Bữa tiệc xum họp của Phong Gia cũng đã kết thúc. Lăng Phong diễn cớ uống khá nhiều rượu nên muốn về phòng của anh ngủ lại một đêm. Bà Phong cũng không ngăn cản anh lại. Mất công người khác lại nói bà thương Phong Thần Vũ rồi bắt nạt chèn ép đứa con nuôi này.
Lăng Phong ở lại thì Triệu Mẫn càng không dám ra khỏi phòng. Sự việc cô bị người khác tính kế cách đây không lâu cô vẫn còn chưa quên đâu. Triệu Mẫn tắt đèn nằm một mình trong bóng tối thì Phong Thần Vũ gọi đến. Triệu Mẫn vì có một chút cảm thấy có lỗi với anh, nên không biết phải đối điện với anh như thế nào.
" Thần Vũ.. anh đi làm về rồi à ". Triệu Mẫn bắt máy nhỏ giọng hỏi.
" Ưm... Em đang ở đâu ? ". Giọng của Phong Thần Vũ không nghe ra hờn giận gì lên tiếng. Có trời mới biết anh muốn giết người đến cỡ nào.
" Đang trong phòng của em thôi. Em mệt rồi ". Triệu Mẫn nhỏ giọng nói.
" Vậy em ngủ một giấc đi, ngủ một giấc rồi khi em tỉnh lại anh sẽ ở trước mặt em. Anh cúp máy đây. Chúc em ngủ ngon ". Phong Thần Vũ nhỏ giọng cưng chiều lên tiếng.
" Khoan đã.. Thần Vũ.. Em nhớ anh ". Triệu Mẫn nhỏ giọng nói. Chắc có lẽ cô đã yêu Phong Thần Vũ mất rồi. Lúc này đây cô rất mong được gặp anh. Cô rất muốn được anh ôm lấy cô vào lòng. Cô muốn được anh che chở. Cô rất nhớ gương mặt quen thuộc của anh, cũng như nhớ cả từng nhịp đập của trái tim anh nữa.
Từng lời nói của cô như lưỡi dao sắc nhọn cứa vào tim của anh đau nhói. Người con gái anh yêu đang cần anh lúc này, nhưng anh lại không thể có mặt bên cạnh cô quan tâm chăm sóc cho cô. Nổi buồn này không phải ai cũng hiểu. Phong Thần Vũ thì lại nghĩ cô vì chuyện xảy ra không nên có với Lăng Phong mà đau lòng, nên anh lại nhỏ giọng khuyên nhũ.
" Mẫn Mẫn .. Em nên nhớ dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Anh cũng sẽ không buông tay em ra. Chỉ cần em chịu quay đầu lại thì sẽ thấy Anh lúc nào cũng sẽ ở bên cạnh em, dù cho em có bất kỳ lỗi lầm nào anh cũng sẽ vì yêu em mà tha thứ. Em nên nhớ câu là.. đã là con người thì chẳng ai hoàn mỹ. Ai cũng có lúc sẽ mắc phải sai lầm. Cái quan trọng là biết sai mà sửa. Yêu sẽ làm con người trở nên vị tha hơn mà tha thứ lỗi lầm của nhau trong quá khứ. Mẫn Mẫn... Em đừng quên lời hôm nay anh đã nói ".
Phong Thần Vũ nói mà bàn tay đã nắm lại thật chặt. Một tay khác của anh lại khẽ đưa điếu thuốc lá lên rít nhẹ, miệng anh lại phà ra một khói lam mỏng manh. Trong tâm của anh hiện tại nặng nề chưa từng có.
" Thần Vũ.. Em mệt rồi. Em ngủ trước đây ".
Triệu Mẫn nghe anh nói vậy thì nước mắt vô thức rơi trên gối. Cô không biết tại sao đột nhiên Phong Thần Vũ lại nói như vậy. Chắc có lẽ là một sự trùng hợp, chứ anh ở xa như vậy thì làm biết được chuyện vừa xảy ra tại phòng của Lăng Phong. Triệu Mẫn vừa dứt lời thì cô nhanh chóng cúp máy, còn nghe anh nói thêm lời nào nữa cô sẽ không cầm lòng được mà nói ra sự thật mất.
Triệu Mẫn nằm nhắm lại suy nghĩ về những gì Phong Thần Vũ vừa nói. Cô còn đang suy tư thì một bóng đen nhẹ kéo cửa sổ phòng cô rồi tung người nhảy vào.
" Ai đó... ". Triệu Mẫn nghe tiếng động thì giật mình ngồi dậy lên tiếng. Cô không mở đèn nên mọi thứ đều tối thui, mờ ảo.
Triệu Mẫn chưa kịp nhìn rõ đối tượng là ai thì một mùi hương nam tính xông vào mũi của cô. Cô chưa kịp la lên thì một bàn tay xa lạ đã giữ chặt lấy môi của cô lại. Ngửi được mùi hương quen thuộc thì cô đoán người vừa đến là Lăng Phong.
" Là Anh... Lăng Phong đây. Đừng lên tiếng, nếu không người khác nghe được chúng ta cũng chẳng có gì tốt đâu ". Lăng Phong nhỏ giọng thì thầm bên tai Triệu Mẫn nói.
" Tại sao lại là anh nữa. Anh còn muốn gì ở tôi nữa đây. Lăng Phong.. Đừng đeo bám tôi nữa được không ? ". Triệu Mẫn không vui nhỏ giọng nói. Cô đưa tay mở đèn lên thì Lăng Phong mới buông cô ra.
" Anh có việc quan trọng muốn hỏi em nên mới đến lúc này. Xin lỗi đã làm phiền em ". Lăng Phong ngồi xuống và cố giữ một khoảng cách nhất định để Triệu Mẫn an tâm.
" Chuyện gì ?. Anh không giải quyết được thì tôi làm sao có thể chứ ". Triệu Mẫn chau mày nói.
Lăng Phong khẽ mỉm cười. Anh không nói gì. Anh chỉ từ tốn lấy tấm ảnh trong bóp của Triệu Mẫn ra mà thôi.
" Người Phụ nữ trong hình này là ai ?. Bà ta với em có quan hệ gì ? ". Lăng Phong nhìn chằm chằm Triệu Mẫn đợi chờ câu trả lời.
Triệu Mẫn nhìn thấy tấm ảnh gia đình của cô trong tay anh thì ngạc nhiên.
" Lăng Phong.. Anh thật bỉ ổi, không ngờ anh lại lén lấy ví tiền của tôi. Đường đường là Cậu ấm của Phong Gia mà lại hành động như tên đầu đường xó chợ. Anh còn chuyện gì có thể làm tôi ngạc nhiên hơn nữa không ". Triệu Mẫn nhỏ giọng chửi vừa đủ người nghe.
" Trả lời anh. Người phụ nữ đứng bên cạnh em là ai ?. Anh muốn biết bà ta và em có quan hệ gì ". Lăng Phong bỏ qua lời mắng chửi của Triệu Mẫn mà tiếp tục truy hỏi.
" Là mẹ tôi. Anh hỏi chuyện này làm gì ?. Tôi cảnh cáo anh. Lăng Phong nếu anh dám đụng đến bà ấy thì cho dù tôi có chết cũng sẽ kéo anh theo cùng. Anh nghe rõ chưa ? ". Triệu Mẫn nghiêm túc nói.
Cô vừa dứt lời thì thấy đôi môi của Lăng Phong khẽ cười. Triệu Mẫn còn chưa hiểu chuyện gì thì cô bị Lăng Phong ôm vào lòng. Cô vùng vẫy muốn thoát ra khỏi tay anh thì càng bị anh ôm chặt hơn. Giọng của Lăng Phong chỉ trong chốc lát bị lạt đi vì xúc động.
" Anh sẽ không đụng đến bà ấy. Vì bà ấy cũng là mẹ của anh ". Lăng Phong xiếc chặt cô vào lòng khẽ thì thầm.
Lời nói của anh thành công làm Triệu Mẫn kinh ngạc đến không còn biết nói cái gì. Cô chỉ biết ngơ người ra nhìn anh mà quên cả đẩy Lăng Phong ra.
" Anh vừa nói cái gì ? ". Triệu Mẫn lên tiếng hỏi lại.
" Em không nghe lầm đâu. Anh nói bà ấy cũng là mẹ của anh. Nói cách khác anh với em là cùng mẹ khác cha ". Lăng Phong cười nói.
" LĂNG PHONG.... Tôi không cho phép anh sỉ nhục mẹ tôi anh nghe rõ chưa ?. Mẹ tôi trước giờ vẫn là người vợ thủy chung, là người mẹ tuyệt vời. Tôi không có anh trai. Anh nghe rõ chưa ? ". Triệu Mẫn không vui nghiến răng nói.
Lăng Phong không vội giải thích chỉ lấy tấm ảnh trắng đen hồi anh còn nhỏ chụp chung với mẹ anh ra cho Triệu Mẫn xem. Triệu Mẫn nhìn gương mặt quen thuộc của mẹ mình trong ảnh thì cô rơi vào trầm lặng.
" Anh nói dối. Tưởng ngụy tạo chứng cứ thì tôi có thể tin tưởng anh hay sao. Lăng Phong.. Anh quá coi thường tôi rồi ". Triệu Mẫn khẽ lắc đầu nói.
" Triệu Mẫn dù em có không thích nghe thì cũng không thể thay đổi được sự thật chúng ta là anh em đâu. Có muốn nghe chút chuyện xưa hay không ?. Em có muốn biết tại sao trên gương mặt của bà ấy lại có một vết sẹo dài trên mặt hay không ?. Nếu em muốn biết anh không ngại kể cho em nghe hết mọi chuyện ". Lăng Phong nhếch môi cười nói.
Triệu Mẫn chưa kịp trả lời thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Có lẽ lúc nãy Triệu Mẫn khá ngạc nhiên nên cô nói có hơi lớn tiếng một chút làm thu hút sự chú ý của vài người làm trong nhà. Lăng Phong nhìn Triệu Mẫn cái rồi nhỏ giọng lên tiếng.
" Nếu muốn biết tất cả sự thật thì ngày mai đến khu trung tâm thương mại Diamons King. Anh sẽ đón em tại đó. Ngủ ngon em gái ". Lăng Phong nói, rồi nhanh như chớp anh tung người nhảy ra cửa sổ biến mất không để lại một chút dấu vết, chỉ là trong không khí vẫn còn lưu lại một chút mùi hương nam tính mạnh mẽ trên người anh mà thôi.
Trên tay của Triệu Mẫn còn cầm tấm ảnh. Cô thực bị choáng nên chẳng còn biết làm cái gì nữa. Cô vốn là con một. Giờ tự nhiên có người nhảy ra nói cô là em gái của anh ta. Chuyện này đúng là nực cười mà, tưởng đời thực như phim truyền hình à !. Phong Gia là nhà cô có thể nhận bà con được hay sao.
" Cô Triệu.. Cô ở bên trong vẫn ổn chứ ? ". Giọng của chị giúp việc vẫn ở bên ngoài vang lên.
" Tôi ổn.. Chỉ là nằm thấy ác mộng thôi ". Triệu Mẫn không mở cửa chỉ nói vọng ra.
Chị giúp việc thấy Triệu Mẫn không mở cửa ra thì cô khẽ cười rồi đi ra chỗ khác. Nghe tiếng bước chân đã rời đi thì Triệu Mẫn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô tính gọi về cho mẹ cô hỏi cho ra lẽ, nhưng một nửa cô lại hiếu kỳ muốn biết sự thật trong miệng Lăng Phong là cái gì. Còn cả bức ảnh làm bằng chứng này nữa.
" Để gặp Lăng Phong xong rồi mình gọi điện thoại về hỏi mẹ cũng được. Ai thật ai ngay sẽ biết rõ thôi ". Triệu Mẫn suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu nói nhỏ một câu.
Cô cất tấm ảnh vào tủ rồi nằm xuống giường. Vì suy nghĩ lung tung nên cô nằm hoài mà không thể nào chợp mắt được. Triệu Mẫn lúc này mong sao trời mau sáng để cô có thể làm rõ mọi chuyện, chứ để khúc mắc trong lòng cô thực sự thấy khó chịu.
Ánh trăng đêm nay thật to và sáng. Nó làm cả bầu trời đêm sáng rực lên và đẹp lung linh. Triệu Mẫn mãi ngắm nhìn bầu trời đêm cho đến gần sáng cô mới chìm sâu vào trong giấc ngủ.
___ Bản quyền thuộc về tác giả ITS_ME_ Facebook Tung Hoành Lục Giới ___ viết và xuất bản chỉ trên Wattpad.
Ánh nắng mặt trời chiếu sáng rọi vào phòng mới làm Triệu Mẫn giật mình thức dậy. Cô lấy cái đồng hồ nhỏ lên xem thì đã là h trưa rồi.
" Chết rồi... trễ như vậy rồi hay sao ?. Triệu Mẫn à sao mày có thể ngủ nướng như vậy cơ chứ ". Triệu Mẫn chửi nhỏ một câu. Cô thầm trách mình ham ngủ nướng. Chắc có lẽ Ba Mẹ Phong Thần Vũ cũng đã đi ra khỏi nhà rồi. Cô chỉ không mong mình để lại ấn tượng xấu trong lòng của Mẹ Phong Thần Vũ mà thôi. Nếu không những cô gắng của cô thành công cóc rồi.
Triệu Mẫn nhanh chóng thay đồ, trang điểm nhẹ rồi đi đến chỗ hẹn gặp Lăng Phong. Triệu Mẫn vừa lái xe ra khỏi Phong gia thì một chiếc xe màu đen cũng lăng bánh bám theo xe cô.
" Cậu Chủ.. Cô chủ nhỏ đã rời khỏi nhà. Tôi vẫn đang âm thầm bảo vệ cho cô chủ nhỏ. Cậu chủ cứ yên tâm ". Giọng nam trầm bên trong xe vang lên.
" Tốt... tiếp tục bảo vệ cô chủ đi. Tôi muốn cậu bám theo cô ấy /, một tấc cũng không được lơ là. Tôi đang trên đường về ". Phong Thần Vũ vẫn từ tốn nói. Trong tâm của anh chỉ mong mình thêm đôi cánh để nhanh chóng gặp được người anh yêu mà thôi. Có trời mới biết anh nhớ cô muốn điên rồi.
" Cậu Chủ cứ an tâm. Tôi sẽ làm tốt nhiệm vụ bảo vệ cho cô chủ. Tôi cúp máy đây. Cậu chủ cứ theo thiết bị định vị trên xe của chủ là biết cô ấy đang ở đâu liền ". Chàng thanh niên vừa lái xe bám theo Triệu Mẫn, vừa trả lời Phong Thần Vũ rồi cúp máy.
" Mẫn Mẫn .. Đợi anh ". Phong Thần Vũ nói nhỏ một câu.
Triệu Mẫn vẫn không hề hay biết cô có người bám theo. Cô lái đến trung tâm thương mại lớn thì bước vào trong tìm Lăng Phong. Cô đi một vòng lớn rồi mà không thấy ai cả.
" Người đông như thế này mà hẹn mình ra đây. Tên Lăng Phong này có phải đang trêu chọc mình hay không ". Triệu Mẫn chửi nhỏ một câu. Cô lại đi lang thang vô định tìm một người.
Vệ sĩ của Phong Thần Vũ cho đi theo cô cũng vẫn âm thầm bảo vệ cho cô.
" Ưm.... ". Triệu Mẫn đi đến cửa hàng quần áo cao cấp đang tập trung người đông đúc thì bất ngờ cô bị Lăng Phong từ phía sau bịt miệng lại rồi kéo cô vào một góc khuất. Triệu Mẫn quá bất ngờ nên chỉ kịp phá ra âm thanh ú ớ vài câu. Hương thơm quen thuộc làm cô biết ngay là ai đang bịt miệng cô lại rồi.
" Suỵt.... ". Lăng Phong ra dấu cho Triệu Mẫn im lặng.
" Em có thấy cái tên mặc áo đen kia không ?. Anh ta đi theo dõi em nãy đến giờ rồi, chắc chắn không phải là người tốt. Anh trừ khử hắn ta cho em ". Lăng Phong nhỏ giọng lên tiếng. Triệu Mẫn núp ở một chỗ nhìn quanh một vòng thì thấy có người như Lăng Phong nói thật.
" Khốn kiếp thật.. Thiên Nguyệt cô không để tôi yên thật sao. Cô thực sự chọc giận tôi rồi đó ". Triệu Mẫn chửi nhỏ một câu. Cô thực sự nghĩ là vệ sĩ Phong Thần Vũ phái đi bảo vệ cho cô là người của Thiên Nguyệt thật. Cô nghĩ là Thiên Nguyệt muốn bắt gian cô với Lăng Phong cho bằng được thì thôi, nên lúc này cô nhìn cái tên vệ sĩ đi theo cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
" Triệu Mẫn .. ý em là Thiên Nguyệt là người đứng sau chuyện em bị trúng thuốc ngủ, nên em mới ngủ tại giường của anh hay sao ? ". Lăng Phong chau mày nói.
" Em không chắc %. Nhưng có đến % là cô ta cho người làm rồi ". Triệu Mẫn nghiên răng nói.
" Anh xử lý tên đó cho em ". Lăng Phong nói, rồi anh búng nhẹ tay một cái thì lập tức vệ sĩ của Phong Thần Vũ bị người đông như kiến của Lăng Phong đánh ngất, rồi cứ như vậy thần không biết, quỷ không hay mà mang anh ta ra ngoài.
" Đi thôi... ". Lăng Phong kéo tay của cô nói.
" Không đi.. Tôi muốn biết đáp án của anh nhanh gọn lẽ. Chúng ta cứ nói chuyện ở đây đi ". Triệu Mẫn cương quyết không đi nói.
" Triệu Mẫn .. Em muốn người khác chụp ảnh, ghi âm cuộc nói chuyện của chúng ta thì em mới vừa lòng hay sao. Để người khác thấy thì em có mười cái miệng cũng không cãi lại được đâu ". Lăng Phong khẽ cười nói.
Triệu Mẫn suy nghĩ một chút, thấy Lăng Phong nói cũng có lý cô mới chịu rời đi. Chiếc xe hơi sang trọng của Lăng Phong cứ như vậy mang Triệu Mẫn đến một nơi khác. Đến lúc Phong Thần Vũ tìm đến thì cô cũng đi được khá lâu rồi.
Biệt thự của Lăng Phong.
Triệu Mẫn đi một vòng nhìn ngắm nhà của anh. Đúng là nhà đủ điều kiện có khác. Nhìn vào nhà của anh ai cũng phải choáng ngợp bởi vẻ bề ngoài sang trọng của nó. Đối với tầng lớp lao động chân tay, thì nhà của Lăng Phong đối với họ chỉ là một giấc mơ. Ngay cả Triệu Mẫn cũng vậy. Cô cũng đã từng ước mình có thể sở hữu một biệt thự lớn như vậy.
" Mẫn Mẫn .. Em muốn uống gì ? ". Lăng Phong lên tiếng hỏi.
" Khỏi đi. Tôi muốn nghe câu chuyện của anh, đừng cố ý kéo dài thời gian nữa. Lăng Phong.. Anh nghe cho kỹ đây. Nếu hôm nay anh có nửa lời nói dối thì Tôi Triệu Mẫn mãi mãi không bao giờ tha thứ cho anh đâu ". Triệu Mẫn nghiêm túc lên tiếng.
Lăng Phong nghe vậy thì khẽ mỉm cười. Chẳng biết Triệu Mẫn giống tính của ai mà nóng tính như vậy, chắc chắn không phải là di truyền từ mẹ anh rồi.
Ở bên này
Phong Thần Vũ theo thiết bị định vị cũng tìm đến khu trung tâm mua sắm. Anh cùng Chu Tước, Thiên Long, Huyền Vũ đi vào tìm Triệu Mẫn. Phong Thần Vũ vừa xem video của Triệu Mẫn tại phòng của Lăng Phong xong thì anh cực kỳ tức giận cấp tốc quay lại Mỹ. Chuyến bay đường dài làm anh trông mệt mỏi thấy rõ, vì quá tức giận nên anh đã không thể ngủ dù chỉ một chút. Anh chỉ muốn tìm được Triệu Mẫn để ôm lấy cô vào lòng an ủi và tận tay giết chết Lăng Phong để trả thù cho cô mà thôi.
" Quái lạ.. Cậu chủ đến đây thì chúng ta hoàn toàn mất tính hiệu rồi ". Chu Tước chau mày nói.
" Chu Tước đến phòng quản lý an ninh kiểm tra camera giám sát của toàn bộ khu trung tâm mua sắm này cho tôi. Tôi muốn biết vị trí của Triệu Mẫn sớm nhất có thể ". Phong Thần Vũ lên tiếng.
" Cậu Chủ nơi này không phải là địa bàn của chúng ta ". Chu Tước nhỏ giọng nhắc nhở.
Phong Thần Vũ khẽ chau mày lên tiếng.
" Hừ.. Không phải địa bàn của Chúng ta thì sao chứ. Không công khai kiểm tra được thì lén xem. Thiên Long.. phần Camera giám sát tôi giao lại cho anh ".
" Được.. Cậu Chủ cứ giao lại cho tôi ". Thiên Long khẽ cười nói rồi bước đi, trên môi của anh vẫn là một nụ cười tự tin quen thuộc.