_" Mẫn Mẫn... ". Phong Tình đọc xong tin nhắn của cô thì anh mặc kệ tất cả đứng dậy đuổi theo Triệu Mẫn. Phong Tình đuổi theo cô thu hút toàn bộ ánh nhìn của tất cả mọi người, kể cả Thầy của anh, mẹ anh, Lý Mỹ Nam, Hứa Trác Lâm và Hồng Ân.
_" Mẫn Mẫn.. chuyện không như em nghĩ đâu. Em nghe anh giải thích đi. Sao em có thể nói chia tay là chia tay với anh được chứ ". Triệu Mẫn đi được khoảng bước thì Phong Tình đã đuổi kịp. Tay anh cầm chặt lấy tay cô kéo lại nói.
_" Buông ra... Anh đi mà giải quyết với vị hôn thê của anh đi. Cô ta thật bỉ ổi, lấy cắp tác phẩm của người khác mà còn không biết xấu hổ còn lớn tiếng rêu rao là của cô ta làm. Còn anh nữa.. Triệu Mẫn tôi không muốn gặp lại anh nữa. Anh đi mà bênh vực cho cô ta đi đừng quan tâm đến tôi ". Triệu Mẫn ghen tuông đến mất đi lý trí hất tay anh ra nói.
_" Mẫn Mẫn... Chuyện không phải như vậy đâu. Sao em không nghe anh nói chứ. Anh có nỗi khổ riêng mà ". Phong Tình lên tiếng.
người tranh cãi có chút lớn tiếng nên cuộc thi dừng lại chút. Thầy của Phong Tình nhíu mày nhìn người. Ông là người lão luyện trên thương trường nên chút chi tiết nhỏ cũng không qua mặt được ông. Ông đoán là chắc Khúc Linh Nhi và Hồng Ân có trùng tác phẩm dự thi nên mới gây tranh cãi như vậy. Phong Tình và Triệu Mẫn còn tranh cãi thì Ông cầm Micro lên tiếng.
_" Cô Khúc Linh Nhi.. Phần dự thi của cô vẫn được tính nếu cô thực sự muốn dự thi. Nếu đã đến đây thì sao không cho mọi người thấy tác phẩm dự thi của cô ". Ông Hoàng Thiên Long lên tiếng. Triệu Mẫn nghe vậy nhìn Phong Tình cái rồi quay lại nhìn Thầy của Phong Tình.
Mẹ Phong Tình thấy không ổn thì lên tiếng. " Lão Hoàng Long à.. Con bé nó không muốn thi thì ông ép làm gì. Không phải Ông làm việc xưa nay rất quy tắc hay sao. Con bé đó đã gọi qua số thì đúng ra nên hủy bỏ tư cách dự thi của con bé mới phải. Ông còn cho con bé cơ hội để làm gì ".
_" Tú Lệ.. Bà không phải là không biết tính cách của tôi. Nếu Khúc Linh Nhi hủy bỏ thi vì có người âm thầm nhúng tay vào ám toán sau lưng con bé thì tôi mới không cho phép chuyện này xảy ra. Tôi ghét nhất là kẻ lấy cắp thiết kế của người khác. Nếu tác phẩm đã trùng nhau thì nên đối chấp với nhau xem ai thật ai giả dối. Ai trắng và ai đen. Trong ngành thiết kế này thì Tôi không cho phép tồn tại cái loại sâu mọt làm rầu nồi canh như vậy ". Thầy của Phong Tình lên tiếng.
Ông nhìn mẫu thiết kế của Khúc Linh Nhi và Hồng Ân trên máy vi tính mà trước đó người đã gửi mẫu cho ông cách tuần trước. Nhưng do ông bận rộn quá nên vẫn chưa kịp xem. Giờ xem lại thì ông đã hiểu tại sao phản ứng của Khúc Linh Nhi lại mạnh như vậy.
Mẹ Phong Tình nghe vậy thì thầm than không ổn, nhưng bà vẫn thiên vị mà ráng mở miệng nói tốt cho Hồng Ân.
" Hoàng Long à.. Nếu tác phẩm đã trùng nhau thì khỏi nói cũng biết là Khúc Linh Nhi ăn cắp thiết kế Hồng Ân rồi, chứ làm gì có chuyện Hồng Ân lại ăn cắp thiết kế của Khúc Linh Nhi cơ chứ. Hồng Ân là đứa bé có tài, lại được đào tạo trường lớp đàng hoàng. Danh tiếng của Hồng Ân trong ngành này cũng được tất cả mọi người công nhận rồi tôi nói có phải không. Còn nữa mọi người cũng biết Khúc Linh Nhi là vợ trước của Tổng Giám đốc Hứa Trác Lâm đây. Tuy người đã ly hôn, nhưng Tổng Giám Đốc Hứa cũng sẽ làm chứng là từ nhỏ Khúc Linh Nhi chưa từng được học qua thiết kế... vậy tôi không nói mọi người cũng hiểu ai thật ai giả rồi. Nếu Khúc Linh Nhi tài hoa đến mức không học mà có thể tự thiết kế thì danh tiếng của Khúc Linh Nhi tại sao đến giờ này vẫn không ai biết đến ".
Mẹ của Phong Tình lời nói sắc xảo chuyển trắng thành đen mà dồn tất cả giả thuyết của bà để cho tất cả mọi người tin rằng Khúc Linh Nhi mới là người ăn cắp.
_" Giám đốc Hứa Trác Lâm.. trước đó Khúc Linh Nhi có biết thiết kế hay không ? ". người lên tiếng hỏi.
_" Phải đó.. Tôi trong ngành lâu như vậy vẫn chưa nghe nói có ai tên Khúc Linh Nhi ". người khác lên tiếng. Ai cũng dồn ánh mắt về Hứa Trác Lâm đợi câu trả lời từ anh.
Hứa Trác Lâm lắc đầu. Quả thật từ nhỏ đến lớn Khúc Linh Nhi chưa từng học qua thiết kế và cũng không thích ngành thiết kế. Bỗng dưng cô thay đổi chóng mặt như vậy làm anh cũng không hiểu nguyên do.
Phong Tình biết chắc chắn là tất cả mọi người sẽ nghĩ như vậy nên cảnh báo cho cô trước rồi, nhưng vẫn muộn. Nếu Khúc Linh Nhi mang danh trên người là ăn cắp thiết kế của người khác thì đến lúc cô chết vẫn mang danh ăn cắp thôi.
Triệu Mẫn nghe vậy thì nghiến răng nhìn mẹ của Phong Tình. Bà có thể không thích cô, nhưng tuyệt đối cô không cho phép bà đổ hết tội danh ăn cắp đó cho cô. Trong khi tất cả thiết kế đó là tay cô tỉ mỉ thiết kế đến từng chi tiết. Lời nói của mẹ Phong Tình đã thành công chọc giận cô lên rồi.
_" Mẫn Mẫn.. đừng mà ". Phong Tình nhìn cô nói.
Triệu Mẫn hất tay của Phong Tình ra cô đi từng bước lại nhìn mẹ Phong Tình nói. " Bà Phong.. Bà quy tội cho tôi là ăn cắp. Vậy tôi hỏi bà và Hồng Ân vài câu hỏi.. là khi Hồng Ân thiết kế ra những bộ trang sức đó là ở đâu ? ".
_" Tất nhiên là tại Triệu Gia rồi ". Hồng Ân khẽ cười lên tiếng. Thấy nhiều người bênh vực cho cô thì cô khẽ cười đắc ý. Bà Phong chau mày nhìn Khúc Linh Nhi. Bà không biết Khúc Linh Nhi hỏi như vậy là có ý gì, nhưng lúc này bà thực sự lo sợ Hồng Ân ăn cắp thiết kế sẽ bị lộ ra mất.
_" Tốt lắm... Vậy khi cô có ý tưởng và thiết kế ra bộ trang sức này là khi nào. Chỉ mình cô ở đó hay là với nhiều người ở đó. ". Triệu Mẫn lại hỏi tiếp.
_" Tất nhiên là có , người làm việc chung với tôi rồi. Khúc Linh Nhi.. Tôi không ngờ cô lại lấy cắp thiết kế của tôi. Nếu cô thích tôi tặng không cho cô cũng được, nhưng sao cô lấy đi mà không xin phép tôi chứ. Nếu không có hôm nay thì tôi cũng không biết được cô lại là người như vậy". Hồng Ân đôi mắt long lanh nước giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào vậy nói.
_" Tốt lắm... Vậy tôi hỏi cô. Khúc Linh Nhi tôi chưa từng đến Triệu Gia của cô thì tôi lấy cắp thiết kế bằng cách nào. Cô đừng nói là tôi nhờ người ăn cắp thiết kế của cô nha. Nếu phải ăn cắp thiết kế của cô thì tôi thà ăn cắp thiết kế của Phong Tình không dễ dàng hơn à. Anh ấy ở với tôi / thì cô nghĩ tôi rảnh đi lấy cắp thiết kế của cô sao. Nếu mọi nghĩ Khúc Linh Nhi tôi là người ăn cắp thiết kế của Hồng Ân thì hãy nhìn lên màng hình mà nhìn tác phẩm của tôi và Hồng Ân đi ".
Triệu Mẫn lớn tiếng nói rồi cô chỉ lên màng hình ra hiệu cho người mở lên tác phẩm của cô và Hồng Ân lên rồi nói tiếp. tác phẩm giống nhau đúc làm mọi người chú ý.
_" Hồng Ân.. Tôi nói cho cô biết. Cô lấy cắp thiết kế của tôi thì cô cũng nên sửa chữa lại để không ai biết kìa. Đằng này cô copy nguyên bản của tôi. Cô nhìn tất cả tác phẩm của tôi đi. Cô có biết bộ trang sức đó đều đó ký hiệu rất nhỏ lần lượt là P, H, O, N, G, T, I, N, H. Cô có biết nếu đem ghép nó lại là tên của Phong Tình hay không ? ". Triệu Mẫn chỉ lên từng chi tiết rất nhỏ trên mỗi bộ thiết kế nói.
Toàn bộ người trong đây đều im lặng nghe cô bức xúc nói. Thấy có ký hiệu rất nhỏ và ghép thành tên Phong Tình thật thì ai cũng đổ dồn ánh mắt nhìn Hồng Ân. Nãy trong bài phát biểu của Hồng Ân không nói đến chỗ này.
_" Đúng lý ra hôm nay tôi tính sẽ tặng nó cho người tôi thích, nhưng coi bộ không cần rồi. Hồng Ân.. Cô thích nó thì tôi tặng nó lại cho cô. Thắng thua với tôi không quan trọng, nhưng cô đừng lớn giọng nói nó là của cô. Đừng đem công sức lao động của người khác thành của mình như vậy. Tôi tặng nó cho cô và Phong Tình đó ". Triệu Mẫn nói rồi liếc nhìn Phong Tình cái.
_" Hừ... chữ cái tên đó là tôi khắc lên sao lại nói là của Khúc Linh Nhi cô rồi. Phong Tình là vị hôn thê của tôi, lại là bạn thanh mai trúc mã của tôi. Chính tay tôi khắc tên anh ấy lên đó sao tôi không biết được cơ chứ ". Hồng Ân cũng không vừa lên tiếng phản bác.
_" Mẫn Mẫn.. đừng cãi nữa ". Phong Tình lên tiếng. Anh thấy mẹ anh và Thầy của anh chau mày không vui rồi. Cãi nữa anh sợ người bất lợi là cô thôi.
_" Phong Tình. Anh muốn bênh vực cho vị hôn thê của anh thì anh tránh qua bên đi. Anh thừa biết đó là em thiết kế mà vẫn bênh vực cho Hồng Ân hay sao. Anh không phải cũng có mặt lúc đó hay sao ". Triệu Mẫn hất tay anh ra nói rồi cô lại chỉ Hồng Ân nói tiếp.
_" Hồng Ân.. Nếu cố không biết xấu hổ mà nói như vậy thì tôi cũng không có gì để nói nữa. Người sáng mắt có mặt tại thì sẽ biết ai thật ai giả. Dù hôm nay cô có dùng tác phẩm của tôi mà thắng cuộc thi hôm nay thì đã sao. Cô mãi mãi chỉ là người đứng sau Khúc Linh Nhi tôi mà thôi. Vì tác phẩm của tôi đoạt giải chứ không phải tác phẩm của cô. Khúc Linh Nhi tôi dám thề với trời là những tác phẩm đó là do tự tay tôi thiết kế. Nếu có nửa câu nói dối thì tôi nguyện ý bị thiên lôi đánh chết. Hồng Ân... Cô ra đường gặp trời mưa nên cẩn thận đó. Vì Thiên Lôi sẽ luôn dòm ngó cô ". Triệu Mẫn nói rồi gật đầu chào thầy của Phong Tình cái rồi xoay người hiên ngang bước đi.
Đi được bước Triệu Mẫn quay lại nhìn Hồng Ân nói thêm. " À.. quên nữa. Tôi cũng vừa thiết kế vài bản thiết kế mới, nếu cô mặt dày muốn nó thì tôi cũng không ngại bố thí cho cô ". Triệu Mẫn không khóc mà ngược lại cô càng cười xinh đẹp nói. Người khác muốn thấy cô khóc thì cô lại càng phải cười mà phải cười thật xinh đẹp nữa là đằng khác.
Thầy của Phong Tình nhìn bóng lưng của Triệu Mẫn thì mỉm cười. Ông nhìn ra được tính cách của Triệu Mẫn thật giống ông hồi trẻ. Lúc trước ông cũng từng gặp trường hợp ăn cắp bản quyền giống cô ý hệt như vậy. Ông cũng từng đã làm giống y hệt cô. Ông nhìn cô thì giống như thấy được mình của vài chục năm về trước. Ông im lặng ngồi xuống ghế nhưng trong tâm thì lại khẽ mỉm cười. Tổng hợp lại tất cả thì ông biết ai nói dối ai nói thật rồi. Ông nhìn sang ghế của Phong Tình trống thì mỉm cười, rồi ông ra hiệu cho mọi người tiếp tục, giống như sự việc tranh chấp bản quyền kia chưa từng tồn tại vậy.
Hồng Ân thì nghiến chặt răng. Ánh mắt của cô nhìn theo bóng lưng của Triệu Mẫn mang theo nồng nặc sát ý. Bà Phong cũng tâm trạng với Hồng Ân. Cô gái tên Khúc Linh Nhi này đúng là không thể giữ lại được rồi.
Triệu Mẫn đi mạch ra thẳng ra ngoài mà đầu cũng không quay lại lấy cái. Phong Tình chạy bám theo phía sau của cô. Anh thực sự sợ cô tức giận rồi chia tay với anh thật. Anh là có nỗi khổ riêng mà.
_" Mẫn Mẫn... Đừng giận mà. Em nghe anh giải thích đi ". Phong Tình kéo tay cô lại nói
_" Em không có gì muốn nói gì với anh hết. Từ giây phút anh chọn bảo vệ Hồng Ân thì Triệu Mẫn tôi và anh đã không còn quan hệ rồi ". Triệu Mẫn nói rồi cô đưa tay ra bắt chiếc Taxi đang chạy gần đến.
_" Mẫn Mẫn.. Chuyện không như em nghĩ đâu. Em bình tĩnh nghe anh nói đi ". Phong Tình nài nỉ nói. Anh đóng cửa xe rồi ra hiệu cho tài xế Taxi lái đi.
Triệu Mẫn không muốn nghe anh giải thích gì hết. Lúc cô cần anh giải thích thì anh đã không đứng về phía cô, giờ anh muốn giải thích với cô thì còn có tác dụng gì. Cô bịt lỗ tai lại rồi bỏ chạy trên đường vạch trắng dành cho người đi bộ khi đèn xanh vừa bật lên. Cô đi qua được nữa đường rồi thì chiếc xe hơi màu đen không biển số xe xuất hiện và lái thật nhanh. không biết là vô tình hay cố ý chiếc xe đó lại nhắm về vị trí của cô và như muốn đụng chết cô tại đây vậy.
_" MẪN MẪN... CẨN THẬN ... ". Ánh đèn sáng của xe vừa phà tới thì ở phía sau Phong Tình lập tức giận mình hét lên, rồi anh bất chấp tất cả lao thật nhanh về phía của cô.
Triệu Mẫn lúc này bị chiếc xe điên kia dọa bất ngờ, nên chân của cô như đeo chì không chạy được. Ánh đèn sáng chiếu vào mắt của cô, làm cô không thấy gì hết. Bất ngờ Phong Tình chạy tới đẩy mạnh cô ra, còn anh bị chiếc xe điên đó tông mạnh vào người anh cái và hất cả người Phong Tình lên cao, rồi cả người Phong Tình cứ như vậy đập thật mạnh vào cây cột đèn xanh đèn đỏ cách đó không xa. Anh ngất đi và cả người nằm trong vũng máu.
" Két... két.. rầm rầm ". Chiếc xe vừa đụng người kia nhanh chóng bỏ chạy thật nhanh sau khi cố ý giết người. Rất nhiều người có mặt tại đó đều há miệng khi chứng kiến cảnh tai nạn thảm khốc kia. Người ở gần đó nhanh chóng gọi cảnh sát.
Triệu Mẫn bị Phong Tình đẩy ra thì cô ngã mạnh ra xa một cái. Lúc cô ngẩn đầu lên thì đã thấy Phong Tình người đầy máu nằm ở cây cột đen giao thông rồi. Cô quên cả đau đớn trên người chạy thật nhanh lại chỗ Phong Tình vừa ngã xuống. Thấy anh nằm đó trái tim của cô như ngừng đập thực sự vậy.
_" Phong Tình .. Anh sao rồi.. Anh tỉnh lại đi.. Tỉnh lại đi... Cứu.. Có ai gọi xe cấp cứu giúp tôi với.. Cứu.. ai đó cứu Phong Tình của tôi đi.. làm ớn cứu anh ấy giúp tôi đi ".
Triệu Mẫn nhanh chóng đỡ anh tựa vào người mình rồi vừa khóc vừa hét lên cầu cứu. Nước mắt cô rơi như mưa. Hai con mắt của anh bị mảnh vỡ của một miếng kính nhỏ văng vào mắt nên đôi mắt của anh chảy ra một dòng máu đỏ cực kỳ chói mắt. Triệu Mẫn hoảng sợ khóc như mưa. Đúng như giấc mơ cô đã mơ thấy. Phong Tình cũng nằm trong một vũng máu mất đi ý thức và đôi mắt của anh cũng chảy ra một dòng máu y chang như giấc mơ của cô vậy.
_" Phong Tình .. Anh không được có chuyện gì đâu đó. Em không cho phép anh có chuyện anh nghe rõ chưa.. Anh nghe rõ chưa. Anh tỉnh lại đi mà.. Em không muốn anh gặp chuyện mà. Tỉnh lại nhìn em đi.. Phong Tình... Tỉnh lại nói chuyện với em đi. Em nghe anh giải thích mà. Anh tỉnh lại giải thích cho em đi ".
Triệu Mẫn đau đớn gào khóc như mưa mà ôm lấy gương mặt đầy máu của Phong Tình nói, tay của cô ướt đẫm máu của anh làm cô càng đau lòng đến không thở nổi. Anh mà có chuyện gì thì đều tại cô
_" Làm ơn gọi xe cấp cứu giúp tôi đi.. làm ơn đi. Làm ớn cứu Phong Tình của tôi đi.. Phong Tình anh cố lên.. xe cấp cứu tới nhanh thôi. Anh phải ráng cầm cự cho em. Em không cho phép anh bỏ em đi anh nghe chưa.. Nếu không em không tha chứ cho anh đâu.. Tỉnh lại đi anh. Tỉnh lại giải thích cho em đi mà... ". Triệu Mẫn vừa khóc thảm thiết vừa hét lên cầu cứu. Người xung quanh đã gọi xe cấp cứu từ lâu.
Xe cấp cứu vừa đến thì các bác sĩ nhanh chóng đưa Phong Tình đi. Triệu Mẫn như tìm được phao cứu sinh vừa đau vừa Khóc theo xe cấp cứu đi.