Hưởng thụ xong xuôi bữa tiệc Tử tước Andrew chiêu đãi, đoàn người Gavin được sắp xếp ở tạm thời trong phòng cho khách của lâu đài - nhờ Gavin cố ý yêu cầu mà cả hai binh sĩ, cô hầu gái Betty lẫn Amber đều có phòng gọn gàng sạch sẽ để dùng.
Dù sao lâu đài của vị Tử tước Andrew đây cũng rất lớn.
Sau khi cho người phục vụ lui ra, Herty nhịn không được mà đưa ra vấn đề: "Tổ tiên, ngài cho rằng Tử tước Andrew đáng tin cậy thật ạ?"
Mặc dù là "hàng xóm" lãnh địa ngay cạnh nhau, nhưng Herty am hiểu sâu sắc khí chất lẫn phong cách của quý tộc, đó là đã không có trung thực uy tín lại cũng không có vinh quang… mặc dù đó là hai điểm mà bình thường bọn họ vẫn hay nhấn mạnh nhất, nhưng cũng là thứ mà bọn họ thiếu nhất, đặc biệt là khu vực biên giới phương nam dã man hoang vu cách xa trung tâm chính trị như ở đây, phương thức sinh tồn của các quý tộc lại càng thêm khó mà tán thành nổi. Bây giờ Gia tộc Cecil đã hoàn toàn rơi xuống đáy vực, ngoại trừ có một tổ tiên cũ kỹ đột nhiên lao ra là được điểm cộng, Herty đã thật sự không còn sức mạnh nào để chiếm ưu thế khi giao tranh với những quý tộc khác.
"Đáng tin? Ta chưa từng cân nhắc đến vấn đề này bao giờ,” câu trả lời của Gavin khiến Herty rất bất ngờ, "Mấy giờ trước ta còn không biết trông Tử tước Andrew như thế nào cơ mà."
Rebecca đứng cạnh hoảng hốt: "A? Vậy mà ngài lại nói nhiều chuyện với ông ta như vậy."
"Bởi vì cần thiết,” Gavin nhìn về phía Rebecca, "Tình trạng hiện tại của chúng ta có dùng “cùng đường tận số” cũng chẳng đủ để hình dung… chưa nói đến dân cư lãnh địa xui xẻo gặp nạn cần phải nuôi sống, tự cháu nhìn vào túi của mình đi, có còn đủ tiền ăn bữa tiếp theo nữa không? Cho nên chúng ta bắt buộc phải tìm kiếm trợ giúp, còn vị Tử tước Andrew đây chẳng qua là lựa chọn khi không được chọn lựa mà thôi… trừ hắn ra thì mọi người còn người quen nào để mà tìm đến nữa không? Mà nói đến việc hắn đáng tin cậy đến đâu, ta không quen biết hắn, không biết gia tộc của hắn, thậm chí ngay cả phạm vi lãnh địa của hắn ta cũng mới nghe được hai ngày trước từ chính mọi người nói ra, làm sao ta biết được có thể tin cậy vào hắn được hay không?"
Rebecca cảm giác đầu mình hơi bị quá tải: "Vậy vì sao ngài lại cảm thấy chắc chắn ông ta sẽ hỗ trợ?"
Người đưa ra câu trả lời lại không phải Gavin, mà là Amber đang nhoài người trên bàn nhét nho vào miệng, cô nàng Half Elf chùi chùi miệng, quăng một cái liếc mắt sang Rebecca: "Đần, bởi vì hắn không muốn mất tiền chứ sao."
"Không muốn mất tiền?"
"Ngay khi Kỵ sĩ Phillip mang theo dân chạy nạn tiến vào Thị trấn Danzon, thật ra Tử tước Andrew đã có quyết định,” Amber từ tốn nói không nhanh không chậm, "Hắn hoàn toàn có thể đóng chặt cửa thành, chờ đám dân chạy nạn đó tự bỏ đi hoặc chết đói ở bên ngoài… đừng có nhắc đến mấy thứ “luật hỗ trợ” mà làm gì, ở cái vùng đất xa xôi này, pháp luật của vương quốc còn chẳng hữu dụng bằng tiền vàng của thương nhân. Nếu ngài Tử tước đã thu nhận nạn dân, tức là hắn muốn thu tiền bồi thường từ Gia tộc Cecil, hắn đã có ý nghĩ này, còn tin tưởng rằng Gia tộc Cecil có khả năng trả nợ. Cô nhìn xem, giao dịch đã được lập nên từ khi đó rồi, chẳng qua hôm nay chúng ta tăng phạm vi giao dịch lớn ra, xác nhận rõ ràng một lần thôi."
Rebecca trợn mắt hốc mồm nhìn Amber: "Cô, làm sao mà cô hiểu được những chuyện đó? Dạo này tiêu chuẩn để làm đạo tặc đã cao đến vậy rồi sao?"
Amber xỉa xỉa răng: "Cao thâm lắm à? Tôi thì chẳng hiểu logic khi làm việc với cả đống những quy củ của quý tộc mấy người, nhưng ít ra tôi hiểu một đạo lý là “trộm không đi không”... khi dính dáng đến ích lợi, quý tộc mấy người khác gì đám ăn trộm không muốn ra tay vô ích cơ chứ?"
Ngay lập tức Rebecca nổi giận, rút pháp trượng, triệu hồi ra một trái hỏa cầu to bằng cái đầu: "Cô mà còn tiếp tục mặc kệ cái miệng của mình tự do, có tin ta nện lên mặt cô một trái hỏa cầu không?!"
Dường như Amber nắm chắc tiểu thư lãnh chúa non nớt sẽ không làm thật, còn cười đùa tí tởn khiêu khích: "Có giỏi thì cô nặn ra miếng Hàn Băng Tiễn…"
Amber vừa dứt lời đã cảm thấy bên tai mát lạnh, một mũi Hàn Băng Tiễn bay qua gần như dát sát vào lỗ tai nhọn của cô nàng, tạo ra trên mặt tường sau lưng một mảng đóng băng, còn Herty vẫn đang giữ tư thế nâng một ngón tay lên ở cách đó không xa, mặt lạnh lùng: "Hàn Băng Tiễn mà cô muốn!"
Trên mặt Amber chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, cảm giác kinh khủng gây ra vì khoảng cách dán sát giữa mũi Hàn Băng Tiễn với làn da vừa rồi thậm chí còn đáng sợ hơn chính bản thân Hàn Băng Tiễn… Amber không thể không nghi hoặc, rốt cuộc kỹ xảo khống chế ma pháp phải cao đến cỡ nào mới có thể điều khiển chuẩn xác được như vậy.
Khóe miệng Rebecca thì lại hơi giật giật: Quả nhiên ma pháp công kích của cô Herty vẫn như trước đây, lúc nào cũng bay sát qua người chứ hoàn toàn không đánh trúng được.
Gavin vỗ vỗ tay, kết thúc trò hài kịch ngắn ngủi: "Được rồi, tạm thời đều coi như là người một nhà cả, kiềm chế một chút."
Tổ tiên lên tiếng vẫn có tác dụng, mặc kệ có thật sự đồng ý hay không, Herty và Rebecca đều cùng thu pháp trượng lại biểu hiện vâng lời, còn Amber mặc dù nhảy nhót đáng ăn đòn cũng hiểu được đạo lý “thấy tốt thì lấy” (chủ yếu là sức uy hiếp của một phát Hàn Băng Tiễn thực sự rất lớn), chẹp chẹp miệng cũng không lên tiếng thêm nữa.
Đúng lúc này có tiếng gõ của tử bên ngoài truyền vào, cô hầu gái nhỏ Betty đến mở cửa sau khi đã được Gavin cho phép.
"Ông chủ, phu nhân Herty, tiểu thư Rebecca,” Betty gọi lần lượt từng người, bỏ qua Amber, "Kỵ sĩ Phillip đến."
"A, đang chờ anh ta đây,” Gavin gật gật đầu, sau đó để ý tới cái chảo trên tay Betty, "Khoan đã, sao ngươi còn cầm nó?"
Betty nháy mắt mấy cái, suy nghĩ một chút rồi nói: "Bởi vì chưa về tới nhà, để lung tung, sợ mất…"
Gavin che trán: "Thôi được rồi, tùy ý."
Một lát sau, Kỵ sĩ Phillip đã dẫn dắt nạn dân của Lãnh địa Cecil phá vòng vây bước vào phòng.
Khiến Gavin cảm thấy hơi bất ngờ là anh ta còn khá trẻ tuổi, nhìn qua chỉ tầm hai mươi, mũi cao thẳng, ngũ quan chỉnh tề cũng chẳng phải là rất xuất sắc, nhưng dáng người thẳng tắp và khí chất oai hùng của quân nhân lại khiến anh ta nổi bật lên giữa những người bình thường. Bởi vì giờ là lúc bình thường nên anh ta cũng không mặc áo giáp mà mặc thường phục, trường kiếm đeo bên hông, ở những phần cánh tay và cổ lộ ra ngoài còn có thể thấy lờ mờ vải băng còn chưa tháo xuống.
Quả thật anh ta gánh chịu thương tích mà phá vòng vây.
"Ngài lãnh chúa, phu nhân,” ngay sau khi bước vào phòng, Kỵ sĩ Phillip lập tức hành lễ với Rebecca và Herty, "Thật mừng khi lại được nhìn thấy các ngài bình yên vô sự."
"Kỵ sĩ Phillip, mau đứng dậy,” Rebecca nhanh chóng dìu anh ta đứng lên, "Sự thật là nhờ có anh mà những binh lính và thường dân kia mới được bảo vệ."
Rebecca để ý tới băng vải trên người Phillip: "Những vết thương này…"
"Tôi bị lúc phá vây, nhưng đã đỡ hơn nhiều rồi,” Phillip vội vàng nói, "Tử tước Andrew sắp xếp cho tôi cả Mục Sư cùng Dược Sư. Nhưng mà…"
Người kỵ sĩ trẻ tuổi lộ rõ vẻ khó xử, trên khuôn mặt có cả xấu hổ và buồn bực.
"Anh định nói đến vàng bạc mang ra từ lâu đài phải không,” Herty chủ động nhắc đến, "Không cần để tâm, chúng vốn là để đối phó với tình huống bất trắc, lúc chúng ta lệnh cho anh mang đi cũng đã nói rằng tất cả do anh tự quyết định."
"Xin đừng lo lắng, thật ra số vàng bạc bị Tử tước Andrew lấy đi chỉ là một bộ phận,” Sắc mặc Phillip có vẻ dễ nhìn hơn đôi chút, sau đó nhẹ giọng nói, "Trước khi vào thành tôi đã tách một phần tài sản ra giao cho mấy binh sĩ đáng tin giữ, còn một phần chôn ở ngoài thành. Lúc ấy tôi lo lắng lỡ như Tử tước Andrew quá tham lam cũng phải giữ lại được một phần tiền, ít nhất cũng đủ nuôi sống mọi người, hoặc để các binh sĩ có thể tự tìm đường sống."
Gavin khẽ gật đầu, người trẻ tuổi này vừa dũng cảm lại vừa có trí tuệ, chỉ mang theo hơn mười binh sĩ mà hộ vệ cả một đoàn thường dân không có sức chiến đấu phá vòng vây đã thể hiện rõ sự dũng mãnh của anh ta. Trước khi tiến vào lãnh địa của quý tộc khác, tự biết bản thân không thể chống lại, vẫn có thể nghĩ cách cố gắng giữ gìn tài sản mà chủ nhân giao phó cho mình, thậm chí nghĩ đến sắp xếp cho các binh sĩ tự tìm đường sống sống, chuyện này lại càng không dễ.
Thế là Gavin lộ ra vẻ khen ngợi: "Không tồi. Có tất cả bao nhiêu người sống sót?"
Thật ra Phillip đã nhìn thấy Gavin trong phòng ngay từ đầu… dù sao kích cỡ khổ người của ông ta cũng thực sự rất bắt mắt. Rốt cuộc đến lúc này nghe được câu hỏi của đối phương anh ta mới có cơ hội hỏi thăm: "Chẳng lẽ ngài chính là…"
"Xem ra Tử tước Andrew đã nói cho anh biết,” Herty gật gật đầu, "Đây là tổ tiên của Gia tộc Cecil, Đại Công tước khai quốc của Ansu, First…"
Không đợi Herty kịp nói hết lời, Gavin đã tranh thủ thời gian ngắt ngang: "Được rồi, được rồi, danh hiệu cái lão Chuunibyou đó đặt thì khỏi cần nói, nghe nổi cả da gà…"
Bên này còn chưa nói dứt lời, Phillip đã quỳ một chân xuống ngay trước mặt Gavin: "Công tước Gavin! Tôi… tôi đã nghe nói đến tin này, nhưng không dám nghĩ lại là thật! Ngài là tấm gương mẫu mực của mọi kỵ sĩ, từ nhỏ tôi đã…"
"Được rồi, được rồi, sao mà vẫn chưa xong!" Gavin lại kéo Phillip dậy, làm một kẻ ngoại lai chiếm cứ thân thể người khác, thật sự hắn chưa bao giờ xấu hổ như giờ phút này, "Nói cho ta biết có bao nhiêu người sống sót trước đã?"
Vất vả lắm Phillip mới khống chế được cảm xúc kích động, sắc mặt cũng trầm xuống theo đề tài này bắt đầu: "Ngày đó có hơn một ngàn người phá vây thoát ra, trừ đi những người sau này bị ma vật tấn công, bị thương quá nặng tụt lại phía sau, chết vì bệnh tật, cuối cùng còn chưa đủ chín trăm người sống sót đến được Thị trấn Danzon."
"Cụ thể là bao nhiêu?"
"873 người… trong đó ngoại trừ tôi ra còn có mười sáu người là binh lính chính thức và ba mươi dân binh, còn lại đều là dân thường."
Cơ thể Rebecca hơi lay động một chút.
"Đây chính là số người may mắn sống sót cuối cùng còn lại của Lãnh địa Cecil sao…" Herty tự lẩm bẩm, "Thật không ngờ…"
Gavin vỗ vỗ vào bả vai Herty: "Cháu có biết khi chúng ta mới chạy thoát ra khỏi lãnh thổ Gondor hơn 700 năm trước có bao nhiêu người không?"
Herty nhìn về phía Gavin: "Lúc đó…"
"Mấy chục ngàn người đấy,” Gavin thở dài, "Cho nên tình hình hôm nay đúng là rất khiến người ta nhức đầu."
Herty: "..."
Trong lúc đó, ở văn phòng của Tử tước Andrew, ngài Tử tước đang viết một bức thư mật.
Thư được gửi trực tiếp cho quốc vương.
Vì sự tồn tại của vùng đất chết Gondor, Vương quốc Ansu đã coi vùng phương nam là khu che chắn quan trọng nhất từ khi lập quốc, cho dù bây giờ phương nam đã bình thường rất lâu, một ít quy chế đã kéo dài qua mấy trăm năm vẫn tiếp tục được duy trì ở khu vực này, ví dụ như… mỗi một quý tộc bất kể lớn bé ở phương Nam đều là lãnh chúa lệ thuộc trực tiếp vào hoàng thất Ansu, bọn họ đều có quyền đối thoại trực tiếp với quốc vương, cũng có nghĩa vụ báo cáo trực tiếp sự việc cho quốc vương.
"Gửi lời chào tới quốc vương bệ hạ, lãnh chúa lệ thuộc trực tiếp của ngài xin được vấn an.
Ngài đã biết về tai họa xảy đến với Lãnh địa Cecil phương Nam từ phong thư trước, bây giờ lại có biến cố mới xảy ra ở đây, chuyện này kỳ lạ chưa từng thấy từ trước đến nay, nhưng thần đã tự mình xác minh, nó là sự thật.
Gavin Cecil - tổ tiên Gia tộc Cecil, Đại Công tước khai quốc của Ansu, đứng đầu bảy đại tướng quân… gần đây đã quay lại thế gian này.
Thần tận mắt nhìn thấy có ánh sáng giáng xuống đất chết Lãnh địa Cecil, lũ quái vật xâm lược đều bị ánh sáng đó tiêu diệt, sau đó lại có rồng xuất hiện (thần sẽ trình tấu tường tận những vấn đề liên quan tới rồng trong một bản tấu khác), thần tự mình tới điều tra cùng Tử tước Cecil, gặp được cảnh tượng anh linh phục sinh…"