The Progress of Yuri is Especially Fast Before the Deadline

chương 01: tiến độ gặp gỡ tăng phi mã ngay khi hạn chót cận kề

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ayu Shirakawa nhận ra mình yêu phái nữ từ hồi năm hai sơ trung.

Cô đã học được những khái niệm về LGBT trên TV. Tuy vậy, cô có hơi e ngại khi phải thừa nhận rằng mình là một người đồng tính. Và để “chứng minh rằng mình không phải vậy”, cô đã đọc qua mọi quyển sách lẫn những trang web về LGBT để rồi đi đến thừa nhận rằng mình bị đồng tính nữ, là chữ L trong LGBT. Hay nói cách khác, cô là gái nhưng lại đi yêu những cô gái khác.

Sau khi nhận ra tình trạng của mình, cô vẫn giấu nhẹm với người khác thêm ít lâu và vờ rằng mình vẫn thuộc số đông tới tận khi tốt nghiệp khỏi sơ trung.

Sau khi tới năm hai cao trung, một ngày nọ ngôi trường lại dạy về LGBT. Và vào hôm đó, cô trò chuyện với những người bạn gần gũi của mình tại quầy ăn trong siêu thị sau giờ học. Những gì được giới thiệu trong tiết học trở thành chủ đề của cuộc nói chuyện. Trong đám đó, có một cô gái căn bản là trưởng nhóm - người đã duy trì một mối quan hệ khăng khít với Ayu hay có thể gọi là bạn thân nhất của cô. Và tại thời điểm đó, người bạn thân nhất ấy đã nói rằng, “Tớ không bận tâm nếu như có người như thế ngồi cạnh tớ đâu.” Và cả nhóm đồng thanh chấp thuận.

“Tớ cũng không thiên vị bên nào cả. Đồng tính trong thời hiện đại ngày nay cũng bình thường mà, đúng không?”

“Đúng vậy, chuyện kỳ thị những người đồng tính đúng là nhảm nhí.”

Ra là vậy. Ayu vô cùng kinh ngạc, phấn khích, và cũng yên lòng nữa.

Dạo gần đây, cũng không hiếm việc những gặp đồng tính xuất hiện trên các chương trình truyền hình ở Nhật Bản hay trên phim. Những chương trình đồng tính nam như và cũng khá phố biến trong nhóm bạn cô. Có lẽ ngày nay cũng xuất hiện hơn nhiều người chấp nhận chuyện LGBT rồi.

Nhờ thế, Ayu lập tức thừa nhận vào lúc ấy. Cô nói rõ ra rằng mình là một người đồng tính nữ.

Tuy bạn bè cô có sốc, nhưng họ liền nở một nụ cười và nói rằng sẽ không có chuyện gì thay đổi cả. Bọn họ vẫn sẽ là những người bạn của nhau.

Ngày hôm sau, mọi người trong lớp đều biết Ayu là đồng tính nữ.

Cô đã chất vấn người bạn thân nhất của mình rằng tại sao cô ấy lại lan tin đó ra. Và cuối cùng, cô lộ ra vẻ đau đớn và mém khụy xuống vì nức nở.

“Đó là vì tớ vẫn kinh tởm chuyện ấy. Tớ dám cá rằng cậu đã luôn nhìn chằm chằm vào bọn tớ với ánh mắt gợi tình, nhất là vào tiết giáo dục thể chất, đúng chứ?”

Ayu cứng họng.

Ayu không đem lòng yêu một người phụ nữ nào cả. Hơn nữa, cô xem mình như là một người bạn. ...Tuy nhiên, cô cũng không thể thề rằng mình chưa từng dấy lên ham muốn gì khi nhìn thấy các bạn nữ lõa thể.

Người bạn thân nhất này được nước lấn tới và bày tỏ hết nỗi lo sợ mà cô ấy đã hứng chịu khi gặp phải một chikan trên xe buýt. Ngay sau đó, cô ấy òa khóc. Những người bạn trong lớp khác tới bên cạnh cô ấy. Còn Ayu thì phải chịu đựng những ánh nhìn kinh tởm, khinh thường, tò mò, và thậm chí là thương hại.

Tâm trí của Ayu không thể xử lý nổi chuyện này.

Cô chưa bao giờ thổ lộ với người bạn thân nhất của mình, hay có những cảm xúc đó dành cho cậu ấy. Và tất nhiên, cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện quấy rối tình dục cậu ấy

Liệu Ayu có đáng bị ép phải đứng trước lớp không? Hay liệu cô có đáng phải đối diện với những giọt nước mắt người bạn thân nhất của mình và bị xem như là người xấu không?

....Không, dù cô ấy có là người xấu thật đi chăng nữa, thì cô cũng sẽ bỏ đi nếu cá tính này của mình là sai trái. Cô có thể cứ vờ rằng nơi này không còn chỗ chứa chấp cô nữa. Tuy nhiên-

“Này, đừng có làm thế với cô ấy! Đó không phải là lỗi của Shirakawa-san! Cậu ấy cũng đáng thương lắm chứ!

Người đứng cạnh Ayu và kêu lên là cậu đẹp trai nhất lớp. Cậu ấy vô cùng có tiếng với đám con gái.

Cảnh này cứ như là trong mấy bộ shoujo manga khi mà nam chính cứu nữ chính vậy. Một bạn nữ bình thường hẳn giờ đây đã đem lòng yêu cậu ấy rồi.

Tuy vậy, thứ kiểm soát bộ não của Ayu lúc này là “sự bực tức”.

-Thương hại

Đó là điều cuối cùng mà Ayu muốn nghe

Cơ thể Ayu đang rực cháy như lửa và đầu cô cũng đỏ hết cả lên

“Tôi thách cậu nói lại câu đó đấy!”

Tích tắc tiếp theo, cô tung một cú đấm tuyệt đẹp vào thẳng mặt cậu trai đẹp mã kia. Dù gì thì, Ayu Shirakawa cũng đã theo học karate được 10 năm rồi mà.

“Tôi không có đáng thương gì hết!”

Cô chịu được chuyện bị ghê tởm và coi thường. Tuy nhiên, chuyện bị thương hại đã khiến cô tức điên lên và cũng chẳng thể nhớ được chuyện đã diễn ra sau đó.

Cô bị đình chỉ học 2 tuần vì có hành vi bạo lực.

Hình phạt không thành vấn đề với cô. Tuy nhiên phía nhà trường đã kể lại với bố mẹ cô về những chuyện đã xảy ra và rồi họ đã nhận ra xu hướng tính dục của con gái mình.

Họ gào lên “Có chuyện gì sao?”. Còn về phần Ayu, cô chỉ biết cố giữ bình tĩnh và giải thích rằng LGBT chẳng phải chuyện hiếm bằng vốn kiến thức tự học của mình. Tuy nhiên, bố mẹ cô không hề lắng nghe mà chỉ biết sỉ vả “Đồ ô nhục”, “Con bị sao vậy”. Và họ thậm chí còn định cấm túc cô

Phụ huynh cô vốn là những người khá bảo thủ. Họ vẫn ôm khư khư mấy thứ như “nghĩa vụ của một người phụ là kết hôn và chăm lo cho gia đình”. Ngay từ đầu họ đã không thể tìm được tiếng nói chung. Và đến lúc này rồi thì chẳng thể nào quay đầu được nữa nên cô đã cắt đứt hết mọi quan hệ với họ.

Dù cái khẩu hiệu ‘thấu hiểu và bảo vệ quyền lợi của thiểu số’ đang được hô hào khắp nơi trên thế giới, hay không biết bao nhiêu hoạt động chống kì thị diễn ra trên TV và trên mạng đi chăng nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì với mấy con người thối nát đang sống trong cái xã hội vùng quê thối nát này cả. Chế độ phụ hệ vẫn nắm quyền ở đây và chẳng có nơi nào dành cho giới LGBT hết.

Ayu đã thất vọng cùng cực về bạn bè, gia đình, trường học và cả mái nhà nữa rồi nên cô đã quyết định sẽ rời đi.

Cô muốn chuyển tới một thành phố lớn như Tokyo.

Ở Tokyo hẳn phải có nhiều người giống Ayu, nhỉ?

Cô dành gần mười tiếng trên phương tiện giao thông công cộng và tới Tokyo trước buổi trưa. Chuyện đầu tiên cô làm là đi tới một tiệm làm tóc, nhuộm đi mái tóc đen của mình sang màu vàng và điểm xuyết bằng màu đỏ rồi sau đó thay sang một cái áo thun vô cùng chất chơi in hình đầu lâu to đùng mà cô bắt gặp ở cửa hàng quần áo cùng một cái váy ngắn cũn cỡn. Cô muốn bỏ lốt “gái nhà quê” đi càng nhanh càng tốt.

Sau khi sửa sang lại vẻ ngoài trông thành thị hơn (theo tưởng tượng của cô), Ayu đi lang thang khắp các đường phố ở Tokyo. Cô muốn tìm một nơi nào đó để ở và kiếm chút thu nhập. Tuy nhiên, mấy đại lí bất động sản sẽ chẳng bao giờ nghiêm túc bàn bạc với một thiếu nữ đang bỏ nhà cả. Nên cô định sẽ ở lại tiệm net mấy hôm. Nhưng cuối cùng thì cảnh sát cũng tới hỏi thăm khi cô đang lảng vảng khắp đường phố vào lúc chiều muộn.

“Em là học sinh sơ trung đúng không? Giờ này rồi em còn làm gì ở đây?”

Đây là lần đầu tiên cô bị cảnh sát dò hỏi nên cô cũng khá bỡ ngỡ và thái độ cũng rất đáng nghi. Và họ ngay lập tức phát hiện ra một đứa trẻ đang bỏ nhà rồi đưa cô đến đồn cảnh sát.

Viễn cảnh tệ nhất của Ayu là cảnh sát sẽ liên lạc với bố mẹ và cô sẽ bị đưa về lại vùng thôn quê nên lựa chọn khả dĩ nhất chính là dựa dẫm vào người quen duy nhất của mình ở Tokyo.

Người đó tên là Miyako Shirakawa. Cô ấy lớn hơn Ayu mười tuổi và là chị họ của cô, hiện đang làm cho một nhà xuất bản ở Tokyo.

Miyako sinh ra và lớn lên ở Tokyo. Cách ăn bận và kiểu tóc của cô cũng khá trẻ trung. Là một người dịu dàng và thời thượng nên Ayu đã luôn yêu mên cô từ khi còn trẻ và cũng chọn học karate vì bị cô lôi kéo. Cha mẹ của Miyako đều là dân thành phố cả. Đã bao lần Ayu ước rằng mình được sinh ra ở trong gia đình đấy.

Thú thật thì Miyako Shirakawa chính là tình đầu của Ayu. Và dù rất ghét phải làm phiền cô ấy, nhưng giờ chẳng phải là lúc để quan tâm đến vấn đề đó nữa rồi.

Miyako - người vẫn đang dang dở công việc, nhanh chóng đến đồn sau khi nhận được cuộc gọi từ Ayu.

Miyako đã gặp Ayu vào dịp năm mới. Tuy nhiên, Ayu lúc này trông hoàn toàn khác lạ, nên Miyako có chút ngạc nhiên khi vừa thấy. Nhưng Miyako vẫn đùa cùng cô và nói rằng “Em ấy là em họ của tôi lên đây để tham quan.” Ayu thực sự rất cảm kích sự hợp tác của cô ấy và càng quý trọng cô ấy hơn nữa.

“Vậy, chuyện gì đã xảy ra thế, A-chan?”

Họ đến một quán cà phê gần đó. Ayu kể lại cho Miyako về việc mình bỏ đi sau khi cãi nhau với bố mẹ nhưng đã lược đi nhiều chi tiết.

“Làm ơn đi, Miya-chan. Đừng nói với bố mẹ em mà”

“Ưm, ...chị không thể làm vậy được.”

Miyako thực sự trong tình thế khó xử khi mà Ayu van nài cô ấy. Tuy nhiên, cô vẫn sẽ tôn trọng quyết định bỏ nhà của Ayu.

“ Sẽ rất phiền phức nếu họ trình báo rằng có người mất tích nên chị vẫn sẽ nói với bố mẹ em, nhưng cũng sẽ thuyết phục họ để em ở đây với chị một thời gian nhé. Như vậy có được không?”

“Vâng, ...cảm ơn chị, Miya-chan”

Ayu gật đầu, rồi Miyako ngay lập tức rút điện thoại ra và cuộc nói chuyện nhanh chóng kết thúc.

“Mẹ em đồng ý rồi.”

Miyako nói với Ayu. Cô đang rất bối rối khi mẹ Ayu lại chấp nhận dễ dàng như vậy.

“...Cha mẹ chẳng hề quan tâm đến em đâu nhỉ? Họ hẳn phải nhẹ nhõm lắm khi em bỏ đi.”

Sau khi nghe những lời chua chát của Ayu, Miyako khẽ nói “Không thể nào...” với tông giọng hơi lo lắng. Cô thở dài

‘Đúng vậy, có lẽ sẽ tốt hơn nếu em tránh xa khỏi họ từ giờ….”

“Miya-chan, em có thể ở với chị cho đến khi tìm được một chỗ ở khác không”

“Tất nhiên rồi…

nhưng em thà tìm nơi khác để ở còn hơn là về nhà ư?”

Ayu gật đầu chắc nịch sau khi nghe câu hỏi của Miyako

“Thế còn trường lớp thì sao?”

“Em sẽ bỏ học… dù gì thì cũng đâu có thể ở đó được nữa. Ở đây em sẽ tìm việc và tự lo cho bản thân mình.”

“Một công việc… nhưng chẳng ai dám thuê một người chưa đủ tuổi mà không có giấy chấp thuận của người bảo hộ đâu”

“Em có thể bịa ra một tờ giấy chấp thuận mà. Hơn nữa chẳng phải có thứ gọi là “ngành công nghiệp nữ sinh cao trung” ở Tokyo ư? Em nghe rằng đến cả học sinh cao trung cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền đấy.”

“A-chan.”

Miyako đột ngột hạ giọng. Cô ngẩng cao đầu và nhìn rất nghiêm túc.

“Không đời nào chị để em làm mấy công việc đáng ngờ đó đâu.”

Đây là lần đầu tiên Ayu thấy Mikayo giận dữ vậy.Tuy có hơi e sợ sau khi thấy sự dạn dĩ ấy, nhưng cô tiếp tục nói.

“N-Nhưng sao mà em sống nổi nếu không có tiền chứ… .Em không thể cứ mãi quấn lấy chị được, Miya-chan…”

“Không cần phải lo về chuyện đó…”

Tới lúc này rồi, Miyako thở dài.

“Nhưng khó mà em lại không để tâm tới… Em thật sự không định về nhà ư?”

“Em không bao giờ quay về đâu.”

Miyako nhìn thẳng vào đôi mắt của Ayu. Sau khi nghe được câu trả lời ấy, cô tự lẩm bẩm với chính mình.

“Hừm, ...chị thật sự muốn giới thiệu cho em vài công việc, ...nhưng công ty bọn chị lại đang không tuyển mộ. ...Có khi ban tạp chí lại có, ...à.”

Miyako chợt trợn to mắt trong khi đang lẩm bẩm.

Rồi, cô hỏi với giọng điệu có hơi run. Như thể rằng cô không muốn đề xuất nó vậy.

“...Có việc bao ăn ba bữa lẫn chỗ ở đấy. Em muốn thử không?”

“Muốn ạ!”

Mắt Ayu bừng sáng lên khi nghe lời đề nghị của Miyako đến nỗi cô đã gật đầu liên hồi.

“Được rồi, đằng nào chị cũng định sẽ đến đó tôi nay. Để chị gọi cho họ trước.”

Miyako bắt đầu gọi cho ai đó.

“Vất vả rồi ạ. Là Shirakawa từ Branch Hill đây. Giờ tôi sẽ đến chỗ của chị, hẳn chị cũng đã hoàn thành bản nháp rồi nhỉ? ...Không, xin đừng để ý. Tôi sẽ đợi trong phòng tới khi chị xong vậy. Tôi sẽ cứ đợi và đợi cho đến khi vũ trụ chết đi và vạn vật hóa hư vô… À, chờ đã, đừng gác máy mà… Chẳng phải chị muốn một cô gái trẻ đẹp để lo chuyện nhà cửa ư? Chị nói rằng có thể hoàn thành công việc đúng hạn nếu có ai đó giúp mình mà... Tôi đã tìm được người rồi đây. Cô ấy sẽ đến sớm thôi. Một thiếu nữ xinh đẹp sẵn lòng làm việc cho chị nên tốt hơn là chị cứ đợi ở đó đi. Nếu có ý định trốn thì tôi sẽ cho chị thành tôm nướng luôn đấy.”

Miyako hạ giọng và nói một nói điều gì đó cực kì chợ búa trước khi cúp máy

“Ưm, vừa rồi là...”

“A-chan, em có biết tiểu thuyết gia Hakari Kairou không” (TN: tên cũng nghĩa là tôm)

Ayu hơi bối rối trước câu hỏi đường đột kia.

“Hả? Ưm, ....em không biết”

“Ra vậy. Tiểu thuyết gia này khá nổi tiếng trong giới nữ sinh cao trung mà nhỉ.”

“Em không đọc tiểu thuyết nên...”

Ayu đột nhiên nhận ra điều gì đó.

“Công việc mà chị vừa nhắc đến...”

“Đúng vậy, chị là người phụ trách vị tiểu thuyết gia này. Cô ấy quá lười biếng và mềm yếu… nên cuộc sống cũng toàn là mớ hỗn độn. Cô ấy chẳng hề làm việc theo thời gian biểu tí nào. Làm gì có ai dám bỏ dở bản thảo và đi du lịch trước hạn chót nộp chứ. Mà chị không thể đối phó hay lúc nào cũng kè kè quan sát cô ta được. Nên chị chị mong rằng em có thể sống trong nhà Hikari Kairou-sensei và làm người giúp đỡ nhỏ nhoi lẫn tố giác bịch rác vô dụng đó.”

“T-tố giác!?”

“Đúng vậy, bẻ gãy xương quai xanh của cô ta nếu có bất ý định chạy trốn nào.”

“Ehh….”

Ayu đang rất hoang mang.

Thú thực thì cô khá ngại phải làm việc trong nhà của một tiểu thuyết gia lạ mặt. Dù có thể lo được chuyện nhà cửa nhưng cô chẳng hiểu “người tố giác” nghĩa là gì cả. Tuy vậy, cô cũng biết là chẳng dễ kiếm một công việc bao ăn ở.”

...Mà dù sao thì cứ đi gặp người đó trước đã.

Ayu siết chặt nắm đấm và suy nghĩ.

“Tiểu thuyết gia đó là nam chăng….?”

Cô nhớ rằng Miyako đang làm biên tập viên cho mấy cuốn tiểu thuyết hướng tới độc giả là nam. Tuy cô tự tin rằng đối đầu trực diện thì mình sẽ chẳng thua bất cứ gã nào nhưng việc sống chung dưới một mái nhà vẫn đem đến cho cô cảm giác bất an.

Miyako cười như để xóa đi những nỗi lo của Ayu

“Là phụ nữ mà. Cứ thoải mái đi, chị nghĩ cô ấy tuổi cũng tầm tầm Chi-chan… khoảng 22 hay 23 gì đấy.”

“E-em hiểu rồi.”

Nhẹ nhõm thật, nhưng một mối lo khác lại hiện lên trong lòng Ayu

*

Hôm nay lại là một ngày bình thường trước hạn chót của cô.

Yukari Ebiwawa, 22 tuổi

Là một tiểu thuyết gia với bút danh Hikari Kairou.

Cô ra mắt sau khi thắng một giải thưởng lớn dành cho tân tiểu thuyết gia hồi cao trung. Và đến thời điểm thì cô đã cho ra mắt hàng loạt cuốn sạch dưới tên cô. Và có đôi cuốn cũng đem lại doanh số rất tốt. Thậm chí cô còn có một chuyển thể truyện tranh, một bộ chuyển thể anime và cả chương trình TV nữa. Có thể nói cô là một trong những tiểu thuyết gia rất nổi tiếng.

Yukari thức dậy vào 7 giờ sáng, dùng bữa sáng rồi đi ngủ tiếp. Cô chỉ thực sự tỉnh khi đã quá trưa và đi tắm. Sau đó ngồi vào máy tính và vội vàng viết bản thảo. Hạn chót là tối nay tuy nhiên cô chỉ mới hoàn thành được một nửa cho bản web thôi.

...30 phút trôi qua nhưng cô đã dừng lại sau khi viết được vài dòng. Cô duỗi lưng, đứng dậy rồi đi vào bếp.

Yukari đứng trước căn bếp mở Nakajima bên trong phòng khách rộng rãi và bắt đầu nấu nướng.

Cô lấy ra 600g thịt chân bò từ tủ lạnh trước khi đi tắm. Cẩn thận ướp lên nó một ít muối và tiêu đen rồi trong khi chờ đợi gia vị ngấm vào miếng thịt, thì cô chơi Monster Hunter suốt 3 giờ đồng hồ liền.

Tiếp đó cô rán miếng thịt trên chảo và bề mặt thịt trông hơi cháy.

“Tuyệt đẹp ♪”

Cô ngâm nga một bài hát trong khi phủ miếng thịt trong lá quế và bọc lại bằng giấy bạc. Rồi cô chỉnh lò nướng đến 100 độ C và nướng nó trong vòng một tiếng.

Vẫn còn một ít nước thịt sót lại trên chảo. Sau khi thêm vào một ít rượu vang, giấm balsamic, nước tương, rượu sake ngọt và tỏi xay nhuyễn trộn lại thành một món nước sốt. Trong lúc đợi, cô bật karaoke lên và hát một vài ca khúc anime.

Cô lấy thịt bò từ lò ra và để nguyên nó trong giấy bạc trong khi tiếp tục xem một bộ phim dài 2 tiếng trong suốt quá trình.

Sau khi bộ phim kết thúc, cô mở giấy bạc ra và cắt miếng thịt thành từng miếng nhỏ bằng một chiếc máy thái thịt.

“Hô hô…!”

Yukari mỉm cười sau khi thấy những dòng nước thịt đỏ tươi và phần thịt có màu hồng đẹp đẽ.

Để có được món bò nướng như vậy đều phải trải qua những lần thất bại. Hồi đầu, cô để chúng trong lò nướng quá lâu khiến thậm chí phần lõi còn thành màu xám xịt. Nhưng giờ đây cô có thể dễ dàng đoán được mình phải rán bao lâu, nhiệt độ phải cao như thế nào hay cần bao nhiêu thời gian chỉ thông qua kích cỡ, độ dày và phần của miếng thịt đó.

Cô sẽ thưởng thức bữa ăn này cùng rượu vang đỏ trên sân thượng.

Cô đặt từng lát thịt lên dĩa và tưởng tượng ra khoảnh khắc hạnh phúc đó với sự phấn khích. Nhưng ngay khi cô sắp sửa rưới nước sốt, thì điện thoại đổ chuông.

“Chậc...”

Cô cau mày nhìn vào màn hình. Đúng vậy, người gọi là biên tập viên của cô, Miyako Shirakawa.

Cô biết rằng cô ấy sẽ gọi đến chết nếu không được trả lời nên đành miễng cưỡng bắt máy.

“...Xin chào, là Kairou đây”

“Vất vả rồi ạ. Là Shirakawa từ Branch Hill đây. Tôi sẽ đến chỗ của chị ngay. Bản thảo hẳn đã hoàn thành rồi nhỉ?”

Biểu cảm của Yukari đanh lại cùng với thái độ mạnh mẽ của cô

“Không, thật ra là, tôi hơi bí ở đoạn cuối một tí. Chỉ một tí thôi! Nên là Mya-san không cần đến đây đâu. Cứ...”

“Không, xin đừng để ý. Tôi sẽ đợi trong phòng vậy. Tôi sẽ cứ đợi và đợi cho đến khi vũ trụ chết đi và vạn vật hóa hư vô”

Dù Yukiri đã hết mực từ chối khéo nhưng Miyako vẫn tiếp tục nói với tông giọng bình tĩnh nhưng không kém phần đáng sợ.

Ôi. Không thể từ chối cô ấy được. ...Yukari nhanh chóng bỏ cuộc.

Đây không phải lần đầu Miyako đến nhà Yukari đợi cô hoàn thành bản thảo. Thậm chí cô còn chuẩn bị sẵn một bộ futon cho Miyako để nghỉ ngơi nữa cơ.

...Thực ra, tiến độ vẫn rất tuyệt vời nếu đang nói về cấp độ của tôi trong Monster Hunter

Cô ấy định đùa nhưng lại thấy rằng bầu không khí không cho phép cô làm điều đó nên cô đành nuốt ngược nó vào.

“Được rồi, tôi sẽ đợi.”

Yukari nói một cách khó chịu và chuẩn bị cúp máy

“A, chờ đã, đừng vội gác máy mà”

“Hừm?”

“Chẳng phải chị nói là muốn một cô gái trẻ đẹp để lo chuyện nhà cửa ư? Chị nói rằng có thể hoàn thành công việc đúng hạn nếu có ai đó giúp mình mà.”

Yukari vẫn nhớ rằng cô từng liếc qua một bộ manga romcom khi đang bị trách móc vì trễ hạn bản thảo. Truyện nói về một cô gái xinh đẹp chăm sóc một chàng thanh niên sống một mình. Đấy là lí do tại sao cô lại nói như vậy nhưng tất nhiên đó chỉ là trò đùa thôi.

“À, đúng là tôi đã nói vậy nhỉ.”

“Tôi đã tìm được người rồi đây. Cô ấy sẽ đến sớm thôi.”

“Hả?”

Yukari không thể kìm mà kêu lên một tiếng kì lạ khi nghe Miyako nói vậy.

“Tôi đã tìm được rồi. Một thiếu nữ xinh đẹp sẵn sàng làm việc cho chị nên tốt hơn hết là chị cứ đợi ở đó đi. Nếu có ý định trốn thì tôi sẽ cho chị thành tôm nướng luôn đấy.”

“Ơ? Chờ đã, Mya-”

Cuộc gọi kết thúc.

Yukari đứng như trời trồng một lúc.

“....Mya-san cuối cùng cũng hóa điên rồi ư...?

Nếu đúng là như vậy thì mình chỉ chiếm 0,X% nguyên nhân thôi nhỉ. Yukari hơi tự mình hối lỗi.

*

Mất 15 phút đi taxi từ quán cafe nọ đến nhà của Hikari Kairou.

Khu vực yên tĩnh này mọc lên đầy

những tòa chung cư xa hoa và những ngôi nhà một hộ gia đình. Hikari đang sống ở một tòa nhà hiện đại có 5 tầng. Từ tầng trệt đến tầng 4 thì có 3 căn hộ ở mỗi tầng nhưng tầng 5 thì chỉ có 1 căn duy nhất vì ⅓ diện tích đã dùng như sân thượng rồi. Và đó chính là phòng 501 - nhà của Hikari đồng thời cũng là một studio.

Dù Ayu không biết nhiều về bất động sản ở Tokyo, nhưng cô vẫn có thể biết được căn nhà này đắt đỏ đến mức nào. Thần thánh phương nào mà lại có thể sống một mình trong ngôi nhà xa xỉ như thế này đây...?

Miyako tiến vào hành lang phòng 501 và nhấn nút gọi. Nhưng không có ai trả lời cả.

“Cô ấy không có ở nhà ư?”

Ayu nghiêng đầu còn Miyako chỉ vô cảm rút điện thoại ra.

“...Mở cửa.”

Cánh cửa ngay lập tức bật mở sau khi Miyako kết thúc cuộc gọi với tông giọng lạnh tanh.

“Xì, khó chịu thật.”

Ayu và Miyako, người vẫn đang lẩm bẩm, đã bắt thang máy và đứng đợi trước phòng 501.

Miyako ấn chuông và cánh cửa từ từ mở ra. Một nữ thần xuất hiện ngay sau đó.

Nữ thần.

Chí ít thì Ayu thực sự nghĩ như vậy

Một nụ cười có chút bơ phờ nở trên khuôn mặt cô ấy khiến Ayu không thể rời mắt được.

Mái tóc xoăn nhẹ có màu xám nhạt.

Hai bím tóc lại có chút khác biệt khi cái bên phải có màu đen trong khi bên còn kia lại nhuộm bạc

Dáng người cao ráo và mảnh mai, cả ngực và eo đều rất thon thả và mềm mại.

Vì một lí do nào đó mà dù chỉ mang trên mình một chiếc áo khoác cotton màu xám và quần đùi nhưng cô ấy vẫn toát ra một vẻ đẹp thuần khiết.

Trái tim và đôi mắt Ayu đã ngay lập tức lưu giữ lại khoảnh khắc đó.

Cô đã không hề biết rằng cuộc đời chó chết của mình vốn chỉ để gặp được Hikari.

Đến bây giờ Ayu mới tin rằng yêu từ cái nhìn đầu tiên là điều có thật.

“Hẳn cô phải vất vả NHIỀU rồi, Kairou-sensei.”

Miyako chào không chút biểu cảm. Còn về phía Hikari Kairou, cô trả lời với một nụ cười sảng khoái.”Phải vất vả rồi.”

Rồi cô nhìn vào Ayu, người vẫn đang trốn sau lưng Miyako.

Khi ánh mắt họ chạm nhau, trái tim của Ayu đập càng nhanh hơn. Thân nhiệt cô tăng lên và đôi má cũng bắt đầu ửng đỏ.

Hikari hơi ngạc nhiên và nhìn Miyako lần nữa.“Mya-san, đây là?”

“Nãy gọi tôi có nói với chị rồi nhỉ? Cô ấy là em họ tôi, Ayu Shirakawa. Em ấy sẽ chăm sóc cho cô từ hôm nay.”

“Hả? Cô nghiêm túc đấy à?”

“Tất nhiên rồi.”

“Thật ư? Thường thì người ta sẽ chẳng đem người khác đến đây đâu nhỉ?”

“Chị nhìn chị có giống người thường như vậy không? ...Tôi là một biên tập viên. Một biên tập viên là người sẽ luôn khiến tác giả phải hoàn thành bản thảo dù có bằng cách nào đi chăng nữa.”

“Ôi trời, cô đúng là điên rồi mà...”

Biểu cảm của Hikari đanh lại rồi nhún vai một cách thái quá và bắt đầu quan sát Ayu.

“À,.... Ayu-san? Em thật sự muốn làm việc trong nhà chị ư?”

“V-vâng ạ!”

Ayu trả lời với âm giọng rất cao.

“Dù có hơi xấu hổ khi nói ra nhưng chị chẳng phải là một người chủ tốt đâu. Em sẽ bị lợi dụng rất nhiều đấy.”

“Th-thật ư?”

Cô đã nghe rất nhiều về chuyện lạm dụng đó trên thời sự. Đúng là thành phố mà, đáng sợ quá đi….

Hikari tiếp tục thị uy và Ayu cũng phần nào đang hơi sợ hãi.

“Mà việc em phải làm là chuẩn bị ngày 3 bữa, lau nhà, giặt giũ, mua đồ và cả kiểm tra hòm thư mỗi ngày”

“À… .thế thì vẫn được ạ”

“Đừng có đánh giá thấp Ayu. Em ấy là một chuyên gia làm việc nhà đấy. Nhất là kỹ năng nấu nướng.” Miyako chen vào.

Ayu đã được dạy rằng “việc là nhà là nghĩa vụ của phụ nữ” ngay từ khi còn nhỏ. Cô đã phụ giúp rất nhiều công việc nên mới có được thành quả như vậy. Thế nên bây giờ cô đang cảm thấy khá phức tạp.

“Em tuyệt thật nhỉ? ...Nhưng như thế vẫn chưa đủ đâu. Ngoài việc nấu nướng thì em phải dọn bát đĩa nữa đấy. Có rất nhiều việc phải làm lắm.”

“Chẳng phải đó là những thứ em sẽ phải làm sao…?”

Ayu không thể kìm được những lời nói thật thà. “Trên thế giới này có những người không thể làm được việc đó mà, và người đứng trước mặt em chính là một ví dụ điển hình đấy.” Miyako trầm giọng nói.

“Ưm, tôi làm được mà, chỉ là không làm thôi”

Hikari cố gắng bắt bẻ.

“Hừm, còn chuyện này nữa...”

Ayu chen ngang.

“E-em! Em có thể làm bất cứ chuyện gì! Nên làm ơn hãy thuê em đi!”

Ayu đột ngột cúi đầu. Hikaru ngay lập tức ra vẻ tự đắc và quan sát em ấy. Rồi nở một nụ cười hiểm ác. “Ồ?”

“Bất cứ chuyện gì ư? Thật chứ?”

“Vâng ạ!”

“Kể cả bán thân em cho chị?”

“Được ạ!?”

“Hể!?”

Ayu căng mắt hỏi còn Hikari thì sốc.

“Này, Hikari! Đừng có nói mấy thứ đó với em họ tôi chứ!”

Miyako trách mắng Hikari.

Cuối cùng Ayu cũng nhận ra rằng Hikari chỉ đang trêu chọc mình sau khi quan sát thái độ của họ.

“T-tất nhiên là không rồi! Là lỗi của em! Nhưng nếu chị cứ khăng khăng…”

Ayu liếc nhìn Hikari với khuôn mặt ửng đỏ còn cô ấy chỉ nở một nụ cười cay đắng.

“Bình tĩnh nào, dù chị rất yêu quý những cô gái đáng yêu nhưng không phải là loại tình yêu đó đâu”

Ayu gượng cười sau khi nghe lời giải thích thẳng thừng như vậy nhưng bản thân cũng đang cảm thấy khá thất vọng từ sâu thẳm bên trong.

Cô cứ ngỡ rằng việc mình sinh ra chỉ để gặp được cô ấy. Nhưng có như mọi chuyện chỉ là chút hiểu nhầm mà thôi.

*

Miyako thực sự mang một cô gái xinh đẹp đến đây.

Biên tập viên Miyako đã giới thiệu Ayu với Yukari. Cô đã tưởng rằng não của cô nàng biên tập viên kia có vấn đề. Trong khi Miyako trong chẳng khác gì những người bình thường với thường thức, thì cô ấy lại thường hay ngẫu hứng bày trò. Đúng là không thể xem thường được.

Tuy nhiên, công việc của Miyako là phải đối mặt với những tiểu thuyết gia gặp rắc rối với xã hội nên có lẽ cũng đúng khi có chút kì lạ nhỉ?

...Vì quá bình thường, nên thay vì đạt tới giới hạn tinh thần, thì cô hơi “chập mạch” vẫn hơn.

Cô gạt đi những suy nghĩ tiêu cực trong đầu mình.

“Mọi người đã ăn tốt chưa?”

Yukari hỏi Miyako và Ayu sau khi đưa họ vào phòng khách.

“Chưa” Miyako đáp cụt lủn.

“Thế thì cùng dùng bữa nào, tôi vừa chuẩn bị xong đấy”

Yukari nói và đi thẳng vào bếp.

Mỗi khi cô nhìn vào Ayu, người đang ngồi trên ghế và liếc nhìn cô, Ayu lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

Em ấy cứ như một con chihuahua nhát người vậy. Đó là ấn tượng đầu tiên của Yukari về Ayu Shirakawa.

Đôi mắt to thực sự rất xinh xắn và khuôn mặt còn nguyên đường nét ngây thơ của cả học sinh sơ trung hoặc cao trung. Dù cơ thể rất nhỏ nhắn nhưng bộ ngực của em ấy lại khủng thật.

Em ấy cột tóc theo kiểu đuôi ngựa nhưng lại có 2 bím và có chút sắc đỏ đang lẫn trên phần tóc mái. Ayu đang mang một chiếc áo thun phong cách punk in hình một cái đầu lâu rất lớn. Em ấy đang cố cosplay vì Yukari, một người yêu anime ư? Nhưng trông cũng chẳng giống Harley Quinn tí nào… thế thì nhân vật gì đây nhỉ?

Cô nghĩ trong khi đặt cả miếng thịt bò 600 gam vào một chiếc dĩa lớn.

Yukari làm món salad Caesar với một ít bánh mì baguette trong khi Miyako đang trên đường đến đây. Cô xếp ra ba thứ gồm dĩa, đũa và cả li rồi cuối cùng là thêm vào

li một chút rượu vang đỏ.

“Này! Đừng có vô tư uống thế chứ!”

Miyako nhanh chóng cản cô lại.

“Hể? Cô không định thưởng thức bò nướng cùng rượu vang đỏ ư?”

“Không! Chị phải hoàn thiện bản thảo sau bữa tối. Cấm uống!”

“Thật ư!? Ít nhất thì cũng cho tôi uống một li đi, lớn rồi mà!”

Yukiari cầu xin với một giọng nói nghiêm túc nhưng Miyako chỉ nheo mắt.

“Ai lớn cơ? ...Cô sẽ gục ngay chỉ sau một li và chẳng thể nào viết được cả.”

“Mya-san đúng là ác quỷ mà! Tôi đã mất 6 tiếng để làm ra món bò nướng ngon lành này đấy!”

“6…!”

Khuôn mặt Miyako ngay lập đanh lại sau khi nghe Yukari nói.

“Vậy ra chị thực sự tự làm món này nhỉ… và dành ra 6 tiếng ư...?”

“Chết.”

Yukari giờ mới nhận ra rằng mình lỡ lời. Biểu cảm của cô đông cứng lại.

“Chị vẫn dành ra 6 tiếng đồng hồ để nấu nướng dù đã sắp đến hạn chót ư…?”

Yukari cố gắng mềm giọng để xoa dịu Miyako, người mà gân xanh đang nổi khắp

trán.

“Ahaha, bình tình nào, Mya-san. Tôi không có bỏ ra 6 tiếng ở trong bếp đâu! Chỉ là thay đổi tâm trạng thôi.”

“...Thế chắc bản thảo cũng gần xong rồi nhỉ?”

“Tất nhiên rồi”

Yukari gật đầu quyết đoán và Miyako bắt đầu nghi ngờ nhìn cô.

“Vậy còn lại bao nhiêu?”

Yukari tránh ánh mắt Miyako và thì thầm.

“...Tầm một nửa.”

“Lần trước tôi cũng nghe y hệt như vậy!”

“Hehehe…”

“Trời, cái bịch rác vô dụng này đúng là...!”

Miyako vò đầu. Ngay khi cô sắp sửa bùng nổ, một âm thanh “Guuu…” đã ngay lập tức khiến bầu không khí dịu đi.

Là bụng của Ayu đang kêu gào.

Yukari và Miyako nhìn sang Ayu, còn cô ấy thì đỏ mặt cúi đầu.

“A-chan, em đói rồi à?”

Ayu khẽ gật đầu sau khi Miyako hỏi.

“Từ hôm qua đến giờ em vẫn chưa ăn gì...”

“Hể!? Sao lúc nãy ở cà phê em không gọi sandwich chứ?”

Miyako sửng sốt còn môi Ayu thì cong xuống.

“Nhưng nó tận 700 yên...! Không thể gọi một thứ xa xỉ như vậy được”

“Hô hô...”

Lời nói đáng yêu đến từ một học sinh nghèo khó đã khiến Yukari bật cười.

...Sau khi nghe những lời đáng yêu đó, Yukari không thể kìm được mà nói thẳng ra.

“Hô hô, chúng ta đang có một cô bé sắp chết đói ở đây đấy. Ăn nào, ăn thôi, Ayu-chan.”

“Vâng, tất nhiên rồi, ...cùng ăn nào.”

Ayu gật đầu và cầm đũa lên. Rồi Yukari bình tĩnh nói điều này với cô.

“Đúng vậy, chị đã thử so sánh lương hằng năm và thời gian làm việc thực sự và chuyển chúng thành thu nhập hàng tháng. Kết quả là khoảng 530.000 yên/ giờ. Chị đã mất 6 tiếng để làm món này. Điều đó đồng nghĩa với dĩa bò nướng này trị giá khoảng 3.180.000 yên. Mà em có thể trả dần sau khi nhận lương. Đây, ăn đi ♪”

“3-3,180,000 yên ư...!”

Ayu há hốc mồm nhìn miếng bò nướng trên bàn. Em ấy hét lên, “Miya-chan….” trong khi liếc nhìn Miyako. Điều này chẳng khác gì một chú cún con đang đợi chủ nhân của mình trước khi dùng bữa cả và chuyện này đã khiến trái tim Yukari lỡ mất một nhịp.

“A-chan, đừng có nghe Hikari xàm xí nữa… Ăn đi.”

Miyako nói khi cho một miếng bò vào miệng.

Yukari mỉm cười và làm theo Miyako. Mỗi lần cắn đều khiến từng lớp nước thịt chua chua nhưng đậm đà đó trào ra. Bò nướng hôm nay đúng là số dách mà nhưng thật tiếc khi không có rượu vang ăn kèm.

“Đây, ăn đi nào, A-chan”

Miyako đặt một vài lát thịt bò lên dĩa của Ayu.

Ayu nhìn vào nó rồi lần lượt nhìn Miyako và Yukari.

“...V-vâng, ...ăn thôi nào.”

Cô rùng mình khi gắp một miếng thịt lên và nhai nó. Nhưng rồi, mắt cô nhanh chóng mở ra còn to hơn.

“Ngon quá! Thứ này cực kì ngon luôn!”

Ayu nuốt miếng đầu tiên và ngay sau đó là miếng thứ hai và thứ ba. Và chiếc dĩa của em ấy cũng trống trơn chỉ trong một khoảnh khắc.

“Hô hô, ăn thêm nào.”

Đôi môi Yukari cong lên sau khi thấy thái độ của Ayu. Người nấu cũng hạnh phúc như người thưởng thức món ăn mà. Dù đôi khi Miyako cũng thường hay khen cô nhưng cô ấy luôn hối thúc chuyện bảo thảo mỗi lần ở đây nên thức ăn cũng không được thưởng thức một cách trọn vẹn.

“Ăn kèm với bánh mì cũng ngon lắm đấy.”

“Đây, ăn đi nào” Yukari cắt một lát bánh mì và đặt một ít thịt bò, salad và mayonnaise lên đó. Rồi cô đưa nó cho Ayu.

Mắt Ayu sáng lấp lánh. Em ấy cầm miếng bánh kẹp bò nướng salad bằng cả hai và bắt đầu ngấu nghiến nó.

“Chậc, kĩ năng nấu nướng của chị tốt thật...”

Khuôn mặt Miyako đang tràn ngập đủ loại cảm xúc. Còn với Yukari, thì cô đáp lại một cách trịnh trọng “Hô hô hô, tôi nói rồi mà”

“Cho em hỏi-”

Ayu bắt chuyện khi vẫn đang nhai như một chú chuột hamster. Thế nên em ấy quyết định nuốt hết mọi thứ trong miệng trước khi tiếp tục.

“E-em hỏi một câu được không ạ!? Nếu chị nấu ăn giỏi như vậy thì đâu cần em phải vào bếp nữa đâu nhỉ? Em cũng chưa bao giờ thử làm món bò nướng bao giờ….”

Miyako trả lời

“Tên ngốc này yêu thích việc làm những món ăn kỳ công dù sắp đến hạn nộp. Dù cho nó ngon thật, ...thì sao phải là nấu trước hạn chót chứ? Chị không nhớ là lúc nào nữa nhưng đã có lần chị định giết cô ta vì dám cán bột udon ngay hạn chót!”

“À, nhớ hồi đó rồi. Tôi thà lăn lộn miếng bột udon còn hơn là với đống bản thảo.”

“Dừng việc chơi chữ được rồi đấy.”

Miyako nheo mắt và thở dài rồi cô nói tiếp.

“Dù kĩ năng nấu rất tuyệt vời nhưng chị ta lại luôn chọn dùng đồ ăn nhanh hay đồ đặt sẵn… Chị hi vọng A-chan có thể nấu được những món bổ dưỡng cho Hikari.”

“Bổ dưỡng, ...v-vâng, em sẽ cố hết sức”

Ayu gật đầu lo lắng. Còn Yukari thì nở một nụ cười thư thái với em ấy “Nhờ em chăm sóc chị nhé”

*

Mở mắt ra, cô nhìn một trần nhà hoàn toàn xa lạ.

Hay đúng hơn là, chiếc đèn trần kia không phải là cái hình tam giác được treo bằng một sợi dây mà thay vào đó là một cái đèn hình tròn có gắn loa ở giữa.

Ayu đang đắp một cái khăn lên người và ngủ trên ghế sofa trong phòng khách.

Cô dụi mắt, đứng dậy và bắt đầu nhận ra những thứ xung quanh.

Cô đã ngồi nghỉ trên ghế sofa sau khi dùng bữa tối hôm qua. Và một lúc sau, thì cơn buồn mạnh mẽ nhanh chóng ập đến khiến đã cô thiếp đi.

Cô đã thức trắng cả đêm trên tàu và cũng chẳng có chút thời gian nào để nghỉ ngơi ở Tokyo cả. Có vẻ cơ thể cô đã kiệt quệ hơn cô nghĩ nhiều.

Nhìn xung quanh, cô thấy Miyako đang làm việc với chiếc laptop của mình.

Ayu nhìn vào đồng hồ đang treo trên tường. Giờ đã là 2 giờ sáng.

“Ồ, em tỉnh rồi ư?”

Miyako biết Ayu đã tỉnh dậy và hỏi cô.

“Vâng, ...Miya-chan, chị đang làm gì vậy?”

“Hừm? Làm việc.”

“Muộn rồi đấy, làm biên tập viên cũng vất vả quá nhỉ.”

Ayu rất ngạc nhiên và Miyako giải thích.

“Nhưng bọn chị sẽ dậy khá trễ. Ngành công nghiệp này thường bắt đầu làm việc một mạch từ trưa đến đêm khuya mà.”

“Ồ? Sao lại vậy ạ?”

“Tác giả, họa sĩ minh họa và những người làm việc trong ngành manga anime đều là những con cú đêm mà. Nên biên tập viên là người hợp tác cùng họ cũng phải vào cùng guồng quay chứ.”

“Ra vậy.”

Mình không ngờ lại có một ngành công nghiệp như thế này tồn tại. Bầu trời của Ayu như được mở rộng ra.

“Được rồi, vậy thì người đó đâu?”

“Hikari đang viết gấp bản thảo trong phòng thu đấy. Chị rất muốn tin là cô ta sẽ làm xong trước bình minh...”

Miyako đang thực sự lo lắng nhưng Ayu có một câu hỏi.

“Hể? Không phải hôm qua là hạn nộp ư?”

“...Ngành này có một câu cửa miệng là sáng hôm sau vẫn được tính là ngày hôm nay.”

“Sáng hôm sau vẫn được tính là ngày hôm nay...!?”

Rõ ràng câu này mâu thuẫn với nhau mà. Điều này khiến Ayu bối rối thế là Miyako nở một cười cay đắng.

“Chỉ là một lí thuyết bừa bộn từ một nhà sáng tạo bừa bộn thôi. Không cần phải quá để ý đâu, A-chan. Quên nó đi. À mà có một tấm futon trong phòng ngủ đấy. Em nên thay quần áo và ngủ đi. Đúng rồi, em có mang theo quần áo chứ?”

“À, vâng ạ, …em có đem theo một ít.”

Trước khi bỏ đi, cô đã vơ đại một ít đồ lót, áo thun vào balo. Tính thêm cả điện thoại và ví thì đó là tất cả những gì mà Ayu có lúc giờ.

“Thật ư? Thế thì tốt quá. À, em có muốn tắm trước khi đi ngủ không?”

Ayu nhìn cơ thế mình mình sau khi được Miyako hỏi. Dù không có vết bẩn nào rõ ràng cả nhưng cô đã đổ mồ hôi rất nhiều khi lang thang khắp các đường phố. Có lẽ mùi cũng hơi tệ.

“Vâng, ...hẳn rồi.”

“Được rồi, ...Hikari! Tôi dùng phòng tắm đây!”

Miyako hét vào cánh cửa phòng của Hikari nhưng chẳng ai trả lời.

“Đừng bảo là cô ấy ngủ rồi chứ...”

Miyako đứng dậy và nhẹ nhàng mở cửa. Ayu cũng theo cô ấy và liếc nhìn vào bên trong.

Bốn bức tường đều được chất đầy những kệ sách trong căn phòng 3 mét vuông này.

Hikari đang viết tiểu thuyết trên chiếc laptop. Cô đang nghe nhạc và một vài thứ khác trong khi làm việc nên đã không nghe thấy Miyako.

“Phù, ...có vẻ cô ấy cũng chịu làm việc nghiêm túc rồi.”

Miyako thở phào nhẹ nhõm.

“Chị sẽ chuẩn bị bồn tắm.”

Miyako nhẹ nhàng đóng cửa lại và đi đến phòng tắm. Có vẻ cô đã quá quen với nơi này rồi.

15 phút sau, bảng điều khiển nước nóng trong phòng khách báo hiệu rằng bồn tắm đã sẵn sàng.

“Phòng tắm ở ngay cạnh lối vào. Cứ dùng khăn tắm và dầu gội đi. Hikari không để tâm đâu.”

“Đ-được ạ.”

Sau khi Miyako nói vậy, Ayu lấy quần áo từ ba lô ra. Cô rời phòng khách và mở cánh cửa phòng tắm.

Đã lâu rồi cô chưa bước chân vào phòng tắm của người khác. Sau khi phát hiện ra mình là đồng tính nữ, Ayu luôn tìm cớ mỗi khi có ai đó mới mình ngủ qua đêm.

Cô trút bỏ quần áo và bước vào phòng tắm. Sau khi dành nhiều thời gian hơn bình thường để rửa sạch cơ thể, cô chậm rãi ngâm mình vào làn nước nóng.

Bồn tắm ở đây rộng hơn nhiều so với cái ở nhà Ayu. Thậm chí cô đã duỗi thẳng chân rồi mà vẫn còn dư chỗ.

“Phù.”

Cô dựa đầu vào bồn rồi thở dài.

Cô sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở đây vào ngày mai.

Sự lo lắng về một cuộc sống mới mẻ, sự nuối tiếc khi chạy trốn khỏi quê nhà lên Tokyo, hình ảnh phản chiếu sau khi ra tay đánh ai đó, sự buồn bã khi phải phá bỏ những mối quan hệ với gia đình bạn bè - tất cả những cảm xúc đó sẽ không thể giải quyết trong một sớm một chiều được. Tuy nhiên, cảm xúc mạnh mẽ nhất trong trái tim cô ngay lúc này lại chính là hi vọng.

Miyako vẫn đáng tin và dịu dàng như mọi khi. Hơn nữa-

Khuôn mặt của Hikari Kairou hiện lên trong tâm trí Ayu khiến cơ thể cô nóng dần lên.

Ngay lúc đó...

Cánh cửa phòng tắm bật mở và Hikari bước vào.

Vì đang định đi tắm nên tất nhiên là cô chẳng mặc gì trên người cả.

Cô choáng váng cầm lấy vòi hoa sen.

“Hừm...?”

Hikari cũng đã nhận ra Ayu đang liên tục há hốc mồm. Cô chau mày.

“Hể? Sao lại có một cô gái trong phòng tắm...?”

Hikari hoang mang lẩm bẩm. Cô vẫn đứng đó với cơ thể khỏa thân hoàn mỹ trước mặt Ayu. Sau một lúc, cô bắt đầu thở hổn hển và trợn mắt.

“À, chị nhớ rồi. Em là Ayu-chan! Em họ của Miyako nhỉ! Em đến đây làm việc! Xin lỗi, não chị đang đơ vì rất mệt mỏi. ...À, mừng quá đi mất. Cứ tưởng chị đã chết khi làm việc và bị chuyển sinh vào thế giới giả lập hẹn hò nữa chứ. Sợ thật đấy.”

Hikari cười còn má của Ayu đã đỏ ửng lên như một trái cà chua.

“À, v-vâng, em xin lỗi vì đã tự ý dùng phòng tắm. Em sẽ ra ngay đây!”

“Không sao đâu, đừng bận tâm. Chị chỉ dọn dẹp đầu óc với vòi sen thôi.”

Hikari vặn vòi sau khi nói vậy và dòng nước tràn xuống từ trên đầu cô ấy.

Dòng nước ấm áp đang chảy dọc cơ thể cũng như làn da mịn màng đó.

Một cảnh tượng vừa gợi dục lại vừa thật thần thánh. Ayu không thể nào rời mắt được.

Hikari tắm trong khoảng một phút.

“Phù, tốt hơn rồi”

Cô ấy tắt vòi sen và rửa mặt mình rồi nhìn Ayu

Ayu nhanh chóng ngâm nửa mặt xuống làn nước nóng còn Hikari chỉ mỉm cười dịu dàng sau thì thấy việc đó.

“Mà cứ tận hưởng đi nhé.”

Đôi mắt Ayu tự dán chặt lấy phần lưng của Hikari khi cô rời phòng tắm. Và những hình ảnh về tấm lưng, bờ mông và cả đôi chân kia đều đã được lưu lại vào trong trí nhớ của Ayu. Cô thậm chí còn muốn chạm vào chúng nữa.

Mặt cô nóng lên và trái tim đang đập rất rộn ràng cứ cô sắp sửa phát nổ vậy. Sau khi Hikari rời khỏi phòng tắm, cơ thể không mảnh vải che thân của cô ấy vẫn còn như đang hiện ra trước mắt Ayu. Cơn đau đang ập đến từ sâu trong cơ thể khiến cô thở dài lo lắng

“...!”

Cô nhận ra rằng tay mình đang vô thức chạm vào phần bụng dưới. Những giọt nước mắt đang xuất hiện trên khóe mắt cô vì xấu hổ

A, mình đang trở nên ghê tởm đấy.

-Đó là vì tớ vẫn kinh tởm chuyện ấy. Tớ dám cá rằng cậu đã luôn nhìn chằm chằm vào bọn tớ với ánh mắt gợi tình, nhất là vào tiết giáo dục thể chất, đúng chứ?

Chẳng trách tại sao bạn bè lại chối bỏ cô.

Mới lúc nãy, trái tim cô vẫn còn rộn ràng và tràn ngập hi vọng về một cuộc sống mới. Vậy mà bây giờ đã phải tràn ngập trong cảm giác tội lỗi.

Mình sẽ không bao giờ để người đó biết rằng mình là một kẻ như vậy-

Truyện Chữ Hay