Tuy Gavin không biết gì về cái ý nghĩ to gan lớn mật mà lại đáng ăn đòn trong đầu Rebecca, nhưng hắn cũng biết rằng Tử tước Andrew che chở cho con dân của Lãnh địa Cecil tất nhiên không phải là vô tư không ràng buộc… thời đại mà người người vô tư kính dâng tất cả để xây dựng lại văn minh, lãnh chúa thề sống chết bảo vệ nhân dân, toàn dân trên dưới cùng nhau canh gác… đã trôi qua từ lâu. Vương quốc Ansu của bảy trăm năm sau tuy vẫn chưa khôi phục lại được huy hoàng như thời đại Gondor, nhưng riêng những kỹ năng phương diện “vì lợi ích cá nhân” thì không cần ai dạy cũng tự giỏi, đã up tới Level Max. Không hề nghi ngờ gì, ngay cái ngày mà nạn dân của Lãnh địa Cecil tiến vào Thị trấn Danzon, Rebecca đã phải đeo trên lưng một khoản nợ từ trên trời rơi xuống.
Nhưng gánh vác món nợ này dù sao cũng đỡ hơn là người đều chết sạch.
"Gia tộc Cecil sẽ cảm tạ sự trợ giúp của ngươi," Gavin lên tiếng phá vỡ sự yên lặng, "Nhưng việc càng quan trọng hơn trước mắt bây giờ là bản thân tai họa lần này."
Ngay từ khi bắt đầu, Tử tước Andrew đã chú ý tới Gavin ngồi giữa Rebecca và Herty, ông ta cũng rất hiếu kỳ về người đàn ông có khuôn mặt oai nghiêm trang trọng, mặc trang phục quý tộc thời cổ đại, bên cạnh còn đặt một thanh đại kiếm này, trong giới quý tộc mà ông ta biết không hề có nhân vật nào như thế này cả… thế nhưng từ thái độ cung kính của Herty lẫn Rebecca khi đối mặt gã đàn ông kia cũng có thể phán đoán, kẻ đó tuyệt đối không phải người bình thường.
Cho nên sau khi Gavin cất lời, Tử tước Andrew cũng thuận thế đặt câu hỏi: "Tha thứ cho sự vô lễ của ta, nãy tới giờ ta vẫn đang tò mò… các hạ là?"
"Tổ tiên của Gia tộc Cecil, kẻ khai hoang trong những kẻ khai hoang, một trong bảy đại tướng quân khai quốc của Ansu, Đại Công tước phương nam, Gavin Cecil," Herty đã chờ câu hỏi này từ lâu, lúc này đứng lên ngay lập tức, sắc mặt nghiêm túc mà giới thiệu, "Chắc hẳn ngài đã nghe danh hiệu này từ nhỏ mà lớn lên… Người chính là “First Light Of Dawn”."
Gavin xị mặt ra cố gắng thể hiện bộ dạng nghiêm túc không giận mà vẫn oai nghiêm, khẽ vuốt cằm để phối hợp với lời tâng bốc từ Herty, nhưng vẫn không nhịn được phải sững sờ khi nghe câu cuối cùng, âm thầm lặng lẽ hỏi thăm Rebecca bên cạnh: "Danh hiệu cuối cùng đó là cái thứ quỷ gì vậy?"
Rebecca tranh thủ thời gian giải thích: "Tiên vương khai quốc sắc phong danh hiệu cho ngài sau khi ngài mất."
Gavin kinh hãi: "Lão già Chuunibyou đó không thể nghĩ ra nổi cái tên nào êm tai hơn chút à?!"
Còn bên phía Tử tước Andrew bên kia, phản ứng đầu tiên của vị quý tộc chính thống vốn luôn cẩn thận tỉ mỉ đó sau khi nghe Herty nói, là ngơ ngác chậm đụt hiện ra đầy mặt.
Quý cô này bởi vì gia tộc gặp họa lớn, lại bị ma vật làm cho kinh hãi, kết quả là áp lực tinh thần quá nặng nề cho nên cuối cùng phát điên rồi à?
Giống như những gì Gavin đã nghĩ ngay từ đầu: Trừ phi nhìn tận mắt, nếu không về cơ bản sẽ chẳng có người ngoài nào tin tưởng nổi chuyện “Tổ tiên Gia tộc Cecil leo ra từ trong quan tài”, bất kể là quý tộc với kiến thức rộng rãi lẫn pháp sư mang học vấn uyên thâm đều sẽ không tin tưởng vào câu chuyện hoang đường đó… ngược lại thì đám bình dân không biết lấy một con chữ, trong đầu lại tràn đầy tư tưởng mê tín, không chừng sẽ tin là thật.
Andrew nghe Herty nói xong, việc đầu tiên làm không phải là gọi người hầu xông lên cho quý cô đây uống thuốc cũng đã gọi là biểu hiện rất có phong độ.
"Quý cô, xin cho ta suy nghĩ một chút," Andrew cố gắng điều chỉnh thái độ, dường như muốn tìm một cách nói sao cho vừa thể hiện được tâm tình vừa không quá bất lịch sự, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nói lời ngay thẳng thành thật, "Ta biết ngài gặp phải ác mộng ngoài sức tưởng tượng, nhưng ngài dùng một câu chuyện hão huyền đến mức này có phải hơi quá đáng không?"
Biểu cảm của Herty không thay đổi: "Ta biết ngài sẽ phản ứng như thế này, thực tế thì ngay cả chính chúng ta cũng không dám tin tưởng mọi chuyện là sự thật, nhưng tổ tiên của Gia tộc Cecil thực sự đã tỉnh lại từ nơi yên nghỉ, chúng ta chứng kiến tận mắt người ngồi dậy từ trong quan tài, trong tay còn cầm thanh Kiếm Của Kẻ Khai Hoang, mà chúng ta cũng đã nghiệm chứng, người thật sự phục sinh chứ không phải trò vặt vãnh vong linh trỗi dậy."
Andrew lộ ra biểu cảm dở khóc dở cười: "Nếu như ngài có yêu cầu gì với ta, xin mời cứ nói thẳng đi, chuyện này…"
Gavin khoát khoát tay để cho Herty ngồi xuống, hắn đặt thanh Kiếm Khai Hoang lên bàn, quay đầu sang nhìn Tử tước Andrew: "Tử tước, ngươi cảm thấy Herty tung ra một lời nói láo như vậy có ý nghĩa gì? Lãnh địa của một Tử tước bị hủy diệt bởi ma vật và thủy triều nguyên tố, lại còn có một con rồng xuất hiện trên bầu trời lãnh địa của chúng ta, sự kiện ở mức độ này đã có thể trực tiếp làm quốc vương bệ hạ ở thủ đô phải kinh sợ, trong tình hình nguy hiểm lúc này mà chúng ta lại sắp xếp cho một người mặc trang phục cổ đại, cầm một thanh kiếm cổ chừa lượng thấp, vào pháo đài của ngươi, kể cho ngươi nghe một câu chuyện hoang đường, để cho vui à?!"
Vừa nói hắn vừa rót ma lực trong cơ thể vào thanh Kiếm Khai Hoang, thanh trường kiếm cổ xưa lại nổi lên đường vân màu đỏ sậm theo ma lực được đâu vào, lần này đường vân của nó rõ ràng hơn, kết thành hình trang trí lưỡi dao và cày sắt giao nhau ở vị trí gần chuôi kiếm - đó chính là huy hiệu của Gia tộc Cecil được quyết định vào ngày Ansu, gia huy đại biểu cho những năm tháng khai hoang.
Kỵ sĩ cũng có ma lực, có điều phương thức sử dụng ma lực của kỵ sĩ hoàn toàn khác biệt với pháp sư mà thôi.
Mặc dù Kiếm Của Kẻ Khai Hoang đã mất đi quá nửa sức mạnh năm xưa, nhưng đặc thù căn bản nhất để phân biệt thì vẫn còn, trong nháy mắt khi nhìn thấy thanh kiếm, Andrew hơi ngẩn người… ông ta cũng chưa từng được thấy tận mắt Kiếm Của Kẻ Khai Hoang, nhưng bản phục chế của thanh kiếm vẫn được thờ phụng trong thánh điện ở vương đô, mấy năm trước Andrew có may mắn được nhìn thấy bản phục chế kia, đương nhiên sẽ không nhìn lầm.
Nếu như thanh kiếm đặt trên bàn kia không phải đồ rởm nhà Cecil làm ra thì cũng chỉ có thể là hàng thật - hàng chính gốc mà dù gia tộc đó đã suy tàn cũng không ai dám đi mơ tưởng đến, vốn bị chôn giấu trong lăng mộ Gia tộc Cecil.
Cái gia tộc suy tàn này liệu có dỡ cả mộ tổ, móc thánh kiếm ra dùng để bịa ra một câu chuyện hoang đường tận trời?
Andrew do dự, nếu như thật sự chuyện này chỉ là một trò hề, thì cái giá cho trò hề này có hơi cao đến kinh người, nhưng nếu không phải trò hài kịch...
Tổ tiên đã chết toi chết cứng lại đột nhiên chạy ra khỏi mộ! Móa nó không ai dám tin thật mà!!
"Ngươi có thể tìm thợ thủ công Elf đến giám định xem thanh kiếm này là đồ thật hay đồ giả, năm đó thanh kiếm này do người Elf chế tạo, bọn họ biết phải làm cách nào để kiểm tra ấn phù văn của Elf, ngươi cũng có thể mang tranh chân dung của các quý tộc khai quốc ra so sánh với ta, tuy ngủ say bảy trăm năm, nhưng cũng may là dung mạo bản thân ta lại không thay đổi gì cả," Gavin nhìn biến hóa trên khuôn mặt âm trầm của Andrew, khẽ mỉm cười nói, "Nếu như có khả năng làm nổi, ngươi cũng có thể tìm xem liệu có lính đánh thuê tộc Elf nào đã tham dự lần khai hoang thứ hai, bây giờ chắc đều đã ẩn cư rừng núi, biết đâu trong số họ còn có người nhận ra ta đấy."
"Không, không cần," Tử tước Andrew khoát tay áo, xoa xoa khoảng giữa hai chân mày, cảm thấy chuyện đang xảy ra trước mắt thật sự không phải chuyện mà mình am hiểu xử lý, "Nếu là anh hùng huyền thoại như ngài, ngủ say bảy trăm năm rồi lại phục sinh, chuyện này cũng là có khả năng mà."
Mặc dù nói thì nói vậy, nhưng người chỉ cần sáng suốt một chút cũng có thể nhận ra, chỉ sợ vị Tử tước đây vẫn không thể tin nổi thân phận của Gavin, trong tình huống bán tín bán nghi, ông ta chỉ tìm cớ để tạm thời bỏ dở thảo luận về vấn đề này mà thôi.
Andrew đã suy nghĩ rõ ràng - Tổ tiên Gia tộc Cecil chui ra từ trong quan tài thì liên quan gì đến mình chứ? Việc gì phải xoắn xuýt đây là thật hay giả? Nếu người nhà Cecil đã nói đây là sự thật, thì cứ coi như đó là sự thật là được.
Dù sao chỉ là một cổ nhân đã chết bảy trăm năm.
Mà sau khi đã nghĩ thông suốt những chuyện này, dường như Tử tước Andrew mới nhận ra một chi tiết mà vừa rồi Gavin có nhắc tới: "Khoan đã, mới nãy ngài vừa nói có một con rồng xuất hiện ở gần đây?!"
"Không sai, Lam Long, không biết từ đâu tới, nhưng cuối cùng bay về hướng tây bắc," Gavin gật gật đầu, sau đó nói hết mọi chuyện xảy ra ở Lãnh địa Cecil cho đối phương biết, " mọi chuyện là vậy."
"Thể Nhiễu Loạn, quái vật từ thời Ma Triều, lại còn cả rồng… ông trời của tôi ơi," dường như 2 hàng lông mày của Tử tước Andrew sắp xoắn thành một, cả một mảng ửng đỏ trên khuôn mặt tái nhợt cũng biến mất, "Rốt cuộc thế giới này là sao?!"
"Thế giới ra sao là việc những học giả và quốc vương bệ hạ phải suy nghĩ, việc chúng ta phải làm là truyền những gì xảy ra tại đây về thành St.Zunil khẩn cấp," Herty ngắt lời Andrew, "Chuyện đã rất nghiêm trọng."
"Ta đã phái một người đưa tin, đi báo cáo tin tức Lãnh địa Cecil bị tập kích," Tử tước Andrew nói, "Người đưa tin đã cưỡi ngựa xuất phát, lúc này hẳn đã được nửa đường."
Xem ra ngài Tử tước Andrew vẫn rất biết làm một ít việc thực tiễn, chẳng những tiếp nhận nạn dân tới gần lãnh địa, còn phái người đưa tin đi báo cáo cho quốc vương trước nhất, cũng coi là rất ưu tú trong đám quý tộc biên cương ở thời đại này, nhưng Herty lại không thể tiếp tục đưa ra yêu cầu: "Tử tước Andrew, thế vẫn chưa đủ… chuyện đã nghiêm trọng đến mức bắt buộc Rebecca phải tự mình tới gặp bệ hạ. Đại Công tước Cecil tỉnh dậy từ nơi yên nghỉ, người cũng cần phải trở về vương đô. Chúng ta rất cảm tạ ngài đã trợ giúp Gia tộc Cecil, nhưng chúng ta vẫn cần thêm nhiều trợ giúp hơn nữa."
Andrew nghe được lời Herty nói, mí mắt hơi sụp xuống, có vẻ như đang suy tư, sau đó hắn đứng dậy, chắp tay đi tới đi lui phía trước chiếc bàn dài.
"Mọi người cần gì nữa? Ngựa tốt? Vật tư tiếp tế? Hộ vệ?"
"Đều cần," Rebecca lấy dũng khí nói, "Mà chúng ta còn cần nhờ ngài giúp chăm lo cho con dân Lãnh địa Cecil một thời gian… cho đến khi chúng ta trở về từ vương đô, có được lãnh địa mới để sắp xếp cho bọn họ."
"Đây là điểm mấu chốt," Tử tước Andrew giơ tay lên, ngắt lời Rebecca, "Trên thực tế ta cũng đang muốn nói tới vấn đề này: Ta vẫn đã và đang tận tâm tận sức trợ giúp hàng xóm của mình, thậm chó ta cũng rất vui lòng tình nguyện làm người rộng lượng khẳng khái, nhưng ta cũng chẳng qua chỉ là Tử tước mà thôi, ta có thể lấy ra được bao nhiêu thứ để nuôi dưỡng những nạn dân đó chứ?"
Gavin cầm chén hồng trà đã hơi nguội lạnh trước mắt lên, uống một ngụm, trong lòng tự nhủ: cuối cùng ngài Tử tước đây cũng nói vào "việc chính".
Rebecca hơi bất an vội vàng xao nói: "Khi kỵ sĩ Philip phá vòng vây có mang theo một ít vàng bạc, hẳn là đủ…"
"Đương nhiên, ta biết số vàng bạc đó," Tử tước Andrew ngắt lời Rebecca lần nữa, "Xin yên tâm, ta không phải kẻ cơ hội giậu đổ bìm leo, nhưng bất kể là là dược liệu hay đồ ăn đều cần phải trả tiền. Vừa rồi ta đã nói qua đúng không? Người kỵ sĩ dũng cảm đó đã chồng chất đầy thương tích khi đến Thị trấn Danzon, gần như mỗi binh sĩ và thường dân anh ta mang theo cũng đều bị thương, để chữa trị cho bọn họ ta đã dùng hết dược liệu tốt nhất trong lãnh địa, mời mục sư tốt nhất, tất cả đều phải tiêu tiền, đám vàng bạc kia khó khăn lắm chỉ mới vừa đủ mà thôi."
Rebecca mở to hai mắt.
"Đương nhiên ta vẫn phải nhấn mạnh, ta sẽ không giậu đổ bìm leo," Tử tước Andrew tiếp tục nói, "Cho nên ta vẫn sẽ tiếp tục thu nhận nạn dân, đồng thời sẽ dốc hết khả năng cung cấp trợ giúp cho mọi người, ta chỉ muốn xác nhận một điều… sau khi ta làm được những điều đó, rốt cuộc cuối cùng Gia tộc Cecil có khả năng trả lại món nợ này hay không?"