“UGRAAAAHHHHHHHH! ”
Tôi nhăn mặt, nao núng trước tiếng gầm rú man rợ của con quái vật. Dù cho toàn bộ cơ thể bị bao phủ bởi máu và những vết thương, nhưng nó vẫn rất hung hăng: Ma Vương, Archfiend. Trước khi nhận được danh hiệu đó, nó cũng chỉ là một con người bình thường như bao người khác – và thậm chí lúc ấy nó còn là một con người vô cùng tốt bụng.
Một tiếng “ực”; phải mất một lúc tôi mới nhận ra âm thanh đó đến từ chính cổ họng mình. Tôi bọc cán kiếm bằng vải để ngăn máu chảy làm cho nó quá trơn, dù đã cố gắng hết sức, nhưng tôi không thể ngăn được việc cơ thể mình không ngừng run rẩy. Tôi không rõ liệu hai tay mình đang run lên vì kinh sợ hay là vì ghê tởm việc đối đầu với nó. Nếu là vế sau, không chừng tôi có thể tin rằng nó là một dấu hiệu cho tia hy vọng của toàn nhân loại.
"Koh ...!"
Tôi nghe thấy giọng nói đầy đau đớn gọi tên mình. Đó là Alexion, một hiệp sĩ và đồng đội của tôi trên cuộc hành trình dài của sự cứu rỗi. Cậu ấy và những đồng đội tôi đã bị thương rất nặng.
Đã được một lúc lâu rồi mà tôi chưa nghe thấy giọng của họ, nhưng tôi không có thời gian để kiểm tra xem họ đã hi sinh hay chỉ đơn giản là bất tỉnh. Tôi nhìn chằm chằm vào Archfiend một cách kiên quyết, nhanh chóng ra hiệu yêu cầu nó rút lui ngay.
Tôi biết rằng chỉ cần để lộ một chút sơ hở thôi thì tôi sẽ mất mạng ngay.
Đôi mắt nó nheo lại nhìn tôi, với ánh mắt đầy sát khí, nó phát ra một tiếng gầm khủng khiếp, đủ mạnh để khiến cả mặt đất rung chuyển.
“Ugh… chết tiệt, đấy là—”
Hai mắt tôi mở to khi Archfiend đưa hai tay của nó lại gần nhau, khai triển một quả cầu năng lượng ma thuật. Khi quả cầu lớn dần, đống đổ nát xung quanh tan rã thành các phân tử – thật sự mà nói nếu bị nó chạm nhẹ vào một chút thôi, thì chỉ trong nháy mắt, cả cơ thể tôi sẽ hóa thành tro bụi mất.
“ GRAAAHHHH! ”
Quả cầu được phóng thẳng về phía tôi không một chút do dự. Nếu tôi mà né thì quả cầu sẽ đâm trúng vào đồng đội tôi, những người đang nằm ngay sau lưng tôi. Không có thời gian để nghĩ tôi phải hành động ngay lập tức.
“Khai Mở Blast! ”
Tôi vung thanh thánh kiếm của mình, nhát kiếm hoàn hảo tạo thành một đường ngang bay trong không khí. Nhát chém của thánh kiếm lao về phía trước va chạm với quả cầu của của Archfiend và tạo thành một vụ nổ ma thuật dữ dội. Trong quá khứ tôi đã từng tiêu diệt vô số kẻ thù và quái vật với đòn tấn công này, nhưng lần này là lần duy nhất những gì nó thực hiện được chỉ là hủy bỏ phép của Archfiend. Nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục.
"Haaaaaah!"
Tôi lao qua màn khói được sinh ra từ vụ nổ, truyền ma thuật thuần túy xuyên qua huyết quản của mình, và ép nó vào khoảng trống trong nháy mắt giúp bản thân đạt tới tốc độ ánh sáng và thu hẹp khoảng cách với Ma Vương. Với thứ này, trận chiến đã được quyết định. Tất cả những gì tôi cần làm là hạ lưỡi kiếm của mình trong một nhát chém cuối cùng, và tất cả sẽ kết thúc.
Đó là những gì sẽ xảy ra — hoặc chỉ là do tôi nghĩ vậy.
“GRAAAAAH! ”
“Ư?! Aaaah!”
Bàn tay của Archfiend vụt ra vào giây cuối cùng. Những chiếc móng vuốt dài, sắc như lưỡi dao cạo (tôi chắc chắn khi từng con người nó không có những thứ đó). Cơn đau dữ dội, nhức nhối chảy khắp người tôi, tựa như có luồng điện trong cơ thể mình. Kinh khủng đến nỗi tôi chắc chắn sẽ ngất đi nếu không có sự bảo vệ thần thánh dành cho mình với tư cách là một Anh hùng.
Đau đớn, bỏng rát, tay tôi run rẩy, ý thức thì tê liệt — nhưng tôi không được phép dừng lại. Tôi là một Anh hùng, và nhiệm vụ của tôi là tiêu diệt kẻ thù của nhân loại và đưa hòa bình trở lại với thế giới này.
Ít nhất tôi có thể biết ơn vì chỉ vai trái của tôi đã bị gãy, cánh tay thuận của tôi vẫn còn cử động được. Chí ít, tôi vẫn có thể vung kiếm. Cánh tay trái thì xong rồi, nhưng tôi đã xoay xở sử dụng chút sức lực cuối cùng của mình để quất tay và giữ được tay của Archfiend trong tư thế kẹp tử thần.
“GRAAAH?! ”
Nó vung cánh tay một cách điên cuồng, cố gắng hất tôi ra, nhưng tôi đâu thể dễ dàng từ bỏ thế kẹp của mình. Tôi biết rằng cánh tay mình sẽ trở nên vô dụng ngay khi tôi nới lỏng tay của mình mình. Và tôi không thể lại gần với Archfiend để bắt nó một lần nào nữa.
"Tôi sẽ không bao giờ để cậu đi, Balrog!"
Tôi đã gọi con quái vật bằng cái tên mà tôi từng biết đến khi nó vẫn còn là một con người. Balrog tin rằng sức mạnh phép thuật có thể giúp ích và mang lại sự cứu rỗi cho mọi người trên khắp thế giới. Cậu ấy dốc hết sức mình vào việc phát triển các phép thuật mới với tất cả niềm vui và lòng nhiệt tình, khi thành công cậu ấy hạnh phúc như một đứa trẻ sở hữu cho mình một món đồ chơi mới tinh, cậu ấy làm việc hết mình vì lợi ích của gia đình và những người quý giá đối với cậu ấy. Cậu ấy từng là bạn thân nhất của tôi.
Nhưng cuối cùng, ước mơ của cậu ấy đã bị chà đạp. Bằng một cách tàn bạo và đáng ghê tởm, mọi thứ cậu quý trọng đều bị cướp đi, tất cả những người cậu ấy yêu thương đều bị giết bởi lòng tham của con người. Chìm đắm trong cơn thịnh nộ và đau khổ của mình, Balrog đã gục ngã, cơ thể của cậu bị vặn vẹo bởi chính ma thuật của mình và trở thành con quái vật kinh khủng như ngày nay. Tâm trí cậu tan vỡ, thế chỗ cho nó là khao khát được đàn áp và tiêu diệt loài người.
Khả năng cao là giọng nói của tôi không thể chạm đến được với cậu ấy - tại sao tiếng nói của TÔI lại là tiếng nói của một người đã không thể bảo vệ những điều mà cậu ấy yêu quý. Cho dù vậy tôi vẫn sẽ kiên trì.
"Cho dù có chuyện gì đi nữa, tớ vẫn sẽ kết thúc chuyện này ... tớ sẽ kết thúc cậu!"
“GRAAAAAGH ?!”
“Tớ sẽ không bao giờ buông tay nữa! Tớ không bao giờ nên bỏ rơi cậu một mình ... Cậu đã bảo tớ rằng mọi người đều thân thiện và tốt bụng, ngay cả trong một thế giới khủng khiếp và đầy đau khổ này. Nhưng tớ ... tớ đã không thể ở đó bên cạnh cậu khi cậu đau khổ. Tớ đã không thể ở đó khi cậu cần tớ! Tớ không muốn hối hận như này bất cứ một lần nào nữa! ”
Tôi đã khóc, và khi tầm nhìn của tôi dần mờ đi, tôi cảm thấy như ý thức mình như đang được treo lơ lửng bởi một sợi chỉ sờn vậy. Dù vậy, tôi vẫn sẽ bám víu lấy cuộc sống này, sức mạnh từ những cảm xúc từ bên trong như tiếp thêm cho tôi sức mạnh cần thiết để tiếp tục tiến bước.
“Tớ muốn cứu cậu, nhưng với sức mạnh này tớ không thể cứu cậu. Cho dù cậu có trở thành một con quái vật, thì thứ duy nhất tớ làm được là tiêu diệt. Nhưng điều đó không quan trọng nữa. Dù sao thì tớ cũng muốn cứu cậu ... Vì vậy tớ sẽ làm tất cả những gì bản thân có thể! ”
—Koh.
Tôi nghe thấy giọng của cậu ấy. Giọng nói đã từng của cậu ấy.
—Cảm ơn cậu.
“ GRAAAAAAHHHHH! ”
Nhưng cậu ấy không còn nói nữa. Tất cả những gì cậu ấy có thể làm là gào lên – một tiếng gào thét thảm thiết, tồi tệ của nỗi thống khổ, đau buồn. thịnh nộ, tuyệt vọng và hàng ngàn cảm xúc đan xen khác. Tiếng hét của cậu ấy thúc đẩy tôi về phía trước, và tôi để cho mình bị cuốn theo đà, lao về phía cậu ấy và vung thanh kiếm thánh trong sự ngơ ngác. Lưỡi kiếm của tôi trúng đích và tôi chém xuyên qua Archfiend – chém xuyên qua đầu của Balrog và toàn bộ cơ thể của cậu ấy bị chém làm đôi
—Giờ cuối cùng tớ cũng có thể ở bên Lyra một lần nữa.
Balrog chết như tất cả những con quái vật khác. Cơ thể cậu bắt đầu tan vỡ, hóa thành cát bụi.
—Xin lỗi vì đã làm gánh nặng cho cậu.
"Chết tiệt, đồ ngốc ..."
Tôi loạng choạng về phía trước, gục xuống trước núi cát bụi nơi đã từng là Balrog. Thật trớ trêu làm sao khi chính đống tro tàn của cậu ấy lại là đệm cho cú ngã của tôi, giúp tôi không bị thương khi tiếp đất một cách khó khăn.
"Tớ là một anh hùng."
Tôi khóc. Những giọt nước mắt không ngừng rơi, tôi không thể kiểm soát được.
"Và đây là nhiệm vụ của tớ."
Tôi không còn nghe thấy giọng của cậu ấy nữa. Tôi thậm chí còn không biết liệu cậu ấy có thực sự đang nói chuyện với tôi, hay đó đơn thuần chỉ là ảo tưởng của bản thân.
"Tại sao...? Tại sao cậu lại trở thành con khốn Archfiend đấy ?! ”
Những giọt nước mắt làm mờ tầm nhìn của tôi. Từ vô vàn vết thương, máu vẫn không ngừng chảy và tôi không còn giữ được sự tỉnh táo nữa. Tuy vậy, tôi vẫn hiểu sự thật vô cùng rõ ràng: Tôi vừa giết người bạn thân nhất của mình.
Dù là Archfiend, hay là quái vật, cậu ấy vẫn là người bạn thân nhất của tôi.
Và tôi đã giết cậu ấy ... bằng chính đôi tay này.