~~~~~~~~~~~~~~~~ Góc nhìn của Aerith ~~~~~~~~~~~~~~~~
Hiện tại, tôi đã đến giữa thị trấn. Ở đằng kia là cảnh tượng của một đàn Orc lớn với số lượng khoảng chừng 100 đang tấn công người dân. Tất nhiên đây là nơi tôi đã từng đến. Những con phố đông đúc giữa thị trấn giờ đây đang tô một màu máu đỏ. Những quầy hiệu nơi người dân xếp hàng mua đồ, những cặp đôi cùng ngồi bên nhau trên băng ghế dài, đài phun nước nơi đám trẻ con chơi đùa tung tóe, tất cả đều bị phá hủy. Khi điều này đập vào mắt tôi, 'Dù là lúc nào đi chăng nữa, con cũng phải giữ được bình tĩnh và phán đoán tình hình', những lời Okaa-sama luôn nhắn nhủ tôi, giờ đây chẳng còn lại gì trong tâm trí.
''HaaAAA!''
Tôi nhắm vào con Orc gần nhất và vung kiếm.
“BuuOOOO ー”
Tôi chém và giết chết con Orc trước khi nó kịp nhận ra. Đây là lần đầu tiên tôi giết chết một sinh vật sống, nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ về chuyện đó. Ở một mức độ nào đó, tôi phải giảm số lượng của chúng xuống để cho người dân có thể trốn thoát!
''Bên này này! Lũ Orc!''
Tôi hét to để thu hút sự chú ý của những con Orc xung quanh.
Sau đó, tôi cắt đầu từng con Orc ở gần. Tôi chém chúng một cách thật cẩn thận để bản thân không bị bao vây. Nhưng vấn để là dẫu cho tôi có chém chúng ra sao đi chăng nữa, tôi vẫn chẳng thể cảm thấy số lượng chúng giảm đi.
''Kuu!''
Một con Orc vung gậy xuống từ phía sau tôi. Tôi né được nó một cách suýt soát. Nhưng chúng quá đông, thể lực của tôi không tài nào trụ nổi. Khi tôi nghĩ vậy, từ trong chúng, một con Orc to lớn hơn cả bước ra. Nó mang trên mình một bộ giáp tốt và cầm theo một thanh kiếm khổng lồ nếu đem so với những con Orc khác.
''Đây là... Orc Tướng ....''
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một con Orc Tướng quân, cơ thể tôi, nó không di chuyển. Bầu không khí đáng sợ mà nó mang đến, không tài nào có thể đem so với một con Orc thông thường được. 'Nếu chuyện này còn tiếp tục thì sẽ rất tệ', ngay khoảnh khắc tôi nghĩ thế, Orc Tướng vung thanh đại đao của nó.
“BUMOOOO ー!”
Tôi đã có thể chặn được đòn đó với cơ thể đang cường hóa tối đa của mình, nhưng cái giá phải trả cho việc đó cũng rất khủng khiếp. Thanh kiếm của tôi vỡ vụn, cánh tay tôi gãy nát và tôi thì bị đánh bay đi.
Đâm sầm vào bức tường, cố gắng chịu đựng cơn choáng váng trong đầu, tôi đứng lên, nhưng trước mắt tôi là con Orc Tướng quân đang đứng đó.
Tôi nhận được tài năng của danh hiệu 「Heaven-sent Child of Swords」, tôi cũng đã rất nỗ lực. Thế nhưng, tôi không thể chống lại con quái vật này. Tôi tự hỏi có khi nào đây là sự thiếu kinh nghiệm mà Chichue đã nói chăng.
Thanh kiếm của Orc Tướng đã vung xuống. Nhưng tôi không thể di chuyển, tôi bây giờ hầu như còn không thể đứng vững.
''Kết thúc rồi sao', khi tôi chuẩn bị từ bỏ, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai tôi.
''Đừng bỏ cuộc!''
Orc Tướng bị người đó tấn công. Nó đã cảm nhận được đòn đánh và chặn lại bằng thanh kiếm của mình, nhưng nó không thể trụ nổi và bị đánh bay đi như tôi vừa nãy.
Và người đó xuất hiện, cậu em của tôi đang được những tia sét phủ lấy mình.
~~~~~~~~~~~~~~~ Góc nhìn của Lei ~~~~~~~~~~~~~~~~~
Fuu~ nguy hiểm thật ~! Aerith sẽ chết nếu tôi đến chậm dù chỉ một chút.
''Vẫn ổn chứ, Aneue?''
''.......''
Nn? Không trả lời. Do vết thương của cô ấy quá mức nghiêm trọng sao? Mặc dù tôi có thể nói là cánh tay của cô ấy đã vỡ vụn.
''Aneue! Chị vẫn ổn chứ!? Trả lời em đi!''
''Tại sao.....''
''Ee?''
''Tại sao em lại đến đây hả!''
Oh sệch! Cô ấy giận mình.
''Em, chẳng phải sức mạnh của em chỉ ở mức độ luôn phải nhai hành của chị trong những trận giả chiến thôi sao! Dẫu là thế, tại sao lại đến đây! Ngay cả tôi cũng không thể chống lại Orc Tướng..... nó không phải là một đối thủ mà em có thể chống lại đâu!''
''Không, chẳng phải em vừa đánh bay nó hay sao?''
''Điều đó chỉ nhờ một đòn đánh bất ngờ chẳng phải sao! Lập tức, chạy ngay đi trong khi nó vẫn còn nằm đó! Sau đó, Otou-sama, Eris-sama, Okaa-sama, bất cứ ai đi chăng nữa, chỉ cần gọi họ mà thôi!''
''Thế còn chị định làm gì, Aneue?''
''Chị sẽ ở đây thu hút sự chú ý của nó. Ngay cả khi bị thương thì chị vẫn đủ sức làm một việc như thế.''
Haa~ Không hiểu sao tôi lại thấy cực kỳ khó chịu. Thật luôn á, bà chị... Đó là tại sao tôi lại
''Đó là lý do tại sao, Lei nhan.....oeuch! Lehi, oecuh!''
Chụm hai má cô ấy với tất cả sức mạnh của mình.
''Thật là, đừng nói những điều ngu ngốc nữa. Không đời nào tôi có thể bỏ chạy một mình và để chị gái của mình lại! Im lặng và đứng xem đi!''
Khi tôi nói thế, Aerith bắt đầu khóc
''Nhưng, ngay cả chị, hikku, còn không thể làm gì. Không đời nào chị lại để chuyện này cho người em trai yếu hơn cả bản thân đâu.''
''Chị đang tự mình gánh vác quá nhiều. Nếu chị không thể làm điều đó một mình, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu chị làm nó với mọi người sao. Ừm, hãy ở đây và giữ yên lặng đi, chỉ lần này thôi.''
''Nhưng!''
''Không có nhưng nhị gì cả. Haa~ em nên nghiêm túc thôi. Em chả thích dùng nó chút nào vì nếu làm thế thì sau đó cơ thể của em không thể di chuyển được cũng như Magic Power cạn sạch chỉ trong một lần.''
''Lei? Chính xác thì em đang nói về cái gì vậy.........''
''Hãy nhìn đi, Aneue. Đây mới là phong cách chiến đấu thực sự của em.''
Tôi nói vậy và kích hoạt phép thuật của mình.
''Kích hoạt 'Cực hạn cường hóa cơ thể'. Kích hoạt kép 'Lôi thể', 'Vũ khí phép', 'Tốc độ chóng mặt'[note10584]. Được rồi, đây chính là điều em nói.''
''C-cái quái gì vậy. Cơ bản mà nói thì em chỉ sử dụng được một phép thuật mỗi lúc thôi chứ.''
''Chị không nhớ rồi, Aneue. Trong những danh hiệu mà em sở hữu, có 「Genius Magician」. Đó là lý do tại sao em có thể kích hoạt nhiều phép thuật cùng lúc.''
Đúng vậy, kỹ thuật mà tôi đã sử dụng chỉ là chồng nhiều phép thuật lên cơ thể và vũ khí để gia tăng khả năng vốn có. Tôi đã xác nhận được trạng thái của mình sau khi sử dụng nó: Chỉ số cơ bản x chỉ số phép thuật cộng thêm x số lượng ma thuật cộng thêm = Chỉ số được tăng! Mặc dù đây là giới hạn ở hiện tại bởi lượng ma lực của tôi, nếu tôi ở trong trạng thái này thì tôi có thể chiến đấu chống lại con quái vật đó.
Trong khi tôi thực hiện kỹ thuật này, Orc Tướng quân đã đứng dậy. Mặc dù tôi đã đánh bay nó đi với cây thương được cường hóa nhưng xem ra nó quá mạnh mẽ.
''Lùi lại, Aneue.''
Dứt lời, tôi lao vào tấn công Orc Tướng quân.
Nó không thể theo kịp tốc độ đã được cường hóa của tôi, và ngay khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể nó đắm trong máu. Nhưng có lẽ vì sức phòng thủ của nó quá cao thành ra đó không phải là một đòn quyết định. Nếu tôi sử dụng kỹ thuật đó, tôi đoán cơ thể của mình sẽ chẳng thể nào di chuyển được. Tôi nên làm gì đây................
“BUMOOOO ー!”
Trong khi tôi còn đang chìm trong suy nghĩ. Con Orc Tướng quân phát ra một tiếng gầm lớn. Bầy Orc xung quanh bắt đầu tập hợp lại ngay sau khi nó làm thế. Tệ thật. Nó đang lên kế hoạch bao vây và tiêu diệt tôi trong khi tôi không thể di chuyển.
Tôi nhìn lại Aneue, gương mặt cô ấy thể hiện sự lo lắng tột độ. Haa, tôi không muốn thấy một gương mặt như thế đâu. Không thể tránh được, tôi sẽ chuẩn bị bản thân.
Và rồi, tôi giải phóng lượng ma lực còn lớn hơn cả lúc trước.
“Lôi thuật: Bão lôi thương"
Tôi sử dụng phép thuật mạnh nhất của mình ở hiện tại, 'Lôi thuật: Lôi lốc' và nén nó vào ngọn thương đã được đã được cường hóa. Làm thế sẽ phá hủy cây thương nhưng đó là điều không tránh được. Không còn lựa chọn nào khác ngoài quét sạch xung quanh.
Và rồi, cây thương tỏa ra một ánh sáng chói lòa. Những con Orc đang di chuyển khi thấy thế đều dừng lại.
''Tiến lên nào! Đòn mạnh nhất của ta ở hiện tại!''
Và tôi quét ngọn thương của mình về mọi hướng..
''HaaAAA! Lôi giáng - Hủy diệt thương"
Sấm gầm vang dội, những tia sáng chói lóa khiến xung quanh nơi đây trắng xóa.
Và khi ánh sáng lắng xuống, xung quanh đã biến thành màu đen, không còn sót lại dẫu chỉ một con Orc, xem ra ngay cả xác thịt chúng cũng bị đốt nát.
''Đó, nhìn đi! Em thắng, đứng chứ?''
Tôi nói với một nụ cười. Và ngay khi tôi làm thế, Aerith lao thẳng về phía tôi với một tốc độ kinh ngạc và ôm chầm lấy tôi.
''Mou! Lei là đồ ngốc! Chị đã lo lắng đó! Chị đã 'cực kỳ' lo lắng luôn đó ~! UEEEEEN!''
Cô ấy bắt đầu khóc khi nói thế. Vụ này tệ thật, làm gì giờ. Tôi đã gặp rắc rối khi Aerith khóc nhưng tôi cũng hầu như chẳng còn tỉnh táo nổi nữa vì bản thân đã cạn sạch ma lực rồi ...............
Binh lính chạy đến ngay khi tôi nghĩ thế. Sensei cũng ở trong số họ. 'Liệu mọi chuyện ngoài kia có đang ổn không', tôi nghĩ vậy nhưng điều đó là không thể nào. Tôi không kiềm nổi nữa.
Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm khi Sensei đã đến và đánh mất ý thức của mình.