Ngày hôm nay, tôi - Elma Edvan sẽ được ban tặng Thần Linh Chúc Phúc.
Những người thân trong gia tộc Edvan đều đang góp mặt tại phòng khách lớn của tòa dinh thự, lặng lẽ quan sát tôi.
Thần Linh Chúc Phúc, hay còn được gọi là chức nghiệp - món quà mà các vị Thần trao cho nhân loại yếu đuối, giúp họ có thể đương đầu trước bầy lũ quái vật.
Một khi nhận được chức nghiệp, con người sẽ trở nên mạnh mẽ hơn về thể chất, không những thế, nó còn cho họ rất nhiều kỹ năng đa dạng và phong phú.
Vô số chức nghiệp mà bạn có thể có, chẳng hạn như: Ma Kiếm Sĩ, Phù Thủy hay các chức nghiệp với từng phong cách và vai trò riêng biệt trong chiến trận.
Vào ngày mùng một của năm mới, khoảnh khắc một con người bước sang tuổi 15, cũng là lúc họ có thể nhận được Thần Linh Chúc Phúc.
Có rất nhiều tin đồn về nó, đại loại rằng: "Chức nghiệp nhận được dựa trên số phận, huyết thống và lối sống của họ. Có thể nói rằng, trong 15 năm trước ngày lễ ban chức nghiệp, là khoảng thời gian mà Thần Linh đánh giá bản chất của ta.
Chức nghiệp đối với những cá nhân trong giới thượng lưu cũng rất quan trọng, nó tác động mạnh mẽ đến sức ảnh hưởng và quyền lực của họ.
Nhà Bá Tước Edvan với vô vàn thế hệ, mang trong mình dòng máu của một người kiếm sĩ, sở hữu chức nghiệp đầy hùng cường - Thánh Kiếm. Chính vì thế, gia tộc của tôi luôn được kính trọng trong mắt mọi người vì đã luôn làm tròn trách nhiệm bảo vệ lãnh địa.
Hiển nhiên, rằng tôi - người nối bước cha mình trở thành lãnh chúa kế tiếp, cũng được kỳ vọng sẽ đảm đương trọng trách đó thật tốt.
“Đừng lo lắng nữa, Elma. Ta tin chắc rằng con trai của mình đã rất chăm chỉ cho đến ngày hôm nay. Là con trai của ta, sẽ chẳng có gì lạ khi Thần Kiếm sẽ ban cho con một chức nghiệp mạnh mẽ," ông ấy đặt tay lên vai tôi. Người đàn ông đó là phụ thân - cũng là gia chủ nhà Edvan.
“Vâng ạ, con biết mà. Con chả hề lo lắng một tí nào cả," tôi cúi đầu xuống một tí trước khi bước tới chỗ người tu sĩ "lão làng".
Lễ Chúc Phúc thường được diễn ra tại nhà thờ. Tuy nhiên, cha tôi đã mời vị Tu Sĩ Trưởng Lão đến tận nhà để mọi người có thể chứng kiến thời khắc quan trọng nhất của người kế vị gia tộc Edvan. Hơn nữa, người chủ trì buổi lễ mà cha mời tới còn là vị tu sĩ cấp cao nhất trong thành phố - một tu sĩ cấp 50.
Tuy là thế, nhưng không phải cứ nhờ chất lượng của người tu sĩ là sẽ nhận được Thần Linh Chúc Phúc tốt đâu. Dù vậy, hai đấng sinh thành của tôi vẫn mong muốn con trai của họ được ban tặng một chức nghiệp tuyệt vời nhất. Vậy nên họ mới mơ mộng về sự chúc phúc của tôi và làm điều này.
Nhưng… tôi luôn cảm thấy deja vu trong việc ấy. Từ trước đến giờ, mỗi khi tôi học hoặc nhìn thấy một điều gì đó, tôi có cảm giác như mình đã biết nó từ đời kiếp nào rồi ấy. Chắc do mình tưởng tượng nhiều quá thôi.
"Bây giờ, tôi sẽ thực hiện Thanh Tẩy với chàng trai này."
Khoảnh khắc mà vị Tu Sĩ Trưởng Lão thốt lên, một màn sương trắng của ma thuật,
xuất hiện xung quanh tôi. Ngay sau đó, một cảm giác tràn trề sức mạnh bỗng chạy khắp cơ thể tôi.
Thanh Tẩy là một kỹ năng thuộc về Thánh Ma Pháp. Khi một nhân loại có đủ những nhân tố cần thiết, kỹ năng đó sẽ được dùng để ban chức nghiệp và cả phước lành cho họ.
“Với việc này, buổi lễ đã kết thúc. Bây giờ, con có thể sử dụng bảng trạng thái.
Bảng trạng thái là một màn hình 3D trong suốt mà bất kỳ chức nghiệp nào cũng có thể sử dụng.
Đó là cách mà mọi người có thể kiểm tra chức nghiệp và thuộc tính của mình.
"Cháu hiểu rồi ạ. Bảng… bảng trạng thái!" khoảnh khắc tôi thốt lên, ánh sáng bao quanh lấy lòng bàn tay tôi và bảng trạng thái hiện ra trên đó.
Nhìn thấy điều này, khiến tôi cảm thấy sốc thật sự.
Tôi đã luôn hoài nghi về thứ này, tôi biết rõ nó quá mà…
5 năm trước... Không, còn xa hơn nữa cơ. Phải rồi, ngay cả trước khi tôi sinh ra.
Thế giới này hệt như thế giới hỗ trợ công nghệ thực tế ảo - VR, còn gọi là Magic World mà tôi từng chơi qua ở tiền kiếp.
Điều này thật khó tin, nhưng nó là thứ duy nhất tôi có thể nói ngay lúc này.
Từng ngõ ngách trong game đều bị tôi nắm rõ trong lòng bàn tay, vì có những hôm bản thân đã dành trên dưới 20 tiếng vào trò chơi này.
Có thể nói, niềm đam mê đối với con game này đã ảnh hưởng đến việc chuyển sinh, ép buộc tôi đi vào trò chơi này.
Nhưng khi nghĩ đến điều đó, tôi lại rất vui mừng và tự tin về màn thắng đậm của mình.
Cảm giác hân hoan, vui mừng của tôi là vì tôi đã bước vào trò chơi yêu thích của mình. Sự tự tin vào chiến thắng của tôi là vì mọi thứ như chức nghiệp, kỹ năng và thông tin về quái vật. Tất cả những điều đó tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Trong game Magic World, Thần Linh sẽ hỏi người chơi ít nhất 20 câu khi ta tạo nhân vật. Và dựa trên câu trả lời của bạn sẽ tạo ra nhân vật cho riêng bạn và chức nghiệp thích hợp.
Nhưng bằng một cách nào đó, chức nghiệp sẽ được chọn ra qua đánh giá cách sống của người đó như thế nào trong suốt 15 năm kể từ khi sinh ra.
Những đứa trẻ vừa mới chớm nở sẽ không thể trả lời về lối sống của bản thân. Sự thay thay đổi này có thể là từ game chuyển sang thực tại, cả 2 trộn lẫn vào nhau, thành thử ra nó mới trở nên như vầy.
Tôi có thể mạnh miệng cho rằng mình sẽ sống tốt với bất kỳ chức nghiệp nào tôi có được. Nhưng kể cả thế, tôi vẫn muốn có được chức nghiệp yêu thích nhất của mình. Ở kiếp trước, tôi sử dụng nó khá nhiều. Vậy nên, ở cuộc sống mới này, tôi vẫn muốn tiếp tục đồng hành với nó.
Với niềm khát khao trong tôi đang cầu nguyện về điều đó, tôi nhìn vào bảng trạng thái.
***
[Elma Edvan]
Chức nghiệp: Kỵ Sĩ Hạng Nặng
Lv: 1
HP: 10/10
MP: 4/4
***
Thời khắc hai con ngươi của tôi như muốn dán vào cái bảng trạng thái, một nụ cười đáng sợ bỗng xuất hiện trên gương mặt tôi.
Chiến thắng là của ta… Chức nghiệp mạnh nhất, thứ được khao khát nhất trong Magic World, Kỵ Sĩ Hạng Nặng!
Kỵ Sĩ Hạng Nặng là chức nghiệp được tối ưu theo thiên hướng phòng ngự để bảo vệ đồng đội, cũng như thu hút sự chú ý của kẻ thù về phía mình. Ít nhất, đó là những gì mà mọi người nói sau khi game phát hành.
Dù sao đi nữa, so sánh với những chức nghiệp phòng thủ khác, nó vốn đã kém cơ động lại còn cùi bắp trong chiến trận. Chỉ số tấn công cũng cực kỳ thấp nên bạn khó có thể thoát khỏi cấp độ 1 theo cách bình thường được. Kỵ Sĩ Hạng Nặng được coi là chức nghiệp có nhiều khuyết điểm nhất trong những chức nghiệp tệ hại nhất còn tồn tại.
Nhưng sau tất cả những điều đó, thứ quan trọng nhất trong trò chơi này, chính là cách bạn tận dụng cấp độ chức nghiệp có hiệu quả hay không.
Dựa trên trên những điều đó, nó từng được cân nhắc để loại bỏ khỏi bản chơi thử của game.
Tuy vậy, vẫn có những người thích chức nghiệp này. Và sau một thời gian thì nó vẫn tồn tại. Một nhóm phân tích game đã xuất hiện và xác nhận về tính hữu dụng của chức nghiệp được xem là yếu nhất.
Dù sao đi nữa, bản chất của con người luôn thích thú, khám phá những thứ mà họ cho là vô dụng.
Ngay cả tôi cũng không thể ngăn cản sự tò mò của mình, đã tạo thêm một tài khoản phụ và chọn Kỵ Sĩ Hạng Nặng. Sau đó, tôi đã hợp tác với nhóm phân tích để tìm kiếm thông tin về các chức nghiệp khác. Và cuối cùng, chúng tôi kết luận rằng Kỵ Sĩ Hạng Nặng là một chức nghiệp được phát triển để buộc người chơi cần nhiều kiến thức, mới có thể tận dụng được hết sức mạnh tiềm ẩn đằng khả năng phòng thủ đặc biệt của nó.
Mặc dù ta cần phải có rất nhiều hiểu biết về game, thông tin về kỹ năng và còn cả tư duy chiến thuật trong việc sử dụng chức nghiệp này để có thể đạt tới đỉnh cao của sức mạnh, song, một khi ta đã chạm tới khả năng tiềm ẩn của Kỵ Sĩ Hạng Nặng thì việc áp đảo các chức nghiệp khác - kể cả những chức nghiệp mạnh nhất là chuyện bình thường.
Dẫu cho sức mạnh của nó lớn đến vậy, nhưng không một ai lại biết đến điều đó sau 5 năm game phát hành. Trước khả năng phi thường đó, tôi đã không ngần ngại vứt con acc chính đã cày một thời gian dài và chuyển sang chơi tài khoản phụ với chức nghiệp Kỵ Sĩ Hạng Nặng.
Ở khía cạnh nào đó, việc tôi được ban Kỵ Sĩ Hạng Nặng là hiển nhiên. Với bao nỗ lực mà tôi đã dành ra để phân tích và cày cuốc cho chức nghiệp này, Thần Linh chắc chắn sẽ ban cho nó cho tôi.
“Con làm được rồi, thưa phụ thân! Con bây giờ là một Kỵ Sĩ Hạng Nặng rồi!”
Buổi lễ ban phước chỉ diễn ra một lần trong đời mỗi người, và tôi đã nhận được chức nghiệp mà mọi người cho là tệ hại nhất. Nhưng với kiến thức gian lận mà tôi đã có từ kiếp trước, dĩ nhiên, đây hẳn là một thành công lớn đối với tôi.
Dẫu vậy, cha lại nhìn tôi với một nét mặt không mấy là thân thiện cho lắm khi tôi báo tin cho ông ấy.
“T-Thật hả… Ta vừa nghe lầm chăng? Con nói… Thánh Kiếm phải không?”
Trước vẻ mặt hoang mang cực độ của cha, não tôi giờ mới kịp nhận ra.
Ôi thôi xong, tôi làm rối tung lên hết cả rồi. Sao tôi lại nhầm lẫn kiến thức ở kiếp trước với kiếp này được chứ.
Ở thế giới này, sức mạnh và một chức nghiệp dễ dàng giúp người sử dụng thông thạo nó luôn được đề cao. Trong khi những chức nghiệp cần nhiều kỹ năng đi kèm và chỉ mạnh về lâu về dài lại bị đánh giá thấp. Có lẽ là vì việc đánh giá sức mạnh tiềm ẩn của một chức nghiệp tại nơi này chưa được tiến bộ như thế giới cũ của tôi.
"…Không, không phải… Haiz,” tôi nói một cách ngập ngừng. Cha tôi, người đang mang một khuôn mặt phẫn nộ như ác quỷ, nhanh chóng bước đến chỗ tôi.
“Cho ta xem!” cha đang đứng ngay phía sau và nhìn vào bảng trạng thái của tôi.
"Đây là Kỵ Sĩ Hạng Nặng mà con nói sao? Cái khỉ này có ý nghĩa gì? Cái chỉ số rác rưởi gì đây? Chưa kể nó còn chẳng có nổi một kỹ năng tấn công nào cả, thế này thì chẳng khác nào một tấm khiên thịt thôi sao? Đúng là một chức nghiệp định nghĩa cho từ khiếm khuyết," lời chỉ trích của cha tuôn ra một cách gay gắt, nước dãi ông văng khắp nơi.
Tôi thậm chí còn không thể bắt kịp được lời ông ấy nói nữa.
Cha tôi là một người ích kỉ, nhưng sau cùng, ông ấy cũng đã nuôi dạy tôi. Dù nghiêm khắc nhưng giúp tôi nên người. Song, tôi không thể ngờ rằng cha lại thay đổi thái độ nhanh đến thế.
“Phụ thân, xin hãy bình tĩnh lại… chỉ số của con không thấp đến thế đâu. Máu và khả năng phòng ngự của con thuộc hàng đầu đó ạ.”
“Làm như ta quan tâm đến thứ rác rưởi đó vậy! Con thậm chí đã bôi tro trát trấu lên thanh danh của gia tộc ta! Giờ ta biết ăn nói thế nào với họ hàng đây! Làm sao mà huyết thống của nhà Edvan lại có một chức nghiệp phế như thế này… Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính kết quả của sự vô trách nhiệm và nhân cách thối nát của con! Trong đầu ta chẳng thể nghĩ được gì nữa! Thằng con báo đời kia!"
Vừa dứt lời, cha nắm lấy cổ áo tôi và ném cả người tôi xuống sàn. Thân thể này bị đánh gục xuống một cách thô bạo.
“Gah…! Ặc..!” tôi kêu lên khi hông mình như thể vỡ ra khi va đập vào sàn nhà, khiến cho không khí trong cơ thể muốn trào ngược ra ngoài.
Mặc dù cha đã kiềm chế, nhưng tôi - người vẫn còn đang ở cấp 1, lại phải nhận một cú ném từ một người đàn ông đã từng nằm trong hàng ngũ chiến tuyến, xung phong ra chiến trường, tiêu diệt vô số quái vật cùng một lúc.
Tôi mừng thầm vì ít nhất mình còn sống, bởi cha thừa sức giết tôi trong chớp mắt nếu ông muốn.
“Tch! Ta vẫn không tin được điều này sẽ xảy ra… Nhưng cũng thật may vì buổi Lễ Chúc Phúc được diễn ra ở nơi riêng tư. Nếu ta tổ chức một cách công khai, thì sự thảm hại của con sẽ làm ô nhục gia tộc mất!" cha quát lớn vào mặt tôi trong khi ông ta đang vò đầu một cách đau đớn.
“Ugh…ta đã đặt niềm tin sai chỗ vào con, Elma! Thật xui xẻo khi ta lại không được Thần Linh ban cho một đứa con khác ngoài thằng con bất tài này! Ta nên làm điều gì đó sớm hơn mới phải!”
Họ hàng tôi đang quan sát cảnh tượng trước mắt một cách lặng lẽ.
Cũng như cha tôi, có nhiều người mất niềm tin vào tôi.
Dù vài người cũng cảm thấy thông cảm cho tôi, nhưng họ thậm chí không có ý định can thiệp hay nói một lời nào cả.
Dẫu sao, lời nói của người đứng đầu gia tộc Edvan là tuyệt đối.
Hơn nữa, trong thế giới mà người sở hữu chức nghiệp kiểu nào và cấp độ bao nhiêu là thước đo quan trọng hơn tất thảy. Tầm ảnh hưởng của các quý tộc và người có quyền lực có tác động mạnh mẽ hơn nhiều so với đất nước trước kia của tôi, Nhật Bản.
Những cái tên hàng đầu trong giới quý tộc thượng lưu là những người hùng mạnh nhất của nhân loại. Với chức nghiệp tuyệt đỉnh cùng với cấp độ cao ngất ngưỡng, khiến cho giai cấp thường dân trong xã hội nơi đây mãi mãi không thể chống lại họ.
Tuy nhiên, Magic World lại không giống như vậy. Nhưng dẫu sao thì đây cũng là thực tế kết hợp với thế giới ảo, nên sự khác biệt này chính là kết quả của nó.
“À… dù sao thì hôm nay cháu cũng tham dự Lễ Chúc Phúc rồi, nên giờ đến lượt cháu rồi đúng không ạ?" người phá vỡ bầu không khí lặng thinh này là một cô gái trẻ với mái tóc đen tuyền, cô ấy có một cặp mắt to với đôi hàng mi dài cùng làn da trắng muốt tuyệt đẹp. Mặc dù có một khuôn mặt khá thon, nhưng vì vẻ gầy gò cùng với mái tóc dày dặn ấy, khiến bầu không khí xung quanh cô ta trở nên đáng sợ.
Cô ấy là con gái của một nhánh thuộc gia tộc Edvan… Hay nói cách khác, cô ấy là con gái của chú tôi - em trai của cha tôi.
Tên cổ là Maris, tôi thường rủ nhỏ đến chơi một vài lần khi chúng tôi còn nhỏ, nhưng dường như cha lại không thích tôi chơi với Maris nên ông ta luôn tìm cách khiến cho hai đứa không thể gặp nhau. Nên trong 5 năm qua, tôi chỉ có thể đứng nhìn cô ấy từ xa và hiếm khi có cơ hội trò chuyện.
“N-Nhưng… bây giờ là...” vị Tu Sĩ Trưởng Lão nói - người bị thúc giục bởi Maris, trong khi ông ta đang lườm tôi.
Ông ấy đang nghĩ tới việc trì hoãn buổi lễ cho tới khi cơn nóng của cha tôi nguội đi.
“Không, nó ổn thôi. Bắt đầu Lễ Chúc Phúc cho cô ấy đi,” tuy nhiên, thái độ của cha tôi bỗng quay xe khi nói chuyện với vị tu sĩ.
Lúc đó, tôi cảm thấy có điềm không lành.
Vị linh mục già ngay lập tức hô Thanh Tẩy lên người Maris, như cách ông ấy làm với tôi.
Khi Maris mở bảng trạng thái, cô ấy hé môi nở một nụ cười.
"Thánh Kiếm à… Xin lỗi nhé Elma, có vẻ như em đã cướp mất tài năng của anh rồi.”
Cái điềm mà tôi nghĩ tới giờ lại thành sự thật.
Phụ thân tôi vốn là một người vô cùng kiêu ngạo và tự cao.
Thỉnh thoảng, ông ấy sẽ nhìn những người họ hàng bằng nửa con mắt và xỉ vả họ. Đôi lúc là giao cho những mệnh lệnh vô lý.
Vào lúc cha tôi biết được cô gái đến từ những gia đình mà ông xem thường, nhận được chức nghiệp Thánh Kiếm, những lời ông nói ra không những không cay nghiệt như trước đó mà là…
“Thật là tuyệt vời, Maris! Đúng như mong đợi từ một thành viên của gia tộc Edvan !”
Cha tôi nói khi ông ôm lấy Maris vào lòng với những giọt lệ lung linh lăn trên đôi má.
“Maris, từ hôm nay, con sẽ là con gái của ta và trở thành người kế vị của gia tộc Edvan.”
Đứng trước tình huống này, tôi trố mắt nhìn họ nhưng cũng không thể làm gì hơn. Kể cả những người khác cũng chết lặng vì điều này.
Maris, người đang được cha ôm lấy, đưa mắt nhìn ông ấy bằng một cái nhìn vô cảm như thường lệ.
Sau đó, cô ấy chuyển hướng nhìn về phía tôi và ánh mắt 2 đứa chạm nhau.
Và rồi, cô ấy xoay người và nở một nụ cười mỉa mai.
"Trước giờ, cháu cứ tưởng Elma sẽ… Không, anh Elma mới là người mang trọng trách nối nghiệp gia tộc trong tương lai chứ ạ."
Maris vừa dứt lời, phụ thân - người dường như mới chợt nhớ về sự tồn tại của đứa con trai ông ấy, buông Maris ra và chỉ tay về phía tôi.
“Cút đi, Elma! Kẻ làm ta thất vọng thì thật không xứng đáng làm con ta. Người thuộc nhà Bá Tước lại là một Kỵ Sĩ Hạng Nặng, ngươi đúng là nỗi ô nhục. Mau cút khỏi nơi này đi!"
“N-Nhưng thưa phụ thân! Đuổi con khỏi nhà chẳng phải là quá vô lý hay sao ạ… chức nghiệp của con chắc chắn rất mạnh mà! Con đảm bảo sẽ không làm gia tộc Edvan thất vọng!"
“Câm mồm! Ngươi nghĩ điều này là bất công sao? Tất nhiên là không rồi, tất cả là do những gì ngươi đã làm thôi. Đừng để ta nhìn thấy cái bản mặt ngươi nữa. Và nếu ngươi ra ngoài kia, cả gan xưng danh Edvan, ta chắc chắn sẽ bẻ cổ ngươi ngay!" cha quát thẳng vào mặt tôi mà chẳng thèm để tâm tới những lời biện minh của thằng con trai ổng đã nuôi suốt 15 năm trời.
Vào hôm định mệnh đó, tôi - với một ít tiền trong người, đã bị đuổi thẳng cổ ra khỏi dinh thự, nơi từng là nhà của tôi.