Thế Sự Vô Thường

quyển 2 chương 12: vĩ thanh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bốn mùa xoay vòng, thời gian như luân trục không ngừng quay. Tống triều thay thế Đường triều, Tống triều lại đổi thành Nguyên triều, ngay sau đó là Minh – Thanh, và cuối cùng chính là hiện đại.

Y phục Hắc Bạch Vô Thường theo thời gian không ngừng biến hóa. Tiểu Hắc được Phán Phán thiết kế một chiếc áo sơ mi màu đen cùng quần jean đen, còn theo đôi dày thể thao đồng màu. Thương Linh lại thích một trường bào bạch sắc, buông ra mái tóc dài màu trắng…

Năm đó tháng đó ngày đó đêm đó, Thương Linh bỏ Tiểu hắc lén đến bệnh viện sản nào đó. Nào ngờ y tiến đến dục anh phòng (phòng trẻ sơ sinh) , lại bị bác sĩ khoa sản phát hiện

“Này đi đâu?”

Thương Linh ngồi xổm bên nôi một hài nhi, buồn bực: Di? Thế nào lại có người thấy ta? Đây không phải có thông thiên nhãn?

Bác sĩ cầm lấy cái chổi cẩn cẩn dực dực đi đến, Thương Linh cũng suy nghĩ, phất một cái làm thành mặt quỷ “Bá” Đứng lên – xem ta hù chết ngươi.

“Tiểu Bạch?”

“Tiền Bối!?”

Hai người song song nhìn nhau.

Không sai, bác sĩ khoa sản chính là Thường Mộ, tóc ngắn, tuy rằng khuôn mặt có biến hóa, thế nhưng khí chất lại thành thục rất nhiều. Thương Linh nhìn hắn vận áo blouse cùng ống nghe, còn có bảng tên,

“Bác sĩ khoa sản Thường Lập”

“Ha ha ha ha ha ha….” Thương Linh nhịn không được cười “Nghìn năm không gặp, ngươi như thế nào biến thành bác sĩ khoa sản?”

“Hư —- Đừng cười!” Thường Mộ nghiêm mặt che miệng y, kéo ra khỏi dục anh phòng, kéo vào phòng làm việc của mình

Thương Linh cười hắn: “Ngươi yên tâm! Ta không có tại dương gian hiện thân, cả tiếng động không ai nghe thấy. Ngươi có đúng hay không ly khai Minh Giới lâu, cái này cũng quên.”

“Làm gì một thời gian, liền tạo thành thói quen!” Thường Mộ không ý tứ sờ sờ tóc, nhìn khắp phòng không có quỷ ảnh, hạ màn cửa số, kích động nắm lấy vai Thương Linh: “Tiểu Bạch, ta rốt cuộc nhìn thấy ngươi! Thật sự quá tốt!”

“Phát sinh chuyên gì?”

“Ngươi biết mỗi lần Hứa Điểm chuyển thế, ta đều tại Diêm Vương miếu trước Phán Phán xinh xâm, rồi nói cho ta biết Hứa Điểm chuyển thế nới nào vào lúc nào sinh ra, ta sẽ đi đến đó”

“Ân”

“Thế nhưng hôm nay lại bất đồng, nhân gian không còn kính phụng Diêm La Vương, đem Diêm Vương miếu hủy đi, ta vô pháp cùng Phán Phán liên lạc, lo lắng muốn chết! Chỉ có thể dùng bói toán không hoàn chỉnh xem y sinh ra kiếp sau ở đâu, ta cũng chỉ có ở nơi này thủ chu đãi thỏ (há miệng chờ sung) ! Hoàn hảo gặp ngươi, ngươi giúp ta hỏi Phán Phán, sau đó cho ta một chút tin!”

Thương Linh gãi gãi lỗ tai, kéo dài thanh âm đáp: “Ách…nói cho ngươi một chuyện không vui, cái kia…Phán Phán hắn…đi ra ngoài!.”

Thương Mộ im lặng ba giây, tiêu hóa câu Thương Linh: “Cái gì? Ngươi nói hắn đi ra ngoài? Đi đâu vậy!?”

“Hư…Ngươi nhỏ giọng một chút, ngươi nói chuyện nhân gian nghe được.”

“Đi đâu vậy?” Thường Mộ lập tức đè thấp giọng nói.

“Ta cũng không biết. Ta lần này đi chính là bị Diêm Vương lão tử sai truy tìm a.”

“Vì sao trốn đi?”

“Ngươi nói vì sao? Không phải là chính là hai lão khắc khẩu nháo!”

“Vì sao nháo thành như vậy?”

“Ai, chúng ta ngồi xuống chậm rãi nói…”

Thương Linh cùng Thường Mộ nhiều năm không gặp, thẳng thắn pha bình trà, “Tiểu Bạch, ngươi thích hồng trà hay trà xanh?”

“Có hay không trà sữa?”

“Có.”

Tất cả mọi người đúng là từ quá khứ xa xôi từng bước một đi tới hiện tại, thật là có nhiều chuyện muốn nói, một buổi tối quả là không đủ. Thường Mộ cấp Thương Linh kinh nghiệm dưỡng nhi, nói hết sự tinh bi thảm gặp phải, Thương Linh cấp Thường Mộ một bạch cốt tiên hoàn thành, đối Thường Mộ nói qua đại sự Minh Giới, đương nhiên quan trọng là việc Phán Phán trốn đi.

Thẳng đến bình minh có người tới tìm Thường Mộ đổi ca, Tiểu Bạch nhảy qua song cửa đi ra. Lúc này tiểu Hắc tìm hắn nửa ngày: “Tiểu Bạch, ngươi đi đâu vậy?”

“Không có việc gì không có việc gì, chỉ là tìm một địa phương ngủ một mình a!”

“Tìm được tung tích Phán Phán?”

“Không có.”

“Chúng ta tiếp theo đi chổ nào?”

“Ngô…” thương Linh nhìn phía trước, cười nói: “Tùy tiện, chúng ta chỉ cần nơi để đi, hai người bọn họ cãi nhau liên quan gì tới chúng ta? Không cần nhúng tay vào, đi thôi!”

“Ân, hảo!” tiểu Hắc nghe Thương Linh nói, hoàn toàn đem sự tình Phán Phán thổi bay, vui vẻ chạy theo tiếp bước y, tiêu thất tại ánh nắng sáng sớm.

HẾT

Truyện Chữ Hay