The Smile!

chương 37

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“ Cô bé đó mắc bệnh trầm cảm và mất ngôn ngữ.”

Hoàng Thiên Vũ ngồi trên giường, cả người cứ ngẩn ngơ lại vô thức nhớ tới lời nói của Hoàng Thiên An sáng nay. Cả căn phòng sáng đèn lại chìm trong im lặng, chỉ có tiếng kêu “tích tắc” phát ra từ đồng hồ treo tường.

Cậu ta đôi lông mày nhíu lại, hai tay chống lên đầu gối, vò vò mái tóc của mình như rằng cứ làm thế đống tơ rối mù trong lòng sẽ được gỡ bỏ vậy.

“ Thật là đau đầu.” Cậu khẽ thở dài, vô lực nằm xuống giường. Cả người cứ lăn qua lăn lại trên tấm đệm lớn.

“ Phải làm sao đây?” Trước đây cậu chưa từng nghĩ sẽ nói lên câu này. Cậu chỉ nghĩ đến đâu thì hay đến đó. Nhưng giờ đây cậu lại thật sự cảm thấy hoang mang. Cậu tự hỏi, giờ nên làm gì?

Có lẽ cậu đã thay đổi rồi, cậu đã dần dần lệch khỏi quỹ đạo ban đầu mà mình tự tạo ra. Cậu không biết sau này phải đối mặt với Vũ Linh Nhi như thế nào sau khi biết hết mọi chuyện.

Điều đó không hẳn là lỗi của cậu nhưng… cậu vẫn cảm thấy thật khó chịu. Vũ Linh Nhi, cô gái đó khiến cậu cảm thấy đáng thương, lại khiến cậu muốn bảo vệ.

Giống như Hà Vi Băng trước đây, không phải cậu ấy cũng khỏi rồi sao? Hoàng Thiên Vũ đột nhiên lại nghĩ có khi nào Vũ Linh Nhi cũng sẽ khỏi, khi đó… không biết cô ấy cười sẽ như thế nào? Hẳn là rất đáng yêu đi.

Đột nhiên cái ý nghĩ đó lại cứ vẩn vơ trong đầu cậu, như tháo một chút đống tơ rối trong lòng. Cậu nghĩ… có lẽ cậu đã biết mình nên làm gì rồi.

Hoàng Thiên Vũ bật người ngồi dậy trên giường, đi đến tủ lấy quần áo chuẩn bị đi tắm.

“ Cạch!” một tiếng, cửa phòng tắm liền đóng lại. Từ ngoài có thể nghe thấy tiếng nước chảy.

Hoàng Thiên Vũ đứng trước gương, cởi cúc áo sơ mi trắng, đến cái cúc thứ ba thì đột nhiên dừng lại. Đôi mắt cậu mở to nhìn chằm chằm vào trong gương. Trong gương phản chiếu lại hình ảnh cậu, trên cổ rõ ràng còn đeo một sợi dây bằng bạc. Tay cậu liền nhanh chóng lấy sợi dây đó ra, là chiếc vòng cổ hình thánh giá mà cậu hay đeo.

Cậu ta cả người trở nên cứng đờ, đến cả nước đang tràn ra từ bồn tắm cậu cũng không biết. Đôi mắt hơi thất thần nhìn chằm chằm vào sợi dây đeo trên cổ. Đôi tay lại vô thức lấy ra một sợi dây khác từ trong túi quần. Đây là một đôi.

Rõ ràng, cậu không hề làm rơi. Vậy! Còn cái này? Nó từ đâu mà ra? – Hàng loạt câu hỏi lại hiên lên trong đầu cậu. Dòng ký ức ngắn ngủi chợt hiện về.

“ Thật mà. Tớ cho cậu cái này nè.”

“Cái vòng?”

“ ừ! Cậu tên gì?”

“ Linh... Linh Nhi...”

“ Bốp! Bốp!Bốp!”

Trong căn phòng vang lên những âm thanh đều đều hết sắc nặng nề, kèm theo đó là những tiếng thở dốc.

Trần Hà Duy cả người ướt sũng mồ hôi, hai đôi tay đấm vào bao cát trước mặt, tốc độ càng lúc càng nhanh. Đôi mắt dài ánh lên tia lạnh lùng chết chóc nhìn thẳng vào bao cát trước mặt. Mái tóc màu vàng vì dính mồ hôi mà trở nên đậm màu hơi nhỏ từng giọt nước xuống khuôn mặt kia.

“ Bốp! Bốp! Bốp!!!! Bốp!!”

Tiếng đấm bốc vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, bao cát được treo trên không trung đung đưa không ngừng.

“ BỐP!!!”

Trần Hà Duy đấm mạnh một cái vào bao cát, cả người như vô lực ngã “rầm” một cái xuống sàn nhà. Hắn ta nằm trên sàn thở dốc. Nhớ lại những chuyện vừa nãy hắn lại cảm thấy mình thật nực cười, cũng thật ngu ngốc. Hắn căm ghét tất cả bọn họ, đặc biệt là người đàn ông đó.

Đôi lúc hắn nghĩ… không tồn tại trên đời này có khi lại tốt hơn, hắn muốn giết chết bọn họ, giết chết những người đã làm cho hắn đau khổ.

Nhưng… mỗi khi ý nghĩ đó hiện lên là hắn lại không tài nào làm được. Những người đó, trước đây cũng từng là gia đình của hắn, gia đình duy nhất của hắn. Vậy mà, giờ đây, nó đã không còn tồn tại nữa rồi.

Hắn ghét bản thân mình yếu đuối thế này, cứ như là quay về làm con người trước đây, để bị người ta khinh thường, bị người ta nhục mạ.

“ Chết tiệt!”

Vô vọng.

Trong một thế giới u tối của cuộc đời…

Như đang vùng vẫn trong hố sâu tội lỗi

Hay… là đau khổ?

Vòng xoáy của cuộc đời… không từ bất kỳ ai…

“ Tại sao giờ thể dục lại vào tiết cuối chứ? Mệt chết đi được.” Lưu Anh Phương vừa ra đến sân thể dục ngoài trời đã bắt đầu kêu than.

“ Cậu không im lặng được chút coi. Ồn ào chết đi được.” Chan Jung Gyu khẽ nhíu mày, nói.

“ Cậu ta luôn như vậy mà.” Hà Vi Băng nhướn mày, châm chọc nói.

“ Từ khi nào hai người này lại đứng cùng một phe thế? Có phải là có gì gì không?” Phương đại tiểu thư lè lưỡi ra true chọc, khuỷu tay huých vào người Hoàng Thiên Vũ một cái, ánh mắt nói. “ Phải vậy không Vũ.”

Nhưng căn bản là Hoàng Thiên Vũ cậu ta vốn chẳng nghe lọt câu nào cả. Tâm hồn không biết đã bay đi đằng nào.

“ Vũ cậu ta lại bị sao vậy?”

“ Từ sáng đã vậy rồi. Kệ đi.” Hà Vi Băng liếc mắt một cái, liền kéo cô bạn tò mò kia đi vào trong sân.

“ Còn đứng đấy làm gì, định làm bù nhìn rơm à.” Chan Jung Gyu vỗ vỗ vào vai Hoàng Thiên Vũ mấy cái.

“ Hả? À… ừ…”

“ À ừ cái gì. Đến giờ thể dục rồi đấy.”

“ Hôm nay chúng ta sẽ học cách chuyền bóng.”

Trong sân thể dục vang lên giọng nói của ông thầy mặc bộ đồ thể thao màu đen. Đối với người này, học sinh tuyệt nhiên chẳng dám ho he gì. Bởi vì họ biết cái chức danh thiếu gia, tiểu thư này với người kia là hoàn toàn vô dụng. Tại sao ư? Ông thầy đó, xét về gia đình có khi còn giàu có hơn đám học sinh quý tộc ở đây, không giống như những giáo viên làm công ăn lương bình thường phải nhường nhịn bọn họ để có viêc làm. Đây, có lẽ cũng là giáo viên duy nhất khiến đám học sinh này phải nghe theo.

“ Bước đầu tiên…”

Giọng nói vẫn vang lên đều đều, trong không khí nếu còn lại thì cũng chỉ là những tiếng hít thở.

Hoàng Thiên Vũ từ nãy đến giờ vốn không có chút ý, cậu không thể nào tập trung nổi. Đầu óc vẫn đang suy nghĩ về chiếc vòng kia. Từ đêm qua tới giờ, cậu luôn suy nghĩ về vấn đề đó. Liệu có phải là người cậu gặp hồi nhỏ không? Vậy, đó là ai? Hàng trăm câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu cậu không ngừng.

“ Tiếp theo đó…”

Không khí xung quanh bỗng trở nên ngưng trọng, phản phất đầy mùi nguy hiểm, giọng nói kia đột nhiên dừng lại. Cả sân thể dục trở nên im lặng đến khác thường. Toàn bộ ánh nhìn đều tập trung trên người Hoàng Thiên Vũ. Đám học sinh cũng không dám hít thở mạnh, chỉ sợ rằng một khác là có thẻ bị bóp chết.

“ Tiểu Vũ.” Phương Phương đứng bên cạnh khẽ nỏi giọng gọi.

Nhưng cậu ta bây giờ lại chẳng nghe lọt tai một chữ nào cả.

“ BỘP!!!”

Một quả bóng chuyền bay tới đập thẳng vào người Hoàn Thiên Vũ, khiến cả người cậu ta ngã xuống đất, xem ra cú ném đó không hè nhẹ. Cậu đến lúc này mới giật mình hoàn hồn, lại ngơ ngác nhìn lên ông thầy thể dục đang đằng đằng sát khí kia.

“ Hoàn Thiên Vũ! Nếu cậu không muốn học thể dục thì chạy quang trường vòng cho tôi. Cuối giờ ở lại lau dọn phòng thể dục đến khi nào sạch bóng thì mới được về.”

Mọi người ai cũng có thể nghe được, lời nói rít ra từ kẽ rằng kia đang sợ đến mức nào.

(hết chap )

Truyện Chữ Hay