“Kh-Không thể nào...! Dối trá..."
Đôi vai Iona run lẩy bẩy khi nhìn phép “Lưu Tinh” của mình tan vỡ.
Khi cô ta nhận ra sự hiện diện của tôi, như thể nhớ ra gì đó, ả cố gắng tung các đòn tấn công ma thuật với một vẻ kinh hoàng.
Nhưng, không có gì xảy ra cả.
“Cái gì...!”
“Cô có vẻ bất ngờ?”
“Ngươi... ngươi đã làm gì với ta?”
“Ta chỉ phong ấn đống ma thuật phiền phức của cô thôi.”
“Là sao...?”
“Thử nhìn vào năng lực của cô đi. Cô là ma pháp sư huyền thoại mà, ít nhất cũng làm được điều đó chứ.”
Nghe tôi bảo, Iona liền xác nhận với vẻ nghi ngờ.
Biểu cảm cô ta lập tức biến đổi.
“C-Cái quái gì đây...?”
Nó cũng đang hiện rõ mồn một trong đầu tôi.
<>
[Pháp Sư]
<>
[Kinh Nghiệm Chiến Đấu] … Vô hiệu.
[Vô Niệm] … Vô hiệu.
[Đa Kích Hoạt] … Vô hiệu.
[Khuếch Đại Ma Pháp - Thâm Tàng] … Vô hiệu.
[Trí Tuệ Trời Sinh] … Vô hiệu.
[Giải Trừ Ma Lực] … Vô hiệu.
[Ẩn Tàng Ma Pháp] … Vô hiệu.
[Người Sáng Tạo Thiên Lý] … Vô hiệu.
<>
[Ngọn Lửa Yota] … Vô hiệu.
[Bão Tuyết Yota] … Vô hiệu.
[Lốc Xoáy Yota] … Vô hiệu.
[Tia Chớp Yota] … Vô hiệu.
[Đại Địa Yota] … Vô hiệu.
[Không Trung] … Vô hiệu.
[Thành Lũy Vực Sâu] … Vô hiệu.
[Thế Giới Giả Lập] … Vô hiệu.
[Lưu Tinh] … Vô hiệu.
[Chi Tiết Không Rõ] … Vô hiệu.
…
Toàn bộ những “kĩ năng” và “ma thuật” của Iona đã bị phong cấm.
“Ch-Chuyện này... không thể !”
“Nếu không tin, cứ thử.”
“Kuh...! Ngọn Lửa Yota!”
Iona vung tay lên đầy sát khí. Nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Không có đốm sáng nào phát ra từ bàn tay.
“Kh-Khôôôôông...!? Dối trá! T-Tài năng trác tuyệt của ta...!”
Không chút để tâm đến cô ta, tôi thi triển “Cải Biến Trị Liệu” lên Iona.
Thịt vai cô ta nổ tung, máu tươi văng tung tóe.
“Gah...! K-Kĩ năng phòng ngự tuyệt đối của ta không hoạt động...!”
“Ta đã bảo rồi. Năng lực của cô đã bị khóa. Cô không còn là một ma pháp sư nữa. Chỉ là một con người vô lực thôi.”
Tôi thong thả chuyển đổi mục tiêu, niệm “Cải Biến Trị Liệu” liên tục.
Cơ thể Iona nảy bần bật như bị roi đánh, mỗi lần là có máu văng, cái mũ chóp nhọn cùng áo choàng bị cắt thành nhiều mảnh.
Cô thật yếu ớt, yếu ớt, yếu ớt... yếu ớt, yếu ớt, yếu ớt, yếu ớt, yếu ớt, yếu ớt, yếu ớt, yếu ớt, yếu ớt, yếu ớt, yếu ớt, yếu ớt, yếu ớt, yếu ớt, yếu ớt, yếu ớt, yếu ớt, yếu ớt...
“Không cần phải so sánh sức mạnh của chúng ta nữa.”
Khi tôi nhận ra, người Iona đã đầy máu và co giật.
Cách biệt giữa chúng tôi là tuyệt đối rõ ràng.
Tôi yên lặng nhìn ả đang bò lê lết, tuyệt vọng tìm đường thoát.
“D-Dừng lại! Ta bỏ cuộc...! Là ta thua!”
Iona cầu xin, khuôn mắt đẫm máu và nước mắt.
Cô ta đã mất đi vẻ thanh lịch và kiêu ngạo trước đó. Hiện giờ, cô ta chỉ là một ả đàn bà nhơ bẩn bám víu lấy sự sống.
“Tại sao cô bỏ cuộc? Cô nghĩ mình đang nói chuyện với ai vậy?”
“T-Thế nào... Hãy làm một cuộc trao đổi đi. T-Tôi biết rất nhiều về “Thất Hùng.” Tôi có thể cung cấp cho cậu một vài thông tin hữu ích. Bên cạnh đó, tôi có thể nhập hội cùng cậu...”
Khi tôi đưa tay lên, Iona rên rỉ từ sâu trong cổ họng.
“Kh-Khoan... Đừng giết tôi!”
“Ai nói ta sẽ giết cô?”
“... Hả...?”
“Ta nghĩ mình từng nói rồi. Ta sẽ tước đi tất cả.”
Iona làm vẻ ngạc nhiên, không biết tôi đang nói đến cái gì.
“Ta sẽ giết chết ý chí của cô. Ta sẽ giết đi tự do của cô. Ta sẽ giết hy vọng của cô. Ta sẽ giết cô, cả hiện tại, quá khứ lẫn tương lai. Ta sẽ lấy đi ham muốn của cô. Niềm vui của cô. Vận may của cô. Yên bình của cô. Giấc mơ của cô. Nhận thức của cô. Của cải của cô. Khát vọng của cô. Ta sẽ giết chết sự tồn tại của cô. Ta sẽ tước đoạt hết thảy, chỉ trừ mạng sống của cô.”
Iona run rẩy tránh xa.
Thứ đang hiện rõ trên mặt cô ta là sự hãi sợ tột cùng về điều gì đó chưa biết.
“Cô nhớ những gì ta đã giải thích trước đó chứ?”
“C-Cái gì...?”
“Lễ Cầu Hồn - để cứu rồi linh hồn một cách toàn vẹn, cần phải từng trải qua việc chữa trị cho mục tiêu.”
“Và như vậy thì sao...?”
“Đó là sức mạnh giúp linh hồn được yên nghỉ. Cô tưởng tượng xem, sẽ thế nào nếu nó bị đảo ngược đây?”
Ngạc nhiên và bối rối chậm rãi lan trên mặt Iona.
“Không... không không không không không! Làm ơn, đừng!”
Tôi tóm lấy mặt Iona, bắt ả dừng lại.
“Gyaaa...!!!”
Đây là kĩ năng duy nhất của tôi không thể sử dụng nếu không làm trực tiếp.
Và điều kiện quan trọng nhất đã được đáp ứng. Vào đúng cái lúc Iona còn tự hào về thời điểm đó.
Điều kiện mà ta phải chữa trị cho mục tiêu ấy.
“Ta sẽ sửa lại tất cả của cô.”
Ánh mắt Iona chìm trong tuyệt vọng khi nhìn qua những kẽ tay của tôi.
“Ta sẽ tách rời nhận thức và linh hồn khỏi thân thể của cô, rồi phong ấn nó. Cô sẽ biến thành con rối của ta mãi mãi. Nhưng không có nghỉ ngơi đâu nhé. Ta sẽ tiếp tục dùng cô như một công cụ. Bất kể tay chân, nội tạng của cô bị tổn hại, ta sẽ chữa cho cô nếu cần thiết.”
Đây chính là sự báo thù của tôi.
Chết thôi thì nhẹ nhàng quá.
Những gì ta ban cho cô là địa ngục vô tận vượt xa tử thần.
“Cô sẽ tiếp tục chịu đựng như một con rối đời đời suốt kiếp. Trong khi ấy, hãy ăn năn vì cái chết của Liza cùng vô số người cô đã giết đi.”
“Không... không... dừng lại! Không, không, không, không, không, không! Đừng!”
“Cải Biến Cầu Hồn - Chỉ có địa ngục vô tận đang chờ đón linh hồn của cô.”
Thân hình ả nảy lên như bị điện giật
Tôi thả tay ra, cô ta liền ngã xuống đất.
Như một con rối bị cắt đứt dây.
Tôi đã biết trước kết quả, dù chẳng cần xác nhận.
“Đứng lên, con rối.”
Nghe lệnh, Iona - chính xác hơn, thứ đã từng là Iona chậm rãi mở mí mắt.
Cô ta nhanh chóng đứng dậy, tiến thẳng về phía tôi.
“Mệnh lệnh của ngài là gì?”
Đôi mắt cô ta không còn đọng lại chút cảm xúc nào.
Một con rối linh hồn và thể xác tách biệt.
Trong dạng con rối, Iona vẫn tiếp tục nhận biết được mọi thứ, giống như khi cô ta còn sống. Như đau, khổ, nóng, lạnh, sợ hãi, nhục nhã. Miễn là thể hiện được những thứ đó, sẽ không ai phát giác ra cả.
Một con rối, ngục tù vĩnh viễn.
Đây là nền móng cho nỗi tuyệt vọng vô tận.
“Kuku... Hahahaha! Ha ha ha ha ha! Hahahahahahahahahahahaha!"
Tôi liên tục cười lớn, như thể cơ thể đang gào thét.
Tôi muốn tuyên bố thật tự hào với thế giới rằng tôi đang ở đây và đã trả thù thành công.
Nhưng, nó vẫn chưa kết thúc.
Vẫn còn vài kẻ tôi phải thanh tẩy chúng khỏi thế giới này. Cho đến lúc đó, cảm xúc mạnh mẽ đang trào dâng trong người tôi sẽ không nguội lạnh.
Cuộc báo thù của tôi mới chỉ bắt đầu.