Giữa đêm, tôi tỉnh dậy.
Tối hôm đó, tôi đi về nhà, dùng bữa tối cùng Liza và cô bé quỷ tộc. Sau đó chúng tôi đi ngủ.
Ban ngày, tôi đã quá mệt mỏi vì đủ thứ trong cung điện hoàng gia, nên tôi tưởng mình có thể ngủ một giấc thật say. Nhưng vì một lý do nào đấy, mắt tôi lại mở thao láo.
“Liza...?”
Tôi ngồi dậy và nhìn Liza đang nằm ngủ kế bên.
Em ngủ đầy thư thái. Không có gì khác với thường ngày cả.
Nhưng tôi lại thấy bồn chồn không yên. Tôi có một linh cảm xấu.
Tôi nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra.
Tôi thắp sáng chiếc đèn lồng, khẽ lay người Liza.
“Liza, dậy đi.”
“... Hm... Onii-chan...? Có chuyện gì zợ...? Trời còn chưa sáng mà...?”
“Anh xin lỗi. Nhưng... có gì đó kì lạ.”
Tôi như một đứa trẻ gặp phải ác mộng vậy, chỉ có thể đưa ra một lời giải thích mơ hồ.
Đêm vẫn yên tĩnh như mọi khi.
Tiếng lá cây xào xạc từ khu rừng. Tiếng côn trùng rả rích. Đó là tất cả những gì tôi nghe thấy.
Ánh trăng soi ngoài cửa sổ.
Tôi ngước nhìn về phía đó. Mà không hề biết rằng nó sẽ ảnh hưởng tới sinh-tử.
Cửa sổ đột ngột vỡ tan.
“Liza!”
Tôi ôm lấy người Liza ngay trước đó và quăng mình xuống sàn.
Vô số những lưỡi kiếm đen lao qua cửa sổ và đâm xuống giường.
Mắt tôi mở to. Mọi thứ bất thình lình đến nỗi không thể thốt lên lời. Liza cũng tương tự.
Tuy nhiên, thật nguy hiểm khi ở lại đây. Nhận thức được điều đó, tôi nắm chặt tay Liza và kéo em ra khỏi phòng.
“C-Chuyện gì xảy ra vậy, Onii-chan...?”
“Liza! Đừng ngẩng đầu!”
Những lưỡi dao cứ lần lượt đâm lên trần nhà và sàn. Chúng trông như bị ném ra từ đâu đó. Tôi vừa ôm lấy Liza vừa chạy thục mạng, đã tới cửa hậu của ngôi nhà.
Cái gì thế?
Cái quái gì đang xảy ra vậy?
Những lưỡi dao đó. Chúng đang cố giết chúng tôi ư? Tại sao?
Chẳng biết một tí gì, tôi lao đến nhà kho và mở cửa.
Đây là nơi cô bé quỷ đã ngủ bởi vì nhỏ nói là cảm thấy bình yên hơn.
Nhưng, không thấy cô bé đâu cả.
Con bé đâu rồi? Tôi tự hỏi có khi cô bé đã bỏ trốn một mình. Hoặc có lẽ một ai đó từ thị trấn đã tìm thấy nó-
“Quả không hổ danh là tu sĩ thiên tài. Không tệ.”
Tôi chậm rãi quay lại nhìn giọng nói vừa phát ra từ cửa vào nhà kho.
Tôi không khỏi kinh ngạc, bởi người đang đứng đó là-
“Iona-sama...?”
Chiếc mũ tam giác, áo choàng đỏ rực. Mái tóc đỏ mềm mại lượn sóng tô điểm thêm cho vòng xẻ ngực duyên dáng.
Iona-sama đứng đó, trong đêm tối.
Không phải là ảo ảnh. Tôi chắc chắn ngài ấy là thật. Trong thoáng chốc, tôi thấy nhẹ cả người. Tôi không biết tại sao một ma pháp sư huyền thoại lại ở đây. Tôi đã tưởng, cô ta tới để giúp.
Và tôi đã lầm.
“Cậu đang tìm gì à... Có khi nào?”
Nói rồi, Iona-sama giơ ra một thứ gì đó trong lòng bàn tay. Những vật hình cầu, màu trắng, máu nhỏ giọt. Đó là nhãn cầu.
Của sinh vật nào? Không, của ai-
Tôi cuối cùng đã nhận ra nhãn cầu ấy có màu sắc khác với con người.
“Đừng nói với tôi là...”
Rất nhiều tiếng bước chân. Khi tôi nhìn quanh, thì đám người trong trang phục đen thui đã bao vây tôi cùng Liza rồi.
Trên tay bọn họ, là những thanh dao găm màu đen.
“Iona-sama... Chuyện gì...?”
“Đừng bất ngờ thế chứ. Với tư cách là một trong “thất hùng,” ta chỉ thanh tẩy một con ác quỷ.”
“...!!”
"Mà, chẳng quan trọng. Thay vào đó, ta tới để gặp cậu, tu sĩ. Ừm... Tên của cậu là gì nhỉ?”
Vì lý do nào đó, tôi lần đầu tiên nhận ra.
Không phải một hay hai lần Iona-sama hỏi tên của tôi.
Dường như ngài ấy còn không xem tôi là một con người.
“Cậu đã giúp ta rất nhiều. Ta biết ơn lắm. Thế nên ta đã chịu khó lắng nghe cậu ngày hôm nay. Nhưng mà... cậu xui xẻo quá.”
“Ý-Ý của ngài là...?”
“Cậu đã thấy, phải không?”
Tim tôi đập cái thịch.
“Chỉ khi chúng ta đánh bại quỷ vương và kiến tạo một thế giới lý tưởng... Sẽ là vấn đề nếu một kẻ như cậu làm những điều thừa thãi.”
“Thế giới...”
Ký ức khi ấy hiện về trong tôi. Những lời mà Dean-sama đã nói.
-Một nửa thế giới à?... Đừng làm ta cười chứ.
-Bảy người chúng tao sẽ là những người thống trị thế giới.
“Sau đó, chúng tao sẽ đưa thế giới này trở về trạng thái ban đầu.”
Những câu từ đó chẳng phải là ảo giác.
Có phải tôi đã khám phá ra mục đích thật sự của các anh hùng...?
Sự thật còn là ẩn số. Lúc này, tôi chỉ biết một điều thực tế thôi.
Đó là Iona-sama đứng trước mặt chúng tôi không phải là đồng minh.
Cô ta đã cố giết tôi và Liza như kẻ sát nhân trong bóng tối.
Dẫu cho tôi nhận thức được, tôi vẫn không thể nào tin. Tôi không muốn tin vào chuyện đó.
“V-Vậy, lần cuối trò chuyện đó, tất cả là nói dối thôi sao...?”
“Không phải. Sau đó, thất hùng chúng ta đã tập hợp lại và đàm luận. Kết quả, ta đã tự mình đề cử. Để loại bỏ cậu.”
Tôi chết cứng.
Răng va đập cầm cập. Thân hình tôi không ngừng run rẩy.
“Iona-sama...?”
Dường như Liza vẫn chưa hiểu được tình cảnh, em nhìn vào Iona bằng một ánh mắt ngây thơ không nhuốm bụi.
Đây là lần đầu tiên em gặp cô ta.
Ai có thể tưởng tượng nổi gặp người mà em ngưỡng mộ trong tình huống như thế này?
“Cô bé dễ thương ở đó ơi. Em có thích “ma thuật” không?”
“D-Dạ, em có...”
“Chị rất vui! Vì thế, chị sẽ cho em xem một thứ rất xinh đẹp. Nó là “ma thuật” nguyên gốc do chị tự sáng tạo.”
Iona đưa tay hướng về phía chúng tôi.
Ngay tức khắc, cơ thể Liza lơ lửng trong không khí.
“Liza...!”
Tôi vội vàng đưa tay ra, nhưng chỉ có thể siết chặt đầu ngón tay, không thể với lấy.
Liza hét lên và khóc toáng do sự đột ngột.
Iona hiện lên vẻ hạnh phúc.
“Cô định làm gì!”
“Đừng sợ... Ta sẽ cho cậu thấy. Thật gần vào... ở chỗ ngồi đặc biệt.”
“Dừng lại đi! Làm ơn! Iona-sama!”
Một luồng sáng tập trung vào lòng bàn tay của Iona, rồi bắn về phía Liza.
Ngọn lửa bảy sắc cầu vồng nhấn chìm cơ thể Liza.
“¡¡¡GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!”
Tiếng la hét tựa loài thú xé toạc màn đêm.
Tôi không thể tưởng nổi là nó phát ra từ cổ họng Liza.
Ngọn lửa sáng chói như một đóa hoa nở rộ giữa trời đêm.
“Thật đẹp, phải không? À, đừng lo, sẽ mất một lúc trước khi em chết. Bởi vì đó là đặc điểm “ma thuật” của ta.”
“Liza... L-Liza...”
Tôi sững sờ nhìn Liza, cố gắng đưa tay, nhưng vẫn không thể nào chạm tới em.
“Cậu thấy không, “ma thuật” của ta không phải rèn luyện nhằm tiêu diệt quỷ vương. Hứng thú duy nhất của ta là có thể đem lại bao nhiêu nỗi đau cho kẻ khác. Nếu ta không dùng nó vào một thứ gì đó thú vị, chẳng phải sẽ thật phí phạm tài năng sao, cậu có nghĩ vậy không?”
Tiếng thét vô cùng tận cuối cùng tắt ngúm thông qua một tiếng nổ lớn.
Cùng với vụ nổ, thân hình Liza bị xé tung khắp hướng, hóa thành tro tàn trắng xóa.
Cậu không giữ nổi thứ gì của Liza cả. Không thứ gì.
“Tạm biệt, tu sĩ. Cậu rồi cũng sẽ hóa thành tro thôi.”
Ngay sau đó, ngọn lửa dấy lên từ “ma thuật” của Iona bao phủ toàn bộ tầm nhìn tôi.
“Ahhhhhhhhhh...!”
Tất cả những suy nghĩ của tôi chìm trong biển lửa đột ngột.
Tôi gào thét, lăn lộn, ngã xuống thảm cỏ gần đó.
“B-Ban Phước Phục Hồi-!”
Tôi kích hoạt ma thuật phục hồi “Trị Liệu.”
Ánh sáng phục hồi trùm lên toàn bộ cơ thể, vừa đủ làm suy yếu đi cơn đau. Tôi cọ xát với nền đất, cố gắng bằng một cách nào đó dập đi ngọn lửa.
Chịu đựng cơn đau cùng nhiệt lượng dữ dội, tôi chạy vào cõi đêm tử thần.
Tôi nghe thấy tiếng gào của Iona, và tiếp tục chạy thục mạng vào rừng.
***
--Những kí ức về thời gian đó là một mảng mơ hồ.
Khi nhận ra, thì cậu đã lang thang trong khu rừng rậm rạp.
Mình đang ở đâu?
Đã trôi qua bao lâu rồi?
Nhận thức của tôi cứ từ từ phai nhạt.
Tuy nhiên, nếu tôi gục ở đây, Iona và những kẻ khác sẽ tìm thấy tôi và nhất định sẽ giết tôi. Cảm nhận được sự nguy hiểm, tôi buộc đôi chân mình bước đi.
Trời bắt đầu sáng hơn, tôi chợt nhận thấy sự hiện diện của vài người.
Họ ắt hẳn là con người - ai đó, ai đó cứu tôi với, cứu tôi và em gái của tôi-
Tôi duỗi cánh tay bỏng rát tìm kiếm sự giúp đỡ.
Tuy nhiên, vào lúc đó, tôi cảm giác có gì đó sai sai.
“-Này, đừng thiếu kiên nhẫn vậy chứ...”
“Hehe! Thôi nào, đừng như thế! Nó không tệ vậy đâu!”
Tôi nghe thấy vài tiếng cười.
Đó là hai người đàn ông. Cùng dáng vẻ của một người nào đó khác. Nhưng, thật kì lạ.
Khuôn mặt của những gã đàn ông đó quen lắm. Họ thuộc đội cảnh binh đã tới nhà tôi để lục tìm cô bé quỷ đó.
Họ làm gì ở đây lúc sáng sớm thế này?
“Không, thả tôi ra...!”
“Không được cử động!”
Khôngggg!”
Tôi trông thấy một cô gái đứng giữa hai gã đàn ông.
Làn da nhợt nhạt, đôi mắt đỏ. Cặp sừng xoắn màu đen nhô ra khỏi đầu. Trong thoáng chốc, cô bé khi trước xoẹt qua tâm trí tôi, nhưng không phải. Kia là một cô gái khoảng 13, 14 tuổi.
Cô ấy cũng là quỷ.
Một trong hai gã giữ lấy tay cô gái, gã còn lại thì đang ôm tấm thân mảnh mai ấy.
Tôi chẳng buồn hiểu ý nghĩa của cái hành động đó.
Nhưng, đối mặt với hơi thở đầy phấn khích của gã đàn ông và tiếng khóc thút thít của cô gái, tôi buộc lòng phải hiểu.
Đột nhiên, một sự vô lý cùng cực trào dâng trong tôi.
Cái quái gì đây...?
Thứ tôi và Liza hằng mong muốn.
Một thế giới hòa bình nơi mọi người có thể sống yên vui.
Đây có phải thế giới chúng tôi ao ước đến vậy không?
Không.
Không phải.
Thế giới này, nhất định là sai lầm.
Lấy lại sự bình tĩnh và một chút năng lượng, tôi cuối cùng đã có thể chấp nhận thực tại.
Liza... đã chết rồi.
Em đã bị giết. Bởi người phụ nữ đó, Iona Vandine.
Không, là bởi “thất hùng.”
Cơ thể tôi gần như bị thiêu cháy từ giữa mặt tới đầu ngón chân.
Ngay cả có sử dụng “hồi phục toàn phần,” tôi cũng không thể khôi phục lại được. Tôi biết vì tôi đã cứu chữa cho rất nhiều người dưới cương vị một tu sĩ. Nó là một vết thương chí tử. Cho dù chúng không tìm thấy tôi, tôi cũng chẳng sống được bao lâu. Sẽ không một ai giúp tôi cả.
Dù sao, sống nữa cũng chẳng ích gì... Liza đã đi rồi.
Thế nên, ít nhất, cho cô gái đó-
Bên trong tôi, sợi chỉ đã đứt.
Không nghi ngờ thắc mắc, tôi nhặt một hòn đá to bằng nắm tay nằm dưới chân.
Tôi là một tu sĩ, thuộc giáo hội. Nhưng... tại giờ phút này... tôi sẽ buông bỏ...
Hai gã đàn ông mải mê với hành động của mình, tới mức chẳng nhận ra tôi đang tiếp cận.
Khi tôi dừng lại ngay phía sau, chúng cuối cùng mới biết.
“Hử? Mày là thằng nào thế--?”
Tôi cầm hòn đá bằng cả hai tay, nện vào đầu hắn.
“Gah!”
Cơ thể gã mất đi sức mạnh và đổ sụp xuống đất.
Tên còn lại bị choáng. Tôi hét lên rồi nhào tới hắn ta.
“Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!”
Tôi sử dụng hòn đá nhuốm máu ấy, đập vào mặt hắn.
Tôi đập, đập hết lần này tới lần khác, đập lia lịa, đập từng cái một tới tận khi đôi tay tê dại. Thân hình gã đàn ông giật một cái rồi ngừng hẳn.
Tôi đã chạm giới hạn.
Cơn buồn ngủ và cái lạnh đột nhiên tấn công ý thức tôi.
Thứ cuối cùng tôi nhìn thấy, là đôi mắt màu đỏ thẫm đang nhìn tôi đầy lo lắng.
***
Tôi có cảm giác, mình đã trải qua một giấc mơ dài, rất dài.
Tựa như đang chìm trong một vũng lầy, tôi chậm rãi ngồi dậy.
Ngay khi tôi mới lấy lại chút nhận thức, một cơn đau nhói ập tới như sấm sét.
“Ahh...!”
Tôi nhìn lại cơ thể mình. Những vết bỏng giống như một thứ ung nhọt chỉ tổ khiến bạn quay mặt đi chỗ khác. Những vết thương do ma thuật của Iona gây ra.
Tuy nhiên, máu đã ngừng chảy rồi. Thật lạ. Đó là vết thương nguy hiểm tới tính mạng, tại sao tôi vẫn còn sống?
Bên cạnh đó... Tôi đang ở đâu?
Tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là bề mặt dốc đứng của những hòn đá xám. Đâu đó trong thung lũng chăng?
Bầu trời, ở trên đầu, một chút tia sáng lọt qua.
Tôi cảm giác phong cảnh này mình từng thấy ở đâu đó rồi.
Nó giống như kí ức của Iona mà tôi thấy lúc đó. Nó giống với địa điểm nơi diễn ra cuộc chiến cuối cùng với quỷ vương.
“Anh dậy rồi à?”
Tôi nghe thấy giọng nói của một cô gái trẻ.
“Liza!”
Theo phản xạ, tôi hét lên quay mặt về hướng đó.
Tuy nhiên, đó không phải là Liza, mà là một cô gái che mình lại bằng chiếc áo choàng.
“Cô là ai...?”
“... Silfa.”
Cô ấy nói khẽ. Nó giản đơn tới mức tôi không thể ngay lập tức nhận ra cô đang nói cho tôi tên của mình.
“Tên của em là Silfa. Anh đã cứu em. Tên anh là gì?”
“Tôi... tên Raze Adead...”
“Hiểu rồi. Vậy em sẽ gọi anh là Raze.”
Cô gái cởi bỏ cái áo choàng đang khoác.
Tôi hít một hơi vô nghĩa, nó đã bắt tôi chú ý.
Mái tóc trắng dài ngang vai, đôi mắt đỏ thẫm. Diện mạo của cô ấy, mặc một bộ đồ đen hở lưng đầy táo bạo, thật đáng kinh ngạc. Cậu không thể nhìn ra cảm xúc của cô qua ánh nhìn cùng cái môi mím chặt. Nhưng, điều đó chỉ khiến vẻ đẹp tuyệt mĩ của cô càng thêm nổi bật.
Ngoài ra, có một thứ khác làm tôi ngạc nhiên hơn cả. Trên đầu của cô gái, với rải ruy băng màu xanh trang trí, có cặp sừng nhô ra hai bên.“Q-Quỷ tộc...”
“Vâng.”
Cô ấy - Silfa thừa nhận.
Rồi tôi lặp lại những từ cô ấy nói.
Tôi đã cứu cô ấy ư?
Kí ức về sự kiện đó từ từ ùa về.
Ngay tức khắc, tôi cảm thấy buồn nôn kinh khủng và ngã vật ra. Nhịp tim đập liên hồi còn hơi thở thì bất ổn. Silfa kinh ngạc, chạy về phía tôi.
Tôi... đã giết người?
Đôi tay tôi còn nhớ rõ cảm giác thịt nát tươm dưới hòn đá, và hơi ấm của máu bắn vào người.
Nó không phải gì đó do sự bốc đồng, mà là một hành động bởi một ý chí rõ ràng.
Tôi là tu sĩ...
“-Silfa-sama!”
Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói vô tư lự.
Một bé gái khoảng năm, sáu tuổi chạy tới chỗ Silfa. Giống như Silfa, hai bên thái dương cô bé cũng có hai chiếc sừng.
Và rồi, nhiều đứa trẻ tụ tập quanh Silfa.
“Đám con trai đang đánh nhau ở kia ạ!”
“Bảo với chúng nó nếu đánh nhau thì sẽ không được ăn cơm.”
“Silfa-sama, em đói.”
“Chờ đến bữa ăn nhẹ nhé.”
“Đây là ai vậy ạ? Sừng của người này bị gãy rồi ạ?”
“Loài người không có sừng, chị nhớ đã bảo em rồi mà.”
“... Silfa-sama, em muốn đi tiểu.”
“Em có thể làm ở hòn đá ngoài kia.”
Tôi sững sờ.
Tuy nhiên, dường như Silfa đã quen với chuyện này, cô ấy đối xử với lũ trẻ không mảy may có sự phân biệt. Cô ấy giống như một người mẹ trẻ.
Tôi đột nhiên nhớ lại gì đó.
Nó giống khung cảnh tại nhà thờ thị trấn nơi tôi lớn lên. Vì nó cũng từng là nơi cưu mang trẻ mồ côi nên tôi thường xuyên phải chăm sóc những đứa nhóc không cha mẹ.
“Anh thấy tốt hơn chưa?”
“...”
“Anh đã cười một chút rồi.”
Tôi tự hỏi lời nói của Silfa đã cứu rỗi tôi biết bao nhiêu.
“Cảm ơn anh.”
Nhưng, cô ấy lại là người nói lời cám ơn.
“Về chuyện gì...?”
“Anh đã cứu em, Raze. Em đang đi tìm một cô bé tách khỏi nhóm để loài người không tìm thấy. Cô bé ấy vẫn chưa biết đường về nhà thế nào.”
“Có khi nào...”
“Anh biết điều gì đó ư?”
“Ừ, nhưng...”
Tôi kẻ cho Silfa về cô bé quỷ tộc mà tôi và Liza đã che giấu.
Và cũng có khả năng em ấy đã bị giết bởi Iona.
Silfa hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng không hề phô ra sự u buồn và lặng lẽ chấp nhận sự thật.
“Em hiểu... Em đang đi tìm cô bé ấy. Nhưng, em gặp một vài người... em cố gắng nói chuyện với họ vì em muốn biết thêm thông tin... nhưng họ lại tấn công em.”
Silfa thoáng thay đổi nét mặt, tôi có thể hiểu được cảm xúc của cô qua chất giọng run rẩy.
“Em đã rất sợ...”
Những đứa trẻ tò mò nhìn vai Silfa đang rung lên.
Tôi cảm thấy quá đỗi bất công.
Silfa chỉ đơn giản đi tìm cô bé bị lạc. Nhưng, lũ đàn ông đó lại tấn công cô. Chỉ để thỏa mãn dục vọng.
Ai mới là con quỷ thật sự làm khuấy động sự bình yên?
“À... Tôi chỉ vừa nhớ ra, cô đã chăm sóc cho tôi nhỉ?”
“Đây là lần đầu tiên em chữa bệnh cho con người. Quỷ tộc không giỏi các kĩ thuật chữa trị như con người, nên em không rõ mình làm có đúng không...”
“Không đâu, còn hơn cả đủ ấy chứ. Cám ơn.”
Có vẻ tôi đã được cứu nhờ vào kết quả của việc cứu cô ấy.
Tôi đã bị con người đánh trọng thương, và được một nữ quỷ cứu giúp, đúng là mỉa mai mà... không, có lẽ đó là phép màu.
Nhưng đã không còn nữa...
Liza.
Tôi nhớ hình bóng bốc cháy của Liza. Cả tiếng thét đau thấu tim gan khi đó nữa.
Nó hẳn phải vô cùng đau đớn. Nhất định là rất nóng. Em đã phải chịu đựng quá nhiều...
Từng giọt nước mắt rơi...
“Tôi xin lỗi...”
“Raze?”
Anh đã không thể cứu được em... Anh thật vô dụng...
Anh xin lỗi... Anh xin lỗi, Liza...
Tôi ngã quỵ, gào lên ầm ĩ.
Tôi tiếp tục khóc như thể lấy đi hết toàn bộ lượng nước trong cơ thể. Và lần đầu tiên, tôi biết rằng nước mắt rồi cuối cùng sẽ biến mất một lúc nào đó.
Tôi khóc. Và Silfa vẫn luôn ở bên cạnh tôi.