The Sword Of Dawn

chương 15: tan thành mây khói

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tại Ám Ảnh Giới chỉ có hai màu đen trắng đan xen, Gavin, Amber, Betty, cùng vị pháp sư hoang vô danh đã ngồi thành một vòng tròn trong ngôi nhà gỗ đơn sơ. Trước mặt bọn họ đang bày biện bữa trưa mà Betty vừa mới nấu xong - bánh mì cắt lát đơn giản, xúc xích chiên, và một ít súp rau củ.

Tất cả đều không hề có chút màu sắc nào, giống như một tấm ảnh đen trắng cũ kỹ.

Gavin không hề có ý định đụng vào đồ ăn trước mắt, dù quả thực có thể nấu ăn trong Ám Ảnh Giới, nhưng hắn vẫn không dám chắc điều gì sẽ xảy đến với một kẻ còn sống sờ sờ (chắc vậy) như mình mà lại đi ăn một thứ gì đó từ Ám Ảnh Giới.

Amber và Betty bên cạnh cũng đều không chạm vào dao nĩa.

Vị pháp sư hoang ngồi bên kia bàn cũng không thúc giục bọn họ, chỉ yên lặng ăn đồ ăn trước mặt mình, có vẻ rất tĩnh lặng.

Một loại ngầm ăn ý kỳ quái lẩn quất trong căn nhà gỗ.

Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng này là Gavin: “Ông ở đây bao lâu rồi?”

“Rất lâu,” Pháp sư hoang đặt cái nĩa xuống, lịch sự đáp. “Tôi đã định cư ở đây từ năm thứ 2 sau khi rời khỏi Hội Bí Pháp.”

“Ông từng là thành viên của Hội Bí Pháp?” Gavin có chút bất ngờ hỏi, “Ta còn tưởng rằng ông chỉ là một pháp sư hoang thôi chứ.”

“Tôi vốn là thành viên cấp hai của Hội Bí Pháp,” pháp sư hoang nói một cách nhẹ nhàng, “Theo tiêu chuẩn của Hội Bí Pháp thì tôi là một kẻ làm phép không hoàn chỉnh - sở trường của tôi là tính toán và suy luận, nhưng lại không có đủ khả năng chuyển hóa nó thành mô hình pháp thuật. Nói cách khác, khả năng làm phép của tôi sẽ mãi mãi kẹt ở trình độ sơ cấp, loại pháp sư này không được Hội Bí Pháp hoan nghênh.”

“Cho nên bọn họ đuổi ông đi?” Amber cảm thấy khó mà tin nổi. Cô biết một pháp sư chân chính quý giá đến nhường nào, ngay cả khi trình độ làm phép của người đó rất kém cỏi đi chăng nữa - yếu kém là khi đem so với những pháp sư bậc thầy, còn trong mắt của người bình thường, dù vị pháp sư chỉ có thể phóng ra một trái hỏa cầu nho nhỏ cũng đã thuộc về tầng lớp nhân vật tai to mặt lớn ghê gớm rồi. Những pháp sư cấp thấp này tuy không được Hiệp hội coi trọng nhưng cũng không đến mức bị đuổi đi.

“Là tôi tự rời đi,” Pháp sư hoang lắc đầu, quay sang nhìn về phía Betty, “Vì con gái của tôi, vì chữa khỏi cho con bé, tôi không thể không rời đi.”

Betty ngẩn người nhìn vị pháp sư hoang, sau đó ngơ ngơ ngác ngác gật đầu.

Gavin không đào sâu thêm vào vấn đề này nữa, mà nhìn chằm chằm vào ánh mắt của vị pháp sư hoang, tay phải đặt lên chuôi thanh trường kiếm giắt bên hông, chậm rãi nói: “Hẳn là ông phải biết bọn ta tới để làm gì… bọn ta cũng không có quá nhiều thời gian để lãng phí.”

Vẻ mặt cứng nhắc trì trệ của vị pháp sư hoang rốt cuộc cũng có chút thay đổi, thân thể của ông hơi run rẩy, sau đó cúi đầu: “... Vị khách này, tôi không hiểu ý của ngài cho lắm.”

Betty hơi khẩn trương nhìn Gavin: “Ông chủ?”

Gavin cau mày, sau một lát, nắm tay của hắn rời khỏi chuôi kiếm Khai Hoang, ngữ khí cũng dịu lại: “Vậy thì chờ một lúc.”

Pháp sư hoang cúi đầu xuống, tiếp tục yên tĩnh lặng lẽ dùng bữa trưa của mình. Trong quá trình ăn uống, hắn chỉ có một động tác dư thừa duy nhất là thi thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn một chút Betty ngồi bên cạnh.

Đồ ăn cuối cùng cũng phải ăn xong, Gavin cũng không thể chờ đợi mãi đến vô tận.

Pháp sư hoang cắn miếng xúc xích cuối cùng, sau đó dùng mẩu bánh mì tỉ mẩn quét sạch sẽ súp còn trong bát. Ăn uống xong xuôi, ông ta ngẩng đầu lên nhìn về hướng Betty… nhưng tầm mắt của ông ta thực ra vốn không hề tập trung vào Betty, mà tập trung vào một nơi nào đó xa xôi hơn. Cơ thể ông loạng choạng, giống như muốn đứng lên, thế nhưng là cố gắng mấy lần đều không thành công.

Cuối cùng vẫn là Betty đỡ ông ta đứng dậy.

“Cha, con phải đi rồi.“ Thiếu nữ dìu cánh tay của pháp sư hoang, xác nhận đối phương đã đứng vững mới buông tay, bước từng bước nhỏ đến bên cạnh Gavin , “Tiểu thư Rebecca và phu nhân Herty còn đang chờ con… mà ông chủ cũng đã tới.”

Bờ môi pháp sư hoang run rẩy, cuối cùng khẽ gật đầu, nét mặt ông ta đã bình tĩnh trở lại, cẩn thận dặn dò.

“Đừng ăn lung tung đồ của người lạ cho.” “Nhớ ngủ đúng giờ giấc.” “Nhớ phải nghe lời giáo viên.” “Đừng đánh nhau với những đứa trẻ khác.”

=========

Ánh sáng lý trí trong đôi mắt của người đàn ông đáng thương này đang dần dần vơi đi, Gavin cũng biết rằng toàn bộ những lời mà bây giờ ông ta đang nói đều đã là lời mê sảng.

Mặc dù trong toàn bộ quá trình từ nãy đến giờ ông ta cũng gần như chẳng có bao nhiêu tỉnh táo.

Bóng dáng của pháp sư hoang dần dần trở nên mờ nhạt, nhưng ở bên trong cái ảo ảnh đang ngày càng ảm đạm nhạt dần kia lại có thứ gì đó giống như một đám lửa đột ngột bùng cháy, Gavin đã đợi chờ thời khắc này từ lâu, hắn nhanh chóng rút thanh kiếm Khai Hoang ra, trên lưỡi kiếm dập dềnh một lớp hào quang nhàn nhạt.

Amber vội kéo Betty vào lòng, kịp thời che kín ánh mắt cô gái nhỏ.

Gavin đâm thanh trường kiếm vào ngọn lửa đang cháy trong lồng ngực của vị pháp sư hoang, ngọn lửa bắt đầu lay động dữ dội. Vị pháp sư vốn đang dần dần chuyển hóa thành Wrath đột ngột chấm dứt quá trình biến đổi, thân hình hư ảo nhanh chóng ngưng đọng lại thành thực thể, sau đó lửa cháy rừng rực nuốt chửng ông ta, thiêu đốt ông ta thành một cái xác chết cháy dữ tợn đáng sợ.

Thiêu đốt hơn nửa phút, bộ thi thể đó mới hoàn toàn cháy thành tro, tan biến.

Âm thanh răng rắc truyền tới từ bốn phương tám hướng, ngôi nhà gỗ nhỏ mất đi chủ nhân nhanh chóng vỡ vụn. Vết rạn lít nha lít nhít hiện đầy trên tường và mái nhà chỉ trong chớp mắt. Ánh sáng nhợt nhạt của thế giới bên ngoài bức tường rải vào phòng qua những vết rạn gỗ.

Lôi theo Amber và Betty, Gavin vội vàng chạy khỏi căn nhà, ngay khoảnh khắc bọn họ chạy ra ngoài, cả căn nhà gỗ cũng hoàn toàn sụp đổ.

Lửa lớn dấy lên trên căn nhà gỗ lụp xụp trước mặt bọn họ, lửa chỉ cháy trong quãng thời gian rất ngắn, cứ như thể thứ vừa bị thiêu hủy là một ngôi nhà làm bằng giấy chứ không phải một ngôi nhà gỗ.

Mà trong quá trình ngôi nhà gỗ đổ nát dần dần hóa thành tro tàn bay theo gió, đột nhiên Amber nắm lấy khuỷu tay Gavin, hoảng hốt chỉ vào nền nhà mà la lên, “Ấy, ấy! Ông nhìn kìa!”

Gavin chăm chú nhìn lại, bên dưới đống tro tàn của căn nhà gỗ, một mảng những đường cong lấp lánh phát sáng, ánh sáng xuyên qua lớp tro bụi trôi nổi lơ lửng, dần dần biến thành một kết cấu khổng lồ phức tạp… rõ ràng là một ma pháp trận cỡ lớn.

“Đây có lẽ là thành tựu lớn nhất trong suốt cuộc đời của vị pháp sư đó.” Gavin khẽ gật đầu. “Chắc hẳn cũng là vì pháp trận này xảy ra vấn đề, mới khiến ông ta rơi đến tình cảnh này.”

Trong lúc hắn nói vậy, thân hình của Betty đã bắt đầu biến thành những đốm sáng lơ lửng, chúng bay vòng quanh tại chỗ hai lần, sau đó nhanh chóng bay về phương hướng lúc đến của Gavin và Amber.

Amber thì cúi đầu nhìn hai bàn tay của mình, đôi tay vốn đã biến thành màu xám trắng giờ đã có lại sắc hồng lần nữa, mà theo màu sắc bắt đầu trở lại trên người cô và Gavin, sự bài xích của Ám Ảnh Giới đối với bọn họ cũng càng thêm rõ ràng.

Vài thứ gì đó lờ mờ đã ngưng tụ ra từ lớp sương mù mỏng manh bao quanh bốn phía, chúng không có hình thể, nhưng rõ ràng cũng tràn đầy ác ý. Cuối cùng những cư dân bản địa của Ám Ảnh Giới cũng đã đánh hơi được mùi vị của kẻ ngoại lai, vài thứ gì đó sống ở tầng “cạn” nhất đã xông ra, dần dần tụ tập, như một đám linh cẩu ngửi được mùi máu tươi.

“Chúng ta buộc phải rút lui.” Amber nói với Gavin. “Nơi này bắt đầu không chào đón chúng ta nữa!“

Gavin nhìn chằm chằm vào phế tích của căn nhà nhỏ một lần cuối cùng, cố gắng khắc ghi vào đầu những đường cong và ký hiệu phát sáng rực rỡ. Sau đó, hắn kéo cánh tay của Amber, “Đi!”

Sau khoảnh khắc choáng váng ngắn ngủi, khung cảnh của thế giới hiện thực lại xuất hiện trước mắt hắn.

Oán Linh Mê Vụ đã tan biến, rừng rậm cũng trở về với diện mạo ban đầu. Rebecca và Herty đã kiệt sức tựa vào nhau dưới một gốc cây. Trong khi đó, Hiệp sĩ Byron đang dùng thanh trường kiếm chống đỡ thân thể, gắng gượng hộ vệ bên cạnh hai nữ chủ nhân. Còn hai người lính may mắn sống sót thì đã tê liệt ngã rạp xuống mặt đất.

Betty hẳn là ổn nhất trong tất cả mọi người, cô nhóc ngơ ngác ôm cái chảo đứng cạnh Rebecca. Cứ như cái loại biểu cảm ngơ ngác đó đã được cố định trên gương mặt ấy.

Sau khi Herty nhìn thấy Gavin, lập tức chống đỡ thân thể đứng dậy: “Tổ tiên… ngài vẫn bình yên vô sự, thật tốt quá!”

Sau đó lại phát hiện ra Amber đi theo phía sau Gavin, vẻ mặt Herty ngay lập tức trở nên kinh ngạc. “Cái tên đạo tặc này không bỏ trốn thật à?”

“Há! Cái kiểu phân biệt đối xử của cô là có ý gì?!“Amber nhảy dựng lên như con mèo bị giẫm lên đuôi. “Tôi đi vào Ám Ảnh Giới với tổ tiên nhà cô, cửu tử nhất sinh mới cứu được mấy người đấy! Bà cô già ngực bự không não… “

Herty chưa bao giờ tưởng tượng ra chuyện tiểu thư đạo tặc kia lại dám chửi đổng với mình như vậy, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi. “Im ngay! Quả thực là vô lễ đến tột độ! Cô có biết xúc phạm quý tộc như thế này tức là…”

Gavin vội vàng chen vào hòa giải, “Đừng làm ồn, đừng ầm ĩ nữa, Amber không nói dối, đúng là vừa rồi hai ta cùng nhau giải quyết nguy cơ, đương nhiên sau đó cô ta mắng cháu là đồ ngực bự cũng không đúng…”

Hiện trường yên tĩnh một lúc, Rebecca mới rụt rè giơ tay lên. “Thưa tổ tiên, Amber nói mãi mới được có một lời khen ngợi cũng bị ngài phủ định…”

Vẻ mặt Herty trông như không còn luyến tiếc gì cuộc sống này nữa.

Gavin: “…”

May thay Herty cũng là một người biết suy nghĩ nặng nhẹ, không xoắn xuýt vào những vấn đề nhỏ nhặt như vậy quá lâu. Sau khi Gavin giải thích rõ ràng mọi chuyện xảy ra trước đó, tất cả hiểu lầm cũng tan thành mây khói.

Mà mọi thứ Gavin và Amber chứng kiến trong Ám Ảnh Giới khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc, ngay cả kẻ không biết tí gì về phép thuật như kỵ sĩ Byron cũng nhịn không được lại gần nghe cả buổi.

Dù sao đó cũng là một trải nghiệm mà người bình thường khó có thể tưởng tượng ra nổi.

“Cô mà lại có thể bước vào Ám Ảnh Giới?” Quả nhiên thứ mà Herty quan tâm nhất vẫn là khả năng đặc biệt của Amber. Mang theo vẻ nghi ngờ, Herty đánh giá Amber từ trên xuống dưới qua lại vài vòng, cứ như đang cố gắng nhìn cho ra đáp án từ trên mặt của cô nàng Half Elf. “Chỉ có rất ít pháp sư cao cấp chuyên về bóng tối hoặc “Thần Tuyển Giả”[note28734] của các thần hệ bóng tối mới có được năng lực này. Làm sao mà cô làm được?”

Amber quay mặt sang chỗ khác.“Tôi là Thần Tuyển của Nữ Thần Đêm Tối, không được à?”

Herty trừng mắt. “Đừng có chọc cười. Thế quái nào một vị Thần Tuyển lại có thể bị Byron dùng một thanh kiếm thép bình thường đập cho bò ra đất chứ?”

“Được rồi, không nên hỏi nữa.“ Cuối cùng, Gavin cũng ngăn cản hành động truy hỏi của Herty. “Ta đã đồng ý với cô ấy sẽ không truy cứu vấn đề này - lúc mà cô ấy muốn nói thì tự khắc sẽ nói.”

Trời đất bao la, tổ tiên là lớn nhất, Gavin cũng đã mở miệng nói vậy, Herty chỉ có thể yên lặng.

“Trước tiên an táng người chết đã.” Sương mù đã tiêu tan, hơi ấm cũng trở lại cơ thể mỗi người, nhìn thấy tất mọi người đều đã hơi hồi phục được một chút thể lực, Gavin đứng dậy đi đến bên người lính đã chết vì linh hồn vỡ vụn. “Anh ta đã chiến đấu dũng cảm, nên được chôn cất yên bình như một chiến binh.”

Hai người lính sống sót hơi kinh ngạc mà nhìn Gavin.

Gavin bối rối không hiểu. “Sao, ta nói sai gì à?”

“Hắn là hậu duệ của nông nô.“ Kỵ sĩ Byron bước tới từ bên cạnh. “Nhờ ân huệ của Nữ Tử tước, hắn mới có thể gia nhập quân đội để chuộc thân - nhưng mới chỉ phục vụ trong quân ngũ được nửa năm, hiện tại thân phận hắn vẫn là một nông nô, không có tư cách để được mai táng như một chiến binh.”

Gavin cau mày, quay lại nhìn Rebecca. “Vậy à?“

Rebecca ngay lập tức cảm thấy khẩn trương, cứ như bản thân đã làm sai chuyện gì đó. “X-Xin lỗi! Nhưng cháu nghĩ rằng chế độ nông nô không… không được công bằng cho lắm, vậy nên cháu cho họ phục vụ trong quân đội để chuộc thân. Cháu biết làm thế là trái với luật lệ, nhưng mà…”

Lông mày Gavin hơi giãn ra. “Không, ta không trách cháu.”

Sau đó hắn cúi xuống, lục lọi trong ngực, lấy ra một đồng xu, nhét nó vào túi áo trước ngực của người lính đã chết, đặt sát lên trái tim.

Đồng xu đó do Charlie Đệ Nhất tự tay đặt vào khi Gavin Cecil được chôn cất 700 năm về trước.

Nhìn thấy đồng xu, Amber lập tức nhận ra thứ đó là gì, ngay sau đó lấy tay che mắt. “Má ơi… ít nhất nửa cái trang trại kèm biệt thự…”

Nhưng chính bản thân Gavin lại không hay hề biết gì về điều đó, hắn chỉ dựa theo những tập quán trong trí nhớ của mình mà làm xong xuôi những việc này, sau đó vỗ vỗ tay đứng dậy, “Hiện tại đã có người giúp linh hồn hắn thanh toán nợ nần, an táng hắn.”

Byron hơi có vẻ chần chờ do dự. “Nhưng mà luật…”

Gavin nhìn ông ta. “Ta chính là luật!”[note28733]

Truyện Chữ Hay