Rừng rậm không tên.
Mảnh đất chưa được khai phá, rời xa trung tâm của nền văn minh, những khu vực vô danh như vậy có thể tùy ý thấy được ở bất cứ đâu… tuy rằng tất cả đất đai đều có lãnh chúa, nhưng không phải tất cả đất đai đều được khai khẩn.
Vương quốc không có dư thừa sức người hay sức của để khai phá những khu vực ở gần biên cảnh đất chết Gondor. Mà nhờ hệ thống Sentinel Tower do tộc Elf giúp nhân loại kiến tạo làm tiết điểm, dựng lên Great Wall chạy dài bao quanh toàn bộ đất chết Gondor, khiến các quốc gia thời nay cũng không cần bố trí quá nhiều binh lính ở biên cảnh để đối phó với lũ quái vật thỉnh thoảng chui ra từ đất chết. Bởi vậy khu vực biên giới rơi vào tuần hoàn xấu, liên tục suy yếu.
Từ lãnh địa Cecil đi tới thị trấn Danzon phương bắc không chỉ có một con đường, nhưng xuyên qua rừng để lên đường cái là lộ trình gần nhất. Nếu lựa chọn lối đi khác, hoặc là phải vòng qua cả khu vực, hoặc là phải đi xuyên qua mảnh đất càng thêm nguy hiểm hơn, đều không phải là lựa chọn sáng suốt.
Càng thâm nhập sâu vào rừng, ánh mặt trời lại càng tối tăm, lá cây mục nát chồng chất trên mặt đất cũng trở nên càng thêm phiền phức. Nơi này tuy còn không thể gọi là rừng đại ngàn, nhưng một cánh rừng tùy ý sinh trưởng hoang dại, không hề bị nhân loại quấy nhiễu, cũng thực sự khiến Gavin tăng cường kiến thức… kiếp trước hắn sinh hoạt trong rừng cây nhân tạo đúc bằng bê tông cốt thép và kim loại, rất nhiều năm sau khi xuyên qua lại chỉ có thể làm một kẻ bàng quan ngắm nhìn thế giới này bằng một thị giác quá mức xa xôi, giờ khắc này tự mình đặt chân vào trong đó, hắn mới nhận ra tưởng tượng của mình về hoàn cảnh tự nhiên vẫn còn quá sức nông cạn.
Nhưng cũng may hắn đang dần dần quen thuộc với thân thể này, mà bản thân cơ thể này mang theo thể lực và năng lực tổng hợp mạnh mẽ còn khiến hắn dễ dàng đối mặt với thử thách sinh tồn trong hoang dã hơn, kỵ sĩ Byron và Amber cũng không thiếu kinh nghiệm băng rừng vượt núi, lần đi đường này cũng không quá tệ.
Chẳng qua Herty phải chịu khổ một chút… cho dù đã xuống dốc, gia tộc Cecil vẫn là thế gia vọng tộc với lịch sử lâu đời, trực tiếp trung thành với quốc vương. Xuất thân từ đó, Herty cũng là quý phụ nhân dòng chính, trong giới quý tộc, cô nàng này được gọi là đã trải qua tôi luyện gian khổ, dày dặn kinh nghiệm, nhưng trước thử thách của thiên nhiên, Herty thật sự vẫn còn cần phải rèn luyện thêm.
Mà bản thân là pháp sư, thể lực Herty cũng không tốt cho lắm.
Biểu hiện của Rebecca lại làm Gavin có chút bất ngờ: Cô thiếu nữ nhìn qua chỉ trông như nữ sinh cấp ba trên Trái Đất lại không hề bị tụt hậu trong suốt cả chặng hành trình, chạy trong rừng rậm không hề có đường mà chẳng hề kém hơn đám binh lính cao to lực lưỡng, Gavin chỉ tò mò mà hỏi một chút, Rebecca lại ngượng ngùng trả lời: “Lúc còn nhỏ cháu có hơi điên, thường xuyên chạy loạn khắp nơi với đám con trai, thậm chí chui vào rừng rậm đi thám hiểm. Khi đó cháu còn chưa biểu hiện ra thiên phú về ma pháp, cha cảm thấy có lẽ có thể bồi dưỡng cháu thành một kỵ sĩ… Kết quả làm ông ấy thất vọng hoàn toàn. Nhưng cho dù không đi lên nổi con đường trở thành kỵ sĩ, bình thường cháu vẫn luôn chú ý rèn luyện, dù sao tổ huấn cũng nói rồi mà, muốn trở thành một lãnh chúa có thể bảo vệ nhân dân, đầu tiên cần phải có một thân thể cường tráng khỏe mạnh…”
Gavin yên lặng gật đầu, cô chắt gái đời thứ N+1 tuy có đôi khi đầu óc giống như từng bị cửa kẹp, nhưng vẫn rất giản dị chính trực.
Đức tính đó trong giới quý tộc không thường thấy lắm.
Cô chắt gái đời thứ N ngay bên cạnh đã sắp thở không nổi còn không chịu học tập một chút.
“Sâu trong khu rừng này có khả năng sẽ có một ít ma vật, nhưng cũng không quá mạnh,” kỵ sĩ Byron dùng trường kiếm khều ra từ trên mặt đất một khối vật chất đen tuyền, khối vật chất đó đọng trên mũi kiếm, từ từ trở nên trong suốt, rồi dần dần tiêu tán trong không khí, “Shadow Elemental, trung tâm khu rừng hẳn là có điểm ma lực ngưng tụ tự nhiên, nhưng có vẻ khá yếu.”
“Chắc chắn là rất yếu,” Amber xoay xoay trong tay một con dao găm nhỏ rất tinh xảo, vừa nói vừa đánh giá tình hình bốn phía xung quanh, “Nếu thực sự có tiêu điểm tập trung ma lực chất lượng cao, cánh rừng này chắc chắn đã bị Hội Bí Pháp hoặc Hiệp Hội Tinh Thuật Sư tuyến bố chỗ này vốn là địa bàn của họ từ xưa tới giờ. Hơn nữa xem xét thực vật xung quanh đây… Vẫn chưa xuất hiện biến dị rõ ràng, tức là năng lượng nguyên tố tập trung ở nơi này yếu đến mức không ảnh hưởng tới nổi cả hoa cỏ.”
Gavin hơi bất ngờ nhìn sang hai vị chuyên gia sinh tồn trong hoang dã: “Cỏ vẻ các người rất am hiểu?”
Rebecca nhìn liếc sang Byron một cái: “Trước khi thề trung thành với cha cháu, chú Byron từng làm lính đánh thuê.”
Dường như Byron cũng không quá thích nhắc tới chuyện quá khứ: “Đều là chuyện đã qua rồi, tiểu thư.”
Dao găm trong tay Amber càng xoay càng hào hứng: “Hứ, vẻ mặt tang thương, ai mà chẳng có quá khứ?”
Tuy rằng khắp mặt tiểu thư Half Elf hiện lên rõ rành rành: “Quá khứ của tôi cũng rất lợi hại, mọi người mau tới hỏi tôi đi”, nhưng Gavin là không có ý định phối hợp với cô nàng biểu diễn một chút nào hết. Mới chỉ tiếp xúc một ngày ngắn ngủi, nhưng cũng đã đủ để hắn hiểu một ít tính nết của đối phương. Tri thức phong phú về dã ngoại kia, tám chín phần mười là do bị đội tuần tra vây thành đuổi giết không còn chỗ trốn, sau đó không thể không chui vào rừng rậm, rèn luyện sinh tồn nơi hoang dã. Nhưng nếu có người thật sự hỏi đến, chắc chắn Amber sẽ không trả lời như vậy, nhất định sẽ bịa ra câu chuyện cổ hoành tráng vĩ đại, kinh tâm động phách… ví dụ như đã từng du lịch khắp cả đại lục, cùng Elf King tán phét chuyện trò vui vẻ…
Trong khi nói chuyện, bọn họ đã đi được một quãng đường hướng vào sâu trong rừng, cây cối sinh trưởng xung quanh càng thêm rậm rạp, ánh sáng mặt trời chiếu xuống đất xuyên qua tán cây cũng có vẻ càng thêm thưa thớt.
Gavin ngẩng đầu, giữa những chạc cây lờ mờ, mặt trời vĩ đại bị phân tách thành một đám đốm sáng nhỏ vụn, thật giống như một cái mâm lớn bị treo trên bầu trời, mà ánh sáng chiếu lên người cũng có vẻ càng lạnh lẽo thêm một chút.
Betty có thể chất yếu nhất nhịn không được hắt xì một cái, cô bé cảm giác tay mình rất lạnh, suýt chút nữa làm rơi cả cái chảo xuống đất.
Amber ngừng động tác xoay tròn dao găm, đột nhiên cúi thấp thân mình, một đôi mắt nhạt màu lập loè ánh sáng cảnh giác. Amber nhìn về phía Gavin, mở miệng nói chuyện lại thở ra một hơi khói trắng: “Mọi người có cảm thấy… nhiệt độ không khí hơi quá thấp?”
Ánh mắt Herty đột nhiên ngưng lại, mệt mỏi lúc lên đường khi trước bị áp chế, dùng sức nâng pháp trượng gõ mạnh vào mặt đất, đồng thời nhanh chóng niệm ra một đoạn chú ngữ khó đọc: Vòng Trinh Sát.
Đây là một ma pháp thông dụng, đã bắt đầu có thể học tập từ khi trở thành Pháp Sư chính thức bậc hai, mô hình ma thuật tương ứng trải rộng mãi cho đến Ma Đạo Sư bậc chín. Ma pháp này không hề có lực tấn công, tác dụng là trinh sát năng lượng lẫn hiện tượng bị che giấu trong phạm vi nhất định, ví dụ như những cái bẫy ma thuật, hay vùng năng lượng không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Trong tình huống khi phép thuật được thực hiện hoàn chỉnh, Vòng Trinh Sát có thể kiểm tra đo lường ra được dấu vết năng lượng cao nhất là hơn một bậc so với người làm phép - mà Herty là một pháp sư bậc ba.
Từ cấp bậc nghề nghiệp mà nói thì pháp sư bậc ba (sơ cấp đỉnh cao) như Herty yếu hơn so với chiến sĩ trung cấp (tuy chỉ là giai đoạn đầu) như Byron, nhưng từ tính tiện dụng và sự linh hoạt trong vận dụng của ma pháp, pháp thuật của Herty có thể tạo nên tác dụng lớn hơn là vũ lực.
Hiệu quả của Vòng Trinh Sát bắt đầu phát động, Gavin phát hiện xung quanh nổi lên sương mù.
Không, đó không phải là sương mù, mà là năng lượng tâm linh đã đậm đặc tới mức có thể ảnh hưởng tới thế giới vật chất mà khi trước đã bị che dấu.
Chúng tụ lại từ bốn phương tám hướng, không ngừng ngưng tụ và mạnh hơn, giờ phút này đã dày đến mức khiến người ta không thể nhìn thấy cây cối ở cách xa chỉ vài chục mét, mà bên trong làn sương mù tái nhợt quay cuồng, còn loáng thoáng có thể nhìn thấy vài bóng dáng mông lung chợt hiện lướt qua.
Betty hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, đang định thét lên, lại bị Gavin che miệng lại: “Hư, đừng lên tiếng, sẽ kinh động đến những thứ trong sương mù.”
Cô bé trừng lớn đôi mắt, nước mắt đã sắp chảy ra, vừa nắm chặt lấy cái chảo trong tay, vừa nỗ lực gật gật đầu.
Gavin nhịn không được lắc đầu: Trước đó nhìn thấy cả rồng cũng không bị dọa khóc, lúc này lại bị dọa thành thế này, thật là nhược điểm của mỗi người đều không giống nhau.
“Đó là thứ gì?” Rebecca cũng có chút sợ hãi, nàng nắm chặt pháp trượng, trên mũi nhọn của cây pháp trượng đã có một vài đốm lửa nho nhỏ nhấp nháy lên, “Từ lúc nào chúng ta đã bị… Bị những thứ này bao vây?”
“Fog Of Enmity Soul, gặp quỷ,” Herty cắn chặt răng, “Sao lại có thứ này ở đây?”
Fog Of Enmity Soul, Gavin đã tìm được tri thức về nó từ trong trí nhớ, nó là một loại sản vật có thể sinh ra trong tự nhiên, cũng có thể chế tạo, trong đó loại sinh ra từ tự nhiên thường thấy hơn: Khi năng lượng bóng tối hội tụ lại nơi thường có vong linh lang thang, sẽ có xác suất cực thấp xuất hiện Fog Of Enmity Soul, nó là một bộ phận của môi trường bóng tối, nhưng lại bị ảnh hưởng bởi hơi thở từ vong linh, cho nên có tính phá hoại cực mạnh. Nhưng loại sương mù này là không thể thấy khi đã xuất hiện - nó hình thành và phát triển ở Soul Realm, không ai có thể thấy được một chút dấu vết nào ở thế giới vật chất.
Trừ phi nạn nhân đã bước sâu vào vùng sương mù.
Nó sẽ sử dụng nhiệt độ thấp cùng với ảo giác và nỗi sợ hãi xâm nhập vào tâm trí, từ từ giết chết nạn nhân một cách thầm lặng. Nếu như người bình thường lạc nhầm vào, rất nhiều lúc đến chết cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra, bởi vì đến tận khi chết đi bọn họ cũng không nhìn thấy gì.
Sương mù dày đặc sẽ chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc khi linh hồn nạn nhân rơi vào Shadow Realm, chiếm lấy toàn bộ ký ức lúc lâm chung của họ.
Fog Of Enmity Soul nhân tạo cũng là có thể, nhưng điều kiện quá mức hà khắc, yêu cầu đối với người làm phép cũng rất cao, trong khi hiệu quả lại không sánh bằng đại đa số pháp thuật cùng cấp bậc, cho nên ngay cả những pháp sư linh hồn âm u cũng sẽ không lãng phí thời gian với thứ này.
Gavin đã rút thanh Sword Of Pioneer của mình ra, nhưng không hề thực hiện bất kỳ một hành vi công kích nào: Fog Of Enmity Soul rất đặc thù, tuy chỉ cần tiến vào phạm vi bao phủ của nó liền sẽ bị tổn thương, nhưng trên thực tế nó không bao giờ chủ động công kích ngay từ đầu, những tổn thương kia chỉ là hiệu ứng bị động gây ra bởi vì nó là một thứ “môi trường xấu” mà thôi, chỉ có khi những “thứ” ẩn trong sương mù bị quấy nhiễu, nó mới có thể trở nên cuồng bạo.
Mà Fog Of Enmity Soul sau khi đã trở nên cuồng bạo thì rất khó đối phó.
Gavin không biết chắc có phải sương mù đã bị quấy nhiễu hay chưa, cho nên không hạ lệnh công kích, mà là cẩn thận tìm kiếm điểm yếu của vùng sương mù mê muội, chuẩn bị tùy thời phá vòng vây thoát ra ngoài. Nhưng ngay khi hắn đang làm như vậy, một chuỗi tiếng cười nhẹ nhàng, linh hoạt, kỳ ảo lại đột nhiên truyền vào tai hắn từ chỗ nào đó sâu trong vùng sương mù.
“Đậu má! Thế mà bị một đám sương mù trêu!”
Ngay lập tức, Gavin giơ trường kiếm, hướng về phía âm thanh truyền đến mà bổ ra một nhát, một ánh lửa màu đỏ sậm thoát ra từ mũi kiếm, chặt đôi hình ảnh mơ hồ ẩn hiện trong làn sương mù ra thành hai mảnh.
“Tập trung tấn công cái thứ đã chạy tới chạy lui trong sương mù lại còn mặc toàn thân màu trắng!”