Gavin cảm giác trạng thái của mình đang nhanh chóng chuyển biến tốt hơn, não cũng đang dần dần tỉnh táo, khống chế cơ thể cũng đạt tới mức hành động tự nhiên, rốt cuộc cũng có sức lực để ý một chút đến cô thiếu nữ vẫn còn đang bị đè ép: “Nói… Chuyện gì đây?”
Thiếu nữ Half Elf vẫn rất nỗ lực làm mờ cảm giác tồn tại của bản thân mình, cũng hy vọng đám người của gia tộc Cecil rơi vào trạng thái chấn động mãnh liệt khi “Gặp mặt tổ tiên” sẽ quên mất việc có người đào lăng mộ tổ tiên nhà bọn họ. Nhưng nàng còn chưa tìm được cơ hội bỏ trốn, ánh mắt Gavin đã chiếu tới đây, vì thế vị tiểu thư đạo tặc xui xẻo này chỉ có thể rụt cổ lại, lộ ra bộ dáng “tôi rất đáng thương”: “Tôi chỉ định tiến vào trốn…”
“Trốn? Trốn thôi phải chui vào đến tận hầm mộ sâu nhất?!” Herty lập tức trừng mắt, nói với Gavin, “Tổ tiên, chính là kẻ trộm mộ đê tiện này quấy nhiễu giấc ngủ của ngài, làm ô uế nơi ngài yên giấc ngàn thu!”
Gavin hơi hơi sửng sốt, nhìn về phía thiếu nữ Half Elf, ánh mắt trở nên quái dị: “Nói cách khác… Là cô “đánh thức” ta?”
Nếu không phải bị hạn chế bởi kết cấu cơ thể người, lúc này tiểu thư trộm cắp thật sự muốn rụt đầu vào đến tận xương chậu, âm thanh cũng run run: “Thật sự tôi chưa làm gì mà! Ngay từ đầu tôi thật lòng chỉ muốn tìm chỗ an toàn trốn đi, kết quả chui vào xong lại sơ xuất tái phát bệnh nghề nghiệp nên mới chui vào hầm mộ, mà chui vào hầm mộ rồi tôi cũng chưa…”
Gavin nghĩ nghĩ, nghiêm túc phát biểu: “Nói ngắn gọn lại thì… cảm ơn!”
Tiểu thư ăn trộm: “… Há?”
Tất cả mọi người, bao gồm Rebecca lẫn Herty: “… Ha?”
“Khụ khụ, thả nàng ra đi, bốn người đàn ông đè ép một cô bé như vậy trông cũng khó coi,” Gavin nói cảm ơn xong cũng ý thức được có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể sửa lời, đành phải cắn răng tiếp tục, “Không phù hợp với tinh thần kỵ sĩ, ừ, đúng, tinh thần kỵ sĩ!”
Trên mặt Herty hiện lên vẻ do dự: “Nhưng thưa tổ tiên, nàng chính là…”
“Ta còn định cảm ơn nàng đánh thức ta khỏi giấc ngủ say,” Gavin xua xua tay, “Thả đi, ta cũng không có ý kiến, cháu còn để ý cái gì?”
Nét mặt Byron quái dị, liếc mắt nhìn vị “tổ tiên nhà Cecil” một cái, cuối cùng vẫn tuân theo ánh mắt Herty ra hiệu, rút trường kiếm về, ba người lính đứng bên cạnh cũng lùi lại theo.
Thiếu nữ Half Elf nhìn quanh quất xung quanh, xác nhận rõ ràng tình hình trước mắt thật sự không phải là một trò đùa dai, lúc này mới cẩn thận đứng lên, cũng xác nhận lại với Gavin một chút: “Cái này, ông là trưởng bối, nói lời phải giữ lời, không được đổi ý!”[note23428]
Khóe mắt Herty lập tức giật giật, nhờ vào phong thái và lễ nghi quý tộc bồi dưỡng được suốt bao nhiêu năm nay, đè nén suốt nửa ngày, cuối cùng mới khắc chế được cơn xúc động muốn đánh cho kẻ trộm mộ kia một trận tơi bời.
Gavin tò mò nhìn thiếu nữ, từ trí nhớ vừa mới kế thừa, hắn có thể phán đoán chủng tộc của nàng hẳn là Half Elf: “Tên cô là gì?”
Thiếu nữ Half Elf chớp đôi mắt: “Amber.”
Gavin vuốt cằm: “Amber? Nghe cũng thật có chút phong cách của Forest Elf…”
Lúc này Herty đột nhiên lên tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Gavin và Half Elf tự xưng là Amber: “Thưa tổ tiên, cháu không thể không ngắt lời ngài - bây giờ cũng không phải lúc để nói chuyện phiếm, hiện tại chúng ta không an toàn!”
Gavin nỗ lực đưa bản thân mình nhập vai vào thân phận mới, hắn nghiêm túc nhìn về phía Herty: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
“Là quái vật!” Rebecca đã đứng bên cạnh nửa ngày không hé răng, lớn tiếng nói, “Quái vật tràn tới đây từ hướng đường Searing và khu mỏ! Quân đội và đội trị an của lãnh địa đều không phải là đối thủ của chúng… hiện tại chỉ sợ bên ngoài đã hoàn toàn bị bọn chúng chiếm cứ…”
“Chúng ta đã dốc hết sức tổ chức chống cự, trước khi thế cục hoàn toàn tan vỡ đã lệnh cho kỵ sĩ Philip mang theo một phần binh lính tiến hành yểm trợ dân thường đi tị nạn, nhưng trước khi nhóm tị nạn thứ hai kịp xuất phát, lũ quái vật đó phá hủy cầu treo,” Herty bổ sung, “Cháu và Rebecca không bôi nhọ danh dự nhà Cecil, những chiến sĩ dũng cảm này cũng vậy, mọi người vẫn luôn chiến đấu trong lâu đài cho tới thời khắc cuối cùng - cho đến khi cổng thành trong cũng bị công phá… Mọi người mới không thể không lùi về đến nơi đây.”
Sau đó Gavin lại hỏi thêm một vài vấn đề, rốt cuộc cũng chắp vá kết nối lại thành sự kiện hoàn chỉnh:
Nơi đây là lãnh địa nguyên bản của gia tộc Cecil được lưu truyền lại từ thời tổ tiên đời đầu, còn cô bé Rebecca trông như nữ sinh trung học xách theo pháp trượng bằng thép kia lại là lãnh chúa đương nhiệm của vùng lãnh địa này. Khi quái vật tấn công, vị tiểu thư lãnh chúa trẻ tuổi thật sự đã dốc hết khả năng, tổ chức chống cự, nhưng rất hiển nhiên là đã thất bại… quái vật phá hủy toàn bộ hệ thống phòng ngự, tàn sát tất cả nhân loại dọc đường.
Khi nhóm những người sống sót đầu tiên rút khỏi lãnh địa, tuân thủ nghiêm ngặt nghĩa vụ của lãnh chúa, Rebecca và những người lính cuối cùng chốt lại trong lâu đài, bọn họ kiên trì chiến đấu trong thời gian rất lâu, nhưng cuối cùng lâu đài cũng bị công phá, bất đắc dĩ bọn họ đành phải lùi về lăng mộ tổ tiên phía dưới lâu đài.
Sau đó vừa lúc đúng dịp gặp mình xác chết vùng dậy… À, bám vào người mới đúng.
Mà vị phu nhân xinh đẹp mang tên Herty, thật ra là cô của Rebecca.
Nhưng mấy thứ quan hệ họ hàng thân phận đó không có ý nghĩa gì với Gavin, dù sao đều là chắt chắt chắt chắt chắt… Chắt gái, thêm một chữ hay bớt đi một chữ “chắt” cũng không khác gì nhau.
Còn Half Elf có tên là Amber, cô nàng đúng thật là đạo tặc, lần này cũng thật sự tới tìm chỗ lánh nạn… chẳng qua vị tiểu thư đạo tặc này sở hữu kỹ năng nghề nghiệp quá cao siêu, chui thẳng một đường vào đến tận tầng hầm sâu nhất trong lăng mộ tổ tiên gia tộc Cecil…
“Vừa tỉnh lại đã gặp phải cục diện rối rắm vậy sao…” Gavin xoa trán, vừa suy nghĩ làm cách nào giải quyết nguy cơ trước mắt, vừa tìm kiếm thông tin hữu dụng trong kho ký ức, “Nói như vậy, đám quái vật đó đã chiếm lĩnh hoàn toàn mặt đất, đi ra ngoài chính là một con đường chết. Mà vẫn luôn gọi chúng quái vật này quái vật nọ, rốt cuộc những thứ đó là gì?”
“Cháu đoán là chủng ác ma hỗn huyết nào đó,” Herty nói, “Nhưng đã rất nhiều năm rồi ác ma không xuất hiện ở thế giới vật chất, còn xuất hiện với quy mô lớn như vậy, cháu cũng không dám khẳng định.”
Rebecca thì nắm lấy pháp trượng, ánh mắt mang theo đầy theo mong đợi nhìn chằm chằm vào Gavin: “Tổ tiên, chẳng lẽ với sức mạnh của ngài cũng không thể giải quyết quái vật bên ngoài sao?”
Lập tức Gavin sửng sốt: “Ta?”
“Đúng rồi! Chẳng phải trong truyền thuyết ngài là kỵ sĩ mạnh nhất vương quốc Ansu, thậm chí mạnh nhất toàn bộ vùng phương bắc đại lục sao?” Đôi mắt Rebecca dường như bắt đầu tỏa sáng lấp lánh, “Nghe nói ngài năm đó chém chết đại đốc quân Georg của Man tộc chỉ cần một nhát kiếm…”
Gavin cấp tốc kiểm tra ký ức, kết quả chấn động: Gavin Cecil lại là người đàn ông hung hãn cấp Legend!
Hắn là nhân vật anh hùng vĩ đại nhất thời đại vương quốc Ansu khai hoang - còn được gọi là “Lần khai hoang thứ hai”, cũng là một trong những kẻ khai hoang sớm nhất thời kỳ đó.
Khi đế quốc Gondor cổ đại sụp đổ, cư dân trở về với thời đại hỗn loạn man rợ, trong thời đại đen tối khi ngọn đèn dầu của văn minh nhân loại dần dần bị Hỗn Độn Ma Triều bung ra từ trung tâm đại lục lan tràn cắn nuốt, Gavin Cecil cùng một đám người hung hãn khác dẫn đầu đưa nhân loại còn may mắn sống sót rời khỏi phế tích đế quốc đã tan vỡ, tiến quân theo bốn hướng. Hướng đi về phương Bắc là tiền dân của vương quốc Ansu sau này, Gavin Cecil cũng ở trong đó.
Cuộc đời hắn tuy cực kỳ ngắn ngủi, lại vô cùng huy hoàng: Thiếu niên mười lăm tuổi khởi hành, trở thành kỵ sĩ khai hoang trẻ tuổi nhất năm đó. Hắn và những kỵ sĩ khai hoang khác trong thời đại ấy cùng với vua Ansu đời thứ nhất vượt mọi chông gai, dùng thời gian mười năm thành lập quốc gia mới ở phía Bắc đại lục, kéo nhân loại trở về với văn minh và trật tự một lần nữa. Sau khi Ansu dựng nước, hắn trở thành một trong bảy đại tướng quân của vương quốc, trấn thủ biên cương phương nam, chống đỡ hơn mười lần phản công lớn lớn nhỏ nhỏ đến từ ma triều, chưa một lần bại trận…
Chẳng qua nhân sinh quá đỗi huy hoàng lại giống như ngọn nến thiêu đốt quá mức mãnh liệt, cuối cùng nhân vật tựa như truyền thuyết đó chỉ sống đến năm 35 tuổi, trong chiến dịch đối kháng ma triều sau cùng, Gavin Cecil kiệt sức mà chết.
Ký ức kế thừa cũng chỉ tới đó là hết.
Đây là một đời người của vị anh hùng này.
Gavin cảm giác vùng thái dương mình đang co giật.
“Bám lên người một kẻ ghê gớm!”
Không đắc ý, cũng không kinh sợ, sau thời gian kinh ngạc ngắn ngủi, phản ứng lớn nhất của Gavin lại là… Trong lòng không chắc chắn.
Rebecca đang nhìn hắn mong đợi, Amber cũng tương tự, ngay cả vị phu nhân Herty trông có vẻ thành thục chững chạc nhất kia, ánh mắt nhìn về phía mình cũng tràn ngập mong chờ và tin cậy.
Nhưng người mà bọn họ đang nhìn tới là Gavin Cecil, chứ không phải Gavin.
Gavin cúi đầu nhìn xuống tay mình, đó là tay người luyện võ, dày, rộng, tráng kiện, mang theo những vết chai thật dày, nhưng hắn cũng không biết cơ thể này do mình khống chế lại có thể phát huy ra bao nhiêu phần sức mạnh.
Cái trạng thái không chắc chắn đó cũng chẳng kéo dài lâu lắm, bởi vì ký ức của chính Gavin bắt đầu hoạt động, đó là ký ức dài đến mấy chục ngàn, thậm chí mấy trăm ngàn năm… cho dù nội dung thực chất trong dòng ký ức đó có lẽ cũng chẳng được bao nhiêu, nhưng cũng đủ để hắn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm thái, cũng tràn ngập niềm tin vào chính mình.
Hắn thừa nhận mình có bị cuộc đời huyền thoại của Gavin Cecil khiến cho thất kinh đôi chút, nhưng cái tình hình trước mắt này không cần hắn phải kinh ngạc hay dao động, mà là kiên định tin tưởng bản thân.
Nguồn gốc tự tin lại rất đơn giản… Thuở xa xưa khi sinh vật có trí tuệ trên vùng đại lục này còn chưa biết đứng thẳng mà đi, hắn đã chăm chú nhìn xuống cả thế giới!
Hắn biết những ký ức đó cũng chẳng mang lại được tác dụng thực chất nào cả, nhưng giờ phút này, thời khắc này, hắn chỉ cần thổi căng khí thế bản thân là được.
Sau đó nghĩ cách sống sót.
Mà một khi đã bình tĩnh được lại, tự nhiên sẽ có biện pháp.
Rất nhanh hắn đã lục tìm được trong trí nhớ của Gavin Cecil một ít thông tin hữu dụng.
“Đánh thẳng ra là không thực tế,” Gavin vuốt cằm, nghiêm túc nói, “Ta đã ngủ say rất lâu, không biết còn có thể phát huy ra bao nhiêu phần thực lực, hơn nữa chúng ta cũng không thể xác định rốt cuộc quái vật bên ngoài mạnh tới mức độ nào, cho nên biện pháp tốt nhất là tìm một đường đi vòng qua đám quái vật đó, chạy đến nơi an toàn.”
Rebecca: “Nhưng cầu treo đã bị phá hủy, những con đường khác cũng đã bị lấp kín…”
Gavin xua tay cắt ngang lời cô chắt gái... không biết bao nhiêu đời: “Lòng đất, lãnh địa Cecil đã từng là một bộ phận của hàng phòng ngự phía nam vương quốc, trong lòng đất có hệ thống đường hầm bí mật, kết cấu chủ yếu của nó được Earth Elemental chúc phúc, có qua một ngàn năm cũng sẽ không suy yếu sụp đổ, lối vào đường hầm nằm ngay phía dưới lâu đài.”
“Còn có thứ này?!” Rebecca lập tức lộ ra vẻ hân hoan phấn khích, “Vậy thì còn chờ cái gì nữa, chúng ta mau đi tìm đường hầm! Tổ tiên, ngài đến dẫn đường!”
“Nhưng có một vấn đề,” Gavin dang tay ra, “Ta chỉ biết đường đi xuất phát từ lâu đài, không biết đi từ hầm mộ.”
Rebecca kinh ngạc: “Ngài ở đây lâu như vậy rồi mà cũng không biết đường?”
Gavin: “…”
Byron và đám lính: “…”
Sắc mặt Herty đổi màu tái nhợt, cảm thấy có khả năng cực lớn là tổ tiên sẽ bị cô hậu duệ không biết cố gắng này làm cho tức chết mất…