Có một chuyện kinh khủng đang diễn ra. Cô không thể ngừng có cảm giác như vậy.
Mariage thở dốc lao vào phòng của đức giám mục.
“Zeoral-sama! Đức Giám mục Zeoral-sama!”
“Ôi Mariage-sama thánh thiện của ta ơi. Có chuyện gì sao?”
Zeoral với bộ râu trắng toát, trên mặt nở nụ cười hiền từ.
Nhưng, Mariage không bình tĩnh nổi.
“Một tu sĩ của đại thánh đường bị mất tích có phải là thật không?”
“Xin người hãy bình tĩnh lại đã.”
“Tên của cậu ta. Nói cho ta tên của người đó mau, làm ơn.”
“Tên của người đó là... Raze Adead.”
Ngay tức khắc, tầm nhìn của cô rung lên choáng váng.
Cô biết cậu ta. Không, không chỉ là tên của các tu sĩ, cô biết tất cả những người làm việc ở đại thánh đường.
Nhưng, cái tên này mang một ý nghĩa đặc biệt đối với cô.
Một người đặc biệt không thể thay thế bằng bất cứ ai-
“Raze-sama...”
“Ta biết mình không thể giấu được thánh nữ. Xin người hãy lắng nghe thật kỹ.”
Đức giám mục lộ ra nét buồn rầu.
“Có vẻ tu sĩ Raze Adead đã bị lũ quỷ tấn công. Có những vết máu ở hiện trường, được cho là thuộc về cậu ấy cùng em gái của cậu.”
“K-Không thể nào... vậy có nghĩa là...”
“Linh hồn tiếp tục cầu nguyện cho hòa bình của cậu ấy nhất định sẽ bình yên về với thiên đàng.”
Cô cảm giác như thế giới xung quanh mình đang sụp đổ.
Mariage chỉ biết đứng chết sững như trời trồng.
***
Mariage đã quay về phòng riêng nhờ sự giúp đỡ của người phụ tá.
Sau khi cô rời đi, Đức giám mục Zeoral Kirik cất tiếng thở dài não nề.
Ông nhớ về cậu tu sĩ đã rời bỏ thế giới này.
Một thiên tài trẻ tuổi. Cậu ấy quả thực là một tu sĩ quý giá, nhưng cậu ấy đã mắc sai lầm.
“Người trẻ ngu ngốc, cậu lại đi chống đối “thất hùng” như vậy...”
***
“--Vậy là, phụ thân em và Raze... đã trở thành một?”
Silfa đại diện cho quỷ tộc hỏi tôi.
“Đúng thế, “phục sinh” quỷ vương tuy thất bại. Nhưng đổi lại, trái tim của ông có vẻ đã gắn liền với thân thể tôi.”
Tôi cố gắng thuật lại lần nữa về thứ nằm trên ngực mình.
Tuy nhiên, giọng nói của quỷ vương đã mất tăm. Mặc dù tôi vẫn cảm nhận được nhịp tim của mình.
Con người có tên Raze Adead và quỷ vương. Không ai trong số đó biến mất cả.
Nguồn ma lực dồi dào tràn ngập khắp cơ thể tôi. Chúng không phải của tôi, một con người và tu sĩ bình thường.
Đây là sức mạnh mà quỷ vương ban đầu sở hữu.
Quyền lực của quỷ vương.
Giọng nói đó đã nói vậy.
“Quả vậy... Raze có mùi giống cha của em.”
Silfa cúi người sát vào ngực tôi và bắt đầu khịt mũi.
Dù có sự tương tác đột ngột, tôi vẫn giữ bình tĩnh trong khi đám tiểu quỷ chăm chú quan sát.
“Em sẽ nhìn thử xem. Raze, nhìn vào đây.”
Tương tự lần trước, tôi nhìn vào đôi mắt của Silfa. Nhờ “ma nhãn” của cô ấy, những thông tin ùa vào tâm trí tôi.
<>
[Tu Sĩ]
[Quỷ Vương]
<>
[Quỷ Vương Uy Quyền]… Có khả năng phát triển ma thuật và kĩ năng phù hợp với Quỷ Vương.
<>
[Trị Liệu]… Ma thuật Phục hồi/ Thuộc tính: Ánh sáng/ Rank: IV.
[Lực Lượng]… Ma thuật Tăng cường/ Thuộc tính: Ánh sáng/ Phạm vi: IV.
[Điều Trị]… Ma thuật Thanh tẩy/ Thuộc tính: Ánh sáng/ Rank: IV.
[Tỉnh thức]… Ma thuật Nhận thức/ Thuộc tính: Ánh sáng/ Phạm vi: IV.
[Thế Đao]… Ma thuật Hồi sinh/ Thuộc tính: Ánh sáng/ Rank: IV.
[Chuyển Dịch]… Ma thuật Chuyển đổi/ Thuộc tính: Không/ Phạm vi: IV.
Toàn bộ kĩ năng tu sĩ của tôi vẫn thế.[note32341]
Điển khác duy nhất là “Quỷ Vương Uy Quyền” được thêm vào.
“Đúng như em nghĩ, anh đã được kế thừa “quỷ vương”.”
“Dường như là vậy. Nhưng ma thuật của tôi đâu có khác gì so với hồi còn là tu sĩ.”
“Có lẽ anh không trở thành quỷ vương, chỉ là kế thừa sức mạnh của ông ta thôi. Do đó, diện mạo của anh vẫn là con người, và anh vẫn có thể dùng ma thuật của tu sĩ. Hơn nữa... có thể anh chưa nhận thức được hết khả năng của mình.”
“... Ra vậy.”
Rõ ràng cả “ma thuật” và “năng lực” đều được biểu hiện bằng khả năng nhận thức và cách sử dụng chúng.
Silfa trông thoáng buồn, nhưng đồng thời có một chút vui mừng.
“Vậy, em tiếp tục gọi anh là Raze như mọi khi nhé.”
“Ừ, được thôi.”
“Nhân tiện... vết sẹo trên mặt, anh không định chữa lành nó sao?”
“Đây à?”
Tôi chạm lên má. Tôi chỉ để lại mỗi vết bỏng này trên mặt.
“Tôi sẽ cứ để vậy.”
Vết sẹo này chính là bài học.
Để khắc ghi những gì Liza đã phải chịu đựng, cũng như nỗi thù hận vĩnh hằng này.
“S-Silfa-sama!”
Đột nhiên, một cậu bé quỷ gọi Silfa. Ở nơi trú ẩn toàn là trẻ em này, cậu ấy là quỷ nhân lớn nhất sau Silfa.
“Thị trấn Urga... đã bị quân đội loài người tấn công...”
Silfa trắng bệch.
“Thị trấn?”
“Đó nơi trú ẩn khác của quỷ tộc giống nơi này. Hãy ở yên đây, Raze. Em sẽ cố gắng làm gì đó.”
“Cô định làm gì? Cô nghĩ công chúa quỷ tộc xuất hiện trước con người sẽ bình an vô sự sao?”
“Em biết chứ. Nhưng, em phải cứu mọi người.”
Silfa bĩnh tĩnh nói. Giọng cô không hề run rẩy chút nào.
Cô ấy thể hiện vị thế của một công chúa.
Nhưng, sự can đảm ấy đã không còn cần thiết nữa rồi. Vì đã có tôi ở đây.
“Tôi sẽ đi. Đưa tôi đến thị trấn đó.”
“Raze...”
“Nếu là con người, thì tôi quen thuộc với bọn chúng hơn.”
Tôi không nói phét. Tôi biết rõ hơn bất cứ ai sự xấu xa và không xứng đáng của chúng.
Vì thế, tôi chỉ có một con đường duy nhất phải đi.
Sự báo thù của tôi, bắt đầu.
***
Thị trấn quỷ kia nằm ở một khu vực cách xa so với nơi trú ẩn.
Bên trong sự im lặng giữa những rặng núi hiểm trở, có hàng chục quỷ nhân sinh sống ở đó. Silfa – con gái của quỷ vương quen thuộc với địa hình và môi trường của các vùng đất hơn cả tôi, không chỉ của quỷ tộc. Có lẽ là vì cổ là con gái của người thống trị thế giới.
Băng qua khu rừng rậm rạp, tôi cùng Silfa cẩn trọng tiếp cận ngôi làng.
Thứ đầu tiên chúng tôi nghe thấy là tiếng nói oang oang của con người.
“Di chuyển nhanh lên, lũ nô!”
“Không được nghỉ ngơi! Chúng mày phải thấy biết ơn vì được sống trên đất của loài người!”
Một toán lính có vũ trang ở bên trong ngôi làng.
Và ở xung quanh, có thể thấy các quỷ nhân đang trong tình trạng xấu tệ.
Tất cả họ đều bị xích, vừa đủ để có thể cử động chân tay. Họ đang phải vác trên vai những khúc gỗ cùng đá tảng.
“Thật khủng khiếp...”
Silfa thốt lên đầy đau đớn.
“Họ bắt các quỷ nhân làm nô lệ?”
“Thị trấn này chỉ toàn những người phụ nữ yếu đuối, các cụ già và bọn trẻ. Loài người cố gắng chiếm đoạt đất của loài quỷ và biến nó thành căn cứ mới. Nhưng, lực lượng lao động thì tập trung chủ yếu ở vương quốc và các thành phố lớn, nên họ sử dụng những quỷ nhân lân cận để làm việc...”
Silfa đau khổ nói.
Dù quỷ vương đã bị đánh bại, và họ đã có đạt được quyền lực tối thượng, nghĩ rằng họ làm ra những hành động vô nhân tính như vậy.
Đây chính là bản chất của loài người.
Và tôi đã cứu chữa chúng rất nhiều lần.
Nên tôi phải chịu trách nhiệm.
“Silfa, tôi đi đây.”
“Nhưng... ở đó có rất nhiều binh lính. Anh sẽ gặp nguy hiểm.”
“Đừng lo. Khi chúng thấy tôi, chúng sẽ lập tức nhận ra tôi là một tu sĩ.”
Chúng hẳn sẽ nghi ngờ, nhưng tôi không nghĩ chúng cẩn trọng đến thế đâu.
Tôi nhanh chóng đường hoàng tiếp cận đám lính.
“Này? Ngươi là ai?”
Một tên trong số đó nhận thấy và nhìn về phía tôi.
Hắn cao hơn tôi, mang một vẻ ngoài thô lỗ và ánh nhìn có chút trầm trọng.
“Tôi là tu sĩ tới từ Đại thánh đường.”
“Từ Đại thánh đường? Tao chẳng nghe từ ai là có một tu sĩ sẽ tới cả. Làm gì có ai bị thương. Tại sao tu sĩ lại tới đây chứ?”
“Không ai bị thương ư...?”
Tôi đã trông thấy những quỷ nhân bị ép làm nô lệ.
Họ đang mang những nguyên vật liệu xây dựng bằng những đôi chân cánh tay đầy máu. Mặc dù có màu da khác nhau, nhưng rõ ràng sức khỏe của họ đang vô cùng xấu.
“Hả? Đừng bảo với tao là mày đến để chữa cho đống rác này nhá?”
“Tôi nói đúng là vậy thì sao?”
“Gyahaha! Mày đang nói cái gì vậy? Loạn trí rồi à?”
Vì vài lý do, những tên lính khác cũng tụ lại.
Đám lính chẳng mấy chốc đã bao vây tôi.
“Nghe này! Chúng chỉ là những con quái vật vô giá trị! Bộ mày không biết cuộc “thanh lọc chủng tộc” của các anh hùng à? Loài người chúng tao đã nhân đạo ban cho chúng giá trị sử dụng. Chúng nên cảm thấy biết ơn mới phải.”
Quái vật à...?
Từ góc nhìn của những quỷ nhân bị áp bức bóc lột, rõ ràng chúng mới là những kẻ gần nhất với mô tả.
Một trong những nô lệ để ý đến vụ bát nháo - đó là một cô bé quỷ ngang với Liza, em nhìn về đây, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Một tên lính ngăn cô bé lại và quát lên như một con thú.
“Này mày! Tao bảo không được nghỉ cơ mà! Mày muốn chết à...?”
“Hii...!”
Tên lính tóm lấy cổ cô gái, nâng lên.
Cô bé rên lên đầy đau đớn, vung chân đá tứ tung. Tên lính giơ tay lên.
Ngay trước khi nắm đấm hạ xuống, tôi đã giữ lấy tay hắn lại.
“Cái g...? Mày đang làm gì vậy?”
Tên lính lườm tôi, một bầu không khí nguy hiểm lan ra trong nháy mắt.
“Mày chỉ là một tu sĩ nhỏ bé. Lo công chuyện của mình đi.”
Cánh tay này đang làm đau người khác.
Nó là thứ không nên được chữa lành. Không, nó là thứ cần bị hủy diệt ngay lập tức.
Vậy nên, đó là lý do tại sao tôi -
“Hãy xem đó là một vinh dự.”
“... Hả?”
“Ngươi sẽ là người đầu tiên được nếm trải sức mạnh này.”
Tôi tập trung vào lòng bàn tay, giống như khi niệm chú “Trị Liệu” và ngâm tụng.
Một chốc sau, cánh tay phải của tên lính nổ tung.
[???]: Mục tiêu trúng. Đại hiệu năng. Tay phải của mục tiêu đã bị thương.
“C-Cái gì?”
Tên lính chết trân chứng kiến cánh tay mình bị xé toạc đến tận khuỷu.
Máu của gã bắn lên cả má tôi.
“Ahhhhhhhhhhhhh!T-Tay tao...!”
Những tên khác vội vã chạy tới vì diễn biến đột ngột.
“Này...! Mày vừa làm cái đ*o gì vậy hả...?”
Đám lính phẫn nộ, lần lượt chĩa gươm giáo về phía tôi.
Khi ấy, tôi đã không niệm phép “Trị Liệu.”
Nó đã được biến đổi dựa theo sức mạnh của quỷ vương... không, “ma thuật” của tu sĩ bị đảo nghịch thì đúng hơn - một sức mạnh để phá hủy mục tiêu, trái ngược với hiện tượng chữa lành.
“Ha ha...”
Tôi quệt má, nhìn vào lòng bàn tay dính máu.
Chính xác như những gì quỷ vương đã nói. Bàn tay tôi đã không còn mang ý nghĩa chữa lành nữa rồi.
Tôi duỗi tay về phía một tên lính đang cầm giáo.
“Cải Biến Trị Liệu.”
Giây tiếp theo, thân thể hắn từ bên trong nổ tung.
[Cải Biến Trị Liệu]: Mục tiêu trúng. Đại hiệu năng. Mục tiêu tử vong.
Lần này là một cơn mưa máu.
Tắm trong những mảnh thịt cùng máu, tôi đã tin chắc vào sức mạnh của mình.
Nguyên gốc “Trị Liệu” của tôi được cường hóa bởi “Trị Liệu Toàn Phần.” Vậy ngược lại thì sao?
Chính là sức mạnh “đập tan” mục tiêu đến tận gốc. Thế nên hắn mới biến thành như thế này-
Tôi đưa tay tới một tên khác và thổi bay đầu hắn ta. Tay chân còn lại của hắn cũng lần lượt nổ theo.
Đó không chỉ là sức mạnh, độ chính xác cũng đáng ngạc nhiên không kém.
Trong quá khứ, chỉ dùng “Trị Liệu” một lần thôi đã đủ hút cạn thể lực cùng sức sống của tôi rồi. Nhưng hiện giờ không cần lo về điều đó.
Quỷ vương sở hữu lượng ma lực nhiều vô tận.
Nói cách khác, tôi đây sẽ không bị cạn kiệt ma lực.
Ngoài ra, còn một điều quan trọng nữa.
Nhân loại đã nghĩ ra nhiều kĩ thuật nhằm ngăn chặn các cuộc tấn công của quái vật hay “ma thuật” tấn công của con người.
Tuy nhiên, ngược lại, con người lại không tài nào tránh được “ma thuật” chữa trị cho họ.
Cơ thể con người chấp nhận sự chữa trị vô điều kiện.[note32342]
Toàn thể đám lính chiếm đóng ngôi làng cùng rú lên và đồng loạt tấn công tôi.
“”Cải Biến Trị Liệu” ”Cải Biến Trị Liệu” ”Cải Biến Trị Liệu” ”Cải Biến Trị Liệu” ”Cải Biến Trị Liệu” ”Cải Biến Trị Liệu” ”Cải Biến Trị Liệu” ”Cải Biến Trị Liệu”...!”
[Cải Biến Trị Liệu]: Mục tiêu trúng. Đại hiệu năng. Đầu của mục tiêu đã bị phá hủy. Mục tiêu tử vong.
[Cải Biến Trị Liệu]: Mục tiêu trúng. Đại hiệu năng. Thân trên của mục tiêu đã bị phá hủy. Mục tiêu tử vong.
[Cải Biến Trị Liệu]: Mục tiêu trúng. Đại hiệu năng. Chân phải của mục tiêu đã bị phá hủy.
[Cải Biến Trị Liệu]: Mục tiêu trúng. Đại hiệu năng. Toàn thân của mục tiêu đã bị phá hủy. Mục tiêu tử vong.
…
Từng tên người một nổ tung trước mắt tôi.
Dường như phạm vi “Cải Biến Trị Liệu” là trong tầm mắt của tôi.
Tôi có thể nhận ra giọng nói đã lóe lên trong đầu của mình khi trước. Đây là “kĩ năng” có tên “kinh nghiệm chiến đấu” chủ yếu được dùng bởi các mạo hiểm giả. Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng nó, nhưng nó rõ ràng là một công cụ hữu ích để nắm bắt tình huống.
Chẳng bao lâu sau khi chứng kiến núi xác chết chất chồng hình thành, đám người cuối cùng đã nhận thức được sự cách biệt sức mạnh.
Lạc lối giữa khung cảnh phi thực, chúng quay người bỏ chạy tán loạn, bỏ rơi đồng bạn. Nhìn lưng của chúng, tôi quyết đoán kích hoạt “Cải Biến Trị Liệu.”
Thật kì lạ.
Những quân nhân khỏe mạnh chẳng cách nào chạm nổi một ngón tay vào sợi tóc của tôi, một tu sĩ yếu đuối.
Linh hồn tôi dâng trào, cảm giác vô cùng mãn nguyện.
Chính là nó... Đây mới là mệnh lệnh tới từ thiên đàng. Nhiệm vụ thật sự mà chúa ban cho tôi.
Nhiệm vụ báo thù những thứ rác rưởi làm hại và đem đến đau khổ cho người khác.
Nữa đi, ta muốn thêm nữa.
Vẫn chưa đủ. Đơn giản là chưa đủ.
Sao ta có thể nghe được lời thú tội ngu ngốc của bọn mày chỉ với như thế này được...
“--Ze, Raze!”
Nghe thấy giọng nói tràn đầy lo lắng, tôi đã trở lại là chính mình.
Trước khi tôi nhận ra, Silfa đã ở bên cạnh, nắm lấy cánh tay tôi.
“Đủ rồi...”
Silfa ôm lấy tay tôi thật chặt.
Khi tôi nhìn quanh, thì chỉ còn vài tên lính là còn nguyên vẹn. Chúng mặt mày tái nhợt, ngồi bệt trên nền đất, sợ đái ra quần. Không những mất đi tinh thần chiến đấu, chúng đánh mất cả sự bình tĩnh.
Chúng sợ hãi cái gì vậy?
Ahh... Hiểu rồi.
Chúng sợ tôi.
“L-Xin tha cho chúng tôi, làm ơn... tôi van ngài... đừng giết chúng tôi...”
Trái tim tôi nhanh chóng lạnh ngắt.
“Thề rằng các ngươi không bao giờ đàn áp quỷ tộc nữa. Không, không chỉ bọn họ, mà là tất cả những loài khác.”
“Chúng-Chúng tôi thề...! Chúng tôi xin thề! Nên làm ơn...!”
“Tốt lắm.”
Miệng tôi giãn ra và ra lệnh đám lính rời đi. Chúng gật đầu lia lịa rồi lẩn đi như thỏ.
Tôi tiến đến gần cô bé quỷ và giúp em ấy.
Giao lại cô bé cho Silfa, tôi nhìn vào đống xác chết xung quanh.
“Raze, để những người đó đi có ổn không vậy?”
“Đi ư? Cô nói gì thế?”
“Ế...?”
“Tôi chỉ không muốn làm ô uế thì trấn này bằng máu bẩn và thịt vụn vương vãi nữa mà thôi.”
Không ai có thể chạy thoát.
Tôi quay lại, vươn tay về những bóng lưng đang nhỏ dần phía xa xa.
“Ai sẽ tin những gì chúng nói chứ?”
Chúng chắc chắn sẽ làm đau người khác một lần nữa. Dù chúng có không làm, những tội lỗi của chúng cũng không được gột rửa.
Những tội lỗi ấy sẽ không bao giờ được tha thứ.
“”Cải Biến Trị Liệu” - Cái chết chính là sự đền tội của các ngươi.”
Nhờ ma thuật hủy diệt đã giam giữ đám lính, những đóa hoa đỏ cuối cùng đã nở rộ.