Ngay bây giờ, tôi đang phải chịu đựng cơn rung lắc trong xe ngựa. Lý do tôi phải chịu đựng việc này là vì bản thân hiện tại đang tiến đến Cung điện Hoàng gia. Sieg và tôi là những người duy nhất đến đó. Ngoài ra, vụ việc ngày hôm qua vẫn còn đọng lại nên khiến bầu không khí có hơi lúng túng........
Hôm qua, sau vụ đó, tôi đã tự nhốt mình trong phòng như Sieg đã nói. Có một người hầu đứng gác trước cửa nên tôi không có cách nào rời khỏi phòng được. Lần duy nhất mà tôi bước ra ngoài là lúc đi vệ sinh. Ngay cả bữa ăn của tôi cũng được mang vào bên trong.
Vì việc kẹt ở trong phòng là không tài nào tránh khỏi, tôi đã được Hikarin dạy thêm về ma thuật sét nhằm giết thời gian.
Khi về đêm, Eris và những người khác đã trở về từ chuyến mua sắm lần lượt đến gặp tôi. Tôi tự hỏi rằng liệu có ổn không khi họ đến và trông thấy tôi đang bị quản thúc tại gia, bởi lẽ hình phạt mà tôi đang phải thực hiện, nó quá dễ dàng, nhưng xem ra Sieg đã cho phép điều đó.
Tôi bị Eris mắng rất nhiều vì bản thân đã đi quá đà, nào là phải giải quyết một cách hòa bình hơn thế nào, rồi là đã phải sữa chữa sàn nhà. Nhưng còn hơn cả thế, cô ấy khen tôi rất nhiều. Tôi đã được đón nhận một cái ôm toàn lực của Eris, vì thế mà nguyên cái mặt tôi bị chìm hẳn vào trong Oppai-sama. Uoo! Mặt, mặt tôi, nó dán chặt vào đó nhiều đến mức tôi không thể thở nổi! Điều này có thể đem đến đủ loại hiểm nguy nếu cô ấy không phải mẹ tôi............ [note11019]
Người đến kế là Chloe. Cô ấy liên tục cảm ơn tôi, rất nhiều, nhiều đến mức khiến tôi dần cảm thấy phiền. Tôi cũng gặp rắc rối khi cô ấy nói 'Ngài có thể 'hấp' Chrona bất cứ lúc nào ngài muốn!' [note11020] . Tôi không biết chuyện đó sẽ như thế nào trong tương lai, nhưng hiện tại thì tôi không có cái cảm giác 'ấy'. Tôi không hề bị những bé gái làm cho thấy 'kích thích'.
Trong giờ ăn tối, Filia và Chrona đến dùng bữa cùng tôi. Filia đã kể cho tôi những chuyện mà mọi người làm trong buổi mua sắm như loại của hàng mà họ đã đi hay món trang sức nào dễ thương. Khi con bé đang nói đến đó
''Sẽ vui hơn nếu Onii-sama ở đó ~''
những lời như thế lọt vào tai tôi, nó cho tâm trí tôi một lượng sát thương khá lớn. Sau đó tôi phải hứa rằng sẽ cùng chúng đi mua sắm hai lần trong khoảng thời gian chúng tôi ở lại Thủ đô Hoàng gia. Vì lý do nào đó mà nó bị tăng thêm một lần, nhưng ổn thôi, chẳng có gì để phải bận tâm về thỉnh cầu đó cả.
Chrona thì lại vì sao đó mà tiếp cận tôi, sau đó con bé cứ liên tục cọ sát bản thân mình và cụng đầu vào tôi. Đầu mông tôi cảm thấy hơi đau, nhưng vì con bé sẽ không trả lời ngay cả khi tôi có hỏi đi chăng nữa, tôi miễn cưỡng để con bé làm vậy, và khi đã xong xuôi, Chrona mang một cái nhìn cực kỳ thỏa mãn ở trên khuôn mặt. Dẫu cho có tính luôn cả kiếp trước của mình đi chăng nữa thì tôi cũng không biết nhiều về loài mèo cho lắm, mặc dù không hiểu ý nghĩa thật sự đằng sau việc này, nhưng mà..., ổn thôi, trông có vẻ như Chrona đang có tâm trạng tốt nên ừ, cứ để vậy đi. Khi tôi gặp Chloe vào ngày hôm sau, mặc dù tôi không chắc chắn là tại sao nhưng, vì một lý do nào đó mà cô ấy bật ngón cái cho tôi.
Một ngày phải chịu quản thúc tại gia của tôi kết thúc với nhiều chuyện khác nhau đã xảy ra và cứ thế đến hiện tại. Khi tôi đang ngẫm lại một chút về những gì đã xảy ra ngày hôm qua thì
''Lei, Cung điện Hoàng gia đang ở trong tầm mắt nên hãy sẵn sàng để xuống xe.''
Sieg nói với tôi như thế. Haa ~ nó to đến mức có thể được trông thấy từ phía xa, nhưng khi nhìn gần thì nó thậm chí còn lớn hơn nữa. Một lâu đài được xây dựng theo lối kiến trúc Tây phương được bao bọc bởi những bức tường tầm 5m.
Chúng tôi tiến đến cánh cổng lâu đài to sù sụ, có một người lính đang thực hiện nhiệm vụ canh gác ở đó.
''Vui lòng xuất trình thẻ của ngài.''
''Aa, đây rồi.''
Sieg đưa ra chiếc thẻ mà ổng đã sử dụng khi chúng tôi vào Lâu đài Hoàng gia cho người lính. (Mình nghĩ là Thủ đô Hoàng gia mới đúng, nhưng eng dịch thế nên mình để nguyên)
''Nó đã được chứng thực. Vậy, xin mời ngài tiếp tục, thưa Margrave, Runwalker-sama.''
Và anh ta nói thế với chúng tôi, chiếc xe ngựa bắt đầu di chuyển.
''Lei, tiếp theo chúng ta sẽ làm theo chỉ dẫn và đến chỗ của Bệ hạ. Hãy đảm bảo rằng con sẽ không mắc phải bất cứ sai lầm nào trong buổi tiếp kiến.''
''Con hiểu rồi. Chichiue.''
Thành thật mà nói, tôi thấy cực kỳ buồn nôn..... đến bây giờ thì chưa có nhiều thứ xảy ra nhưng khi thời điểm thực sự đến gặp Quốc vương thì tôi lại cảm thấy khá là lo lắng.
Xe ngựa dừng lại, chúng tôi bước đi theo chỉ dẫn. Tôi lo lắng đến mức thậm chí còn chẳng đủ bình tĩnh để nhìn vào đồ trang trí nội thất của lâu đài. Ah ー tôi buồn nôn quá. Vào những lúc thế này, hít thở thật sâu nào. Suー, Haー, SuーHaー. Tôi lặp lại việc đó vài lần và cuối cùng cũng bình tĩnh lại được. Fuu ~, nguy hiểm vỡi. Nếu tôi của lúc nãy mà gặp phải Quốc vương thì chắc kèo nôn tại chỗ. Tôi sẽ không nói gì cả, dẫu vậy...
Tôi đã làm mấy chuyện đó trước khi chỉ dẫn kết thúc. Trước mắt tôi hiện giờ là một cánh cửa lớn cao khoảng 3m, tương ứng ở đó là hai người lính đứng gác hai bên.
''Margrave Runwalker. Ta muốn ngươi báo lại điều đó.''
''Đã hiểu. Xin ngài hãy đợi một lát.''
Sau vài phút chờ đợi
''Được rồi, xin hãy vào trong''
Chúng tôi được bảo rằng cửa mở. Sieg bước vào với tôi theo sau. Bên trong trông hơi hao hao với phòng hội nghị. Ở ghế xa nhất, một người đàn ông khoác trên mình bộ quần áo lộng lẫy đang yên vị. Người này là Quốc vương. Sieg quỳ xuống yết kiến ông ấy tại một vị trí cách khoảng 5m. Tôi cũng bắt chước làm theo.
Ở phía bên trái là khoảng 5 người đàn ông giáp trụ đầy đủ đang ngồi cùng một hàng, ở phía bên phải cũng là một hàng với 5 ông khác trông như lễ quan ngồi đó.
''Hoan nghênh ngươi, Margrave - Runwalker. Lần cuối chúng ta gặp nhau là vào 3 năm trước, phải không?''
''Haa! Lời tạ lỗi của thần vì đã không có cơ hội đến tiếp kiến Bệ hạ.''
''Không sao, ổn cả. Ta hiểu lãnh thổ Margrave là một nơi như thế nào. Những thứ như thế không làm ta thấy phiền đâu. Vì ngươi vốn không thể rời khỏi lãnh thổ quá lâu.''
Như tôi thấy, ông ấy quả đúng là loại vua biết nhìn xa trông rộng.
''Vậy chúng ta hãy vào chủ đề chính nào. Margrave - Runwalker. Việc gì đã khiến ngươi phải đến đây trong khoảng thời gian này?''
''Haa, thần muốn báo cáo về cuộc chống lại 'đại quân' lần này, thêm nữa là điều bất thường xảy đến lúc đó.''
Sieg nói thế, cuộc trao đổi bắt đầu.
Thời gian mà 'đại quân' xuất hiện, số lượng của chúng bao nhiều, có khoảng bao nhiều nạn nhân và nhiều thứ khác nhau liên tục được hỏi và trả lời. Tôi ngồi xuống và hóa thân thành một vật trang trí.
Tôi là vật trang trí Tôi là vật trang trí Tôi là vật trang trí Tôi là vật trang trí Tôi là vật trang trí Tôi là vật trang trí Tôi là vật trang trí Tôi là vật trang trí Tôi là vật trang trí Tôi là vật trang trí Tôi là vật trang trí Tôi là vật trang trí Tôi là vật trang trí Tôi là vật trang trí Tôi là vật trang trí Tôi là vật trang trí..............
''Vậy thì thần sẽ để Lei giải thích. Lei!''
''Ah, vâng!''
Oops! Đã đến lúc kể về cuộc tấn công bất ngờ rồi huh. Gần, gần quá. Nó gần như là đi vào tai này rồi nhảy ra tai kia luôn. (?)
Khi tôi đứng lên khỏi vị trí của mình, mọi người ném cho tôi những cái nhìn đầy hoài nghi. Tôi đoán đó là điều bất khả dĩ. Có thắc mắc về những gì mà một đứa trẻ như tôi có thể nói âu cũng là chuyện hiển nhiên.
''Vậy thì, Lei, hãy kể lại về nó.''
Tôi bị thúc giục và phải bắt đầu nói chuyện. Tôi đã nói đến những mức độ mà tôi biết về việc kích hoạt vòng tròn ma thuật của phép dịch chuyển, số lượng, chủng loại quái vật xuất hiện.
''Fuumu, vòng tròn ma thuật của phép dịch chuyển huh,...... nếu ta không sai thì để tạo ra một vòng tròn ma thuật sẽ mất khá nhiều thời gian và công sức, Đội trưởng Ma thuật sư Marin.''
''Vâng thưa, đúng vậy ạ. Theo những gì tôi nghe được thì nó đã dịch chuyển khoảng 100 Orc. Nếu đó là một loại hình quy mô lớn thì có lẽ tốt hơn nếu như nghĩ rằng nó sẽ tốn một khoảng thời gian đáng kể.''
''Quả như mong đợi từ Đế chế.....''
''Thần cũng nghĩ vậy.''
Mọi người trở nên im lặng. À mà đó cũng là chuyện bình thường thôi. Nếu nó bỗng dưng biến thành một cuộc bàn luận đầy hệ trọng thế này.
Ngay sau đó, một gã trong số những người khoác trên mình giáp trụ đầy đủ bắt đầu lên tiếng.
''Nhân tiện, ngài nói rằng người đã phòng thủ chống lại cuộc tập kích bất ngờ chính là con trai của Margrave, nhưng... có đúng vậy không?''
''Điều đó là sự thật, có vấn đề gì về nó sao?''
''Không, trong số những con quái vật nằm trong cuộc tập kích bất ngờ là một con Orc Tướng. Để có thể chiến đấu ngang cơ với một con quái vật hạng B thì điều đó vốn là không thể đối với đội quân của tôi trừ khi nó bị họ vây lại với một vài người, mà ở đó còn có khoảng 100 Orc nữa đúng không. Tôi đã nghĩ nếu như nó thực sự bị quét sạch bởi con trai ngài thì.... không, không có nghĩa là tôi nghi ngờ lời nói của ngài. Nó chỉ là một câu hỏi mà tôi bất chợt nghĩ đến thôi.''
Không phải là ông đang nghi ngờ vãi cả ra đấy à. Quả thực nó chắc chắn chẳng thể nào tin nổi nhưng mà khổ cái đó lại là sự thật nên, thôi, cũng chẳng giúp được.
''........ Bọn ta phải làm gì để ngài có thể tin tưởng nó?''
''Được rồi ~ Tôi sẽ tin nếu cậu bé đánh bại được một trung đội nhỏ trong đội quân của tôi, bao gồm một chỉ huy và trăm binh sĩ.''
''Wha! Thật quá mức, Trưởng hiệp sĩ Hendricks!''
Người ngồi cạnh gã đàn ông tên Hendricks hét lên.
''Vậy, ngài có tin được không, Đội trưởng cận vệ Hoàng gia Gayn?''
''Guu! Quả thực là không thể tin được nhưng...!''
''Vậy thì không vấn đề gì, nhỉ? Thế được không, Margrave - Runwalker?''
''........Ta hiểu. Ta chấp nhận.''
Uwaa, ổng đồng ý nó kìa. Thế là nó biến thành một mớ rắc rối.
''Vậy, thưa Bệ hạ. Liệu có ổn không nếu chúng ta giữ nó cho giữa ngày mai?''
''..... Không vấn đề gì. Margrave - Runwalker cũng ổn với điều đó, phải không?''
''Vâng''
Hơn thế nữa là lại là ngày mai huh.
''Vậy thì, kết thúc buổi tiếp triều[note11021] ngày hôm nay. Margrave sẽ ở lại một chút.''
Và khúc sau là của mấy ông ngồi hàng trái. Ông nào ông nấy đều nhất nhất trao cho tôi những cái nhìn đầy thương hại. Xin đừng nhìn chăm vào em như thế, ngại chết mất.
''Tôi nghĩ với lượng ma lực của cậu thì nó sẽ ổn thôi, nhưng chúc may mắn.''
Cô ấy nói thế và vẫy tay với tôi. Nếu tôi không nhầm thì đó là Đội trưởng ma thuật sư Marin. Ngay bây giờ, tôi sẽ bày tỏ lòng biết ơn của mình. (?)
''Sieg, tôi xin lỗi, Tôi đã không thể kiềm chế được.''
''Không thể tránh được, Gayn. Ngay cả tôi cũng sẽ thấy nghi ngờ nếu không biết được hoàn cảnh lúc đó.''
Họ rất thân thiết, tôi tự hỏi họ biết nhau chăng?
''Margrave cùng với Gayn huh. Nếu Gayn cũng đang rảnh thì ta muốn nhóc nên đi cùng thì sẽ tốt hơn. Vì vụ này có lẽ sẽ kết thúc bằng hai đứa phang nhau.''
Nhà vua nói vậy trong khi thở dài. Hửm, có gì sai sao?
Ngay khi tôi nghĩ đến đó, cánh cửa mở ra
''Otou-sama, con đến rồi!''
Người bước vào có lẽ chỉ vừa mới vào đầu những năm 10. Một cô gái trông giống như đang trong quá trình chuyển đổi từ thiếu nữ sang phụ nữ. Mái tóc dài màu vàng được cột lại với một cái đuôi ở bên, đi kèm với nó là đôi mắt xanh dương cùng với một khuôn mặt trang nghiêm. Không khoác trên mình một bộ quần áo nào khác, cô gái mặc một bộ đồng phục học sinh. Một trang phục màu trắng và xanh da trời, thêm nữa là một cặp Oppai-sama sắp làm nổ tung bộ đồng phục đến nơi! Hự, mới tuổi này mà nó đã lớn đến thế rồi, tương lai phía trước sẽ khá là đáng trông đợi sợ đây.
''Fumu''
Đếck có 'fumu' gì ở đây hết, lão già biến thái chết tiệt. Chỉ vì cái tình yêu với ngực bự của ông mà hiện tại ông đang nhìn chăm chăm vào chúng đấy bố già.
''Aa, người này là Margrave - Runwalker, người mà con muốn gặp. Margrave, ta nghĩ cậu đã biết nhưng đây là con gái ta, Alexia.''
Đây chẳng phải là Đệ nhất Công chúa sao! Cô ấy có việc gì với Sieg?
''Rất vui được gặp ngài. Tôi là Đệ nhất Công chúa của Vương quốc Nanor, Alexia Nanor. Rất hân hạnh được làm quen, Margrave - Runwalker.''
''Rất vui được gặp người, tôi là Margrave - Sieghart Runwalker. Tôi lấy làm vinh dự khi được diện kiến người, thưa Công chúa Alexia điện hạ.''
''Tôi đã rất háo hức chờ đợi ngày hôm nay đấy! Cái tên luôn được thốt ra từ Gayn ở mọi thời điểm. Khắc dấu ấn của mình vào học viện bởi sức mạnh và lòng dũng cảm. Tôi có một yêu cầu vô lý cho ngài, liệu điều đó có ổn không?''
''Bất cứ điều gì người muốn miễn là nó nằm ở trong khả năng của tôi.''
''Thế thì! Hãy đấu với tôi! Margrave!''
Nụ cười của cô ấy trông thật rạng rỡ nhưng những gì thốt ra thì lại đáng lo ngại vãi lều. Một quý cô cuồng chiến quả không phải là danh bất hư truyền.
''Đấu với tôi sao?''
''Ee, tôi muốn nhìn thấy thương thuật của ngài đó mà.''
Đôi mắt cô ấy lấp lánh như điên. Tôi nhìn Sieg, Sieg nhìn tôi. Ngay sau đó, một nụ cười toe toét nở ra trên khuôn mặt trông đầy đê tiện của ổng lúc đang nhìn tôi. Oh sệch, mình có linh cảm xấu.......
''Thưa Công chúa Alexia điện hạ. Trước khi đấu với tôi, người thấy thế nào nếu làm đối thủ của con trai tôi? Tôi không nghĩ rằng mình sẽ thua nhưng trong tương lai, có lẽ thằng bé sẽ còn mạnh hơn cả tôi. Nếu người thắng con trai của tôi thì tôi sẽ trở thành đối thủ của người.''
Lão này đang nói cái gì vậy! Sau đó, chỉ vừa đủ, vừa đủ thôi, tôi liếc sang Công chúa Alexia và, cô ấy đang nhìn tôi với một nụ cười rộng. Cái nụ cười trông đáng sợ vãi lều.....
''Thôi được! Hãy là đối thủ của tôi nếu tôi giành chiến thắng. Đến đây, đi thôi, cậu bé! Gayn, chuẩn bị sân đấu!''
Và cứ thế, tôi bị Công chúa Alexia lôi đi. Tại sao mọi chuyện lại trở thành như thế nàyyyyyy...............