Puhak!
Máu vương vãi khắp nơi. Cái nhìn chằm chằm đầy sửng sốt của cô gái dừng lại trên ngọn giáo đang ghim vào chính lồng ngực trái của mình. Cảm nhận được sự lạnh lẽo của lưỡi giáo xuyên qua tim, con ngươi cô ta run lên và cơ thể dần mất đi sức mạnh.
Ngay khi cô ngã gục xuống đất, một tiếng gào thống thiết lao đến tấm lưng của người thương sĩ. Hắn buông cây giáo xuống, giật mình bởi tốc độ của giọng nói đang đến gần. Nhưng tất cả chỉ có vậy. Hắn nhanh chóng xoay người, vung nắm đấm vào kẻ thù sau lưng.
Chấn động mạnh khiến kẻ kia ngã ngửa về phía sau. Vậy mà, hắn không hề dừng lại, tiếp tục vung nắm đấm đẫm máu của mình một lần nữa.
Pow!
Đầu nạn nhân lập tức vỡ tung. Ngay cả thế, hắn vẫn không dừng tay. Một, hai rồi ba lần…. Hắn gầm rú và gào thét, đập đầu sinh vật đáng thương kia cho tới khi cuối cùng cũng hộp sọ và não vỡ thành từng mảnh.
Chỉ khi đó, hắn mới ngừng nắm đấm và nhìn xung quanh bằng một con mắt khát máu. Hắn nhặt cây thương lên rồi đạp mạnh xuống nền đất đang ẩm ướt bởi sự pha tạp kinh tởm của dịch não và thịt người.
Hắn giống như con quỷ lao thẳng vào cơn lốc xoáy.
Cơn lốc xoáy của tro tàn….
***
Cough. Người con gái khi nãy thở ra từng tiếng ho khan khó nhọc. Cô cau mày khó chịu vì mùi của tro. Thế nhưng, cái nhíu mày ấy chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc. Nhấc đầu lên, cô cố gắng quan sát xung quanh mình.
"Có ai ở đó không…?"
Chỉ có một cơn gió ảm đạm thổi qua.
“Mọi người đều đã chết rồi?”
Cô chờ đợi, chỉ có sự tĩnh lặng đáp lại. Kuk. Bỗng nhiên, cô ta khúc khích cười và bắt đầu ngân nga một giai điệu như thể đang hát ru.
“Chết, chết, chết, tất cả đã chết….”
Đưa mắt nhìn vào một xác chết bị cháy gần mình, cô nghĩ rằng nó trông đỡ hơn những cái khác. Ở một nơi khác, cục thịt đang trôi nổi trên vũng máu kia cũng đã từng là một con người. Tiếp tục nhìn xung quanh một lần nữa, cho tới khi sự thất vọng hiện lên trên gương mặt của cô.
Cổ họng cô đau vô cùng.
Bằng cách nào đó, cô ta vẫn có thể nhấc nửa trên dậy và nhổ nước bọt xuống đất. Sắc mặt cô đã tươi hơn một chút trước khi hướng tầm nhìn mờ ảo lên bầu trời xa xăm.
‘Làm thế nào…’
…Làm thế nào mà cô lại kết thúc như thế này?
Bỗng một ngày, một chủng tộc ngoài hành tinh xuất hiện trong thế giới của cô. Mặc dù mãi sau này họ mới tìm ra, nhưng chủng tộc này đã bị trục xuất khỏi chính thế giới quê nhà của nó. Sau khi gánh chịu những thất bại nặng nề, chúng đã lang thang ngoài vũ trụ trong một thời gian rất dài trước khi xâm chiếm hành tinh của cô.
Để trở thành Chúa Tể mới.
“Lũ đần độn.”
Người con gái này từng là công chúa của một nước chư hầu cho Đế chế. Cô chỉ mới sáu tuổi khi nghe tin tức về sự xuất hiện của chủng tộc ngoài hành tinh, và chỉ mười tuổi khi nghe tin về sự sụp đổ của Đế chế.
Mặc dù luôn được ca tụng là ‘Đế quốc mặt trời không bao giờ lặn”’ nhờ công nghệ và kỹ thuật ma pháp áp đảo của mình, Đế chế vĩ đại đã sụp đổ trong vòng chưa đầy bốn năm..
Chẳng mấy chốc, những kẻ xâm lược đã nuốt chửng cả Vị Thần Tối Cao của Đế chế, biến toàn vùng đất thành một nơi hoang vu vô chủ..
Có lẽ đó chính là lúc mọi thứ bắt đầu.
Không còn Vị Thần Tối Cao, Đế Chế lập tức trở thành con mồi của rất nhiều chủng tộc khác, những kẻ đã luôn chờ đợi thời cơ để có thể ăn tươi nuốt sống hành tinh này.
Những kẻ xâm lược đầu tiên đã đưa người lãnh đạo của chúng lên làm Tân Vị Thần Tối Cao và bắt đầu cuộc xâm lăng đẫm máu trên khắp hành tinh. Cũng trong khoảng thời gian đó, những chủng tộc ngoài hành tinh mới lần lượt xuất hiện.
Kẻ đến vì ‘Sinh Tồn’, kẻ khác lại muốn ‘Chinh Phạt’….
Hồi tưởng lại quá khứ, công chúa bỗng lặng lẽ cười. Vùng đất từng được cai trị bởi loài người giờ đây đã trở thành chiến trường cho những kẻ ngoại lai xâu xé.
Bị xô đẩy nơi đây mai đó, những cư dân gốc giờ đây như một ngọn nến lung linh, chập chờn bơ vơ trước gió, không biết khi nào sẽ bị luỵ tàn.
Nhưng, cùng với sự xuất hiện của những kẻ ngoại lai là Bảy vị thần không được thờ phụng, những thực thể đã cùng được sinh ra khi hành tinh này ra đời. Thất thần hứa sẽ hỗ trợ những người còn sống và đổi lại họ sẽ được tôn sùng.
Và từ đó, thỏa thuận đã được thiết lập. Nhưng trước sự ngạc nhiên của những cư dân, cách giúp đỡ của bảy vị thần thật kì lạ.
Phương pháp phản công của họ là thành lập một đội quân hùng mạnh bằng cách triệu tập một chủng tộc khác có những điểm giống nhất với cư dân trên thế giới.
Không còn sự lựa chọn nào khác. Ngay cả Đế Chế hùng mạnh cũng bị lật đổ trong bốn năm ngắn ngủi thì làm sao những vương quốc nhỏ bé phụng sự nó có cơ hội chống lại các chủng tộc ngoài hành tinh?
Hơn nữa, dân số đã sụt giảm mạnh do sự tàn phá của chiến tranh.
“Lũ khốn nạn.”
Công chúa buông ra lời chửi rủa khi cô ngây người ngước nhìn bầu trời.
‘Ngay từ đầu, ta không nên tin tưởng chúng.’
Thật sự, ban đầu mọi chuyện không tệ đến thế. Những người Trái Đất đầu tiên được triệu hồi để giúp đỡ cư dân đã phát triển với tốc độ chóng mặt dưới sự bảo hộ thần thánh.
Tuy nhiên, khi ảnh hưởng của họ tăng lên và dần dần áp đảo người dân, tình hình bắt đầu thay đổi.
Có vô vàn lý do. Các bè phái được thành lập dựa trên rào cản về quốc tịch, màu da, tín ngưỡng hay chính trị.
Sau cùng, “lợi nhuận” chính là vấn đề. Sự chia bè phái giữa những người Trái Đất bắt đầu làm rạn nứt mối quan hệ đã từng thống nhất của các vương quốc. Liên minh được hình thành bởi khát vọng sống sót đã vỡ tan thành từng mảnh, và cuộc xung đột nội bộ sau đó đương nhiên đã làm suy yếu lực lượng của họ.
Có một số người thậm chí còn nổi dậy chống lại các vị thần mới.
Điều này quả thực là không thể ngờ được.
Những liệu đó là tất cả?
Và rồi, phần lớn người Trái Đất đã từ chối tham gia vào trận chiến cuối cùng. Họ lạnh lùng phớt lờ những lời nài nỉ tuyệt vọng của các cư dân và trở về quê nhà.
Đây chính là nguồn gốc cơn thịnh nộ sôi sục bên trong công chúa.
“Lũ khốn….”
Cô đang định cất tiếng chửi một lần nữa thì đột ngột dừng lại.
Splash… splash….
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên giữa núi xác chết đang dần nguội lạnh. Âm thanh ấy dần tiếp cận công chúa nhưng rồi nó dừng lại một chút ở phía bên phải của cô.
Đứng ở đó là một xác chết đã cháy đen.
[Tuyệt vời.]
Trước cái xác là một bóng đen huyền ảo, kí bí toả ra hào quang thần thánh.
[Thật tuyệt vời! Ta không kì vọng nhiều nhưng con đã thực sự sống sót sau trận chiến khốc liệt này…]
‘Một người Trái Đất?’
Như thể để trả lời câu hỏi của công chúa, người đàn ông gục ngã cố ngẩng cao đầu. Một cảm xúc mãnh liệt dâng trào trong trái tim công chúa, nhưng cô không còn cách nào khác ngoài nuốt nó xuống.
Tình trạng của người Trái đất này thật kinh khủng, tới mức cô muốn đảo mắt đi.
Con số có thể vô cùng nhỏ, nhưng không phải không có người Trái Đất nào tham gia vào trận chiến này. Tình trạng của người đàn ông cháy đen là minh chứng rõ ràng cho thấy anh ta đã hoàn thành bổn phận của mình trên chiến trường cho tới phút giây cuối cùng.
Khi công chúa nghĩ đến điều này, trong cô chợt nhói lên sự thương xót, đồng cảm. Đồng thời, cô cảm thấy thật đáng tiếc.
‘Giá như tất cả những người Trái Đất đều như anh….’
[Ta muốn ngợi ca chiến tích của con thêm một chút nữa nhưng thời gian của con không còn nhiều.]
Một giọng nói trầm thấp đập vào tai cô.
[Vì con đã làm tròn nghĩa vụ của mình, đã tới lúc ta thực hiện lời hứa. Nói ta nghe, con khao khát điều gì?]
Khi cái bóng sâu thẳm nhìn vào sâu trong đôi mắt anh, anh chỉ biết đáp lại bằng một ánh nhìn yếu đuối. Cố cất lời nhưng miệng lại tuôn ra từng chút ruột gan còn sót lại hoà trong dòng màu đỏ. Dường như chỉ còn những tiếng thều thào cất lên từ dây thanh quản.
[Con không cần phải nói gì cả. Ta có thể đọc được suy nghĩ của con… Vậy, con có muốn được hồi sinh không?]
Công chúa cảm thấy thật nực cười. Hồi sinh? Để làm gì chứ? Chả còn lại gì cả.
[Không? Thật ngu ngốc, khi tính mạng con đang ngàn cân treo sợi tóc. Con còn có thể muốn điều gì khác? Đừng bảo ta là vinh hoa phú quý kể cả khi con đang trong tình trạng thế kia ?]
“….”
[Cái gì?]
Đột nhiên, bóng tối cao giọng.
[Ngươi muốn bắt đầu lại từ đầu?]
Trái tim công chúa bỗng nhói đau trước dự cảm chẳng lành.
[Bất khả thi!]
Xé tan sự ảm đạm của chiến trường, tiếng gầm giận giữ vang lên chấn động cả đất trời.
[Dù với toàn bộ công lao của ngươi, dòng chảy của thời gian vẫn không thể bị đảo ngược! Hơn nữa, ngươi muốn bắt đầu lại khi mà mới chỉ hoàn thành chút việc cỏn con đó ư?]
“….”
[Hỗn xược! Có lẽ nếu như ngươi đạt được chiến tích hôm nay cả trăm lần nữa, nhưng tại thời điểm này, ta không thể thực hiện điều ước vô lý đó được. Đừng nói tới linh hồn, mà dù chỉ một miếng thịt thừa của ngươi cũng không thể quay trở lại được!]
“….”
[Thật ngoan cố! Xem xét việc mạng sống của ngươi sắp lụi tàn và những chiến tích ngươi đã dành được, ta sẽ ban cho ngươi sự khoan hồng. Hãy chọn điều ước khác.]
Sự tĩnh lặng nặng nề bao trùm lên cảnh vật.
[…Tại sao con cứ nhất định phải cố chấp như vậy?]
Phải chăng vì động lòng trước cảnh tượng đáng thương của người đàn ông đang thất vọng gục đầu mà giọng nói vang bên tai cô đã phần nào dịu đi.
[Ôi đứa trẻ đáng thương, hãy nhanh chóng ước được hồi sinh đi. Nếu đó là những gì con muốn, con có thể kiếm một điều ước nữa bằng cách hoàn thành thêm nhiều chiến tích nữa. Dù bản thân ta nghi ngờ điều đó.]
Vai của anh ta khẽ rung. Như thể đang cười mỉa mai chính mình. Chỉ việc sống sót được trận chiến khốc liệt này đã là một điều kì diệu vượt trên cả sự kỳ vọng của thần thánh toàn năng. Vậy mà anh ấy vẫn phải khiến điều không tưởng đó đó lặp lại biết bao lần nữa trong tương lai?
Người đàn ông, công chúa và cả chủ nhân của giọng nói đều biết rõ điều đó là nằm ngoài cả những giấc mơ điên rồ nhất của nhân loại.
Rồi anh khó nhọc nhấc đầu lên chậm rãi.
Môi anh khẽ mấp máy.
[Kí ức của con?]
“….”
[Con muốn cảm xúc hiện tại của con…]
“….”
[Vì nó là bất khả thi với cơ thể hay linh hồn, con muốn gửi những cảm xúc hiện giờ của mình?]
Bất ngờ bởi quyết định này, sự tĩnh lặng lại một lần nữa bao trùm nhưng không còn nặng nề như trước.
[…Chỉ gửi những cảm xúc đến từ ký ức…. Có thể, những cảm giác ấy chỉ là những ý nghĩ thoáng qua của cảm xúc . ]
Sau một hồi im lặng, giọng nói trả lời.
[Nhưng kể cả thế vẫn là không tưởng.]
Dù chỉ trong một khoảnh khắc, khóe miệng của kẻ đang đứng trên bờ vực sinh tử đã khẽ giật.
[Ta thực sự xin lỗi.]
Đó là dấu chấm hết.
Vai người đàn ông buông thõng xuống.
Plop.
Đầu anh đổ gục, không ngẩng lên nữa. Cứ như vậy, anh ta hoàn toàn bất động.
[Thật ngu ngốc làm sao…]
Đột nhiên, một bàn tay vươn ra từ bóng tối. Như thể tiếc nuối vì sự mất mát, nó từ từ âu yếm xoa đầu người đàn ông kia.
“Tôi hiểu rồi.”
Công chúa, luôn lặng lẽ quan sát toàn bộ diễn biến, quyết định lên tiếng khiến bóng tối giật mình ngừng lại.
[Ngươi là… người của Hoàng Gia?]
“Vâng thưa thần Gula đáng kính.”
Công chúa nhếch mép cười như muốn hỏi tại sao điều đó lại quan trọng.
“Vương quốc đã sụp đổ rồi. Các cổng chắc giờ đã bị chiếm rồi. Sau tất cả những sự khủng khiếp anh ấy phải trải qua, chả phải cái chết sẽ là điều tốt nhất ư? Dù lời tuyên thệ sẽ khiến anh ấy mất toàn bộ kí ức, nhưng nó sẽ mang lại một cái kết yên bình. Anh ta sẽ có một nơi để trở về.”
[Không, đứa trẻ này không hề mong ước được quay trở về.]
Công chúa trợn tròn mắt ngạc nhiên vì sự nặng nề của giọng nói.
[Đứa trẻ đáng thương này còn chẳng có một nơi để gọi là nhà.]
“Nhà ư….”
Những từ ấy đã lay động trái tim công chúa. Có lẽ, cô có thể thấu hiểu và đồng cảm. Với sự sụp đổ của vương quốc, cô rồi cũng sẽ chẳng còn mái ấm nương thân. Dù rằng nhất định sẽ có vài người sống sót, số phận của họ sẽ chả khác gì vật nuôi.
Suy cho cùng, nhân loại không thể trở thành kẻ chiến thắng cuộc chiến này
“Vậy tại sao người không đáp ứng nguyện vọng của anh ấy?”
Lời than phiền của cô khiến bóng tối khẽ cười.
[Vô lý. Mọi việc đều phải tuân theo luật nhân quả. Bất kể vì lí do gì, điều ước của đứa trẻ này sẽ tác động vào quá khứ.]
Công chúa nở nụ cười méo mó. Cô không thể hiểu nổi và cũng không có ý định hiểu. Nó nghe như là một lời biện hộ.
[Thành tựu của anh ta là chưa đủ]
“Người nói vậy nhưng sao người lại cảm thấy nuối tiếc nhiều như thế.”
[Sao lại không chứ? Đứa trẻ này sinh ra vốn định sẵn là sẽ trở thành một Người dẫn dắt]
“Một người… dẫn dắt?”
Công chúa cảm thấy vô cùng bất ngờ. Người Dẫn Dắt là những tông đồ thực hiện ý muốn của Thất Thần. Họ là bảy người được chọn để lãnh đạo tất cả trong cuộc chiến chống lại những con quái vật lăm le xâm lược thế giới.
Tuy nhiên chỉ có một người trong số họ tham gia cuộc chiến này.
[Đúng vậy, cậu ta từng toả sáng hơn bất kì vì tinh tú nào. Giá như cậu ta đừng tự mình huỷ hoại mọi thứ… Ôi tại sao nhân loại chỉ biết hối tiếc khi mọi thứ đã kết thúc?]
Bóng tối lại lặng im. Công chúa cũng không nói gì nữa. Cô lên tiếng vì cô không muốn phải chết trong cô đơn. Dù có lại được ý thức trong một khoảnh khắc, cô biết từ lúc mở mắt ra rằng thời gian của cô sắp cạn.
Cô hướng ánh nhìn về phía cái xác kia. Cái kết khiêm tốn ấy còn đáng thương gấp vạn lần.
Cô không có cách nào để biết chắc, nhưng nếu anh ta ước được quay ngược thời gian, anh ta hẳn phải đã trải qua vô vàn tình huống thập tử nhất sinh. Nhưng kể cả thế cũng không đủ để đáp ứng điều ước ấy.
Anh đã chiến đấu điên cuồng và chết một cách nhục nhã, nhưng chẳng được báo đáp.
“…Hỡi thần Gula đáng kính.”
Sau một thoáng do dự, công chúa đưa tay lục tìm trong túi của mình.
“Làm ơn, xin người hãy thực hiện điều ước của người Trái Đất này.”
[Mm?]
“Lời Tuyên Thệ Hoàng Gia… người còn nhớ nó chứ?”
Sự bối rối ngắn ngủi của bóng tối biến mất và nó ngừng nói.
Ở trong lòng bàn tay của công chúa là một chiếc vòng cổ được chế tác vô cùng tinh xảo. Mặc dù nó đã bị nhuốm bẩn bởi máu, nhưng vẻ đẹp vốn có của nó vẫn không thể bị che mờ, chiếc vòng cổ vẫn toát lên ánh sáng rực rỡ.
[Đây là….]
“Nếu lấy cả lời thề của người với cha con và chiến tích của người đàn ông này, liệu chúng có đủ để khiến người thực hiện điều ước cuối cùng của anh ấy? Kể cả khi đảo ngược thời gian là bất khả thi.”
[…Ngươi sẵn sàng đi xa tới mức này?]
“Vâng.”
Khi người Trái Đất đến, Hoàng Gia đã hứa ban thưởng hậu hĩnh cho những nỗ lực của họ. Công chúa thậm chí không muốn nghĩ đến những tên khốn đã chạy trốn khỏi nghĩa vụ của mình, nhưng người Trái Đất trước mặt cô đây, anh đã can trường chiến đấu đến cuối cùng.
Người đàn ông này đã làm tròn bổn phận của mình, nên cô, với tư cách là một công chúa, sẽ thực hiện lời hứa của Hoàng Gia khi đó. Hơn nữa, đây là chút danh dự cuối cùng mà cô có thể giữ lại trước khi chết.
[Nhưng thay vào đó, ta có thể thực hiện điều ước của riêng ngươi.]
“Người có thể làm được gì cho con?”
Công chúa bật cười.
Một bài học mà cô học được từ cuộc chiến không hồi kết này chính là kể cả thần thánh cũng không phải toàn năng. Còn điều gì cô có thể mong chờ trước thế giới đã bị huỷ diệt này?
[Ta nhắc lại một lần nữa. Đứa trẻ này không thể quay trở lại.]
[Chỉ có mỗi những khát khao và luyến tiếc còn đọng lại. Kể cả điều đó cũng không thể hằn sâu vào tâm trí cậu ta, mà chỉ lướt đi như một giấc mơ thoáng qua]
[Anh ta có thể coi mọi thứ như một cơn ác mộng vô vị và quên đi tất cả.]
[Có một điều ta chắc chắn hơn cả là cả hai ngươi rồi sẽ chết tại chính nơi này lần nữa. Ngươi vẫn cảm thấy điều đó cũng ổn sao?]
Giọng nói của bóng tối cứ vang lên bên tai công chúa nhiều lần như muốn chắc chắn về điều ước của cô. Và, hiển nhiên, đó sẽ là một lời nói dối nên cô nói rằng mình đã không chần chừ suy nghĩ lại..
Nhưng… cô đã quá kiệt sức rồi.
Chiến tranh đã kéo dài quá, quá lâu. Cô đã phải gắng gượng tất cả suốt bấy lâu nay dưới cái danh là một trong những người cai trị vùng đất này. Bây giờ, cô chỉ muốn buông bỏ mà thôi. Trở về hư vô và chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, không bao giờ tỉnh lại nữa nghe cũng không quá tệ.
‘Giá như mọi người Trái Đất đều giống như anh….’
Nếu vậy, cô đã không có bất cứ nuối tiếc nào.
[Ngươi muốn đáp ứng điều ước của anh ta đến vậy sao? Kể cả khi phải từ bỏ những thứ đáng ra phải thuộc về ngươi?]
Nụ cười nở lần đầu tiên trên môi của công chúa
“Vâng.”
Cuối cùng, điều ước đã được chấp nhận.
[Nếu đã vậy, được rồi. ]
Cô dường như có thể cảm thấy đôi cánh đang dang rộng từ bóng tối.
[Hãy tiến lại gần đây, con của ta.]
Đột nhiên, cơ thể cô nhẹ tựa lông hồng. Khi nhận ra điều này, tầm nhìn của cô đã mờ dần đi.
Thế giới như vướng vào vòng xoáy bất tận, và một thứ gì đó đã xuất hiện trước mắt cô.
Điều cuối cùng cô nhận thấy…
[Ta thực sự không thể đợi—]
…một đốm sáng xanh bay lên từ người đàn ông kia…
[Cho đến khi gặp lại hai con.]
Bóng tối bật cười trong vui sướng.