Chap 1
Tôi sắp chết rồi.
Từ ngọn gió buốt giá giữa đêm khuya, ánh trăng lưỡi liềm lấp ló, cho tới các giác quan của một người sống cả một cuộc đời làm sát thủ, chúng đều thì thầm rằng:
Tôi sẽ chết sớm thôi.
Tôi nhìn xung quanh.
Có rất nhiều lối đi trong khu vườn này nằm len lỏi giữa những bụi cây trông mềm mại như len vậy.
Nhưng không có lối đi nào dẫn đến sự sống. Chỉ có con đường nồng nặc mùi chết chóc.
"Raon."
Tôi ngẩng đầu lên khi nghe thấy một giọng nói, một giọng nói nặng nề nặng trĩu trái tim tôi. Một người đàn ông trung niên với mái tóc bạc dài tựa như sương trắng bước vào.
Đó là hắn.
Derus Robert.
Giống như một đầm lầy tràn ngập sự chết chóc, cả khu vườn rộng lớn như tràn ngập mùi chết chóc trong trước sự xuất hiện của một người đàn ông duy nhất - người đứng đầu gia tộc Robert.
"Vâng."
Tôi nuốt nước bọt và lên tiếng.
"Người đã thể hiện năng lực tương xứng với vị trí của một ảnh lĩnh. Gia tộc này đã phát triển nhanh hơn nhờ những việc làm của ngươi đằng sau hậu trường."
"Tôi chỉ đơn giản làm công việc của mình."
Tôi không giả vờ vui vẻ hay gì khác. Tôi chỉ cúi đầu xuống như một con búp bê gỗ vô cảm.
"Nhưng Raon..."
Ông ấy nói một cách nhẹ nhàng.
"Ngươi có nghĩ rằng một Cái Bóng cần sự tự do không?"
Derus dang tay ra. Cái bóng của ông ta cũng dang tay ra trên mặt đất.
"Một Cái Bóng chỉ cần tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân là đủ. Suy nghĩ, cảm xúc, tình cảm là không cần thiết."
"Chính xác."
"Nếu như ngươi đã biết như vậy, vậy thì tại sao ngươi lại tự ý hành động?"
Giọng nói của Derus trở nên sắc bén, lạnh lùng và siết chặt lấy trái tim tôi.
"Và ngươi thậm chí còn phá vỡ phép tẩy não."
Da gà nổi dọc sống lưng tôi. Tôi cắn lưỡi để che giấu sự bất ngờ của mình.
Cái gì?
Giọng điệu hay hành động của tôi không hề khác biệt so với trước đây, và tôi hoàn toàn không hiểu làm thế nào mà hắn lại phát hiện ra rằng việc tẩy não đã mất đi tác dụng.
"Nói. Khi nào, và như thế nào, mà ngươi đã thoát khỏi việc bị tẩy não?"
Nói tới đây, rõ ràng là Derus đã biết tất cả mọi chuyện với cái cách hắn hành xử như vậy.
"Làm thế nào ngài biết được?"
Tôi cắn môi và ngẩng đầu lên.
Sự tẩy não.
Đó là cách Gia tộc Robert kiểm soát đội ám sát có tên là "Bóng tối".
Họ bắt cóc hoặc mua lại những đứa trẻ, và sau khi phá nát cảm xúc của chúng, họ tẩy não chúng và sử dụng chúng làm sát thủ cho suốt phần đời còn lại của chúng.
Tôi cũng từng bị tẩy não, nhưng lại có thể thoát khỏi những xiềng xích ấy nhờ vào một lần gặp gỡ tình cờ trong một nhiệm vụ của tôi.
"Bởi vì ngươi đang chuẩn bị thoát khỏi Ảnh đội."
Derus tiếp tục nói một cách thoải mái.
"Ta đã đặt hai sợi dây xích lên tất cả những sát thủ của Ảnh đội, bao gồm cả ngươi. Sợi thứ nhất là sự tẩy não, và sợi thứ hai ..."
"Ugh!"
Tôi bật ra một tiếng hét trước khi tôi kịp nhận ra cơn đau tột độ. Cảm giác như thể phổi và tim tôi đang bị cưa chặt ra vậy.
"Phẫn Trùng. Một con côn trùng được đặt trong cơ thể ngươi đang dần ăn mòn trái tim người theo lệnh của ta."
"P-Phẫn Trùng ..."
Phẫn Trùng là loại ma thuật hắc ám tồi tệ nhất, là loại mà thậm chí còn có thể thể đọc được cảm xúc của nô lệ.
Có vẻ như Derus đã sử dụng Phẫn Trùng để nhận ra được kế hoạch trốn thoát khỏi Gia tộc Robert của tôi.
"Đ-đeo trên mình một chiếc mặt nạ công lý thôi là chưa đủ, ngài còn cho tôi ăn Phẫn Trùng ư? Tên khốn nạn đáng khinh!"
"Nó không hề đáng khinh. Nó được gọi là thấu đáo. Và ngươi thực sự đã phá vỡ sự tẩy não."
Derus mỉm cười, ánh mắt ấm áp mà ông ấy thể hiện trước công chúng hiện khuôn mặt của hắn.
"Có một câu nói là mỗi con người đều sống trong khi đeo trên mình một chiếc mặt nạ. Chỉ là mặt nạ của ta dày hơn và đặc biệt hơn một chút so với những người khác mà thôi."
"Derus Robert ..."
Tôi nghiến răng. Tôi ráng đứng dậy, kìm nén cơn đau xé nát trong trái tim.
Tôi không thể chết mà không làm được điều gì.
Tôi đã bị bắt cóc ở một độ tuổi mà tôi khó có thể nhớ được điều gì, và được nuôi dưỡng để trở thành chó săn và sát thủ cho Nhà Robert.
Tôi đã sống, quên đi tất cả xúc cảm và cảm giác, và chỉ tình cờ thoát khỏi sự tẩy não.
Tôi ngỡ tưởng rằng cuối cùng tôi cũng có thể sống theo ý mình, nhưng không phải chìa khóa cho nhà tù của tôi mà lại là xiềng xích của cái chết đang chờ tôi.
Tôi liệu đã phạm phải tội gì mà buộc tôi phải sống cuộc đời của một con chó, tôi cũng không biết.
Chết tiệt!
Một dòng nước màu đỏ tràn lên cái giếng cảm xúc khô cạn của tôi. Đó là một cơn thịnh nộ mà tôi chưa từng cảm nhận được trước đây.
"Ngươi vẫn có thể đứng lên được trong trạng thái đó?"
Biểu cảm của Derus có chút dao động.
"Tôi sẽ không chết trong sự nhục nhã."
Tôi nắm chặt thanh kiếm nằm bên hông.
Các giác quan được tôi luyện của tôi, vốn đã nhận ra cái chết của tôi, không hề thay đổi kể từ lúc tôi bước vào khu vườn này.
Tôi sẽ chết ở đây.
Nếu cái chết của tôi đã được định đoạt, thì tôi sẽ không ra đi mà không chiến đấu. Ít nhất thì sẽ là cánh tay của ông ta… Không, tôi sẽ ít nhất tạo ra một vết thương và ra đi.
"Aaaargh!"
Tôi rút kiếm ra khỏi vỏ, luồng auro được tập trung bùng nổ.
Ngay lúc đó…
Lưỡi kiếm bị đứt làm đôi.
Click.
Tôi nghe thấy âm thanh chiếc vòng cổ quanh cổ tôi rơi xuống đất.
Cả thế giới quay cuồng khi đôi mắt lạnh lùng của Derus và mặt trăng lật ngược lại.
Ah…
Đó là khi tôi nhận ra. Đầu tôi đã bị chém đứt bởi thanh kiếm của Derus.
Tuy nhiên, thanh kiếm của sát thủ không phải là những gì thấy được bằng mắt thường.
Luồng aura đáng sợ ẩn sau lưỡi kiếm bị gãy bay nhắm thẳng về phía mặt của Derus.
"Thật thô tục."
Derus vẫy vẫy tay như thể bị khó chịu. Luồng aura hướng vào điệu bộ nhẹ nhàng của hắn, như thể hắn đang đuổi một con ruồi khó chịu nào đó.
Đúng như tôi nghĩ…
Derus là một kẻ được gọi là mạnh nhất trên toàn cõi lục địa này. Việc tôi không thể thắng là tất yếu.
Vì hắn mạnh, và tôi yếu. Không thể khác được.
Không… Nó… có thể!
Cơn thịnh nộ trong lòng tôi bắt đầu sôi sục như dung nham.
Thật không công bằng khi toàn bộ cuộc đời tôi lại là đồ chơi của Derus, và thật là một sự xấu hổ đắng lòng khi tôi không thể hoàn thành được
"Hỏa Hoàn" mà tôi đã học được nhờ vòng quay của số phận.
Tôi không thể chết theo cách này được.
Hỡi Chúa, hoặc ngay cả Ma quỷ cũng được.
Khi cơn thịnh nộ - cái khao khát xé toạc chiếc mặt nạ của Derus và cắt cổ hắn bằng bất cứ giá nào - nhấn chìm toàn bộ cơ thể tôi, thế giới của tôi đã ngừng lại đỏ thẫm.
* * *
“Hmm…”
Derus Robert giơ tay phải lên và nhíu mày.
'Ta chắc chắn đã chặn được đòn đó.'
Có một vết thương nhỏ ở mu bàn tay phải của ông ta, mặc dù ông ta đã hoàn toàn chặn được đòn tấn công bằng kiếm cuối cùng của kẻ rác rưởi đó.
Đã nhiều năm rồi kể từ lần cuối ông ta bị thương chảy máu.
'Thật nực cười.'
Tên rác rưởi đó đã tự mình thoát khỏi sự tẩy não, chịu đựng sự tra tấn của Phẫn Trùng, và thậm chí còn để lại một vết thương trên cơ thể Derus.
Thật khó hiểu khi tự hỏi điều gì đã xảy ra với con chó săn được nuôi dạy để trở thành một vật hy sinh.
'Nhưng mà...'
Raon hiện đã chết. Mặc dù tên đó đã đi ngược lại lẽ thường tình, nhưng hiện giờ không cần phải bận tâm đến hắn nữa.
"Dọn đi."
Những người lính ẩn khuất trong khu vườn lao ra và di chuyển về phía thi thể của Raon ngay lúc Derus quay lưng lại.
Chớp mắt.
Chiếc vòng cổ của Raon, chìm sâu duới vũng máu đỏ tươi, phát ra một ánh sáng màu xanh nhạt, nhưng không ai có thể nhìn thấy nó.
[Bạn đã được chọn bởi Wrath.]
[Wrath sẽ giáng xuống cơ thể bạn... Cơ thể bạn đã chết!]
[Lỗi...]
* * *
Luôn hồi.
Một khái niệm kỳ ảo mà nhiều người tin vào, nhưng đồng thời cũng có nhiều người không tin.
Raon cũng không tin vào sự tái sinh.
Cậu đã bị tẩy não suốt cuộc đời, và khi cậu thoát khỏi được nó, cậu đã bận rộn với việc chuẩn bị trốn thoát khỏi Gia tộc Robert. Vì vậy, cậu thậm chí không bận nghĩ đến những điều vô lý như vậy.
Cậu nghĩ rằng chết là hết.
Tuy nhiên…
"Ánh dương ơi, nhìn này!"
Một người phụ nữ xinh đẹp, với đôi mắt đỏ và mái tóc vàng mềm mại buông thả trên vai, lắc một chiếc lục lạc màu xanh.
"Còn một cái màu đỏ nữa nè!"
Cô ấy giơ một chiếc lục lạc đỏ ở tay trái lên.
Lục lạc!
Dù rằng mặt cậu nhăn lại vì tiếng của lục lạc, nhưng người phụ nữ tóc vàng vẫn không ngừng lắc.
"Aboo."
Raon lặng lẽ thở dài và vươn tay ra với lấy chiếc lục lạc.
"Đúng rồi đó. Đến đây nào!"
Người phụ nữ tóc vàng cười một cách rạng rỡ và lắc chiếc lục lạc hào hứng hơn nữa.
Có hai thứ nằm trong tầm nhìn của cậu. Một đôi cánh tay mập mạp như xúc xích, và một người phụ nữ đang lắc chiếc lục lạc.
'Mình vẫn chưa thể quen với việc này. Đôi cánh tay này là cánh tay của mình, và người phụ nữ đó là mẹ mình...'
Người phụ nữ đó tên là Sylvia. Mặc dù vẫn khó tin, nhưng cậu đã được tái sinh thành con của người phụ nữ đó trong khi vẫn giữ nguyên ký ức về kiếp trước là một sát thủ của mình.
Lúc đầu, cậu đương nhiên nghĩ rằng đó là một giấc mơ.
Cậu nghĩ rằng mọi thứ sẽ kết thúc sau khi cậu ngủ một giấc, nhưng cậu dường như không bao giờ tỉnh dậy khỏi giấc mơ kỳ lạ này, dù cậu có ngủ bao nhiêu đi chăng nữa.
* * *
Và thế là ngày cứ thế trôi qua một cách đáng ngờ để rồi tròn một trăm ngày, và chỉ sau lúc đó Raon mới chấp nhận sự thật rằng cậu thực sự đã được tái sinh.
"Ánh dương ơi! Đây nè!"
"A-woo!"
Khi cậu từ từ bò về hướng chiếc lục lạc, Sylvia lùi lại từng chút một.
"Đúng rồi! Cứ tiếp tục đi!"
Raon bò theo Sylvia và vươn tay ra với lấy chiếc lục lạc.
"Aboo..."
Nhưng cơ thể cậu không thể chịu đựng được trọng lượng cái đầu của cậu và bắt đầu nghiêng về bên phải.
"Oh!"
Sylvia quăng chiếc lục lạc đi và lao về phía Raon, ôm cậu vào lòng.
'Cô ấy nhanh thật.'
Cơ thể cô ấy rất nhanh. Mặc dù cậu không thể phát hiện ra aura, nhưng có vẻ như cô ấy đã được làm quen với một vài môn võ.
"Cưng có bất ngờ không? Không sao đâu. Mọi việc đều ổn cả."
Sylvia vỗ vào lưng Raon.
"Ooh."
Raon lắc đầu. Cô ấy không ngừng vỗ lưng cậu mặc dù cậu đã tỏ ra rằng mình không hề bất ngờ và mọi chuyện đều ổn.
"Ánh dương ơi, hay chúng ta đi thưởng hoa nhé?"
Sylvia đi đến bên cửa sổ và mở rèm cửa trong khi bế cậu. Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu rọi nhẹ nhàng, như một tấm chăn bông mềm mại.
'Làm thế nào cô ấy vẫn có thể gọi mình là Ánh dương...?'
'Ánh dương', theo cách gọi của Sylvia, không phải là tên thật của cậu. Đó là một cái tên khi em bé còn trong bầu.
Đáng lẽ người đứng đầu gia tộc phải đến và đặt một cái tên cho cậu, nhưng ông ta dường như rất bận rộn và Raon vẫn chưa nhìn thấybất kì dấu hiệu nào của ông ta.
Vì lẽ đó, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc được gọi bằng cái tên bụng bầu 'Ánh dương', ngay cả sau khi hơn một trăm ngày trôi qua.
'Whew...'
Raon nhìn xung quanh, vẫn trong vòng tay của Sylvia.
Căn phòng đủ rộng để có thể chạy nhảy xung quanh, các bức tường được dán bằng giấy dán tường màu xanh biển đắt tiền, và còn có đèn chiếu sáng bằng ma thuật treo trên trần nhà, ngay cả vào buổi đêm.
Cậu không thể xác định rõ được, vì cơ thể cậu là của một em bé và ngủ nhiều hơn hai mươi tiếng một ngày, nhưng có một điều cậu chắc chắn.
Đây là một gia đình giàu có, và có danh tiếng khá lớn.
'Không tệ'.
Một gia đình giàu có hoặc quyền lực đương nhiên là tốt hơn so với một gia đình bình thường trong bất kỳ trường hợp nào, kể cả khi cậu đã được tái sinh.
'Tôi cần phải báo thù.'
Cảm giác kinh hoàng khi bị Derus chém đứt cổ vẫn còn sống động trong tâm trí cậu.
Cậu đã nghĩ rằng mọi cảm xúc của cậu đã bị mài mòn trong lúc được nuôi dạy để trở thành một sát thủ. Ký ức trước khi chết của cậu chắc hẳn phải rất mãnh liệt, bởi cơn thịnh nộ và khát vọng trả thù của cậu vẫn còn rất rõ ràng.
'Nhưng mình không nên vội vàng.'
Raon hít thở sâu và bình tĩnh cảm xúc của mình. Cậu không biết gì về nơi mình đang ở hoặc vị trí của mình, vì cậu chỉ mới sống trong căn phòng này.
Sẽ không quá muộn để chuẩn bị cho cuộc trả thù sau khi nắm bắt rõ được tình hình. Đức tính quan trọng nhất của một sát thủ là nhẫn nại, và cậu đã từng là người giỏi nhất trong giới.
Cậu có thể kiềm chế cảm xúc và khát vọng trả thù của mình bất cứ lúc nào.
'Ngoài ra...'
Cậu đã đạt được Hỏa Hoàn trong kiếp trước của mình nhờ một bước ngoặt của đinh mệnh, và đây được cho là kỹ năng mạnh nhất mà một kiếm sĩ có thể đạt được một nghìn năm trước.
Nếu cậu thành thạo Hỏa Hoàn, cậu có thể giết Derus Robert không phải bằng cách ám sát, mà thậm chí bằng cách đối mặt với ông ta trực diện.
Cậu sẽ phải chịu đựng và chịu đựng thêm một lần nữa cho tới ngày đó.
'Dù sao, mình lại tiếp tục cảm thấy hơi buồn ngủ...'
Cậu cảm thấy buồn ngủ trong vòng tay của Sylvia, dưới ánh nắng mặt trời ấm áp.
Cơ thể của một em bé rất bất tiện ở nhiều khía cạnh. Cậu thực sự đã nghĩ rất ít rồi, thế nhưng giờ cậu đã bắt đầu ngủ thiếp đi.
"Con buồn ngủ à, Ánh dương? Vậy thì đi ngủ thôi."
Sylvia chậm rãi vỗ lưng cậu với một nụ cười. Đúng lúc cậu đang lim dim và cổ cậu đang ngả về phía sau thì...
"Thưa bà Sylvia!"
Cánh cửa mở ra không một tiếng gõ, và người hầu gái của Sylvia bước vào phòng.
"C-chủ gia tộc đang trên đường đến!"
"Cha tôi?"
Sylvia mở to mắt ra vì kinh ngạc trước lời nói của người hầu gái.
'Cha?'
Có vẻ như chủ gia tộc không phải là cha của cậu, mà là ông nội của cậu, vì Sylvia gọi ông ấy là cha.
"T-tôi phải chuẩn bị..."
"Đã quá muộn rồi ạ! Ông ấy đã ở ngoài rồi!"
"Ôi trời!.
Sylvia và những người hầu gái trở nên cực kỳ bối rối, liên tục nhịp chân.
Clomp.
Có tiếng bước chân bên ngoài, cánh cửa hé mở, nghe đủ cứng nhắc để khiến cơ thể người ta co lại.
'Chủ gia tộc là ai?'
Raon lén mở mắt và quay đầu về phía cửa.
Một ông già với đôi mắt đỏ và mái tóc vàng rực rỡ được vuốt ngược trên trán bước đến. Sylvia và người hầu gái run rẩy trước âm thanh bước chân ngạo mạn của ông ta.
'Ah...'
Thời gian trôi chậm lại ngay khoảng khắc cậu nhìn thấy đôi mắt của ông già. Cảm giác như xung quanh cậu đang bị mờ đi bởi sự hiện diện ngạo nghễ của ông ta.
"C-cha."
"Đứa trẻ đó đây à?"
Ông già dừng lại trước mặt Sylvia và chỉ bằng cằm, ánh mắt lạnh băng.
"Vâng, đúng ạ."
Sylvia gật đầu nặng nề và đưa Raon cho ông ta.
'Ah...'
Đôi mắt tròn của Raon mở to hơn. Khi nhìn thẳng vào khuôn mặt ông ta, cậu cảm thấy như thể mình đã nhìn thấy ông ta trước đây.
'Tóc vàng với đôi mắt đỏ. Một ông già với khuôn mặt lạnh lùng, như thể xung quanh ông ta là băng giá bao phủ... Oh!'
Một tia sét đánh vào cái đầu nhỏ bé của cậu.
Glenn Zieghart, Vị Vua Hủy diệt của Phương Bắc!
Gia tộc được mệnh danh là đỉnh cao của lục địa, và thủ lĩnh của gia tộc đó đang nhìn xuống cậu.
Một tiếng hít vào vì ngạc nhiên nhẹ tự ý thoát ra khỏi miệng cậu.
Có vẻ như cậu đã được tái sinh vào gia đình quyền lực nhất trên toàn lục địa.