Hồng Ân ánh mắt rực lửa giận nhìn Thủy Chi đang khỏa thân được Ba của cô ôm chặt trong lòng. Bà Triệu thì không chịu được lửa giận trong lòng. Bà lấy chổi lông gà nhanh chóng đánh như điên vào người của Ông Triệu và Thủy Chi.
" Chát.. Chát.. Chát.. ".
" Á... Đừng đánh mà. Bà nghe tôi nói đi ". Ông Triệu hét lên. Trên người nhanh chóng in vài dấu roi đỏ lòm, và Thủy Chi cũng vậy nhanh chóng giấu mặt vào ngực của ông Triệu. Cô cắn răng chịu những đòn roi từ bà, vì cô hoàn toàn khỏa thân nên muốn đánh lại cũng không đánh được.
" tên khốn các người giỏi lắm. Đi chết hết đi ". Bà Triệu không nhẫn không dừng lại mà ngược lại bà càng đánh càng hăng.
Lúc này bà làm gì còn ra dáng phu nhân quyền quý gì nữa, bà hiện tại không khác người bán cá ngoài chợ chanh chua mà thôi. Gặp trường hợp bắt gian tình tại trận như vậy thì bà cũng chỉ là người bằng da bằng thịt mà thôi. Nếu không cho người vài roi thì bà Không thể nào hạ giận được.
Tất cả các nhân viên lớn nhỏ nghe tiếng la hét lớn như vậy cũng vác xác lên nhiều chuyện. Thấy bà chủ tịch đánh ghen thì ai cũng cười. Tập đoàn Triệu Gia này là Bà Triệu nắm quyền cao nhất. Ông Triệu chẳng qua là được bà Triệu ủy quyền thôi. Ai cũng khẽ cười vì hôm nay Ông Triệu có lẽ sẽ bị tống ra khỏi tập đoàn mà không nhận được đồng bố thí nào từ Bà Triệu đâu. Đáng đời các tật ngoại tình. Không có bà Triệu ở đây thì Ông cũng lạm dụng chức quyền sàm sỡ hết bao nhiêu nhân viên nữ rồi. Giờ thấy ông vậy ai cũng cười hả hê.
" Mẹ được rồi ". Hồng Ân thấy người kéo đến càng lúc càng nhiều thì kéo bà Triệu lại tránh làm mất mặt.
" Được lắm.. người các ngươi cút ra khỏi tập đoàn Triệu Gia của tôi. Ai cũng không nhân được từ tôi đồng nào. Cút hết đi ". Bà Triệu điên tiết lên thở hồng hộc cẩm chổi lông gà chỉ thẳng mặt ông Triệu nói.
" Mình à.. Mình nghe tôi nói đi. Tất cả là hiểu lầm thôi. Hồng Ân nhanh nói giúp ba đi ". Ông Triệu nghe vậy thì đẩy mạnh Thủy Chi ngã xuống sàn, rồi ông quỳ xuống chân bà Triệu nói.
Bà Triệu tức giận đưa chân đạp cái thật mạnh vào người ông nói. " CÚT.. đơn ly dị thì luật sư của tôi sẽ làm việc với ông. Tôi có chứng cứ ông ngoại tình thì đồng tài sản của tôi thì tôi cũng không chia cho ông cắt ".
Ông Triệu nghe vậy điên lên. Ông liếc nhìn Thủy Chi đang cố gắng mặc đồ lại. Ông đem hết tức giận và tủi nhục lên đầu Thủy Chi.
" Chát... Chát ". Ông Triệu bất ngờ nắm tóc của Thủy Chi rồi ông tát liên tục vào mặt cô. Vừa đánh ông vừa chửi.
" Con đỉ khốn kiếp này. Mày hại chết tao rồi. Con khốn kiếp tao đánh cho mày chết ".
Mỗi tiếng chửi vang lên thì ông đánh càng mạnh tay. Ông đứng dậy vừa đấm vừa đá không thương tiếc vào người của Thủy Chi. Ông chỉ hy vọng bà Triệu thấy vậy sẽ bớt giận thôi. Ông nhịn nhục bà Triệu lâu như vậy vì sắp đến ngày bà Triệu nghỉ hưu và giao toàn quyền quản lý Triệu Gia sang cho ông. Ông không thể đem bao công sức của ông bao nhiêu lâu nay đổ sông đổ biển hết được. Sức đàn ông mà đã đánh thì sao phụ nữ chịu được. Miệng của Thủy Chi bị tát liên tục nên toàn là máu. Mặt của cô bị đánh đến sưng vù lên. Đầu tóc bị ông nắm thì rối lên như con điên.
Thủy Chi đau đớn ê chề và nhục nhã chưa từng có. Người đàn ông lúc nãy còn nói yêu thương cô giờ lại ra tay đánh cô tàn nhẫn như vậy. Đến phản kháng cô cũng không có. Cô hối hận rồi. Biết sẽ đến nước này thì cô thà chịu làm người bình thường không ham mê giàu sang phú quý gì nữa. Cô bị ăn đấm ăn đá, nhưng mọi người chỉ biết đứng đó cười mà không ai lên tiếng giúp cô cả. Mặc kệ người của mình bị ông đấm đá cô khẽ cười. Cô nhớ đến ánh mắt của ông bố dượng lúc sắp chết nhìn cô như nguyền rủa cô sẽ gặp báo ứng. Thì bây giờ báo ứng đến rồi đó
" Thủy Chi.. Mày sẽ gặp báo ứng "
" Thủy Chi.. Trả lại trái tim cho tao ".
" Thủy Chi.. có chết tao cũng bám theo mày. Mày sẽ chết không được tự tế ".
" Thủy Chi .. Dượng đau lắm. Trái tim của dượng nát cả rồi ".
" Thủy Chi .. Âm đạo con thật chặt. Dượng muốn con Thủy chị ".
" Thủy Chi.. Con thật đẹp. Dượng yêu con, dượng sắp ra rồi ".
Thủy Chi bất ngờ ôm tai lại. Tiếng của ông bố dượng nguyền rủa cô cứ vang lên trong đầu của cô. Cô liên tục lắc đầu không muốn nghe âm thanh của tên đàn ông khốn kiếp đó. Trong mắt của cô nhìn đâu cũng thấy gương mặt đầy máu của ông bố dượng.
Bà Triệu nhìn ông Triệu khẽ cười. Ông tính làm như vậy thì có thể làm bà bớt giận hay sao. Những lời ông nói với Thủy Chi lúc nãy như những lưỡi dao cứa vào tim của bà đến ứa máu. Niềm tin đã mất đi thì có thể dễ dàng lấy lại được à. Tình nghĩa vợ chồng bao nhiêu năm ông không biết trân trọng thì tưởng làm như vậy thì bà có thể xem như không có chuyện gì à. Ông có khinh thường bà quá không.
" Á........ ". Thủy Chi bất ngờ ôm đầu hét lớn câu. Cô đẩy ông Triệu ra rồi cô khẽ cười như con khùng.
" Dượng... Ông chết là đáng đời ông. máu.. máu đỏ rực rất đẹp. Là ông đáng chết. Tất cả là ông ép tôi ".
" Tôi là ai. Tôi là ai.. Hahaha.... ". Thủy Chi chấn động tâm lý cực mạnh mà đâm ra điên loạn. Cô chỉ hết người ngày đến người nọ cười nói mình điên loạn.
Thủy Chi bất ngờ trở nên như vậy làm tất cả đều kinh ngạc. Cô nhìn ông Triệu nghiến chặt răng lại. Gương mặt của ông bị cô nhìn thành ông bố dượng của cô. Thủy Chi không nói lời nhào lại cắn ông Triệu. Cô vừa cắn vừa cào cấu khắp người của ông.
" Á...... buông ra con điên này ". Ông Triệu ăn đau cố gắng đẩy Thủy Chi ra, nhưng Thủy Chi lúc này nhìn ông Triệu thành ông bố dượng của cô thì dễ gì cô buông tha cho. Ông có làm cách nào cũng tách được Thủy Chi ra khỏi người của ông. Thủy Chi cắn ông chặt đến nổi máu ra be bét.
Bà Triệu nghiến chặt răng nhìn người chó cắn chó. Đáng đời mà. Bà chỉ hai người rồi lớn tiếng nói. " Bảo vệ đâu.. ném người này ra khỏi tập đoàn Triệu Gia cho tôi. Từ giờ trở đi. Ông ta không còn là tổng giám đốc tập đoàn Triệu Gia nữa. Tập đoàn Triệu Gia này từ giờ sẽ do tôi quản lý. Còn không mau ném người này đi cho tôi ".
" Mình à.. đừng tuyệt tình như vậy mà. Tôi biết lỗi rồi. Bà cho tôi cơ hội sửa sai được không ?. Van mình đó. Tôi không dám tái phạm nữa ". Ông Triệu quỳ dưới chân của bà Triệu nói. Thủy Chi vẫn cắn chặt lấy tay của ông. Máu đỏ rực hết cả miệng của cô.
" Đưa đi .... ". Bà Triệu tuyệt tình nói. Bảo vệ không dám làm trái ý của Bà Triệu nên nhanh chóng kéo Thủy Chi và ông Triệu đi. Thủy Chi vừa đi vừa cười vừa nói. Chốc chốc lại la hét ầm trời là ai đó bắt cô trả trái tim. Lúc này Thủy Chi chính thức bị điên rồi.
" Mình.. Cho anh cơ hội nữa đi. Anh van em đó. Hồng Ân nói giúp cho Ba đi con. Hồng Ân ". Ông Triệu bị kéo đi thì la hét nói. Âm thanh nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hút.
" Mẹ.. Chuyện này làm lớn không tốt cho uy tính công ty đâu. Mẹ... ". Hồng Ân lên tiếng xin giúp nhưng bị mẹ cô phản bác.
" Mẹ biết.. hậu quả hôm nay mẹ tự gánh vác. Hồng Ân.. Con đừng xin cho Ba con nữa. Mẹ có tự ái và tự trọng của mẹ. Ông ta không coi trọng tình nghĩa vợ chồng trước, thì giờ cũng đừng trách mẹ vô tình. Nếu ông ấy biết trước kết quả như vậy mà vẫn cố làm, thì ông ta phải chịu trách nhiệm trước những gì ông ta làm thôi. Đây là quy luật ". Bà Triệu nói rồi bước đi.
Bà biết Triệu Gia sẽ vì chuyện này mà danh dự của Triệu Gia sẽ tuột dốc không phanh. Nhưng tổn thất chút tiền tài làm sao có thể bù đắp được lòng tự tôn, danh dự và tổn thương trong lòng của bà. Vợ chồng bao nhiêu năm nay. Ông đem tình nghĩa vợ chồng đi ném bỏ thì cũng đừng trách bà vô tình. Bà là người đàn bà mạnh mẽ và nắm quyền lực tuyệt đối trong tay bao nhiêu năm nay, thì bà không cho phép bên cạnh bà tồn tại cái loại đàn ông cặn bã như vậy. Lụy tình và tha thứ cho những ông chồng ngoại tình thì chỉ có lớp dân lao động chân tay, hay là những top phụ nữ yếu đuối hay dựa giẫm và lệ thuộc vào đàn ông mà thôi.
Nghĩ thử xem. Thử hỏi trên thế gian này có bao nhiêu người đàn ông khi phát hiện ra vợ ngoại tình mà chọn tha thứ đâu. % là đàn ông chọn không tha thứ và chọn ly hôn rồi. Nhưng ngược lại % phụ nữ lại chọn tha thứ vì lý do bảo vệ gia đình và con cái... vv.. Nếu phụ nữ cứng rắn hơn chút thì đâu phải khổ tâm như vậy. Tha thứ chỉ là gián tiếp làm tệ nạn ngoại tình gia tăng mà thôi. người Phụ nữ mạnh mẽ là cái gì cầm lên được thì bỏ xuống được, mà đã bỏ rồi thì đừng luyến tiếc vì họ không xứng đáng để tha thứ.
Bà Triệu đi về phòng hợp rồi thì Hồng Ân mới giật mình vì nhớ ra Khúc Linh Nhi bị oan uổng. Có lẽ nhóm người xã hội đen kia đã ra tay rồi, vì sáng cô nhận tin báo sẽ lấy mạng của Khúc Linh Nhi trong hôm nay. Cô nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Phong Tình, nhưng cô gọi cả chục lần Phong Tình không bắt máy. Phong Tình đang trong phòng hợp nên tắt chuông điện thoại nên anh không biết.
Hồng Ân lại gọi qua cho Lý Mỹ Nam cả chục cuộc. Nhưng cũng tình trạng tương tự. Cả không ai nghe máy của cô cả.
" Khốn kiếp.. người này. Làm gì mà không nghe máy chứ. Khúc Linh Nhi không xong rồi ". Hông Ân tắt máy chửi nhỏ câu. Cô gửi tin nhắn cho Lý Mỹ Nam và Phong Tình với nội dung là Khúc Linh Nhi đang gặp nạn. Tuyệt đối không được để Khúc Linh Nhi ra ngoài được. Gửi tin nhắn xong cô nhanh chóng lái xe đến nhà của Thẩm Dương. Cô chỉ hy vọng Khúc Linh Nhi không ra ngoài đường hôm nay.
Nhóm người đâm thuê chém mướn kia có quy luật là nhận tiền rồi thì bằng mọi giá phải hoàn thành nhiệm vụ. Và chỉ có bọn họ chủ động liên lạc với cô được thôi. Còn cô muốn liên lạc với bọn họ còn khó hơn lên trời.
Hồng Ân đến căn nhà của Thẩm Dương thì chị giúp việc nói Thẩm Dương cùng Khúc Linh Nhi ra ngoài rồi. Nghe vậy càng làm Hông Ân càng thêm sốt ruột. Cô gọi cho nhóm người kia hoài mà không được. Lúc này cô hối hận thật nhiều vì quyết định nóng vội của mình nhưng coi bộ đã muộn. Cô cố gắng gọi thêm vài lần nữa thì rốt cuộc cũng có người nghe máy.
" Alô.. Tôi muốn hủy bỏ cuộc giao dịch giết Khúc Linh Nhi ngay lập tức ". Hồng Ân lên tiếng.
Bên đầu dây bên kia nghe vậy thì khẽ cười rồi giọng đàn ông uy nghiêm lên tiếng. " Tôi đã nhận tiền thì không khi nào hoàn thành nhiệm vụ cả. Cô yên tâm người hiện tại đang nằm trong tay của bọn tôi. Nhưng chúng tôi còn cuộc giao dịch với người khác nên tạm thời chưa giết cô ta được đâu ".
" Có phải là các người muốn dụ Phong Tình đến để Phong Tình không có tư cách thừa kế tập đoàn Phong Gia phải không ? ". Hồng Ân lên tiếng hỏi.
Cuộc hợp hội đồng quản trị của Phong Gia đang tiến hành cái này cô biết. Nếu lấy Khúc Linh Nhi ra làm mồi câu thì chắc chắn mục tiêu là hướng về Phong Tình rồi, chỉ có dụ Phong Tình đi thì mới làm Phong Tình mất đi tư cách thừa kế mà thôi.
Lần này suy đoán của cô là chính xác rồi. Kế hoạch của bọn họ là ép buộc Phong Tình sẽ chọn giang sơn, hay là chọn mỹ nhân. Nếu Phong Tình chọn đi cứu Khúc Linh Nhi thì người thừa kế Phong Gia chắc chắn sẽ lọt vào tay của người khác. Còn nếu chọn ở lại thì bọn anh xử lý Khúc Linh Nhi thật. Cuộc chiến ngầm ở giới thượng lưu là như vậy, vì đạt được mục đích không ngại thủ đoạn dơ bẩn nào.
" Cô Triệu. Chúng tôi không có nghĩa vụ phải trả lời cho cô. Chúng tôi có thể hủy hợp đồng giết Khúc Linh Nhi cũng được. Nhưng không phải hiện tại. Tôi sẽ liên lạc với cô sau ". Người đàn ông nói rồi tắt máy.
" Alô... Alô.. ". Hồng Ân tức giận nhiều hơn là lo lắng. Cô nhanh chóng lái xe đến Tập đoàn Phong Gia cản Phong Tình lại hy vọng còn kịp lúc.
Phong Tình ngồi nghe ba anh nói luyên thuyên về các dự án lớn của tập đoàn của nhà anh sắp tới. Anh ngồi buồn chán. Anh lén lấy điện thoại ra xem thì giật mình, vì anh thấy rất nhiều cuộc gọi của Hồng Ân và tin nhắn của cô. Đọc xong tin nhắn làm anh xanh mặt.
" Chết tiệt.. ". Phong Tình nhỏ câu rồi gọi cho Triệu Mẫn và Thẩm Dương nhưng không ai bắt máy. Bất an trong lòng càng lớn, làm anh lúc này giống như đang ngồi trên đống lửa. Mẹ anh là người nhận ra sự khác thường của anh. Chân mày của bà khẽ chau lại.
tin nhắn lạ lại đến. Phong Tình mở ra xem thì số máy lạ gửi đến cho anh và kèm theo tấm ảnh Triệu Mẫn và Thẩm Dương bị trói lại cùng nhau, người đều trong tình trạng hôn mê và tin nhắn.
" Trong vòng phút nếu mày không đến kịp để cứu con nhỏ này và thằng này thì đợi nhặt xác đứa nó đi. À.. Con nhỏ này đẹp thật. Nếu mày không tới kịp lúc thì bọn tao sẽ gửi video clip bọn tao làm tình tập thể với nó cho mày xem. Đừng đến trễ nha. Nếu không sẽ rất đặc sắc đó.. hahaha...".
Phong Tình đọc xong tin nhắn thì anh tức giận đứng lên. Anh tính chạy đi thì Ba mẹ của anh lên tiếng. " Phong Tình.. Con đi đâu, ngồi xuống cho ba ".
" Xin lỗi.. con phải đi. Mẫn Mẫn đang đợi con ".
Phong Tình lên tiếng rồi anh bất chấp tất cả chạy đi. Tất cả mọi người trong phòng hợp đều kinh ngạc nhìn Phong Tình. Anh không biết tầm quan trọng của buổi họp hôm nay hay sao mà lại dám bỏ đi lúc này. Tất cả mọi người đều lên tiếng chửi thầm Phong Tình ngu, chỉ có Phong Thiên Vũ em con chú của anh khẽ mỉm cười. Phong Tình đi rồi thì người có quyền thừa kế sẽ là anh thôi.
Ba mẹ của Phong Tình tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nhất là mẹ của anh bà Phong, bà tức giận đến nỗi thiếu điều là Bà ói máu tại đây thôi. Bà nghiến chặt răng chửi nhỏ câu. " Phong Tình.. Con giỏi lắm ".
Phong Tình bất chấp tất cả lái xe đi thật nhanh. Đèn xanh đèn đỏ với anh lúc này không là nghĩa địa gì cả. Trên sợi dây chuyền của Triệu Mẫn có gắn thiết bị định vị, nên anh tìm ra chỗ cô bị bắt cũng không quá khó khăn. Cảnh sát thấy chiếc xe chạy như điên như vậy thì bọn họ nhanh chóng bám theo đuôi Phong Tình tạo thành cảnh hoạn loạn chưa từng có. Anh mặc kệ tất cả. Sinh mạng của Triệu Mẫn với anh mà nói quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời này.
" Mẫn Mẫn... Anh không cho phép em có chuyện gì. Em nghe rõ chưa. Anh đang đến. Em phải đợi anh, nhất định phải đợi anh ". Phong Tình nói nhỏ câu. Nhịp tim của anh tăng nhanh như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực của anh vậy. Cảm giác bất an càng lúc càng lớn. Nghĩ đến cô đang cần anh thì anh càng chạy thật nhanh bất chấp cả sinh mạng.
Lý Mỹ Nam cũng vừa họp xong. Anh vừa ra ngoài thì khi mở điện thoại lên cũng làm anh giật mình. Phong Tình gọi đến anh nhanh chóng nghe máy. Vừa cúp máy thì miệng anh tức giận chửi nhỏ câu.
" Bọn khốn kiếp. Bọn mày chọc giận tao rồi đó. Người phụ nữ của tao bọn mày cũng dám chọc. Chán sống rồi à ".
Anh vừa chửi vừa leo lên xe lái đi thật nhanh. Anh gọi cảnh sát ở khu vực gần đó hộ trở và cả thuộc hạ của anh nhanh chóng đến địa chỉ mà Phong Tình nói. Lý Mỹ Nam tức giận đến nỗi cả người anh rung lên. Triệu Mẫn mà có chuyện gì anh diệt cả nhà bọn nó.
" Linh Nhi .. Anh đến cứu em đây. Ráng đợi anh ". Lý Mỹ Nam tay cầm chặt vô lăng nói. Trong tim anh khẽ cầu nguyện cho cô bình an. Cô mà có chuyện gì thì anh sẽ hối hận suốt cả đời.