Kết quả thi cuối kỳ được công bố ngay trước khi bắt đầu kỳ nghỉ hè. Một số vui, số khác thì buồn, nhưng trong số đó duy chỉ Ryuichi không có vẻ gì bận tâm tới kết quả của mình lắm.
“...Đều nhờ có buổi học nhóm với Shizuna.”
Nhìn chung, điểm số của cậu được cải thiện so với những lần thi trước đó rất nhiều, thật lòng Ryuichi thấy mừng vì những buổi học nhóm đã có ích.
“Bổ túc hè… tao phải học bổ túc hè…”
“Cố lên nha, anh bạn.”
“Ugh…Phải chi tao đã cố gắng hơn một chút..”
Anh bạn bàn bên của cậu đang đắm chìm trong hố sâu của tuyệt vọng, Trong thâm tâm, Ryuichi cũng khẽ động viên, “Chúc may mắn.”
Bất chợt ánh mắt cậu va phải Shizuna, cô đang ngồi cách đó không xa trò chuyện cùng bạn mình.
“?”
Ngay khi thấy Ryuichi đã chú ý, cô bèn vẫy tay ra hiệu với cậu rằng tới bên phía cô. Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên Shizuna gọi cậu ở trường, bởi lẽ cô thường xuyên là người chủ động tới tìm Ryuichi.
“Hế lô, Shishido-kun~,”
“Làm bài sao rồi bạn?”
Nhận được câu hỏi ấy từ những người bạn của Shizuna, Ryuichi bèn đặt bảng điểm của mình lên bàn, không có gì mà phải xấu với hổ.
“...Uầy.”
“Anh du côn của lớp ta ấy vậy mà thông minh ghê.”
“Mắc gì cậu phải thêm thắt từ “du côn” vào? thế”
Những lời bạn bè Shizuna nói tuy có phần hơi tự nhiên quá mức, nhưng Ryuichi không để bụng vì cậu đã quá quen với việc đó rồi. Hơn nữa, Shizuna cũng đang khẽ cười vui vẻ, miễn sao cô vui thì Ryuichi cảm thấy không cần làm quá vấn đề lên.
“..........”
“...Hnng.”
Nhận thấy ánh mắt cậu chăm chú nhìn Shizuna, các cô gái xung quanh đột nhiên đỏ mặt và ngoảnh mặt nhìn đi chỗ khác. Ryuichi tự hỏi họ bị làm sao, rồi họ nhìn cậu và nói:
“Nói sao giờ… Shishido đúng thật là hấp dẫn nhỉ?”
“Chuẩn, chuẩn. Cái ánh mắt cậu ấy vừa nhìn Shizuna ấy…ngầu hết sảy.”
“Phư phư, Ryuichi-kun bao giờ mà chẳng ngầu.”
Bạn bè cô bật cười vui vẻ trước lời khẳng định bất ngờ, phần vì chuyện Ryuichi và Shizuna đang hẹn hò đã không còn là bí mật.
“Shizuna bao giờ cũng là bông hoa đẹp nhất. Tôi có thể ngắm cô ấy mãi mãi cũng được.”
“Hyuu~ “
“Wow. “
“!...Cái đồ ngốc Ryuichi-kun này. “
Cậu không có ý định trả đũa vụ cô gọi cậu là ngầu, nhưng dường như câu khen ấy đã đủ khiến gương mặt Shizuna đỏ bừng cũng như cái cách cô vui vẻ thúc vào ngực cậu. Trước một loạt các cử chỉ dễ thương ấy, bạn bè Shizuna không cưỡng lại được mà ôm lấy cô.
“Cưng quá à, Shizuna ơi!”
“Không chịu được nữa…Shishido này, gả nàng ta cho mình đi mà.”
“Mơ tiếp đi. Shizuna là người phụ nữ của tôi.”
“Kya! “
Ryuichi nắm lấy tay Shizuna và kéo cô một lực vừa đủ để về phía mình.
Cậu sợ rằng mình sẽ khiến cô bị thương, nhưng niềm hân hoan trong giọng nói của Shizuna dường như đã chứng minh rằng nỗi lo của cậu là thừa.
Trong lớp vẫn còn kha khá học sinh, và nhiều cô gái không khỏi đỏ mặt khi chứng kiến cảnh một đôi trai tài gái sắc ôm nhau.
“...Hầy, đáng lẽ tôi nên lường trước việc này khi mà bản thân đã khác xưa.”
“Ryuichi-kun cứ như một kỵ sĩ bảo vệ công chúa vậy á.”
“Thằng này mà là kỵ sĩ thì có công chúa nào còn trong sạch cơ chứ?”
“Phư phư.”
Shizuna bật cười trước câu đùa của Ryuichi.
Hiển nhiên không ai có thể xứng với vai công chúa hơn là Shizuna, nhưng Ryuichi mà là kỵ sĩ, ôi tưởng tượng thôi bản thân cậu đã thấy hãi rồi.
“Phư phư, được Ryuichi-kun bảo vệ thì không có gì có thể khiến tớ thấy sợ được.”
“Thôi được rồi, chuyển chủ đề khác đi.” Đó là những câu từ muốn thốt ra từ vẻ mặt chán chường của cậu.
Mặc khác, Shizuna và bạn bè cô lại cảm thấy nên tiếp tục mở rộng vấn đề này.
“À mà này. Nếu Shishido là kỵ sĩ thì vũ khí của cậu ấy sẽ là gì nhỉ? Một thanh trường kiếm chăng?
“Cậu ấy sẽ không dùng kiếm đâu. Chắc chắn đó phải rìu hoặc búa.”
“Ah, chuẩn chuẩn. Shishido sẽ theo phương châm ‘có gì khó, để nắm đấm lo’!”
“Chuẩn!”
“...Mấy người đúng là biết tìm chủ đề nói đấy ha.”
Nhân tiện, cũng có một khoảng thời gian Ryuichi hứng thú với những thứ kỳ ảo.
Dù không đến mức gọi là chuunibyou, nhưng không thể phủ nhận việc cậu từng ngưỡng mộ đường kiếm trong những trang truyện. Nhưng chuyện đó hiện tại không liên quan.
“Thôi được rồi, về thôi Shizuna.”
“Ừm.”
Khi cùng Shizuna bước ra ngoài hành lang, cả hai tình cờ gặp phải Sohei, một Sohei đã khác trước đây.
“Chào nhé, Shishido, Shizuna.”
“Gặp sau.”
“Ừm, Tạm biệt, Sohei-kun.”
Không chỉ mỗi quan hệ của Sohei và Ryuichi có tiến triển, mà cả với Shizuna nữa. Cứ như thể cậu đã trở thành một con người hoàn toàn khác, và có lẽ cậu đã nhận ra mối quan hệ của mình với Shizuna chỉ nên dừng lại là bạn thuở nhỏ.
Có được hẹn hò với Shizuna hay không đã chẳng còn là vấn đề nữa, mà cậu quyết định tôn trọng những gì cả hai đã từng có trong suốt những năm gắn bó với nhau.
“Trông cậu có vẻ đang vui.”
“Ể? Thật vậy ư?”
Ryuichi nói vậy sau khi nhận thấy Shizuna đang mỉm cười rạng rỡ. Cô suy nghĩ trong giây lát, quay lại nhìn bóng lưng Sohei đang đi khỏi, và tiếp tục.
“Tớ đã ở bên cậu ấy từ khi còn rất nhỏ. Có lẽ mọi thứ được như hiện tại là điều khiến tớ thấy vui. Cậu ấy còn gửi tin nhắn chúc chúng mình được hạnh phúc đấy.”
“Thật luôn à?”
Ryuichi tỏ ra vô cùng bất ngờ vì đây cũng là lần đầu tiên cậu nghe chuyện này. Sohei quả thực đã nói những lời tương tự với Ryuichi ở quán bar lần trước, nhưng cậu không nghĩ Sohei sẽ nói vậy với Shizuna.
“...Cậu ta là một người tốt.”
“Đồng quan điểm. Nhưng mà yêu cậu ấy là một chuyện khác.”
“Thôi thì, biết sao giờ?” Ryuichi mỉm cười gượng gạo.
Tuy đã đến kỳ nghỉ hè, nhưng Ryuichi vẫn phải tới chỗ làm thêm.
“Tới giờ xách đit đi làm rồi.”
“Cố lên nhé, Ryuichi-kun.”
“Đã rõ.”
“Bởi vì hôm nay tớ cùng mẹ sẽ tới đó đoá.”
“...Hả?”
Trong giây lát Ryuichi đã không tin được vào tai mình, thực tế thì không đơn giản như vậy. Cậu đã nghĩ hôm nay sẽ là một ngày làm việc như bao ngày vì Chisa và Satsuki không nói là sẽ tới, nhưng ông trời thật biết cách trêu ngươi.
“Hai người tới thật à?”
“Đúng zậy.”
Dường như cậu đã chắc chắn cả hai sẽ cùng tới. Sau khi đứa Shizuna về nhà, cậu đi thẳng từ đó tới chỗ làm.
“Yo.”
“À Ryuichi tới rồi đấy hả?”
Quản lý lúc này đang ngồi thoải mái trên sofa. Sau khi đặt cặp xách xuống và thay đồ, Ryuichi ngồi xuống bên cạnh chú ta bởi lẽ cậu còn chút thời gian trước khi mở cửa.
“Ăn đi này.”
“Cảm ơn.”
Quản lý đứa cho cậu chút chocolate, Ryuichi nhận lấy rồi ném thẳng vào miệng.
“Chú mày giờ cũng mở lòng hơn rồi đấy, ngày xưa chú cũng từng cho mày chút đồ ngọt mà mày không chịu nhận.”
“...Có chuyện đấy à?”
Quả thực là vậy, khi nghĩ về bản thân của trước đây Ryuichi cảm thấy điều đó hoàn toàn có thể xảy ra. Có thể Ryuichi vốn dĩ không phải kiểu người hảo ngọt. nhưng có lẽ thói quen ấy dần thay đổi sau thời gian dài ở bên Shizuna.
“Mỗi khi tôi tới nhà Shizuna hoặc cô ấy tới nhà tôi, cô ấy luôn có bên mình một chút đồ ngọt. Có lẽ từ đấy mà ra.”
“Ra là vậy, chú nghe nói cô bé ấy rất có tay nghề nấu nướng, hẳn là dạ dày chú mày bị cố bé nắm thóp rồi.”
“Cũng đúng. Tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ xứng với cô ấy.”
Nếu nói vậy Shizuna, cô ấy chắc chắn sẽ bảo rằng không phải như vậy, nhưng đó là suy nghĩ thật lòng của Ryuichi.
Quản lý xoa mạnh đầu Ryuichi, nói thêm rằng phần đó của cậu cũng đã thay đổi, nhưng Ryuichi không đẩy tay chú ta ra.
“Thân hình và mặt mũi của chú mày rất dữ dằn, nhưng không ít người rất quý mày đấy. Chắc mày cũng biết rằng mày rất nổi tiếng với các chị gái, phải chứ?”
“Ừm, kiểu kiểu vậy.”
“Phải rồi nhỉ, chú mày là trai hư. Nhưng nói thật, chú cũng mong muốn mày có thể vượt qua được khó khăn thử thách, mày cũng như con trai chú vậy.”
“...”
“Thật đáng tiếc khi chú không phải là người giúp mày thấy được giá trị của cuộc sống, nhưng mày có thể gặp được những cô gái ấy lại là một điều vô cùng đáng mừng.”
Ryuichi đứng dậy mà bảo quản lý thôi nói những lời ủy mị đấy nữa, sến gần chết.
“...Nói thật, tôi vô cùng biết ơn những gì chú đã làm cho tôi, sếp à.”
“Có gì đâu mà.”
“Đi vệ sinh tí đây.”
Ryuichi vẫn hơi ngượng ngùng khi bày tỏ lòng biết ơn, nhất là khi với người đã chăm sóc cậu từ rất lâu.
Bối rối trước ánh mắt của quản lý, cậu tìm tới toilet như một lối thoát.