The Power Of Love

chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ivy, ngừng lại! Ngừng lại! Em không thấy sao, Ivy? Ivy, ngừng lại đi!”

Nhưng Ivy không ngừng lại. Cô tiếp tục kể cho Gregory về giấc mơ, và bây giờ anh ta đã biết được rằng cô đang nhớ lại thêm nhiều chi tiết. Có lẽ lần tới cô sẽ nhớ lại được tất cả. – bất luận điều gì mà Gregory đã không muốn ai khác biết. Nếu như có lần kế tiếp.

Tristan nằm bất động trong phòng của Ivy. Anh muốn phát điên, muốn la to và thét lên với cô. Anh đã dùng phần lớn năng lượng mất rồi. Vì cái gì chứ? Cô đang ngồi đó bồn chồn, hoảng sợ - và hy vọng Gregory quay lại.

Tristan kéo bản thân dậy. Anh chạy ào ra khỏi phòng ngủ và đi xuống lồng cầu thang chính của ngôi nhà tối tăm, quay người theo bản năng hướng về phía bếp, nơi Gregory ở đó. Chỉ một ngọn lửa nhỏ trên bếp lò được bật. Nước đang reo trong ấm trà.

Gregory ngồi trên một chiếc ghế đẩu cạnh quầy bếp, quan sát chúng, làn da anh ta tái xanh và lấp lánh.

Anh ta giữ chặt món đồ chơi cùng với lớp vỏ bọc bằng cellophane mà anh ta đã lấy từ trong túi quần. Tristan có thể đoán ra thứ chứa trong đó và kế hoạch kế tiếp của Gregory là gì. Và anh biết rằng, cho dù bây giờ anh có đầy đủ sức mạnh, anh cũng không thể thắng được anh ta. Anh không thể điều khiển tâm trí của Gregory theo cách anh sử dụng với Will được. Gregory sẽ chống lại Tristan bằng mọi cách, và thân thể con người của anh ta có một sức mạnh thể chất lớn hơn gấp trăm lần so với những ngón tay được vật thể hóa của Tristan.

Nhưng những ngón tay của con người vẫn có thể bị trượt mà, Tristan nghĩ. Nếu một viên thuốc con nhộng màu đỏ đó – thứ mà Tristan có thể điều khiển được – di chuyển một cách không mong đợi, Gregory hẳn sẽ bị lúng túng.

Gregory lựa chọn loại trà có hương dâu mâm xôi, có lẽ vì loại hương nồng của nó sẽ che dấu được mùi vị của thuốc, Tristan nghĩ. Anh di chuyển một cách điềm tĩnh đến gần Gregory. Anh phải vật chất hóa những ngón tay vào đúng lúc nhất.

Gregory cẩn thận tháo lớp bóng kiếng và lấy hai trong ba viên thuốc. Tristan giơ bàn tay tỏa sáng của anh lên và bắt đầu tập trung vào những ngón tay. Bàn tay của Gregory do dự bên trên tách trà nóng.

Khoảnh khắc anh ta buông tay, Tristan đẩy những viên thuốc ra xa. Chúng lăn ngang qua mặt quầy bếp. Gregory nguyền rủa và vung tay, nhưng Tristan nhanh hơn và anh đẩy chúng vào trong bồn rửa. Viên thuốc bị mắc lại trên bề mặt ẩm ướt và Tristan phải làm một lần nữa để đẩy chúng vào ống thoát nước.

Khi anh làm điều đó, Gregory thả viên thuốc thứ ba vào trong tách trà.

Lập tức Tristan vươn tay đến chiếc tách, nhưng Gregory đã quấn chặt những ngón tay quanh nó. Anh ta khuấy thứ chất lỏng đó bằng một cái muỗng, và khi viên thuốc đã được hòa tan, anh ta mang chiếc ly lên lầu. Ivy tỏ ra hết sức nhẹ nhõm khi trông thấy anh ta.

“Thứ này chắc là sẽ giúp ích.” Gregory nói.

“Đừng uống, Ivy!” Tristan cảnh báo dù anh biết là cô không nghe được anh.

Cô nhấm nháp, rồi đặt nó xuống và dựa đầu vào Gregory.

Anh ta cầm chiếc tách lên lần nữa trước khi Tristan có thể chạm vào nó. “Quá nóng sao?”

“Không. Tuyệt mà. Cảm ơn anh.”

Đừng. Tristan la lên.

Cô nhấp một ngụm nữa, như thể để làm Gregory yên lòng rằng tách trà rất tuyệt.

“Anh đã chọn đúng loại trà, phải không? Em đã dịu xuống nhiều rồi đó.”

Đặt nó xuống đi, Ivy!

“Chúng hoàn hảo,” Cô nói, và cầm thức uống đó lâu hơn.

Lacey, Chị ở đâu khi tôi cần chị vậy? Tôi cần tiếng nói của chị, tôi cần bất cứ thứ gì để nói cô ấy đừng uống!

Bất cứ khi nào Ivy vươn tay đặt đặt tách trà pha thuốc ấy xuống bàn, Gregory cầm nó từ tay cô và giữ nó. Anh ta ngồi trên giường cùng với cô, một tay quàng quanh cô, tay kia nâng ly trà trên môi cô.

“Thêm một chút nữa đi.” Anh ta dỗ ngọt.

“Không thêm nữa!” Tristan hét.

“Em cảm thấy thế nào rồi?” Anh ta hỏi sau đó vài phút.

“Buồn ngủ. Khác lạ. Không sợ hãi… chỉ thấy kỳ lạ thôi. Em cảm thấy như có ai đó khác nữa ở đây, đang quan sát chúng ta,” Cô nói, liếc nhìn quanh phòng.

“Anh ở đây, Ivy!”

Gregory mang cho cô hớp trà cuối cùng. “Không có phải lo lắng nữa đâu.” Anh ta nói. “Anh ở đây vì em, Ivy.”

Tristan đấu tranh để tự trấn tĩnh. Một viên ma túy có lẽ không thể giết được cô, anh suy luận. Gregory có tìm thấy một gói thuốc khác mà Tristan đã ném phía sau chiếc bàn giấy không? Kế hoạch của anh ta là gây mê cô ấy đi một chút, rồi để cô nghỉ ngơi sao?

“Lacey, tôi không thể tự mình cứu cô ấy được!”

Will, Tristan nghĩ, tìm Will. Nhưng mất bao lâu để làm điều đó? Mắt của Ivy đang từ từ khép lại.

“Ngủ đi.” Gregory đang lập đi lập lại. “Chẳng có điều gì để phải e sợ giấc ngủ hết.”

Măt của Ivy đóng chặt, rồi cô gục đầu xuống. Gregory không bận tâm đến việc giữ cô nữa. Hắn đẩy cô sang một bên, và để cô ngã xuống chiếc gối.

Không nhận ra điều đó, Tristan bắt đầu la lên. Anh choàng cánh tay quanh Ivy, dù anh không thể ôm được cô. Cô rời xa khỏi anh, và cũng di chuyển xa khỏi Gregory. Chìm càng lúc càng sâu vào giấc ngủ thiếu tự nhiên. Tristan hét lên một cách vô ích.

Đột ngột, Gregory đứng lên và đi ra khỏi phòng.

Tristan biết anh phải tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng anh không thể bỏ lại Ivy một mình lâu như thế.

Philip. Đó là cơ hội duy nhất của anh. Tristan vội vã lao qua phòng kế bên.

Ella trở nên cảnh giác ngay khi anh bước vào.

“Giúp tao với, Ella. Chúng ta cần phải đánh thức cậu bé, chỉ cần đủ tỉnh để cho tao vào bên trong cậu bé thôi.”

Ella trèo lên trên ngực Philip, hít hà gương mặt cậu bé rồi kêu meo meo.

Mắt của Philip đu đưa mở ra. Bàn tay nhỏ bé vươn tới và cào vào con mèo một cách uể oải. Tristan hình dung con mèo có cảm giác mền mại như thế nào đối với Philip. Một giây sau, chia sẻ suy nghĩ của anh, anh trượt vào bên trong cậu bé.

“Là anh đây, Philip. Bạn của em, thiên thần của em, Tristan đây.”

“Tristan.” Philip lầm bầm, và thình lình họ đang ngồi đối diện nhau với bàn cờ đam nằm giữa họ. Philip nhảy lên bảng ghi điểm của Trisan. “Thật vinh dự cho em!”

Tristan đã ngã vào một ký ức hoặc một giấc mơ được thêu dệt từ ký ức. Anh đấu tranh để thoát khỏi chúng.

“Tỉnh dậy, Philip. Anh là Tristan. Tỉnh dậy đi. Anh cần em giúp. Ivy cần sự giúp đỡ của em.”

Tristan có thể nghe thấy Ella kêu rừ rừ lần nữa và thấy cô nàng nhìn săm soi vào mặt anh, dù mọi thứ không được mạch lạc, anh biết Philip đã nghe thấy và đang dần thức dậy.

“Thôi nào, Philip. Cách thức như vậy đấy, anh bạn.”

Bây giờ, Philip đang nhìn lướt những bức tượng thiên thần. Cậu bé đang thắc mắc, nhưng cậu bé không sợ. Đôi tay và chân cậu bé vẫn duỗi dài thư giãn. Như thế đã là quá tốt rồi.

Rồi Tristan nghe thấy tiếng động ngoài hành lang. Anh nghe thấy tiếng bước chân – của Gregory – nhưng Gregory đang bước đi một cách kỳ lạ, nặng nề.

“Dậy đi, Philip, Chúng ta phải nhìn thấy!”

Trước khi Philip có thể thức tỉnh bản thân, Gregory đã đi xuống thang. Một lúc sau, cánh cửa ra bên ngoài đóng sầm.

“Mang giày vào đi. Giày của em!”

Động cơ xe hơi nổ lạch bạch. Tristan nhận ra chúng – Chiếc Dodge cũ của Ivy. Trái tim anh chùng xuống. Gregory có Ivy đi cùng anh ta. Anh ta đang mang cô ấy đi đâu? Đi đâu nhỉ?

“Em không biết.” Philip nói trong một tông giọng ngái ngủ.

Nghĩ đi. Điều gì là dễ dàng cho hắn nhỉ? Tristan tự hỏi.

“Em không biết.” Philip lầm bầm.

Với Ivy đã bị say thuốc, thật dễ dàng để dàn cảnh một vụ tai nạn. Loại tai nạn nào đây? Anh ta sẽ tiến hành điều đó bằng cách nào và tại nơi nào được nhỉ? Phải có manh mối trong phòng của anh ta, một gợi ý nào đó được cắt xén từ những trang báo.

Thình lình, Tristan nhớ đến bảng lịch trình hỏa xa. Anh nhớ lại vẻ kỳ lạ trên gương mặt của Gregory khi anh ta tìm thấy bảng lịch trình đó trên sàn nhà. Gregory đã khoanh tròn chuyến tàu đêm muộn, chuyến tàu sẽ ngừng lại tại Tusset. Sau khi anh ta làm vài con tính, viết xuống một lần và khoanh tròn nó hai lần. :. Đúng rồi. Tristan biết chuyến tàu sẽ lao qua xuyên qua sân ga ở đây trong vài phút vào mỗi hai giờ sáng. Lao xuyên qua! Nó không ngừng lại ở một sân ga nhỏ như sân ga của Stonehill, nên ở đó sẽ hoang vắng sau nửa đêm. Họ phải ngừng anh ta lại!

Anh nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử của Philip. : AM.

“Philip, nhanh lên!”

Cậu nhóc ngồi sụp xuống ghế, với chỉ một sợi dây giày được cột. Những ngón tay cậu vụng về khi cậu cố cột sợi còn lại. Cậu bé chỉ vừa vặn đứng vững, và di chuyển xuống sảnh theo sự hướng dẫn của Tristan. Tristan chọn cầu thang trung tâm, nơi có tay vịn để bám vào. Họ di chuyển an toàn xuống tầng dưới, sau đó Tristan hướng cậu vòng ra cửa sau, nơi Gregory để cửa mở. Như thể có chiếc đồng hồ đang gõ nhịp bên trong anh, Tristan có thể cảm nhận được từng giây trôi qua.

Họ sẽ chẳng bao giờ đi bằng chân mà đến kịp lúc mất thôi.; lối đi dài xuống đồi dẫn họ về hướng ngược lại trạm xe lửa. Chìa khóa – Anh nên tìm chìa khóa xe của Gregory chăng? Nếu anh làm, anh có thể vật chất hóa những ngón tay và … Nhưng sẽ ra sao nếu như họ lãng phí tất cả thời gian của họ trong việc tìm kiếm chiếc chìa khóa mà Gregory đã mang theo cùng với hắn?

“Tìm đường khác thôi, Philip.” Tristan hướng Philip quay lại. Đó là một con đường tắt nguy hiểm, nhưng là cơ hội duy nhất của họ : Con dốc và bờ đá của rặng đồi, chúng dẫn thẳng xuống trạm hỏa xa ở bên dưới.

Sau vài bước chân, không khí đêm lạnh làm hồi tỉnh Philip. Qua mắt và tai cậu bé, Tristan nhận thức rõ những hình bóng như được dát bạc của đêm và những âm thanh xào xạc. Anh cũng cảm thấy mạnh mẽ hơn. Với sự giục giã của Tristan, Philip chạy ngang qua sân cỏ. Họ vượt qua sân tennis, rồi thêm bốn mươi yards hướng về ranh giới của khu điền sản, nơi bờ dốc đột ngột trở thành cheo leo.

Họ đang di chuyển nhanh hơn tốc độ một đứa trẻ có thể có, sức mạnh của họ kết hợp lại cùng nhau. Tristan không biết mất bao lâu anh mới có thể tái hồi phục đầy đủ sức mạnh, và anh không chắc anh có thể đưa được họ an toàn xuống con dốc cheo leo đó của rặng đồi. Dường như điều đó là quá xa vời để nghĩ đến.

Anh cảm thấy một thoáng kháng cự khi anh và Philip trèo qua bức tường đá đánh dấu ranh giới khu điền sản.

“Em không làm được đâu.” Philip nói.

“Không sao đâu, em đi cùng anh mà.”

Xa bên dưới họ, anh có thể thấy trạm xe lửa. Để đến được đó họ phải trèo xuống một sườn dốc nơi mà thứ bám rễ duy nhất là gốc của những thân cây cằn cỗi và một vài vỉa đá hẹp, cùng với con dốc thẳng đứng bên dưới họ. Thỉnh thoảng những mảng cây lùm bụi chẻ xuyên qua bề mặt đá, nhưng gần như đó chỉ là một khe nứt của mặt đất với những tầng đá lộn xộn sẽ làm trôi tuột những cái chạm nhẹ nhất của một bàn chân.

“Em không sợ đâu.” Philip nói.

“Anh rất vui là một trong chúng ta không thấy sợ.”

Họ di chuyển chậm và thận trọng xuống dưới rặng đồi. Mặt trăng lên trễ, bóng của nó phủ dài và gây hoang mang. Tristan phải liên tục kiểm tra bản thân, tự nhắc nhở rằng đôi chân mà anh đang sử dụng thì ngắn hơn, và đôi tay anh không thể vươn tới xa được.

Họ đã đi được nửa đường xuống đồi khi anh đánh giá sai. Bước nhảy của họ quá ngắn, và họ nghiêng người quá xa khỏi vỉa đá hẹp. Từ gờ đá của họ, là một bờ dốc thẳng sâu hai mươi lăm feet, không có gì ngoài những tảng đá có thể cào xước họ ở dưới đáy trước khi có tảng đá khác rơi xuống. Họ loạng choạng. Tristan tự kéo bản thân vào bên trong, che dấu ý nghĩ và bản năng, để cho cậu bé vượt qua nỗi sợ. Chính khả năng bẩm sinh của Philip trong việc giữ thăng bằng đã cứu họ.

Khi họ hạ thấp dần, Tristan cố không nghĩ đến Ivy, dù hình ảnh đầu cô nghẹo qua vai giống như của một con búp bê không có sức sống liên tục chạy qua tâm trí anh. Và tất cả những lúc đó anh nhận thức rõ thời gian đang trôi qua.

“Có gì sao?’ Philip hỏi, cảm nhận được mối bận tâm của Tristan.

“Cứ đi tiếp đi. Anh sẽ cho em biết sau.”

Tristan không thể để cho Philip biết Ivy đang ở trong tình trạng nguy hiểm nhiều như thế nào. Anh che dấu kỹ lưỡng suy nghĩ của mình, không để cho Philip cảm nhận được nhân dạng và cả ý định của Gregory. Anh không biết chắc Philip sẽ đối phó ra sao với loại thông tin này, không biết là cậu bé sẽ hoảng loạn về Ivy hay thậm chí cố bênh vực Gregory.

Lúc này họ đã xuống đến đáy, đang bước dồn xuyên qua đám cỏ cao, và vấp phải những hòn đá. Mắt cá chân của Philip bị trẹo, nhưng cậu bé vẫn tiếp tục đi. Phía trước họ là một hàng rào bằng sắt cao. Nhìn xuyên qua đó, họ thấy trạm xe lửa.

Trạm xe lửa có hai đường ray song song nhau, một đi về hướng bắc và một đi về hướng nam, mỗi đường ray có sân ga riêng của nó. Những sân ga được kết nối bởi một chiếc cầu cao bên trên những đường ray. Cạnh phía nam cách Tristan và Philip xa nhất, có một căn nhà ga bằng gỗ và một bãi đậu xe. Tristan biết rằng chuyến tàu đêm muộn sẽ chạy về hướng nam.

Ngay khi họ đến sát hàng rào, Tristan nghe tiếng chuông từ ngôi nhà nguyện của thị trấn. Tiếng chuông rung lên một lần, hai lần. Hai giờ.

“Cái hàng rào này cao khủng khiếp, Tristan.”

“Ít ra thì nó cũng không có điện.”

“Chúng ta có thể nghỉ ngơi chưa?”

Trước khi Tristan có thể trả lời, một tiếng còi tàu vang lên từ xa.

“Philip, chúng ta phải đến trước chuyến tàu đó.”

“Tại sao?”

“Chúng ta phải làm như thế. Trèo đi.”

Philip làm theo, thọc sâu những ngón chận của cậu bé vào mắt lưới hàng rào, vươn dài và túm chặt bằng những ngón tay, kéo bản thân lên cao. Họ đã ở trên đỉnh hàng rào cao hai mươi feet. Rồi Philip nhảy xuống. Họ đâm sầm vào mặt đất và lăn tròn.

“Philip!”

“Em đã nghĩ anh có đôi cánh. Anh được cho là có cánh cơ mà.”

“Ồ, anh không có.” Tristan nhắc cậu bé.

Tiếng còi hụ lên lần nữa, lần này gần hơn. Họ chạy đến sân ga đầu tiên. Khi họ trèo lên trên đó, họ có thể nhìn qua sân ga đối diện.

Ivy.

“Có gì đó không đúng với chị ấy.” Philip nói.

Cô đang đứng trên sân ga đi về hướng Nam, dựa lưng vào một chiếc cột bên rìa sân ga. Đầu cô nghẹo sang một bên.

“Chị ấy có thể ngã xuống! Tristan, một chuyến tàu đang đến và…” Philip bắt đầu hét lên. “Ivy. Ivy ơi.”

Cô không nghe thấy tiếng cậu bé.

“Bậc thang.” Tristan bảo cậu.

Họ chạy đến chúng, rồi băng qua cầu và xuống phía bên kia.

Họ có thể nghe chuyến tàu đang lao đến, càng lúc càng gần hơn. Philip liên tục gọi cô, nhưng Ivy nhìn qua phía đối diện, như bị thôi miên. Tristan nhìn theo ánh mắt cô – rồi anh và Philip đông cứng lại.

“Tristan? Tristan à, anh ở đâu?” Philip hỏi bằng một giọng hoảng loạn.

“Ở đây. Ngay đây. Anh đang ở bên trong em mà.”

Nhưng ngay cả với Tristan, có vẻ như anh đang ở bên kia, trên một cạnh khác của đường ray. Tristan nhìn chằm chằm vào hình ảnh của chính mình đang đứng trong bóng tối của sân ga xuôi nam. Một bóng dáng kỳ lạ mặc một chiếc áo khoác trường học, giống hệt như chiếc áo mà Tristan đã mặc trong bức ảnh của anh, và có một chiếc nón bóng chày lật ra phía sau. Tristan nhìm chăm chú, bị mê hoặc với cái dáng vẻ đó y như Ivy và Philip vậy.

“Đó không phải là anh,” Anh bảo cậu bé. “Đừng bị đánh lừa. Đó là một người khác mặc đồ giống như anh thôi.” Gregory, anh tự nhủ.

“Ai thế? Tại sao anh ta lại mặc đồ giống như anh?” Họ thấy một bàn tay xanh xao giơ ra từ bóng hình đó vào trong ánh trăng. Chiếc bóng vẫy Ivy, khuyến khích cô, kéo cô đi ngang qua đường ray.

Lúc này chuyến tàu đang lao về phía họ, ánh đèn trước của nó làm trắng xóa đường ray bên dưới họ. Chiếc còi tàu nổ tung lần cuối trong tiếng hụ cảnh báo cuối cùng.

Ivy không quan tâm đến điều đó. Cô dõi theo bàn tay giống chao lượn như một con thiêu thân đang ném mình vào lửa. Chúng liên tục mời gọi cô. Đột ngột, cô vươn tay của mình ra và tiến một bước về phía trước.

“Ivy!” Tristan thét lên – Philip thét lên. “Ivy!, Ivy, đừng!”

Truyện Chữ Hay