Bậc thầy về nghệ thuật ẩn nấp lén lút, người sử dụng sức mạnh Shadow chuyên nghiệp, kẻ đam mê đào mồ quật mộ - tiểu thư Amber có một câu phát ngôn chí lý: “Đường ở ngay đây, cửa chỉ là vật trang trí hư ảo vô nghĩa, vứt bỏ vấn đề về mặt tâm lý, dù là cửa vào kho báu hoàng gia cũng chỉ yêu cầu có một cọng rau cần mà thôi.”
Được rồi, có lẽ thế giới này cũng không có rau cần, nhưng đối với Amber mà nói, mở ra cửa trong một tòa lăng mộ cổ đại còn chẳng phải dùng đến rau cần.
Chỉ cần một chút ma thuật Shadow nho nhỏ, thêm một ít hiểu biết về hệ thống phong tỏa thời cổ đại, cùng với một xíu may mắn bé nhỏ đến không đáng kể, tên trộm Half Elf phá mở hệ thống phòng ngự trong lăng mộ tổ tiên nhà Cecil dễ như trở bàn tay, xuất hiện trước mặt mọi người là đường hầm bí mật mà ngay cả Herty và Rebecca cũng không hề biết tới.
Sau đó tất cả mọi người đi theo sau lưng Amber tiến vào đường hầm.
Đường hầm trong lăng mộ dùng đá khối và gạch Trấn Hồn xây thành còn rộng rãi hơn trong dự đoán, dù là kỵ sĩ hạng nặng cao tới hai mét như Gavin và Byron đi vào cũng không hề cảm thấy chật chội hẹp hòi. Hai bên vách đường hầm còn được khảm đế đèn yểm ma pháp, tuy chúng đã khô kiệt nhưng chỉ cần Herty phóng ra vài phép thuật cơ bản, những chiếc đế đèn cổ xưa 700 năm lịch sử vẫn lẫn lượt sáng lên, chỉ ra con đường phía trước.
“Tôi thật sự chỉ là một tên trộm vặt, bình thường còn hay lóng ngóng,” Amber đi đầu đội ngũ, vừa đi vừa khiêm tốn nói, “Tôi là hậu duệ của Forest Elf, luôn luôn tôn trọng linh hồn tiền nhân, sao có thể làm mấy chuyện như đào mồ quật mộ được?”
Gavin khinh bỉ: “Thành thạo quen tay đến như vậy rồi còn giải thích, không biết xấu hổ?”
Có lẽ đã xác nhận tính mạng được đảm bảo an toàn, cô nàng Half Elf không hề có sự rụt rè của chủng tộc mình, mang theo bộ da mặt dày tương đương với cánh cửa hầm mộ vừa mới bị cô ta cạy mở: “Kỹ thuật mở khóa và phá khóa đều là tiêu chuẩn với ngành này, kiến thức cơ bản của tôi vững chắc cũng là sai?”
Lúc này Rebecca đang đi ở ở giữa đoàn đội lại đột nhiên hỏi một câu: “Cô là cư dân của lãnh địa Cecil?”
Amber cau mày suy nghĩ: “Tôi đã ở đây nhiều năm, chưa từng xin trở thành cư dân chính thức, nhưng dựa theo bộ luật của lãnh địa Cecil, ở lâu dài từ ba năm trở lên và nộp thuế đúng hạn thì coi như là cư dân… Vậy cô nói xem tôi có được tính không?”
Rebecca lắc đầu: “Chưa xin thì không tính.”
“À,” Amber kéo dài thanh âm, “Vậy cô hỏi tôi chuyện đó làm gì?”
“Ta là lãnh chúa Cecil,” Rebecca rất nghiêm túc nói, “Cho nên nếu cô là cư dân của lãnh địa này, ta có nghĩa vụ phải bảo vệ cô.”
Amber: “…Vậy sao không nói sớm! Bây giờ tôi sửa lại còn kịp không?”
Rebecca thành thật: “Không kịp.”[note23512]
Gavin nhìn thoáng qua Rebecca vẻ mặt nghiêm túc, lại nhìn sang Amber không có chút liêm sỉ, buồn cười hơi lắc đầu.
Tuy rằng vừa tỉnh dậy đã rơi vào trong cục diện rối rắm thế này, nhưng cảm giác một lần nữa làm người vẫn tốt hơn cái trạng thái quái quỷ trước kia nhiều.
Hắn nhìn về phía Herty đang đi phía sau, cô chắt gái không biết bao nhiêu đời này đã liếc trộm sang không chỉ một lần, hắn vẫn luôn chờ đợi đối phương chủ động mở miệng, nhưng nhìn mãi đến bây giờ vẫn không có vẻ gì cô gái định mở lời trước, Gavin đành phải chủ động đặt câu hỏi: “Cháu muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Herty thoáng kinh sợ, nhưng bình tĩnh trở lại rất nhanh bằng vài hơi thở sâu, nàng nhìn khuôn mặt Gavin giống như đúc với trong bức họa của gia tộc, cẩn thận tìm từ: “Tổ tiên… Cháu vẫn còn có chút khó tin, thật sự ngài chính là…”
“Không sai, thật sự chính là Gavin Cecil đó, kẻ khai hoang 700 năm trước. Ta có thể kể lại cho cháu nghe toàn bộ hơn ba mươi năm cuộc đời ta đã trải qua, hoặc cháu muốn ta kể chuyện về thời đại Khai Hoang Lần Hai? Nhưng ta nói thật, chỉ dựa vào những thứ đó chỉ sợ cũng không chứng minh được gì, có lẽ một học giả lịch sử xuất sắc kể chuyện còn dễ tin hơn ta kể, dù sao tài ăn nói của ta cũng không được tốt cho lắm,” Gavin nhún nhún vai, “Cháu định xác nhận xem ta là thật hay giả đúng không?”
“Xin ngài tha thứ,” Herty cuống quít, “Nhưng chuyện này thật sự là có chút… Tuy rằng thời nào cũng có chuyện kể về anh hùng phục sinh, nhưng nhìn thấy tận mắt lại là một chuyện hoàn toàn khác. Cháu nghe nói có một ít Holy Knight hay Silver Moon Elf có thể chết giả mấy năm thậm chí mấy chục năm, dựa vào sức mạnh của Holy Light hay bí thuật Elf bảo tồn linh hồn và sức sống, nhưng cháu chưa bao giờ nghe nói đến kỵ sĩ nhân loại cũng có thể làm được việc tương tự, huống hồ… Ngài đã chết tới 700 năm.”
“Nói thật, ta cũng không biết vì sao lại thế này,” Gavin phe phẩy đầu nói, tuy rằng hắn rất muốn bịa ra ngay tại chỗ một bộ học thuyết lý luận có logic hợp lý kín kẽ lại có bằng chứng hùng hồn đáng tin cậy để hù dọa cô chắt chắt chắt chắt chắt chắt… chắt gái trước mắt, nhưng cả từ tri thức của chính hắn lẫn trong trí nhớ của Gavin Cecil đều không tìm thấy lý luận nào dùng được. Bởi vậy hắn quyết định dứt khoát thừa nhận rằng mình cũng không thể giải thích nổi, “Có lẽ vì những gì ta đã trải qua khi còn sống. Cháu biết đấy, khi ta lãnh đạo tiền dân Ansu khai khẩn đất hoang, từng nhận được chúc phúc từ Elemental, đại khái có lẽ chuyện đó đã thay đổi thể chất của ta.”
“Là vậy sao…” Herty thờ ơ nói, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về con đường phía trước.
“Có dòng khí,” Herty thấp giọng, “Hơn nữa có phản ứng ma tố không bình thường, phía trước hẳn là phần cuối khu vực lăng mộ.”
Gavin gật gật đầu, đồng thời nắm chặt thanh Sword Of Pioneer trong tay - cảm giác tim đập nhanh mơ hồ không thể nói rõ làm hắn cảm thấy có lẽ phía trước cũng không an toàn.
“Cảnh giác,” Byron đi cùng Amber phía trước nhất dường như cũng cảm thấy gì đó, rút thanh đại kiếm thép tinh của mình ra, tay còn lại tùy ý vuốt qua thân kiếm, thanh kiếm nổi lên quầng hào quang sáng bạc mờ mờ, “Ba người chú ý bảo vệ phía sau.”
Âm thanh kim loại cọ sát vào nhau vang lên, ba người lính đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, cho dù bọn họ chỉ là nhân viên nghề nghiệp chiến đấu cơ bản nhất, nhưng cũng vẫn là những người sống sót đến cuối cùng qua trận chiến với quái vật, là chiến sĩ tinh nhuệ mà gia tộc Cecil cẩn thận tỉ mỉ bồi dưỡng ra. Biểu hiện bình tĩnh nhanh chóng cùng vẻ mặt không chút sợ hãi của họ khiến Amber đang hoảng hốt và cô hầu gái Betty đang được bảo vệ ở trung tâm đội ngũ yên tâm lại.
Đường hầm trong lăng mộ tuy lâu dài sâu xa, nhưng luôn có lúc đi đến cuối, gạch Trấn Hồn được khảm trên vách tường mỗi đoạn cách nhau mười mét là dấu hiệu của khu lăng mộ. Khi gạch Trấn Hồn biến mất, phía trước họ xuất hiện một khu vực hơi trống trải, trông như ngã tư đường.
Đây là khu vực giao giới giữa lăng mộ và tầng hầm lâu đài, cũng là nút giao thông dẫn tới những đường hầm bí mật thời cổ đại.
Amber duỗi tay chỉ vào một lối rẽ ở “Ngã tư”: “Tôi chui vào từ hướng kia, lối đó thông đến một cái giếng khô bên ngoài lâu đài, nhưng hiện tại giờ chắc chắn đã bị quái vật chiếm lĩnh.”
Gavin nhìn về phía Herty: “Hướng nào là Tây?”
Herty duỗi tay phác hoạ ra một ma pháp phù văn đơn giản vào không khí, phù văn biến thành một dải lụa phát sáng, lung lay chỉ về một phương hướng.
“Bên kia.” Gavin nói, nhưng trong nháy mắt khi hắn vừa dứt lời, một cảm giác nguy hiểm chợt ập vào tâm trí.
Không kịp suy nghĩ nhiều thêm, cơ thể đã trải qua vô vàn rèn luyện phản ứng lại còn nhanh hơn tâm trí, Gavin dựa vào bản năng nâng thanh Kiếm Của Kẻ Khai Hoang lên chắn ngang, ngay sau đó truyền tới từ thân kiếm là lực xung kích trầm trọng như chùy sắt giáng xuống.
Thân thể hắn hơi hơi lung lay, sau đó ổn định lại, mà kẻ tập kích cũng xuất hiện trước mắt mọi người - cùng với những âm thanh như tiếng nỉ non mơ hồ không rõ, ba cái hình bóng cao lớn lắc lư bước ra từ một đường hầm đen kịt.
Đó tuyệt đối không phải bộ dạng mà bất kỳ một sinh vật tự nhiên nào có thể sở hữu, chúng giống như quái vật được chắp vá ra nhờ sự hợp tác giữa Lich (Phù thủy Undead) và Demon bắt tay nhau thỏa sức phát huy sức sáng tạo đầy tà ác. Cao gần ba mét, thân thể chúng trông như người khổng lồ khô quắt dị dạng, nhưng cơ thể lại hình thành từ một thứ vật chất tương tự bùn lầy, nước bùn bao quanh thân thể, phập phồng kích động, thậm chí thường còn lộ ra lỗ trống to lớn, để lộ cả hài cốt đỏ như máu bên trong.
“A!” Nháy mắt khi nhìn thấy ba con quái vật, Rebecca phát ra tiếng hô ngắn ngủi, Betty thì cắn chặt miệng mình, cứ như sẽ bị dọa đến bật khóc ra bất cứ lúc nào. Herty nâng pháp trượng nặng nề gõ vào mặt đất, kích hoạt một phép “Tỉnh Táo”, đồng thời nàng quay sang nói nhanh với Gavin: “Tổ tiên, chính là bọn quái vật này!”
Lúc này Gavin đã vượt qua cơn kinh ngạc khi lần đầu tiên nhìn thấy quái vật phi nhân loại, trong đầu hiện ra ký ức tương ứng: “Lại là mấy thứ này?!”
Giờ phút này ba con quái vật đã tiếp tục tấn công một lần nữa, chúng không ngừng phát ra âm thanh nỉ non như tiếng mê sảng. Hai con sải bước cùng lao về phía Gavin, con còn lại nâng cánh tay lên ngưng tụ một mũi tên năng lượng bóng tối bắn thẳng về phía Amber đang đứng đầu hàng ngũ!
“Oa!” Amber phát ra một tiếng thét sợ hãi, lủi cả người vào bóng tối phía sau kỵ sĩ Byron, một giây sau đã lại xuất hiện trong một mảng tối khác cách đó hơn mười mét
Byron gầm lên giận dữ, vung thanh đại kiếm bản to tràn đầy hào quang màu bạc, chủ động nghênh đón một trong hai con quái vật đang xông tới.
“Herty, Rebecca, hai người giải quyết con biết phóng Shadow Arrow! Cố gắng đừng sử dụng phép thuật hệ Arcana, ma pháp Arcana gần như vô dụng với bọn chúng! Amber, cô phối hợp với các chiến sĩ, bảo vệ người làm phép cho tốt!” Gavin la lớn, sau đó cũng vung trường kiếm, cắn răng lao lên.
Hắn chưa bao giờ vung đao múa kiếm chiến đấu với ai.
Hắn cũng chưa bao giờ gặp phải quái vật phi nhân loại.
Mặc dù đã trải qua xuyên không rồi sống lại, nhưng đến tận hôm nay mới là lần đầu tiên hắn đứng trên mặt đất dị giới này bằng đôi chân của chính mình.
Cho nên hắn vốn không hề biết, giờ này khắc này mình chỉ dựa vào một chút bản năng chiến đấu còn tàn lưu lại trong cơ thể, cùng một đống tri thức chiến đấu không thuộc về mình đang nằm trong đầu, thêm một thanh trường kiếm cổ đại đã mất đi ma lực, cuối cùng rồi có thể làm được đến mức nào.
Nhưng có rất nhiều khi, vận mệnh sẽ không cho ngươi quyền lựa chọn.
Ngươi đứng ở ngay đây, quái vật đứng ở ngay kia, xung quanh lên trời không đường xuống đất không lối, trong tay chỉ có một thanh kiếm đồ cổ đã trải qua 700 năm lịch sử, lẽ ra còn có một tấm lá chắn, nhưng lá chắn đã bị con cháu phá của gây họa làm mất từ một trăm năm trước. Trong tình huống này còn làm được gì?
Đánh, đánh con mẹ nó!
Chẳng phải là Thể Nhiễu Loạn thôi sao?
700 năm trước, một mình Gavin Cecil có thể đánh một trăm con!
Hôm nay chỉ có ba, chẳng lẽ lại không giải quyết được?