“ Về phương quy nạp toán học…”
Phía trên bục giảng, có một người đàn ông trung niên khá là lớn tuổi, tay cầm viên phấn viết viết gì đó trên bảng. Phía bên dưới, cả lũ họ sinh hầu như không có nghe thấy mấy lời kia, ai làm việc nấy không can dự gì đến ai. Số hiếm ngóc được đầu dậy để nhìn lên cái bảng.
“ Cạnh!”
Hiện giờ đang là tiết , cánh cửa phòng học đột nhiên bật mở, một cái đầu màu nâu đỏ thò vào trong lớp. Cả đám người bên trong đồng loạt ngước đầu lên nhìn.
Hoàng Thiên Vũ ngó cái đầu vào trong, đôi mắt lướt một vòng quanh lớp, ngay lập tức phát hiện ra ba thân ảnh đã ngồi lù lù ở trong đấy từ bao giờ. Chan Jung Gyu, Hà Vi Băng, Lưu Anh Phương – ba con người đó vòi sao lại đến sớm hơn cả cậu a. Cũng tại hôm qua khi không lôi kéo cậu ta đến bar đã thế còn viện lý do cậu đến muộn lại chuốc rõ nhiều rược. Hệ quả là sáng nay dậy không có nổi, đầu đến giờ vẫn còn cảm thấy đau.
Vũ đại thiếu gia trời sinh tính nhỏ mọn, cậu ta trợn trừng mắt nhìn ba con người bạn tốt kia.
Hà Vi Băng vốn không thèm để cậu ta vào mắt, cúi xuống gần bàn tiếp tục chơi game. Jung Gyu ngược lại cười dderu một tiếng. Còn Phương Phương xem như ngó lơ luôn, quay mặt sang hướng khác coi như là không quen biết.
“ Hừm!! Hừm!!!!” Ông thầy giáo đứng trên bục giảng bị bơ nãy giờ hắng giọng vài tiếng, trong lòng có chút bực mình.
Thiên Vũ giờ mới chuyển ánh mắt sang phía người đứng trên bục giảng kia. Thầy dạy toán ho vài tiếng, lên giọng nói.
“ Đến rồi thì vào chỗ đi, đừng làm mất thời gian của cả lớp.”
Tiểu Vũ vâng vâng dạ dạ vài tiếng rồi tiếng xuống cái bàn phía cuối lớp. Lúc đi qua chỗ ba người kia, trợn mắt lên một cái, lẩm bẩm: “ Tí nữa ba người chết chắc.”
Ba đứa kia, tất nhiên là không có sợ cái lời uy hiếp kia rồi. Lưu Phương Anh quay lại cười khúc khích.
Hoàng Thiên Vũ ôm một bụng tức về đến bàn của mình, đôi mắt không tự chủ được liếc nhìn về phía bàn bên kia. Chỉ có độc nhấtt một chiếc cặp nằm trỏng trơ trên bàn.
Linh Nhi, có phải hôm nay không có đến lớp?
“ Tiếp tục học.” Thầy giáo lên tiếng, quay mặt vè phía bảng, tiếng phấn vang lên xoèn xoẹt.
Thân làm giáo viên ở đây, đối với bọn học trò cũng chỉ có thể nói vài tiếng rồi cho qua thôi. Ai chẳng rõ đám thiếu gia, tiểu thư ở đây là không thể động vào. Những người có gia thế bình thường một chút còn có thẻ xem nhẹ, chứ nếu như đến như Vũ thiếu gia thì tốt hơn hết là mắt nhắm mắt mở. Nếu không đến cả chức giáo viên quèn cũng chẳng còn, đến nước ấy thì chỉ có mà húp cháo.
Cuộc sống, trong ngôi trường này là như thế, cứ an phận một chút mà sống qua ngày.Không nên biết bắt đầu từ đâu
Con người từ lúc điểm xuất phát, đến tận cũng
Vẫn không thể kết thúc
Hay rằng kết thúc từ chính nơi bắt đầu?
Thoát khỏ số phân khổ đau do chính mình gây ra?
Cái chết chính là sự giải thoát
Và cũng chính là nơi bắt đầu những đau khổ...
Bắt đầu một kiếp mạng mới...
Giống như một trò đùa không hồi kết
Vô lực mà chống chọi
Lại vô lực mà chấp nhận...
Như một hại cát nhỏ bé trong đại dương
Không biết là trôi dạt đến phương nào?
Đời người là bể khổ
Vậy tại sao con người vẫn được sinh ra?...
Trên sân thượng, hôm nay gió mạnh hơn bình thường. Từng cơn gió mang theo hơi lạnh không ngừng thổi hới, khiến cho làn da có chút mỏng manh run lên từng hồi.
Vũ Linh Nhi ngồi một mình trên lan can sân thượng, hai chân nhỏ bé hướng ra bên ngoài như sắp ngã xuống dưới đến nơi. Cái dáng nhỏ bé, yếu ớt tưởng chừng như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua thôi cũng có thể rơi xuống. Như cánh diều đã đứt dây trôi dạt về nào vô định không rõ. Mái tóc dài xoa tung bay lơ lửng trong không trung.
Đôi mắt màu nâu khói vô hồn nhắm chặt đến không muốn mở ra, sắc mặt lại có chút trắng bệch.
Có lẽ, cô đã sắp không chịu nổi nữa rồi…. Sớm giản thoát một chút, như vậy sẽ không cảm thấy đau nữa…
“ Rầm!”
Cánh cửa sân thượng hung hắng bị đá ra khiến nó lưng lay sắp hỏng đến nơi. Một dáng người cao lớn bước vào.
Trần Hà Duy cả mặt tối sầm nhìn đến là đáng sợ, khuôn mặt anh tuấn đầy chi chít những vết thương không nhẹ. Trên cánh tay đầy những vết bàm tím. Hắn ta hôm nay thực không vui chút nào.
Trần Hà Duy vì vụ việc hôm qua tâm tình tức giận đến không thể nhẫn xuống được. Đôi mắt ngập tràn trong lửa giận, hắn không thẻ ngờ được một người chưa từng bao giờ nghe thấy tên – Lee Woon Kyo lại có thế đánh hắn ra nông nỗi này. Mấy đòn hôm qua quả thật không nhẹ chút nào. Cả thân thể đến hôm nay vẫn còn cảm thấy đay nhức không thôi.
Vũ Linh Nhi nghe thấy tiếng động đó, vẫn không mấy để tâm, mấy giây sau đôi mắt mới mở ra chầm chậm quay đầu lại. Đôi mắt vô hồn phản chiếu thấy đôi mắt lạnh lùng dài hẹp kia không lấy một tia biết sắc.
Trần Hà Duy phát hiện thấy có một người đang ngồi trên lan can. Cô gái kia nhìn có chút quen mắt, như rằng hắn đã từng gặp ở đâu đó rồi. Hình ảnh hiện tại là hắn thấy có chút kỳ quái, đôi mắt màu nâu khói vô hồn lóe lên một tia sầu não, bi thương nổi bật trên nền da trắng bệch. Mái tóc dài một cái kỳ lạ tung bay trong gió tạo thành một bức tranh đẹp đến quỷ dị. Con người có đôi cánh thiên thần và ác quỷ. Sáng như một thiên thần; yếu ớt, tăm tối như một ác quỷ, con quỷ từng chút một hút lấy sự sống chỉ để lại phía sau một bầu trời đen kịt.
Hắn ta đột nhiên lại nghĩ, con người như vậy nhìn một làn chắc chắn không bao giờ có thể quên được. Nhưng hắn vỗn đã quên một điều rằng, đã từng gặp con người này, là hắn đã từng gặp con người đột lốp thiên thần mà nhu nhược ấy ngày hôm qua.
Vu Linh Nhi nhìn con người trước mặt, không biết rằng cô gái đó đang nghĩ cái gì. Đôi mắt khẽ chớp một cái. Cả thân người nhẹ nhàng bước xuống khỏi lan can, chầm chậm đi về phía cửa, nơi mà hắn ta vẫn đang đứng đến bất động.
Cô gái đó đi lướt qua Trần Hà Duy, một cơn gió lạnh đột nhiên ùa tới, làn da yếu ớt đột nhiên run rẩy.
Trần Hà Duy đột nhiên vươn tay ra, nắm chặt lấy cái cổ tay nhỏ bé kia, siết chặt đến nỗi làn da trắng hằn lên cả năm dấu ngón tay màu hồng. Vũ Linh Nhi khẽ nhíu mày, cảm giác đau đớn từ cổ tay bắt đầu truyền đến.
“ Vũ Linh Nhi!”
Đôi mắt dài hẹp lạnh lùng ánh lên tia kỳ lạ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt vô hồn phía trước.
Có đôi lúc là vô tình
Cũng có đôi lúc là cố ý
Bọn họ… là vô tình gặp nhau
Cũng có đôi khi…. là do số phận cố ý đưa đẩy…