( ITS_ME_ : bấm nút sao nhỏ bình chọn cho mỗi chap cũng không mất tiền vì vậy đừng quên vote cho Author lấy tinh thần nha )
______ ITS_ME_ ______
Phong Tình vừa ngã xuống thì làm toàn bộ tang lễ phải nháo nhào cả lên. Nhất là Bà Phong. Bà đứng như trời chồng rồi bà bị sốc quá độ mà ngất đi.
" Phong Tình.... ". Hồng Ân nước mắt như mưa nói. Đôi chân của cô không đứng được nữa mà phải ngã khủy xuống vì đau lòng.
" Phong Tình.. Cậu là tên ngốc mà ". Hứa Trác Lâm đau lòng nhìn Phong Tình nói. Nói thật là anh cũng khâm phục dũng khí của Phong Tình thật. Nếu có thể anh cũng muốn đi tìm Triệu Mẫn bằng cách này. Nhưng anh còn bé Moon phải chăm sóc. Moon đã mất đi mẹ rồi không thể mất thêm ba được nữa.
" Phong Tình sao cậu khờ vậy. Chết giải quyết được mọi chuyện hay sao ?. Cậu bỏ đi như vậy là không công bằng rồi. Cậu bỏ đi tìm Mẫn Mẫn trước như vậy còn bọn tôi thì sao. Tên khốn ". Thẩm Dương đau đớn nói.
" Tên khốn.. Cậu tưởng chết là được rồi hả. Linh Nhi vì cậu mới mất đi đôi mắt. Thằng chết tiệt.. Cậu tỉnh lại. Cậu tỉnh lại cho tôi, có nghe thấy tôi nói gì không ?. Cậu báo đáp Linh Nhi như vậy đó hả. Tên khốn kiếp này. Cậu tỉnh lại cho tôi ". Lý Mỹ Nam vừa khóc vừa lắc mạnh thể xác của Phong Tình nói.
Phong Tình chết đi thì người đau lòng nhất có thể là Lý Mỹ Nam. người vừa là anh em, vừa là đối thủ, vừa là đôi bạn thân, vừa chiến hữu. Tình cảm của người thân thiết như anh em ruột thịt vậy, nên Phong Tình đột nhiên chết đi thì với anh mà nói, thì đó là tổn thương sâu sắc nhất. Chỉ vài ngày thôi mà người thân quan trọng với anh nhất đều lần lượt ra đi, dù trái tim được làm bằng sắt thép cũng phải tan chảy chứ đừng nói là trái tim được làm bằng da thịt như anh.
Lý Mỹ Nam cảm giác trái tim của anh đau đến không muốn đập nữa rồi. Trong đầu anh cũng có suy nghĩ, nếu anh cũng như Phong Tình can đảm đi tìm cô như vậy, thì liệu ở phương trời nào đó anh có thể tìm được cô hay không ?. Liệu Anh còn có cơ hội nào đó để lại được chăm sóc cho cô hay không ?. Anh không cần cô phải đáp trả lại tình cảm của anh. Chỉ cần được ở bên cô thì cho dù anh lấy tư cách nào đi chăng nữa thì anh cũng hài lòng. Nghĩ vậy anh cầm lấy cây súng của Phong Tình lên. Ý định tự tử nảy sinh trong lòng anh. Anh chưa kịp nổ súng thì đã ăn tát của Thẩm Dương rồi.
" Chát... ". Thẩm Dương thấy vậy bất chấp tất cả tát mạnh vào mặt Lý Mỹ Nam cái. Anh dùng toàn lực mà đánh thì cũng biết cái tát của anh mạnh đến mức nào rồi. Thẩm Dương nhanh chóng ném cây súng đi.
" Nam... Mày điên rồi à. tên điên còn không đủ hay sao lại còn thêm mày nữa. Mẫn Mẫn mà biết chuyện của người làm thì người có nghĩ đến cảm nhận của em ấy không?. Mày tử sát thì khi em ấy biết, em ấy sẽ đau lòng như thế nào không ?. Em ấy đã hy sinh cả mạng sống vì muốn chúng ta vui vẻ mà sống tiếp. Lý Mỹ Nam.. Tôi không cho phép cậu làm Mẫn Mẫn buồn nghe rõ chưa ?. Đừng để Mẫn Mẫn hy sinh tính mạng vô ích như vậy. Nhớ em ấy để lại di chúc gì hay không ?. Em ấy muốn chúng ta thay em ấy chăm sóc Moon. Lý Mỹ Nam cậu hứa rồi thì phải làm được cho tôi ". Thẩm Dương nắm lấy cổ áo của Lý Mỹ Nam nghiến chặt răng nói. Anh không muốn thêm người thân nữa chết trước mặt của anh. Trái tim của đã đau đớn lắm rồi. Anh không thể chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
Lý Mỹ Nam nghe vậy thì chỉ biết nhắm mắt lại. Anh để mặc cho nước mắt lăn dài trên mặt. Phải.. Anh sẽ thay Triệu Mẫn chăm sóc cho con gái của cô thật tốt. Kiếp sau anh lại đi tìm cô, chân trời góc bể anh cũng sẽ tìm được cô. Lý Mỹ Nam tìm thấy mục tiêu để anh tiếp tục sinh tồn thì anh mới thấy trái tim mình khá hơn chút.
Tang lễ của Phong Tình và Khúc Linh Nhi được làm chung với nhau. Ai đến viếng thăm cặp tình nhân xấu số này để phải mủi lòng không ngăn được nước mắt. Chuyện tình của người chỉ trong vài giờ đã lan rộng khắp mọi nơi. Có người khen thì cũng có người chê cười, nhưng phần lớn đều là ngưỡng mộ. Thử hỏi trong lòng có ai mà không mong muốn có tình yêu khác cốt ghi tâm, thiên trường địa cửu cũng không buông tay. Rất nhiều người vì thương tiếc đôi tình nhân trẻ đã quyên góp và mua luôn cả ngôi sao nằm cạnh nhau trên bầu trời rộng lớn để đặt tên cho người.
Tang lễ của người được Lý Mỹ Nam, Hứa Trác Lâm, Thẩm Dương tổ chức thật trang nghiêm. cổ quan tài thật lớn chỉ trong vòng ngày được cấp tốc chuyển đến. Nó đủ rộng để chứa được cả người. Lý Mỹ Nam, Thẩm Dương, Hứa Trác Lâm vẫn theo di chúc của Phong Tình mà quyết định chôn người cùng quan tài và cùng chung ngôi mộ.
Xác của Phong Tình và Khúc Linh Nhi được nằm cạnh nhau. Cô mặc trên người bộ đầm cô dâu trắng, dung nhan xinh đẹp như đang ngủ vậy, còn Phong Tình thì mặc bộ đồng phục cho chú rễ màu trắng. Tuy người đã ra đi, nhưng trên môi vẫn còn như có như không nụ cười chưa tắt hẳn. người nằm cạnh nhau còn mặc đồ cưới nên làm người khác có cảm giác như tang lễ thành hôn lễ của người vậy. Trên bia đá trước mộ của người. Lý Mỹ Nam phải khóc cạn nước mắt mới khắc lên bia đá vài dòng chữ.
" Mẫn Mẫn và Phong Tình. Phu thê chi mộ. Nguyện vạn đời vạn kiếp mãi mãi bên nhau không xa rời. Sinh cùng sinh, tử cùng tử. Thiên trường địa cửu cũng không thể chia rời ".
Thẩm Dương, Lý Mỹ Nam, Hứa Trác Lâm cực kỳ đau lòng đứng trước mộ của người thật lâu còn không muốn về. Trái tim của người đều cảm giác đau đến tái tê. Cô đã chết nhưng vẫn sống mãi trong lòng của người mãi mãi.
_____ ITS_ME_ / /.
Phong Tình sau khi rời thể xác của anh thì anh phát hiện mình đang lưu lạc ở phiến không gian tăm tối không ánh sáng. Anh đi mãi đi mãi cũng không tìm được đường ra. bề yên ắng đến đáng sợ.
" Mẫn Mẫn... "
" Mẫn Mẫn... em ở đâu ?. Em ra đây đi ".
Phong Tình vẫn cố gào thét tên cô không ngừng. Anh nghĩ ở nơi tối tăm như vậy chắc cô sẽ sợ lắm, nghĩ vậy thì bước chân của anh càng nhanh hơn tìm cô. Ở phiến không gian này không có ngày hay đêm. Anh đã ở đây rất lâu rồi mà vẫn chỉ là màu đen tối. Anh bất lực ngột góc thì anh nghe âm thanh âm u vang lên.
" Hài.. Đúng là tên si tình ngu ngốc. Tình yêu rốt cuộc là cái gì mà sản sinh ra mấy tên si tình ngu ngốc như ngươi vậy ".
" Là ai. Là ai đang nói đó ". Phong Tình nghe thấy tiếng người thì mừng rỡ lên tiếng.
Anh vừa dứt lời thì trước mắt của anh xuất hiện người đàn ông kỳ quái, người không ra người thú không phải thú. Mà là nửa người nửa thú. Nhưng anh biết trên đời này có thiên hình vạn trạng nên chuyện gì cũng có thể xảy ra. Gặp người đàn ông kỳ quái như vậy thì anh cũng không lấy làm ngạt nhiên.
" Đây là đâu , và Ông là ai ? ". Phong Tình lên tiếng.
" Phong Tình. Dương thọ là tuổi, nhưng tuổi tử sát mà chết. Đây là nơi dành cho những người chết khi dương thọ chưa tận ". Vị xứ giả của địa ngục lên tiếng.
" Nói vậy thì nơi đây chính là địa ngục trong truyền thuyết. Vậy Triệu Mẫn ở đâu. Cô ấy có phải ở quanh đây phải không ". Phong Tình mừng rỡ lên tiếng.
" Triệu Mẫn.. Cô ta hiện tại đang ở thế giới khác ".
" Vậy thì hay quá. Có thể đưa tôi đi gặp cô ấy được không ? ".
" Khoan vội mừng. Ngươi dương thọ chưa tận, lại phạm vào tội tự hủy hoại nhân thân. Ngươi phải ở đây đợi đến khi nào dương thọ tận rồi mới có thể đi nhận hình phạt vì tội tự sát, phá hủy nhân thân trước đã. Ta chỉ đến báo cho người biết vậy thôi. Kiếp này ngươi muốn gặp cô ta xem ra không kịp rồi ". Mặt Ngứa xứ giả nói.
" Cái gì.. không thể được. Chịu cực hình thì tôi không sợ, nhưng tôi không thể để Mẫn Mẫn đợi tôi được "
" Hừ.. Có cái gì mà không được. Thể xác là do tinh cha huyết mẹ làm nên. Ai cũng như ngươi vì tình mà tự tử thì khắp thế gian nay loạn cả lên à. Nhưng nếu muốn gặp cô ta không phải là không có cách. Ta biết có con đường tắt nhưng không phải dễ đi chút nào. Phải nói là đau khổ cực kỳ mà người không tưởng tượng được đâu. Nhìn ngươi như vậy mà muốn đi tới coi bộ không được ". Vị xứ giả của địa ngục lắc nhẹ đầu lên tiếng. Ánh mắt lại nhìn thoáng qua Phong Tình.
" Nếu có thể tìm được cô ấy thì đau khổ cỡ nào tôi cũng chịu được. Nói cho tôi biết đi ". Phong Tình nghe có cơ hội thì mừng rỡ lên tiếng.
" Ngươi có chắc chứ ". Vị xứ giả của địa ngục nhìn Phong Tình nói. Nếu để ý kỹ sẽ thấy khóe miệng của ông khẽ cong lên độ cong hiếm có.
" Chắc... Chỉ cần tìm được em ấy thì tôi trả cái giá nào cũng được ". Phong Tình chắc như đinh đóng cột nói.
" Được.. Đây là ngươi chọn mà không phải do ta ngươi hiểu chứ ".
" Chỉ cần gặp được Mẫn Mẫn thì gian khổ nào tôi cũng chịu được. Bắt đầu đi. Tôi không muốn phí thời gian. Mẫn Mẫn còn đang đợi tôi ". Phong Tình nói.
" Được thôi. Đi chuốc khổ vào người thôi ngươi cũng không cần phải sốt sắng vậy đâu ".
Đầu Ngựa xứ giả nói rồi phất tay cái. Chớp mắt thì người đã xuất hiện trước cánh cửa đá thật lớn có ghi chữ. Vong xuyên.
" Phong Tình.. giờ hối hận vẫn còn kịp lúc đó. khi cánh cửa này khép lại ngươi có hối hận thì cũng đã muộn rồi ". Đầu Ngựa lại lên tiếng.
" Phong Tình tôi quyết không hối hận ". Phong Tình nhìn cánh cửa đá kia nói. Anh không biết phía trước chờ anh sẽ là cái gì. Nhưng dù là cái gì đi chăng nữa cũng không ngăn cản được bước chân của anh đi tìm cô.
" Nếu đã quyết tâm như vậy thì vào đi. Phong Tình.. Ngươi nên nhớ. Phía trước sẽ có con đường duy nhất. Chỉ cần Ngươi đi qua được cây cầu và lội qua được dòng sông thì sẽ thấy đóa hoa sen màu. Nên nhớ là vắt lấy nước của hoa sen màu đó uống thì ngươi sẽ đến thế giới của Triệu Mẫn đang ở thôi ".
" Ta chỉ giúp ngươi đến đây thôi. Còn việc ngươi tìm Triệu Mẫn hay không thì còn phải tùy vào ý trời nữa. Thiên cơ không thể tiết lộ nhiều. Chuẩn bị xong rồi thì ngươi đi đi. Lấy tình yêu của ngươi ra làm sức mạnh mà tiến về phía trước. Nếu không qua được thử thách này thì chứng tỏ tình yêu của ngươi vẫn không đủ mạnh, chuyện đến thế giới của Triệu Mẫn tìm cô ta thì ngươi nên bỏ đi. Ngay cả ta cũng không giúp được ngươi. Ta đưa ngươi đến đây thì đã là làm nghịch lại ý trời rồi ". Vị xứ giả địa ngục lên tiếng.
Phong Tình nghe xong tất cả lời của vị xứ giả của địa ngục nói thì anh gật đầu. Anh không nói thêm gì cả, chỉ đẩy mạnh cánh cửa rồi vào thôi. " Mẫn Mẫn... bằng mọi giá anh cũng sẽ tìm được em. Em đợi anh ".
" Két.. ". Cánh cửa được đóng lại.
Vị xứ giả của địa ngục kia thầm lắc đầu. Anh chỉ giúp tới đây thôi, còn về việc có thành công hay không còn tùy vào Phong Tình nữa. Cả hàng ngàn năm trôi qua thì anh chứng kiến cũng không ít cặp đôi thề sống thề chết yêu nhau. Nhưng khi vượt thử thách thì vẫn không có ai vượt qua được mấy cửa ải cam go này cả. Cái gọi là tình yêu đích thực thề sống chết có nhau chỉ là tạm bở, vì khi trước mọi sự cảm dỗ thì ai cũng đều không có đủ can đảm để vượt qua được cả.
" Phong Tình.. hy vọng ngươi vượt qua được những ải này. Hãy làm cho ta tin tưởng trên đời này còn có cái gọi là tình yêu đích thực, và nó vẫn còn tồn tại ở trên đời này đi. Đừng làm ta thất vọng ". Vị xứ giả của địa ngục lên tiếng thì thầm.
Phong Tình vừa bước vào thì thấy con đường như vị xứ giả nói. Khắp nơi đều là màu đen tối. Chỉ có trên con đường đó phát ra chút ánh sáng nhỏ bé mà thôi. Nghĩ đến Triệu Mẫn còn đợi anh thì anh chẳng suy nghĩ nhiều mà lên bước chân vào con đường phát sáng nhẹ nhàng kia. Con đường này rất ngắn, theo anh đoán thì tầm bước chân là cùng. Nhưng nếu dễ dàng vượt qua như anh nghĩ thì làm gì có chuyện để nói.
Bước thứ nhất anh chẳng thấy cái gì khác thường cả.
Bước thứ thì Phong Tình có cảm giác như ôm bao gạo kg vậy.
Bước thứ thì anh cảm giác được trên lưng của anh nặng hơn tầm bao gạo kg.
Bước thứ thì trọng lượng trên lưng của anh bất ngờ tăng gấp đôi kg. Phong Tình cắn răng ráng đi từng bước chậm chạp về phía trước vì Triệu Mẫn còn đợi anh.
Bước thứ trọng lượng trên lưng anh lại tăng gấp đôi thậm chí gấp lần so với lúc nãy. Trên lưng truyền đến cảm giác nặng nề chưa từng có kg, hay có khi còn nặng hơn như vậy. Phong Tình phải khom người xuống mới không làm cơ thể của anh ngã xuống. chân của anh run rẩy như có thể đổ ngã bất cứ lúc nào. Anh cắn chặt răng nhìn con đường nhỏ này chỉ còn lại hay bước.
" Chết rồi.. mình đi không nổi nữa. Mình ngã mất ". Phong Tình thì thầm.
" Không được.. mình không được nản lòng. Mẫn Mẫn đang đợi mình ". Phong Tình cả người run rẩy lên tiếng tự cổ vũ bản thân.
Anh cố nhích cái chân run rẩy của mình lên thêm bước nữa, chỉ bước thôi mà anh có cảm giác trên lưng của anh là cả ngọn núi nhỏ vậy. Bước thứ . Phong Tình phải quỳ gối và tay chống xuống mà làm tư thế bò đi mới giảm được áp lực vô hình nặng nề cực kỳ trên lưng của anh. Người của anh không còn chút sức lực nào nữa cả. Anh ngước nhìn con đường nhỏ chỉ còn lại vài bước, chỉ vài bước thôi nhưng anh có cảm giác lại xa tận chân trời vậy.
" Mẫn Mẫn... Anh không đi nổi nữa rồi. Anh thật vô dụng ". Phong Tình phải gồng hết sức mình mới không làm chính bản thân mình gục ngã.
Trong đầu anh lại vang lên câu nói ngọt ngào của Triệu Mẫn. " Phong Tình.. Anh cố lên. Anh làm được mà. Em sẽ đợi anh phía trước. Bao lâu em cũng đợi anh. Đừng nản lòng ".
" Mẫn Mẫn... ". Phong Tình gần như gục ngã nói. Phải.. anh còn phải tìm cô. Anh không được phép gục ngã ở đây như vậy. Ông trời có dùng cách này để làm khó anh thì cũng không cản được bước chân của anh. Phong Tình anh hôm nay muốn cãi lại ý trời. Ông trời không muốn cô và anh bên nhau thì dù anh có nghịch thiên cũng phải ở bên cô.
Bước thứ . Phong Tình hoàn toàn gục ngã bởi áp lực vô hình trên lưng. Sức nặng trên lưng mà anh đang chịu đựng là người thường không ai có thể tưởng tượng được đâu. Anh cố gồng mình thì cũng không nhích người cách xa mặt đất được phân chứ đừng nói là đứng đi hay bò đi. Anh bị ép phải nằm dài ra đất. Thân thể của anh gần như bị thứ gì đó vô hình đè lên, giống như nghiền nát vụn cả xương cốt của anh vậy. Không chỉ nặng không thôi đâu mà còn đau đến thấu trời thấu đất, có nói ra thì cũng không thể diễn tả bằng ngôn ngữ nào được vì nó quá sức chịu đựng của con người nữa rồi.
Phong Tình hoàn toàn gục ngã rồi. Anh cố sức thử nhưng không thể di chuyển được chút. Nếu không phải còn chút niềm tin còn xót lại thì anh bỏ cuộc rồi. Anh đưa mắt phía trước cuối con đường đích đến gần trong gang tất. Chỉ cần anh tiến thêm bước nữa thôi, bước nữa thôi là tới đích rồi. Anh mệt mỏi nhắm mắt đôi mắt lại. Thể xác thì muốn anh dừng lại, nhưng lý Trí thì không. Mục đích của anh là đi tìm cô. Anh không thể bỏ cuộc được. Sau cả trăm lần cố gắng thì cũng không khá hơn là bao.
Phong Tình đau đớn nhắm mắt lại. Ngay cả nghĩ đến hình ảnh của cô cổ vũ cũng không thay đổi được gì. Rốt cuộc phải làm sao mới phá được cái ải đầy chông gai này đây. Anh không tin là người làm nên con đường này chỉ thể thử thách như vậy. Anh cố gắng suy nghĩ. Bất chợt anh lại nghĩ đến Triệu Mẫn từ lần đầu tiên người gặp gỡ. Rồi tình cảm của người lớn dần theo thời gian cho đến khi cô chết. Phong Tình thấy mình sắp tìm ra điểm máu chốt rồi, chỉ thiếu chút nữa thôi.