Chương 6:
“……Rave, đừng cười nữa và ra đây đi...!”
Một luồng khói ma thuật bắt đầu tỏa lên từ vùng vai của Hadith, khi đôi mắt anh ta mở ra hai con ngươi màu vàng sáng lên.
Trước mặt Jill, một sinh vật bắt đầu hình thành từ ma lực tỏa sáng trắng bạc.
‘...Rồi, con rồng... không, con rắn?’
Chính xác thì, có lẽ là một con rắn có cánh. Một sinh vật có hình dạng thật kỳ lạ.
Nó sỡ hữu đôi mắt màu vàng sáng lấp lánh, vảy bạc tỏa sáng, cơ thể mềm mại và tràn đầy ma lực, tất cả đều khiến mọi người phải kính phục trước sự thần thánh của nó - và nó bắt đầu cười liên tục
"Hà ha ha ha ha ha! Tôi đã nói rồi đấy - không thể có một câu chuyện êm xuôi như vậy. Nhưng ông bạn lại vui mừng và tin tưởng vào nó, ngài đế vương không có khả năng trong tình yêu này - huh!?"
Hadith ném sinh vật giống như một vị thần xuống sàn và đứng dậy từ ghế, rút kiếm từ eo và giơ lên.
"Bữa tối hôm nay sẽ là món thịt rồng xiên nướng"
"Hả! Tôi đã làm việc chăm chỉ lắm đó biết không! Dù sao thì tôi mới trở lại đây sau ngần ấy thời gian ở bên kia đó!”
"Đó là lời trăn trối cuối cùng của cậu phải không?”
"Ể, chờ đã, chờ đã, tôi vừa mới nhớ ra – ‘à, đôi mắt màu tím đẹp như viên pha lê đó- Tôi phải khen ngợi cậu vì nghĩ ra điều đó, cậu làm tốt lắm đấy"
Hadith trở nên đỏ mặt và cố gắng đâm con vật đang chạy trốn với những động tác giống như con rắn bằng thanh kiếm.
“Chính cậu đã kêu tôi mà…! Phải nắm bắt lấy cơ hội ngàn năm có một đó, một lần và mãi mãi, không được bỏ lỡ giây phút ấy!”
"Nhưng nó cũng không tồi mà, phải không, cô gái. Sau cùng thì cô ấy chỉ có ngoại hình đẹp thôi?”
Trước cảnh tượng kinh ngạc khiến Jill ngạc nhiên ấy, sinh vật đang chạy trốn khỏi món xiên thịt bỗng dưng bò lên từ dưới chân Jill. Nó đứng trên vai Jill và nhìn chằm chằm vào cô.
“Cô có thể nhìn thấy tôi sao? Thật đáng ngạc nhiên thật, cô bình tĩnh thật đấy”
"Tôi, tôi cũng đã đủ ngạc nhiên rồi mà..."
"Đừng khiêm tốn. Thường thì cô sẽ kêu lên hoặc sợ hãi, hoặc là ngất đi"
"...À, em ấy có thể chịu được cả sức mạnh ma thuật của cả tôi và cậu đấy nhé. Đó là điều bình thường thôi, do em ấy có lượng ma lực khá là lớn mà. Thêm nữa, mấy cái hiện tượng kỳ lạ như vậy cũng không có gì là đáng ngạc nhiên với em ấy đâu.”
Có lẽ do sự can thiệp của Jill, Hadith trở nên bình tĩnh và đặt kiếm xuống.
"Hiện tượng kỳ lạ!? Gọi rồng thần là hiện tượng kỳ quái à!? Đây là lý do tại sao con người ngày nay..."
"À, rồng thần à. ...Rồng thần Rave?"
Trước cuộc trò chuyện như đang trêu đùa của họ, Jill bật hỏi.
Hadith cười khẩy một cách bất ngờ.
"Dường như là một con rắn, nhưng sự thật có vẻ như vậy"
"Ai là con rắn, tôi là con rồng! Tôi là vị thần rồng Rave!"
Dù đã được nói như vậy, Jill vẫn chỉ thấy một con rắn có cánh.
‘Ôi, nó không phải là truyện cổ tích à... nó là huyền thoại...’
Sự tồn tại của thần được kể từ cuộc chiến giữa nữ thần tình yêu và đất đai, Kratos, và vị thần rồng, Rave. Người ta cho rằng những người con của hai gia tộc Kratos và Rave là những người được chia sẻ sức mạnh của thần. Từ thần thoại đến sự thành lập quốc gia, trẻ em của mỗi quốc gia đều được lớn lên với cuộc chiến kéo dài hàng nghìn năm giữa những con người này.
Vương quốc Kratos có một mặt là một đất nước phép thuật với sự bảo hộ của nữ thần và hầu hết dân số đều có ma lực, và những người có ma lực mạnh cũng thường xuyên được sinh ra. Trong khi đó, mặt khác đế quốc Rave sinh ra những con rồng hơn là những người có ma lực mạnh. Ngoài ra, còn có những khác biệt nhỏ như sự khác biệt về mùa màng của đất đai, vì vậy Jill cũng không nghĩ rằng sự tồn tại của thần là hoàn toàn giả dối.
Nhưng sau hàng nghìn năm từ khi thành lập quốc gia, Jill không bao giờ nghĩ rằng thần vẫn còn tồn tại.
Rave quấn quanh cổ của Jill và ngồi trên đầu cô.
"Tôi có thể nhìn thấy và nói chuyện với cô. Hmm, điều kiện hoàn hảo đấy. Tuổi... Hadith, bạn 19 tuổi phải không? Cô gái này là?"
"Có vẻ như em ấy 10 tuổi. Chênh lệch 9 tuổi, không phải là gì đặc biệt. Nằm trong phạm vi thông thường"
"Hả!?"
Jill vô tình hét lên và Hadith, người đang khoanh cả hai tay lại, nhíu mày.
"Anh đã nói với em rồi mà, chẳng phải nó rất bình thường sao. Mẹ anh kết hôn với cha anh khi chỉ mới 16 tuổi đó, trong khi cha anh đã 40 tuổi"
"Nhưng tôi chỉ mới 10 tuổi mà... Làm sao tôi có thể sinh con thừa kế cho anh. Đó là vấn đề lớn đấy!"
“… sinh con thừa kế sao…”
Jill lặp đi lặp lại trong miệng và Hadith đỏ mặt đột nhiên.
"Thôi đi, chúng ta mới gặp nhau mà... Nó là một vấn đề quan trọng để nói nhưng mà, từ sáng đến giờ cứ nói chuyện mãi như thế thì có hơi….!”
Hình ảnh của hoàng đế đang lảo đảo và cố hết sức tránh ánh mắt của cô trong có vẻ hơi buồn cười.
Phản ứng của Jill thì giống như một cô gái trẻ bị kéo vào phòng ngủ lần đầu tiên, cô cảm thấy xấu hổ muốn chết đi.
"Em, em còn quá nhỏ. Không cần giả vờ trưởng thành. Hãy nói chuyện nhiều hơn, uống trà cùng nhau, trao đổi thư từ và dành thời gian để hiểu nhau trước khi...!"
“……Xin lỗi, nhưng ngoại hình và nội tâm của ngài chẳng phải không phù hợp với nhau sao...... Ngài lấy mấy cái lời tán tỉnh như thế ở đâu vậy?"
"Ừm. Đúng là không nên tin tưởng vào mấy cuốn sách thật"
Khi nhìn vào Rave, anh ta nhếch mép và lè lưỡi. Người chịu trách nhiệm sản xuất nội dung là một vị thần rồng sao.
Ôm đầu mình lại, Hadith đột nhiên cúi gầm mặt xuống.
"Ngoại hình và nội tâm không phù hợp, à... Nghĩa là anh đã không đáp ứng được kỳ vọng của em à?"
"Vâng"
"......Ra thế. Vậy lời cầu hôn đó thực sự là nói dối…"
Đó là một giọng nói đầy bi ai đâm thẳng vào lương tâm của Jill.
Dù trái tim cô khẽ rung động nhưng cô ngay lập tức tránh bị lôi kéo vào dòng chảy đó. Jill đáp trả một cách e ngại.
"Thay vào đó, liệu có nên quá đặt nặng vào đó không...?"
"Ừm... Không, anh hiểu rồi. Dưới 14 tuổi, có khả năng ma thuật không bình thường và một cô gái thích một vị hoàng đế bị nguyền rủa như anh không thể xuất hiện một cách trôi chảy như vậy... Vậy à, anh đã bị lừa à... Anh đúng thật là một hoàng đế ngốc ngếch......"
Lông mi đầy bi ai của vị hoàng đế rung lên và trở nên u ám. Có vẻ như nước mắt sắp tràn ra từ đôi mắt màu vàng.
Một cảm giác tội lỗi lớn tràn đầy trong tôi. À, Rave nói nhỏ trên đầu Jill.
"Anh ấy đã trở nên hoàn toàn chán nản. Đó vì cô đã tán tỉnh anh ta đấy. Hãy chịu trách nhiệm đi nào"
"V, vì tôi à!?"
"Chắc chắn là vậy. Anh ấy ngốc nên yếu đuối, cả về tâm lý và thể chất"
"Rave, đừng trách cô ấy. Lỗi là của tôi. Thật ra, tôi đã ngốc khi tin vào lời cầu hôn của một đứa trẻ 10 tuổi. Dù tôi cố tỏ ra mạnh mẽ thế nào đi nữa, không thể có một hạnh phúc như vậy đến với tôi......"
Hadith đặt tay lên bàn, cười nhạo với đôi mắt màu vàng đầy u sầu.
"Tôi đã quá phấn khích. Đây là lần đầu tiên tôi được người khác nói rằng sẽ làm hạnh phúc suốt đời"
-‘tôi đã nói thế. Tôi chắc chắn đã nói như thế’
"Không... Không sao cả, tôi đã có một giấc mơ hạnh phúc như thế. Anh nên cảm ơn em vì đã trao nó cho anh"
"......Đúng, tôi... Tôi đã làm điều ngớ ngẩn chỉ vì là một đứa trẻ......"
"Khoản nợ này sẽ được trả lại bằng một cách nào đó. Anh sẽ cố gắng trả nó vào một ngày nào đó, anh sẽ không quên tên của em đâu"
Hadith cười với ánh mắt hơi mờ.
"Vùng biên giới Servel... Tôi sẽ không... Quên. Tuyệt đối không"
"Ý anh là gì vậy!?"
"Bây giờ có lẽ không quan trọng lắm. Em hãy trở về Kratos một cách an toàn"
Ánh mắt màu vàng của anh ta trở nên nguy hiểm, điều đó không phải là tưởng tượng. Nếu tiếp tục như thế này, quê hương của cô sẽ bị hoàng đế Rave nhắm vào. Và còn điều quan trọng khác mà cô đã nhớ lại.
‘Nếu quay lại đây bây giờ, tôi sẽ gặp Gerald.’
"Nhưng thật sự đó, anh đã rất vui"
Cô nhìn lên bất ngờ. Hadith cười với đôi mắt trong trẻo.
"Cảm ơn em"
- Khi Jill đồng ý với lời cầu hôn, liệu Gerald có vui như vậy không?
- Và từ đây, liệu có ai đó sẽ vui như vậy với lời cầu hôn của cô không?
‘Trách nhiệm, Jill Servel
đã quyết định cầu hôn, tất cả mọi chuyện là do cô gây ra’
Dù có biện hộ như thế nào, cô không thể phản bội chính mình. Hơn hết, việc tôi cầu hôn để lợi dụng và rồi sau đó bỏ đi - đó có phải là điều mà Gerald đã làm với cô không?
Hoàng đế này không phải là người xấu. Chắc chắn không phải. Chắc chắn không phải. Chắc chắn là không phải.
- Giết hết tất cả.
‘Đây là câu chuyện sau sáu năm...! Bây giờ anh ấy vẫn còn bình thường và tôi vẫn còn thời gian. Đúng, tình yêu là một cuộc chiến. Dù có hứng thú với những cô bé nhỏ tuổi hay rơi vào bóng tối, thì cũng không sao cả. Khác với mối quan hệ anh em nào đó, mặc dù vẫn còn nghi ngờ. Tôi có thể tự mình lập kế hoạch phục hồi anh ta từ bây giờ và chinh phục anh ấy, có thể, nhưng tôi không có cảm giác như vậy...!’
"Hãy mang bánh còn lại làm quà đi"
Được rồi, anh ta là một người đàn ông tốt.
"Tôi rút lại lời nói trước đó! Nếu ngài đồng ý, hãy kết hôn với em, Hoàng đế"
Chiếc cốc cà phê Hadith đang cầm bỗng rơi xuống sàn và vỡ tan ra.