhìn anh mất phút thì vài hình ảnh nóng bỏng lướt qua thật nhanh trong đầu cô. Cô gái ăn mặc hở hang ở trên chiếc xe hơi đắt tiền, giữa ban ngày mà không ngại thổi kèn cho anh chàng này ở trên xe mà không kịp đợi về nhà.
" Trời ạ.. Tên này là cái tên tinh trùng lên não không kịp đợi về nhà chơi đây mà. Hèn gì sao mình cái mặt quen vậy. Hóa ra là anh ta. Cho mình rút lại cái bảng điểm khi nãy mình chấm cho tên này được không ". Triệu Mẫn nghĩ thầm câu.
Ánh mắt của cô nhìn anh chàng này dần chuyển sang chế độ nguy hiểm và có chút phòng vệ. Đồng ý là ở Mỹ vấn đề tình dục khá thoáng. Anh chưa vợ thì vấn đề giải quyết sinh lý thì phải tìm bên ngoài thôi. Bốc bánh trả tiền là quy luật mà. Chắc do ấn tượng ban đầu có chút không tốt, nên bây giờ cô nhìn anh cũng khác với người bình thường.
" Triệu Mẫn.. Xin giới thiệu với cậu. Đây là Tổng Giám Đốc của chúng ta. Khi Anh ấy biết người bị anh ấy đụng phải là nhân viên dưới trướng của anh ấy thì anh rất biết lỗi rồi. Cậu tha lỗi cho anh ấy được không ". Vương Tú Lệ lên tiếng nói đỡ.
Chàng trai mặc âu phục đen đứng nhìn Triệu Mẫn khẽ cười. nụ cười của anh có thể làm biết bao nhiêu cô gái phải siêu lòng và không có ai có đủ sức miễn dịch nụ cười kia.
" Chào anh.. Chuyện lúc trước bỏ qua đi. Chuyện cũng đã qua rồi, giờ có nói mãi cũng không giải quyết được gì. Tôi chấp nhận lời xin lỗi anh. Sau này ở công ty phải nhờ anh chỉ điểm nhiều rồi ". Triệu Mẫn nhìn anh đẹp trai trước mặt lên tiếng.
" Anh ngồi ở đây được chứ ". Chàng trai lên tiếng. Ánh mắt của anh từ lúc vào đây vẫn chưa rời qua người Triệu Mẫn chút nào.
Triệu Mẫn gật đầu. Vương Tú Lệ thì làm như uống vài bình rượu cực mạnh vậy. má của Vương Tú Lệ đỏ bừng nhìn chàng trai đẹp chói mắt này.
" Anh tên Dương Thái Bảo. Em có thể gọi anh là Jimmy cũng được ". Dương Thái Bảo lên tiếng. Tay của anh đưa cho Triệu Mẫn đóa hoa hồng đỏ rực.
Triệu Mẫn cầm đóa hoa trên tay khẽ cười. Cô không trả lời làm không khí lâm vào cứng ngắt.
" Em là người Việt Nam à ? ".
" Dạ Phải... ". Triệu Mẫn gật đầu nói.
" Em qua Mỹ này lâu chưa ? ". Dương Thái Bảo lại lên tiếng nói.
" năm rồi.. ". Triệu Mẫn gật đầu nói nhỏ.
" Em có vẻ sợ anh thì phải. Anh xin lỗi em rồi mà. Sau này chúng ta làm việc cùng nhau thì không nên tồn tại hiểu lầm em biết không ?. Anh đã xem qua các thiết kế của em rồi. Anh rất thích. Hôm nay em được xuất viện rồi. Nhưng anh cho em ở nhà nghỉ thêm tuần nữa. Sau tuần nữa thì đến công ty làm là được ". Dương Thái Bảo cởi mở nói. Anh vừa nói vừa nhìn Triệu Mẫn mỉm cười.
Triệu Mẫn phải công nhận anh cười lên rất đẹp. Nếu không phải trong lòng cô có người làm chủ trái tim rồi, thì chắc chắn cô cũng sẽ say bởi nụ cười hào hoa của anh chàng trước mặt của cô.
" Em không giận anh gì đâu. Chẳng qua anh đến bất ngờ quá nên không biết nên nói cái gì thôi ". Triệu Mẫn cười trừ nói. Không lẽ cô phải nói thẳng ra cho anh biết là cô từng thấy cảnh nóng của anh đóng rồi nên giờ cô không biết nói cái gì cho phải.
Anh chàng trước mặt của cô khẽ cười nói tiếp.
" Mẹ anh.. Bà ấy rất thích em đó ".
" Hả .. ". Triệu Mẫn ngơ người nói.
" Em ở Đồng Nai, Việt Nam phải không ?. Mẹ em tên Hồng, còn ba em tên Lâm phải không ". Anh lại cười nói
" Phải.. sao anh biết hay vậy ? ". Triệu Mẫn ngạc nhiên nhìn anh nói.
" Mẹ anh sau khi thăm em về rồi thì bà mới nhớ ra. Mẹ anh nói khi xưa nhà của anh ở gần nhà em và Mẹ anh quen biết rất thân với mẹ của em nữa là khác. Nhưng khi chạy loạn chiến tranh thì bà theo gia đình vượt biên qua Mỹ này nên mất liên lạc nhiều năm rồi. Mẹ anh nói em có rảnh thì đến nhà anh chơi. Bà ở nhà mình rất buồn ". Dương Thái Bảo lên tiếng.
Triệu Mẫn khẽ cười gượng rồi khẽ thì thầm trong bụng vài câu. " Trời ạ.. trái đất này quả thật tròn mà. Đụng xe tai nạn cũng lòi ra bà con hay sao. Giờ là nhận bà con, có khi nào sau này lại là hài lòng xem mắt, rồi sau đó ép đính hôn trong truyền thuyết hay sao. Không không.. chắc chắn là mình nghĩ nhiều rồi ". Triệu Mẫn nghĩ vậy lắc đầu để cho suy nghĩ vừa rồi bay ra khỏi đầu của cô
" Triệu Mẫn.. Em đang nghĩ cái gì vậy ". Dương Thái Bảo thấy cô đang thả hồn về đâu thì kêu lên tiếng.
" À... Không có gì ". Triệu Mẫn cười trừ nói.
" Để anh giúp em thu xếp đồ xuất viện. Mẹ anh muốn mời em cuối tuần này em đến nhà mẹ anh chơi. Em đồng ý nhé ". Thái Bảo cười nói.
" Hả.. ờ.. Em thấy trong người không được khỏe. Hay để khi khác được không ? ". Triệu Mẫn đánh trống lảng nói.
Hình như tình hình tiến triển hơi nhanh rồi thì phải. " Ăn cơm với Phụ huynh hay sao. Triệu Mẫn à Triệu Mẫn mày lại nghĩ nhiều rồi. Đừng hiểu lầm ý của người ta. Mọi chuyện chắc không như mày nghĩ đâu ". Triệu Mẫn nghĩ thầm trong bụng. Cô vừa mới tan nát mối tình đầu, nên giờ tạm thời chưa thể tiếp nhận được người đàn ông nào khác được.
" Em yên tâm đi. Đến chơi chút thôi là được. Xem như cả nhà anh làm bữa tiệc xin lỗi em. Em đừng từ chối lời mời này của anh được không ?. Mẹ anh sẽ rất buồn lắm. Thật ra bà thấy em thì rất quý. Người việt gặp lại người việt trên đất khách thì rất quý nhau mà ". Thái Bảo cười nói.
Triệu Mẫn nhìn anh không có lý do gì từ chối nên cô khẽ gật đầu. Nhận được sự đồng ý của cô thì anh chàng đẹp trai khẽ cười. Anh ga lăng đứng lên giúp cô thu xếp đồ đạt. Triệu Mẫn cũng giúp anh dọn đồ.
người vừa đi ra thì nhóm áo người áo đen dọn đường cho người đàn ông đi. Triệu Mẫn đoán là người tên Phong Thần Vũ gì đó. Cô hiếu kỳ người tên Phong Thần Vũ kia là ai mà lại có mặt mũi cao đến như vậy. Lại có thể được cả cảnh sát thành phố hộ tống đi nữa.
" Triệu Mẫn.. Đừng nhìn nữa, nhóm người này không chọc được đâu ". Vương Tú Lệ kéo cô nói tránh gây ra chuyện không hay.
Triệu Mẫn nghe vậy thì cô gật đầu, nhưng cô vẫn hiếu kỳ nhìn thêm chút. Người tên Phong Thần Vũ gì đó cũng bước ra, anh ta hiên ngang đi ra dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của những vệ sĩ đằng đằng sát khí. Nhưng lúc này Triệu Mẫn cũng không quan tâm. Vì cô mãi nhìn gương mặt quen thuộc của anh chàng tên Phong Thần Vũ đến không còn nhớ gì xung quanh nữa. Gương mặt đó cô còn không lạ lùng gì nữa. Là Phong Tình của cô đây mà. Nghĩ vậy thì khi Phong Thần Vũ vừa đi tới chỗ của cô thì cô làm chuyện mà ai cũng bất ngờ.
Triệu Mẫn bất ngờ đưa cánh tay bắt lấy bàn tay của anh. Cô ở trước mặt bao nhiêu người ôm lấy cơ thể của người đàn ông trước mặt. Đôi mắt của cô đỏ hoe nhìn anh, do không kiềm chế được cảm xúc hạnh phúc nên nước mắt đã lăn dài trên mặt.
" Phong Tình.. là anh phải không ?. Có phải là anh không ?. Em Triệu Mẫn đây ". Triệu Mẫn nhìn vào Phong Thần Vũ nghẹn ngào trong nước mắt nói. Vương Tú Lệ, Dương Thái Bảo và tất cả mọi người đều giật mình nhìn Triệu Mẫn. Cô không biết mình đang làm chuyện điên rồ gì hay sao mà lại dám ôm nhân vật có máu mặt như vậy.
Triệu Mẫn vừa dứt lời thì tất cả súng đều chĩa hẳn vào người của cô.
" Cô gái kia buông tay ra ". Nhóm người vệ sĩ đằng đằng sát khí nói.
Phong Thần Vũ cũng bất ngờ. Anh nhìn người con gái đang ôm chặt lấy anh mà khóc trong hạnh phúc. Anh nhìn cô không giống như là giả vờ mà là thực sự đang khóc vì gặp lại người thân thật. Anh đưa tay ra hiệu cho mọi người rút súng lại. Anh đẩy cô gái trước mặt ra, rồi anh không nhanh không chậm rút tay của mình đang bị cô gái xa lạ nắm thật chặt. Anh lấy ra chiếc khăn tay trên áo ra rồi nhẹ lau bàn tay vừa bị cô nắm. Giống như cô đang truyền vi khuẩn sang cho anh vậy.
" Cô nhận lầm người rồi. Nếu dùng cách này để thu hút sự chú ý của tôi thì xin lỗi. Cô thất bại rồi. Tôi không có hứng thú. Muốn thu hút sự chú ý của tôi thì chiêu nhận người thân cũ rích này không có tác dụng đâu. Khỏa thân trên giường của tôi biết đâu còn có chút tác dụng ". Phong Thần Vũ nói rồi anh ném cái khăn tay lên trời rồi lạnh nhạt bước đi. Nhóm người vệ sĩ cũng nhanh chóng đi theo Phong Thần Vũ.
Triệu Mẫn ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của anh. Cùng gương mặt đó, nhưng sao tính cách lại khác xa nhau vậy. Phải rồi anh ta không phải là Phong Tình của cô.. Phong Tình của cô sẽ không dùng ánh mắt lạnh như băng để nhìn cô như vậy. Cô đau lòng ngồi xuống nhặt lấy chiếc khăn tay của anh lên. Vừa chạm vào chiếc khăn tay của anh thì cô mới nhớ ra việc. Phải rồi.. Cô về với thể xác thì làm sao anh nhận ra cô được. Gương mặt của cô là Triệu Mẫn không phải Khúc Linh Nhi.
Nghĩ vậy cô ngẩn đầu lên thì hàng xe hơi đắt tiền đã nổ máy đi rồi. Cô tính đuổi theo thì Vương Tú Lệ, và Dương Thái Bảo nhanh chóng kéo cô lại nói.
" Triệu Mẫn.. Đừng đuổi theo nữa. Anh ta là người không chọc được đâu mà. Cậu chán sống rồi à. Nhân vật như vậy cũng dám chọc ". Vương Tú Lệ lên tiếng.
" Phải đó.. Em tốt nhất nên tránh xa anh ta xa nếu không em chết chắc rồi. Anh ta nổi tiếng là tàn bạo. Đừng chọc anh ta điên lên ". Dương Thái Bảo nói.
Triệu Mẫn không cam lòng nhìn hàng xe hơi đắt tiền đã khuất bóng. Trên tay cô còn cầm chiếc khăn tay của người tên Phong Thần Vũ kia. Người tại sao lại có người giống người như vậy chứ. Xe cũng đã đi xa rồi. Cô có muốn đuổi theo cũng không kịp nữa rồi.
" Phong Tình.. có phải là anh không ? ". Triệu Mẫn nắm chặt khăn tay của anh lên tiếng. Tim của cô đau như ai xé vụng vậy.
" Về thôi ". Vương Tú Lệ kéo tay cô nói. Triệu Mẫn nghe vậy mới đi lên xe. người đi ngược hướng của nhau biết đến khi nào mới gặp lại.
Phong Thần Vũ ngồi trên xe cũng suy nghĩ về người con gái lúc nãy. Ánh mắt của cô gái vừa rồi làm anh như có cảm giác đã từng quen biết, cảm giác đó sao lại quen thuộc đến như vậy. Cô ta là ai. Cơn đau đầu làm anh thôi không nghĩ tới cô nữa.
" Will.. Điều tra cô gái lúc nãy cho tôi. Xem cô ta có là người của tổ chức ngầm nào hay không ". Phong Thần Vũ lên tiếng.
" Dạ.. đã rõ ". Will lên tiếng.
Nhận được câu trả lời anh mới nhắm mắt lại. Chiếc xe của anh đang ngồi vẫn xé gió mà đi ngược hướng của cô.