Fenella xuống lầu với giỏ đựng đồ làm việc trên tay tiến vào phòng khách. Cô đã thấy Hetty and Lord Corbury sánh vai băng qua sân cỏ, cô biết chắc hai buổi chiều qua họ đã ẩn trong nhà thủy tạ bên bờ hồ, nơi khó có ai có thể tìm ra họ.
Khi cô còn đang trên lầu dọn dẹp phòng ngủ cho Lord Periquine thì nghe Hetty đến. Cô leo lên tận đầu cầu thang, chỗ không ai thấy được cô, và nhìn xuống bên dưới. Một bóng thiếu nữ lộng lẫy đang bước xuống cỗ xe song mã, cỗ xe sang trọng với người xà ích ăn mặc cũng bảnh bao không kém.
Hetty mặc bộ áo đầm bằng tơ mỏng màu xanh hồ thủy nhạt, tương xứng với màu da mịn màng như sữa, nón bonnet xinh đẹp được viền với những nụ hoa hồng bé xíu đi đôi với chiếc dù nhỏ che nghiêng. Toàn cảnh trước mắt cô là bức tranh vô cùng xa hoa thanh lịch, nhưng Sir Virgil là người giàu có ông không tiếc chi với những món tiền đổ ra tô điểm thêm cho nhan sắc lộng lẫy của cô con gái yêu.
Bỗng Fenella cảm thấy tim mình đau nhói khi thấy Lord Corbury vội vã bước ra đón chào vị khách xinh đẹp. Anh đứng sững ngắm Hetty như bị thôi miên. Hetty bỏ cái lãng nhỏ trên tay xuống bàn.
-Cái này là cho bà Buckle, khi em đi thì cứ đem đổ bỏ.
-Em tôi đáng yêu quá. Chàng đột nhiên trầm giọng. “Đáng yêu đến nỗi anh cứ ngỡ như là mơ.”
Cô liếc anh đầy khêu gợi.
-Có phải mình nên ra vườn và… anh sẽ thấy được thôi.
Fenella thấy Lord Corbury bước tới, nâng tay nàng lên hôn nhẹ, đoạn đưa nàng xuống lối dẫn ra cổng vườn. Vài giây sau cô thấy họ sóng bước qua bãi cỏ còn chưa cắt tỉa. Họ xem có vẻ lạc lõng trong khu vườn thiếu tay người chăm sóc. Tuy nhiên tòa nhà đá xám cổ xưa, hồ nước với ánh nước bạc trải rộng, những thân sồi già tất cả đã làm nên khung nền hoàn hảo cho Periquine. Anh ấy là phần của khung cảnh này, khung cảnh mà mãi mãi anh không thể nào rời xa. Anh ấy thuộc về nó thật gần gũi, thật chặt chẽ, đến mức không thể tách rời một trong hai. Anh ấy thuộc về Priory cũng như Priory thuộc về anh ấy.
Cây dù xinh xinh của Hetty và chiếc mũi nồi đen của Periquine khuất dần, Fenella rùng mình trở lại làm việc. Cô phải dọn cho xong đám áo quần Periquine quăng lung tung trong phòng ngủ. Anh ấy thật khó mà lo liệu nếu thiếu gia nhân lo việc cá nhân. Trong quân đội anh cũng có người giúp việc, và ngày trước ở nhà lúc nào cũng có gia nhân túc trực lo lắng chuyện áo sống, đánh bóng giày dép cho anh. Giờ thì chỉ còn lại ông cụ Barn đã quá tuổi làm việc, chỉ có thể túc trực trong phòng ăn chính hay là đem nước cạo râu lên lầu cho anh ngày lần.
Fenella nhìn quanh căn phòng lớn từng là phòng của mẹ Periquine. Tường lát gỗ và chạm thành khung nền lớn, nhưng Periquine cho sơn lại màu trắng ngà của gỗ sồi lâu năm, và tấm khung chạm này từ thời Phục Hưng được tô điểm thêm với những sứ giả tình yêu và những quả tim lồng vào với nhau tất cả đều mạ vàng.
Màn cửa bằng nhung xanh dương, màu sắc và sớ vải đã phai mòn, nhưng vẻ đẹp của màu sắc mang lại cho nàng cảm giác ấm cúng. Những rương gỗ cẩn đóng tại Pháp cách đây những hai thế kỷ luôn được Fenella lau chùi cẩn thận mỗi ngày. Nơi chốn này sẽ giống như bãi chiến trường nếu không nhờ vào tài thu vén đảm đang của Fenella. Cô ghé qua đây mỗi buổi sáng tỉ mỉ xem xét coi quần áo dơ có được giặt chưa, đồ sạch có được ủi thẳng thớm, giày có đánh bóng không, và y phục cho bữa tối có soạn sẵn.
Anh chưa bao giờ lưu tâm đến mọi việc cô làm cho anh, và cũng chưa bao giờ thắc mắc về những thiếu thốn tiện nghi vì hoàn cảnh túng bấn. Anh luôn vui vẻ mỗi khi gặp cô, nhưng lại tìm ra hàng lô việc cho cô làm như thể cô chả có việc gì để làm vậy. Hôm nay cô làm mọi việc chậm trễ vì buổi sáng nay thật là vui quá.
Anh và cô cố tình đợi xem Isaac Goldstein có nổi đình nổi đám gì không. Họ chờ đợi những tin đồn cướp bóc truyền đi từ dân làng, nhưng tuyệt nhiên không hề có động tịnh gì. Khi Fenella xuống cho lũ chó ăn thì phát hiện Goldstein lại đi nữa, anh và cô cho rằng mọi việc đã an toàn để thực hiện kế hoạch đã vạch sẵn.
Theo đó sáng nay Fenella đã báo với bà Buckle về tin vui thắng bài của Lord Corbury và nợ nần sẽ được thanh toán trong tuần.
-Thật là tin quá tốt, cô Fenella à! Bà Buckle xúc động.
-Bà hãy giúp cháu liệt kê hết mọi thứ mình nợ những người bán hàng đi.
-Đâu có khó gì, Simon đã viết xuống và tính toán mọi thứ rồi, cô biết mà tôi đâu có biết chữ. Nhưng cũng chả cần, mọi việc cứ như khắc sẵn vào đầu tôi rồi, cả đi ngủ tôi cũng phập phồng không biết khi nào mình trả nổi nợ.
-Giờ thì nợ gì cũng trả hết. Fenella mỉm cười.
Lấy được bản danh sách từ bà cụ, Fenella đến gặp Lord Corbury để lấy tiền. Anh mở Priest’s Hole lấy tiền ra đưa cho Fenella. Cô hỏi anh số tiền nhiều hơn dự định nhưng không cho anh biết nguyên nhân, vì thức ăn cần phải mua trước cả tuần và cô biết chắc anh không muốn tiếp tục tiêu xài đến… tiền cho Hetty.
Sau đó Lord Corbury cho gọi Simon Buckle và trao cho anh ta bảng trả dứt số nợ của Goldstein.
-Hãy hứa với tôi chuyện. Lord Corbury nói với người thanh niên đang sững sờ.
-Bất cứ chuyện gì ngài nói tôi sẽ giữ lời. Anh vẫn còn chưa tin vào vận may quá lớn.
-Rằng anh không bao giờ được dính líu đến bọn cho vay cắt cổ nữa. Nếu có phải mượn thì hãy mượn người khác, tránh xa cái bọn mãng xà đó ra. Bọn họ là những kẻ trục lợi cướp bóc tiền của anh nhưng vẫn giả vờ làm ăn chân chính.
-Tôi sẽ không để vướng vào chuyện đó nữa đâu. Anh vẫn chưa biết phải tỏ lòng biết ơn của mình ra sao.
Nếu Simon Buckle vẫn còn xúc động trước lòng hào hiệp của Lord Corbury, thì Joe Jarvis quá hoang mang được biết ngài Nam tước giúp anh phục hồi số của cải đã mất.
Fenella nhất quyết có mặt trong giờ phút đặc biệt này, nó làm cô muốn bay bổng vì sung sướng khi công lý được thi hành mỹ mãn.
Mắt cô ướt vì xúc động khi nghe Joe Jarvis nói tuy lời lẽ thô sơ nhưng đầy nhiệt thành. “Tôi không biết cám ơn ngài ra sao nữa, nhưng tôi sẽ nguyện phục vụ ngài cho đến hơi thở cuối cùng.”
-Anh còn cơ hội lấy lại quán trọ không? Lord Corbury thắc mắc.
-Có lẽ tôi sẽ hợp tác làm ăn với người chủ hiện tại, ông ta than phiền là công việc quá nhiều nhưng ông ta lại không đủ sức.
-Hợp tác sẽ là ý hay đấy, nhưng nếu quyết định tiến tới hãy thoả thuận rõ ràng giấy trắng mực đen với người ta, trước khi đặt bút ký kết điều gì nhớ đem lại cho tôi xem trước.
-Tôi sẽ nghe theo lời ngài dặn, cám ơn ngài lần nữa.
Joe vội vã rời khỏi như thể anh muốn gặp ngay người chủ quán trọ bàn việc hợp tác, nhưng Fenella hiểu anh không muốn người khác chứng kiến cảnh mình rơi nước mắt.
Cô nhìn anh khi cửa đã khép lại sau lưng Joe.
-Chuyện mình làm cũng đáng phải không anh. Cô nói dịu dàng.
Anh mỉm cười trả lời cô,
-Anh cũng bắt đầu tin là vậy, mặc dù anh có hơi ngượng khi họ cám ơn quá nhiệt thành. Vì đó cũng đâu phải là tiền của anh.
-Nhưng mình phải mạo hiểm tới cả cần cổ của mình chứ bộ, và điều đó mới đáng quý.
-Anh không cãi nổi kiểu lập luận của em.
Nỗi hào hứng ban sáng còn chưa qua, Fenella cho gọi ông Porritt, thợ xây cất ở địa phương, ông quá vui mừng khi biết mình được sửa sang lại nông trại.
-Tôi không ngại cho ngài biết, tôi và hai con trai đã thất nghiệp từ ba tháng nay, việc làm này quả là may mắn cho chúng tôi. Thề có trời chứng giám.
-Vậy thì đừng tính tôi quá giá nhé, và hãy cố gắng làm xong cho mau. Tôi có ý định cho mướn nông trại.
-Ngài không cần phải làm vậy, có người tá điền trẻ đã để mắt miếng đất của McDonald ngay khi ông ta vừa đi. Hắn ta nhờ tôi sửa chữa căn nhà và nhà kho. Nhưng hắn không có sẵn tiền mặt, tôi thì không dám cho thiếu chịu vì đâu có bao nhiêu nông trại làm ăn được lúc này.
-Hắn tử tế không?
-Uy tín và chất phác. Tôi nghĩ ngài sẽ không thất vọng đâu.
-Nhắn với hắn đến gặp tôi nhé.
-Tôi không ngạc nhiên lắm khi không có ai trong cái quận này hứng thú nông trại của Grimble. Xin ngài cho phép, ngài có muốn nhân tuyển thích hợp đáng tin cậy cho chỗ đó không?
-Ông đã để ý đến ai rồi sao? Họ đến nhanh chừng nào thì tôi càng mừng chừng đó. Khi chuyện sửa sang hoàn tất, tôi sẽ tìm người khác vào.
-Rất là nhiều chuyện trước mắt cần làm, thưa ngài. Ông ta lắc đầu nhưng gương mặt đầy hân hoan.
-Chúng ta sẽ bắt đầu với hai nông trại đầu tiên, có lẽ mấy cái khác cũng cần sửa sang chút ít.
Fenella nhìn chàng ngạc nhiên khi người thợ đi khỏi.
-Các nông trại khác tình trạng bết bát lắm.
-Khỉ thật, nhưng anh phải kiếm tiền! Lord Corbury bực bội. Em biết là tiền thuê mang lại nguồn lợi tức lớn lúc trước, sau này anh cũng muốn vậy.
-Em hiểu chứ. Cô đồng ý. “Nhưng anh có kế hoạch gì chưa?”
-Anh đang nghĩ đây. Anh trả lời cho qua chuyện.
Cô cũng không muốn ép anh thêm. Giờ đây anh ấy đâu còn tâm trí nghĩ đến chuyện gì khác ngoài Hetty! Cô tự nhủ và bước vào phòng khách, ngồi xuống bên cạnh cửa sổ. Nhìn những tấm màn treo cửa, cô nhận ra lần vải lót đã rách bươm và lộ ra bên dưới lớp gấm Damask. Mấy tấm lót màn thật bệ rạc quá, nhưng thay hết thì quá tốn kém vả lại cũng chả đáng khi lớp gấm bên ngoài cũng bạc phếch.
Khi mẹ anh còn sống, căn phòng này đáng yêu biết bao, nhưng sau sáu năm bị bỏ bê và có quá nhiều chuyện đáng tiêu xài hơn khiến cô không dám nghĩ đến việc phải thay màn mới. Ít ra chuyến mạo hiểm điên rồ vừa rồi đã phần nào giúp anh giải quyết số vấn đề cấp bách cho việc trang trải tiền chợ búa, và có chỗ trú thân.
Chuyện trở về của anh khiến cô vô cùng hạnh phúc. Đã bao đêm trong thời chiến cô đã giật mình tỉnh giấc lo lắng đến an nguy của anh ngoài mặt trận. Tin tức mỗi lúc một thưa, và thời gian quả đã quá dài sau khi Napoleon bại trận vào năm , trận đánh có binh đoàn anh tham chiến, cho đến khi nghe tin anh vẫn bình yên trở về. Trong những ngày tháng ấy cô thường xuyên đến ngôi nhà nguyện trong rừng cảm tạ Chúa cho anh an toàn tính mạng. Cô nghĩ rằng anh sẽ trở về khi ba anh mất, nhưng khi vị Lord đời thứ của dòng họ Corbury qua đời đã không có con đưa tang. Fenella nhận được tin hãi hùng lý do mất tích của Periquine là do tình hình khủng bố lại lan tràn trên đất Pháp sau khi Napoleon đổ quân xuống miền nam nước Pháp.
Rồi lại lần nữa Fenella lại qùy xuống khấn nguyện cho an nguy của Periquine, lại trăn trở hàng đêm lo lắng cho anh. Cuối cùng chiến tranh cũng kết thúc với chiến thắng lừng lẫy Waterloo, nhưng Lord Corbury vẫn bặt vô âm tín. Giờ thì anh đã về nhà, cô vẫn không cảm thấy vui mừng vì anh không cưới nổi Hetty như anh từng mong uớc, dù rằng nếu chuyện ấy thành công cô sẽ bị vĩnh viễn gạt ra khỏi đời anh.
Với cô hạnh phúc của anh là tất cả, cô muốn anh có được hạnh phúc anh khát khao, ước muốn anh hạnh phúc còn cháy bỏng hơn cả hạnh phúc chính bản thân cô. Dù rằng không có anh đời sống cô sẽ vĩnh viễn là đêm đen.
Miên man suy tư, cô không hay biết có tiếng cửa mở và giọng nói cao ngạo uy quyền cất lên khiến cô giật thót mình.
-Tôi biết là cô Baldwyn đang ở đây.
Fenella ngẩng lên, trên lối vào là người đàn ông quý tộc đường nét vô cùng ấn tượng, người mà cô hiểu ra ngay là Sir Nicholas Waringham.
Anh ta ăn mặc thật sang trọng thanh lịch, tóc chải theo kiểu của đông cung thái tử rất thịnh hành hiện thời. Nhưng vẻ làm cho anh ta thật khác biệt với Lord Corbury chính là nét ngạo mạn, khô khan.
Fenella chợt nhận ra là anh ta đang chờ đợi câu trả lời của mình.
-Ông muốn tiếp chuyện cùng cô Baldwyn phải không?
-Cô không thấy là chuyện đó là hiển nhiên sao trừ phi cô thuộc loại ngớ ngẩn, đi kêu cô ấy đến đây đi.
Rõ ràng là anh ta lầm lẫn mình với gia nhân đây mà. Thế rồi giả giọng người miền quê Sussex, cô đáp trả cách tinh nghịch.
-Đúng đấy, lũ nhà quê chúng tôi chỉ là lũ dốt đặc cán mai thôi.
Nhận ra vẻ khôi hài trong giọng nói của cô, Sir Nicolas giơ kính lên xem, đoạn nói bằng giọng khác hẳn.
-Tôi thật sơ ý quá, đã lầm lẫn cô với gia nhân, mong cô thứ lỗi cho.
Fenella đứng dậy.
-Điều đó cũng dễ hiểu thôi, vì tôi đang may vá lặt vặt mà. Tôi xin giới thiệu tôi là em họ của Lord Corbury, Fenella Lambert.
-Vậy ra cô là cháu gái của Lord Farquhar! Tôi biết chú của cô, ngài là người bạn thân nhất của Thái tử đấy.
Fenella bước đến gần anh ta và cúi chào. “Vậy ông đây là Sir Nicolas Waringham.”
-Đúng rồi thưa cô. Anh ta chào cách chiếu lệ.
Fenella nghĩ nhanh, không nên để cho anh ta đi tìm Hetty và Periquine. Anh ta sẽ vô cùng ngạc nhiên khi thấy Hetty là đối tượng cầu thân lại ở trong hoàn cảnh khó coi như vậy. Còn nữa nếu anh ta nói lại với Sir Virgil, Hetty và Periquine sẽ gặp khó khăn. Chỉ còn cách là cầm chân anh ta ở đây cho đến khi hai người họ trở về.
-Tôi không nghĩ là cô Baldwyn sẽ đi lâu đâu. Giờ tôi có thể có được hân hạnh tiếp chuyện cùng ông không?
-Thật sao! Anh ta lại giơ kính lên quan sát Fenella. Rõ ràng mười mươi là anh ta chả có chút nào hứng thú khi thấy bộ dạng tồi tàn của Fenella, tóc tai lại không vén khéo, chẳng có tí nào phong thái của các tiểu thư quý tộc.
-Periquine từng nói với tôi là phổ hệ của ông đặc biệt lắm.
Trong khoảnh khắc nét mặt kiêu kỳ khắc nghiệt của anh ta chợt dịu xuống.
-Phổ hệ của tôi đúng là độc nhất vô nhị. Tôi chắc cô đã biết vị Nam tước đầu tiên của Anh quốc. Tổ tiên tôi từng là lãnh chúa các lãnh địa rộng lớn và là từng là quan tổng trấn trước khi William the Conqueror xua quân xâm lược bờ cõi này.
-Thật là thú vị quá, chắc hẳn ông rất tự hào về dòng họ mình?
-Tại sao không?
Anh ta nhìn chung quanh, mắt không bỏ xót vật gì. Miệng hơi nhếch lên như khinh thị, đoạn nói tiếp như giải thích hoàn cảnh của mình.
-Corbury cũng là giòng họ lâu đời?
-Phải, bắt đầu từ triều đại Henry đệ bát. Cô vội đáp.
-Còn trước cả triều đại ấy nữa. Anh đính chính. “Có giòng Corbury tại Battle of Agincourt.”
-Vậy sao! Fenella hứng thú. “Ông hãy cho Periquine biết đi, anh ấy sẽ mừng lắm.”
-Tôi không hiểu sao người ta lại sao lãng với gia phả của mình cách đáng buồn như thế. Đối với tôi giòng tộc là điều tối quan trọng.
-Tôi cũng nghĩ vậy. Fenella nói tiếp mong rằng giọng nói mình không quá châm biếm. “Nhưng Sir Nicolas, ông có biết là mọi người có mặt trên cõi đời này đều bắt nguồn từ ông tổ Adam và bà Eve không?”
Anh ta nhìn cô đầy sửng sốt.
-Cô nói vậy có nghĩa là sao?
-Điều đó hiển nhiên quá đi chứ. Trừ phi con người ta từ trời bay xuống như thiên thần hay từ dưới đất chui lên như ma quỷ, mỗi người đàn ông hay đàn bà đều được sinh ra từ người nam và người nữ đầu tiên trên quả đất, cho dù họ có là ai đi chăng nữa.
Fenella thấy cái ý ngông của mình đã thành công đánh lạc hướng Sir Nicolas. Anh ta nhịp nhịp cái kính vào răng, và ngồi xuống ghế.
-Tôi cần có thời gian suy gẫm lại lập luận lý thú của cô đấy, cô Lambert. Tôi thú thật là chưa nghĩ đến điều ấy bao giờ, nhưng chắc chắn là cô có lý.
-Điều quan trọng hơn cả nòi giống là trí tuệ và tính kiên cường. Có những gia tộc được phong tước là vì tổ tiên họ đã có công với đất nước. Nhưng chúng ta nên dạy dỗ con cháu chúng ta là luôn cố gắng để hoàn thiện mình, chứ đừng nên ỷ y vào tước hiệu mà họ thừa hưởng từ ông bà tổ tiên đã khuất núi.
Cô nhận ra vẻ sửng sốt hiện rõ trong mắt Sir Nicolas, và thầm nhủ có lẽ mình đã không tử tế với anh ta lắm, dù gì gia phả là điều hết sức qúy giá đối với anh ta mà. Nghiên cứu phả hệ từng là sở thích đặc biệt, điều rất riêng tư của anh ta mà mình lại nỡ trêu chọc như thế.
-Tôi hy vọng có ngày tôi được hân hạnh xem gia phả của ông. Cô nói nhanh.
-Tôi sẽ đưa cô xem, nhưng chắc cô không hứng thú lắm đâu. Sơ đồ phổ hệ rất khó đọc, đa số người ta không hiểu nó mang ý nghĩa gì.
-Nhưng thật sự là tôi hiểu được đấy. Fenella mỉm cười. “Cách đây vài năm, ba tôi có soạn lại gia phả của giòng tộc chúng tôi. Ba tôi đam mê nghiên cứu lắm, và có nhờ tôi phụ giúp. Tôi khám phá ra được các vị tổ tiên mà mình không hề ngờ tới. Có người là vị công chúa tinh quái Áo quốc, người làm khuynh đảo triều đình bằng những chuyện tình ái lăng nhăng đầy tai tiếng.
-Người Áo! Anh kêu lên. “Thảo nào có liên quan, cô Lambert, đến màu tóc của cô đấy.”
Fenella ngước nhìn anh ta như dò hỏi, và anh nói tiếp.
-Cô có thấy là phụ nữ Áo ở Vienna có màu tóc đỏ sậm không?
-Hoá ra là tôi là hậu duệ của màu tóc đó. Tuyệt quá đi chứ. Có lẽ tôi còn thừa hưởng luôn tính tình kỳ quái của vị công chúa Áo đó nữa. Cô nhìn anh cách khiêu khích.
-Tôi không nghĩ cô giống như vậy. Anh đáp khô khan.
-Ông có phát hiệu điều gì đặc biệt khi nghiên cứu gia phả không?
Cô nhìn đồng hồ mà lòng phập phồng. Thật quá khó để lôi cuốn anh ta vào chuyện, hy vọng Hetty and Periquine sẽ về sớm. Cô ấy phải biết mà về mau chứ, nhà cô ta đang có khách mà.
Anh ta cũng như mình đang nhìn ra hành lang thắc mắc về Hetty. Anh biết là cô ấy đến đây thăm bệnh bà quản gia Buckle. Nhưng cho dù ba mẹ cô ấy có dễ dãi cách nào đi chăng nữa, chuyến thăm viếng bà cụ những hai tiếng đồng hồ coi bộ không hợp tình hợp lý chút nào.
Trong lúc Fenella đang sốt ruột thì Sir Nicolas lên tiếng.
-Có, tôi khám phá ra nhiều điều lý thú trong số các cụ tổ bên họ mẹ của tôi. Ông ấy là bá tước của St. Quentin, rồi đại đế Charlemagne, và còn vua Habsburg. Giờ nghĩ đến vấn đề này, không chừng cô và tôi cũng có liên hệ giòng giống.
-Thật là thú vị đấy. Nếu ông còn trở lại đây tôi sẽ đưa gia phả của tôi cho ông xem.
-Tôi muốn xem lắm. Cô nhận ra anh ta rất có thành ý.
-Làm ơn kể cho tôi nghe thêm về vua Habsburg đi, không chừng chúng ta cũng mang cùng dòng máu của ngài đấy.
-Thật không may là thân thế của ngài ấy không được biết đến nhiều…
Fenella quả thật rất hiều kỳ, cô hơi chồm tới trước lắng nghe anh nói, nhưng đột nhiên có tiếng cửa mở, Hetty và Lord Corbury xuất hiện cùng lúc.
Một thoáng yên lặng và bỗng chợt Fenella cảm thấy ngại ngùng như mình vừa làm điều gì sai trái vậy. Có lẽ là vì ánh mắt khó chịu của Hetty hay là vì nét diễn biến trên khuôn mặt Lord Corbury. Cô cũng không chắc lắm. Cô chỉ biết sự việc đó khiến cô đứng bật dậy trong khi Hetty vội vã bước đến đưa hai tay ra đón Sir Nicolas.
-Sir Nicolas! Anh mới tới hả, suýt chút nữa là em hết hy vọng được gặp anh.
-À, tôi bận việc nên bị trễ. Anh cầm lấy hai tay cô, nhưng chỉ nâng tay lên hôn.
-Nhưng giờ thì anh đã tới, em cũng không cần phải thấp thỏm ngóng trông
ở nhà mấy hôm nay.
-Cô không cần quá bận tâm về tôi như vậy đâu.
Anh ta nói cách lịch sự, nhưng Fenella đoán được là anh không cảm thấy hài lòng khi Hetty không có mặt đón tiếp anh.
-Chào ông, Sir Waringham. Lord Corbury chào người khách mới đến, nhưng giọng nói và cung cách của anh chứng tỏ anh không hài lòng sự hiện diện của vị khách này.
-Khi tôi đến nhà Sir Virgil, gia nhân cho biết là cô Baldwyn đã đến đây, hai nơi không cách xa mấy nên nhân tiện tôi ghé qua tìm cô ấy luôn. Sir Nicolas giải thích lý do anh đến.
-Giờ thì anh gặp em rồi đó! Em vui mừng biết bao vì anh là khách quý của gia đình em đấy! Ba mẹ đang nóng lòng tiếp đón anh.
Sir Nicolas đưa mắt nhìn khuôn mặt yêu kiều của Hetty trước khi từ tốn đáp lời.
-Anh hy vọng em cũng cảm thấy như vậy.
-Ồ tất nhiên rồi, em có rất nhiều mục để chúng ta cùng thưởng ngoạn. Đi anh, chúng ta về nhà thôi.
Hetty vừa nói vừa xoay người, và như thể gặp Fenella lần đầu, cô cao giọng.
-Có thật không, Fenella, cô giống như đứa bé con đang rầu rĩ quá, đến lúc cần có bộ đồ mới rồi, bộ đồ cô đang mặc đã thâm niên rồi đó.
Fenella hiểu ngay nguyên nhân khiêu khích của Hetty, cô ta không vui khi thấy mình nói chuyện có vẻ thân mật với Sir Nicolas đây mà.
Khi Fenella còn chưa biết phải trả lời sao, thì Lord Corbury nói cách hằn học.
-Cô cũng như tôi, Hetty, đều biết rõ rằng ông chú họ của tôi xài phần lớn tiền cho sách vở và gần như chả còn lại gì cho Fenella. Áo mới cũng tốn tiền đấy.
Fenella biết chẳng phải anh nói thế là để bênh vực cô, nhưng vì ghét bỏ Sir Nicolas vì anh ta quá giàu và hơn nữa là thái độ nồng nhiệt của Hetty đối với tình địch của anh.
-Tôi nghiệp cho cô quá Fenella, tôi quên mất. Cô ta nói ra điều cảm thông, đoạn đưa tay cho Lord Corbury.
-Chào nhé Periquine, rất mừng thấy anh trở về, thật không ngờ đấy. Ba mẹ em muốn mời anh ăn tối trong ngày gần đây. Mới ngày hôm kia ba em còn hỏi khi nào anh về nhà.
Cô nghiêng đầu qua phía Sir Nicolas rồi nói tiếp.
-Periquine và em cùng lớn lên với nhau, nhưng từ khi giải ngũ anh ấy có quá nhiều thú vui ở London nên giờ đây có chút hứng thú với miền quê.
-Như vậy thì em lầm rồi. Lord Corbury đính chính “khi em ở Sussex thì tôi thấy đó là nơi hứng thú nhất trên thế giới.”
Fenella nín thở. Cô biết Periquine cố tình chứng tỏ anh cũng là đối tượng xứng đáng với Hetty, và cô sợ Hetty không hài lòng vì kiểu ăn nói thẳng thừng của Periquine.
Nhưng trái với những gì cô lo lắng, Hetty đã quá quen thuộc với tình huống này, khi có đàn ông qùy lụy bên cô.
-Ồ Periquine, anh thật biết cách nói cho người ta vui lòng.
Rồi luồn tay cô vào tay Sir Nicolas, cô nhìn vào Sir Nicolas và nói như tâm sự.
-Đưa em đi mau đi Sir Nicolas, không thôi Periquine lại làm hồn vía em bay bổng với mấy lời khen tặng của anh ấy. Em chắc là an h ấy có máu Irish trong người, anh ấy giỏi nhất là khoa tán tỉnh con gái đẹp mà.
Lord Corbury mím chặt môi, cằm bạnh ra. Fenella thấy mắt anh thoáng lên ánh giận dữ, lo sợ anh sẽ không kiềm chế được mình cô vội nói.
-Thôi chào Hetty nhé, lúc nào cô cũng xinh đẹp, rất xinh đẹp đấy! Tôi tin không những Periquine mà tất cả đàn ông ở Sussex đều bầu cô là đệ nhất mỹ nữ trên thế giới, nếu mà họ có cơ hội.
Khi cô ngưng nói, cô thấy Sir Nicolas đang mỉm cười với cô. Một nụ cười không quá cởi mở, chỉ là cái nhếch môi, nhưng đó là nụ cười đồng tình.
Cô thầm nghĩ có lẽ anh ta là người nhạy cảm không giống như vẻ lạnh lùng bên ngoài.
Hetty cùng Sir Nicolas ra hành lang, dựa vào tay anh vừa đi cô vừa huyên thuyên nói. Cũng không còn chuyện gì để làm Fenella và Lord Corbury cũng bước theo sau.
Mọi người đi giống như là đang tiến lên bàn thờ làm lễ cưới vậy, cô nghĩ trong lòng, Periquine sẽ nổi điên nếu mình dám nói ý nghĩ này ra.
Bên ngoài sân là hai cỗ xe kéo bằng những chú ngựa tuyệt hảo. Xe của Hetty chỉ có ngựa, vì cô tự lái xe đi đây đi đó. Nhưng xe của Sir Nicolas là xe tứ mã làm tại London. Chắc anh ta vừa mới thay ngựa trên đường đến đây, vì chúng trông rất sung sức, có vẻ bồn chồn muốn được đi ngay.
-Em có đi cùng với anh không? Sir Nicolas hỏi.
-Đương nhiên là em muốn chứ.
Anh giúp cô bước lên xe Phaeton trước khi vòng qua phía bên kia cầm lấy dây cương từ người xà ích. Ngồi đường bệ trên xe như nữ hoàng, Hetty giơ tay vẫy.
-Chào tạm biệt Periquine, Fenella. Hẹn gặp lại sau nhé.
Sir Nicolas đánh xe, cỗ xe từ từ chuyển bánh xuôi xuống con đường xuyên qua hai hàng sồi già.
-Cho hắn đi chết đi! Lord Corbury giận dữ nói khi chiếc xe khuất khỏi tầm mắt họ. “Làm sao anh cạnh tranh lại với kẻ làm chủ mấy con ngựa như vậy chứ?”
-Người ta không yêu thương nhau vì mấy con ngựa đâu anh.
-Nhưng rõ ràng là Hetty có ấn tượng tốt với hắn ta về chuyện này mà.
-Anh ta cứng nhắc quá. Nếu thả lỏng chút, anh ta cũng khá lắm.
-Khá hả! Đồ kiêu ngạo phách lối thì có. Còn em nữa em trò chuyện trăng sao gì với hắn vậy khi bọn anh vừa bước vào phòng?
-Em muốn cầm chân anh ta để khỏi đi tìm anh và Hetty. Anh cũng không muốn là anh ta xông thẳng vào nhà thủy tạ chứ?
-Sao em biết là bọn anh ở trong thủy…? Qủy quái, Fenella, em biết quá nhiều rồi đó! Thật là xui xẻo khi hắn ta xuất hiện, trước đây gần như Hetty đã quên hắn ta rồi.
Anh bước trở vào, Fenella cũng đi theo. Cô thầm nghĩ: lúc nào cũng thế, khi Hetty về là anh ấy lại buồn bã thối chí.
-Thế hồi nãy anh có vui không?
-Đương nhiên rồi.
Khi họ đến phòng khách cô thấy anh liếc tới Priest’s Hole như thể tự trấn an là tiền vẫn còn đó.
-Cô ấy là đẹp nhất đó. Anh miên man nói tiếp như tâm sự với chính mình. “Không thể tưởng được là có người đẹp dường ấy, làm sao cô ấy sống nổi trong căn nhà tồi tàn này?”
-Cô ấy cũng có tiền riêng mà. Cô gợi ý.
-Anh không muốn sống nhờ vào vợ mình. Anh nói cách hằn học. “Hơn nữa Hetty tiêu xài hết tiền ba cô ấy cho rồi. Anh không mong là cô ấy sẽ trả tiền cho đồ ăn thức uống hay kẻ hầu người hạ trong nhà của anh.
Lời lẽ anh khó chịu đến nỗi cô cảm thấy ân hận.
-Không đâu, em cũng không nghĩ vậy.
-Anh phải có tiền bằng cách này hay cách khác. Fenella, tối qua anh nảy ra ý định.
-Ý định!
-Tối qua anh kiếm xung quanh nhà xem thử có vật gì đáng giá hay không – lọ sứ giá trị bị bỏ quên đâu đó, thế rồi ở trên tầng thượng anh tìm thấy cái này.
Anh kéo ngăn tủ ra và lôi ra hai cái mặt nạ màu đen.
-Cái gì vậy? Cô thắc mắc.
-Thì là mặt nạ. Mấy cái này là hồi mẹ anh tổ chức hội hoá trang trong hôm Christmas. Đã lâu rồi, anh chỉ khoảng tuổi thôi, em thì quá nhỏ để tham dự.
-Em lúc đó tuổi.
-Anh nhớ rõ lắm, anh chỉ được xem thôi, còn ba anh đóng vai anh hùng xa lộ trong vở kịch đó.
-Anh hùng xa lộ! Cô kinh ngạc.
-Ừ, vở kịch gọi là “Trao tiền hay trao mạng.”
Anh vừa nói vừa đưa mắt nhìn Fenella, rồi thì họ nhìn nhau chăm chăm.
-Nguy hiểm lắm anh. Hầu hết người ta đi xe đều có dẫn theo bảo vệ mang súng.
-Không phải ai cũng vậy. Anh đính chính. Người ta không mang súng trên lộ trình quen thuộc hay là không xa lắm.
-Periquine…
-Mình sẽ không ra xa lộ, chỉ ở vòng vòng các đường nhỏ thôi. Anh chắc là mấy xe ngựa ở khoảng đó thường không có súng.
-Có lẽ không.
-Mình chỉ lái ra xa khoảng hay dậm thôi đến chỗ không ai biết tung tích mình hết. Anh tin là mấy tay cướp xa lộ kiếm ăn khá lắm.
-Em không tin là họ kiếm nhiều hơn mình trong lần ăn trộm đó.
-Nhưng chắc chắn là oai phong hơn. Anh không thích cái cảm giác lẻn vào nhà người ta lúc nửa đêm, trộm vàng của họ mà họ không có cơ hội kháng cự hay thấy được kẻ xâm nhập là ai.
-Nhưng mình đâu muốn bị phát hiện. Cô phản đối.
-Đương nhiên là mình không muốn, nhưng đây là vấn đề giữa đàn ông với đàn ông, kẻ mạnh nhất sẽ thắng cho dù người kia có súng đi chăng nữa.
-Thôi, em hiểu anh muốn nói gì rồi. Vậy chừng nào mình bắt đầu đây?
Anh đưa mặt nạ cho cô.
-Sao không làm luôn bây giờ.
-Bây giờ!
Cô với lấy chiếc mặt nạ từ tay anh, thấy kiểu mặt nạ này chỉ để hở mắt còn lại thì che kín cả, không giống những kiểu điệu đà thường thấy ở Cotillions hay trong các vũ hội.
-Anh tính sẵn cả rồi, thời gian thích hợp nhất là khi người ta đi ăn tối. Phụ nữ sẽ đeo nhiều nữ trang và các ông thì là cái ví nặng tiền.”
-Anh có lý. Fenella đồng ý nhưng chợt khựng lại trầm ngâm.
-Mình nên ẩn dưới bóng cây cối, xem xét mục tiêu cẩn thận trước khi hành động. Thấy an toàn đâu đó, anh sẽ ngăn xe lại còn em thì ghìm súng ngay họ, xong anh sẽ ra tay thu tóm.
-Anh nói sao nghe dễ quá.
-Cần nhất là chỉ lấy mấy thứ đáng giá! Điều đó mới quan trọng, nếu thấy không đáng thì đừng mạo hiểm, anh không muốn bọn mình phải hy sinh cái cổ.
-Người ta treo bọn cướp đường trong cũi sắt ở ngã tư đường đó.
-Còn bọn trộm đạo thì treo ở Tyburn. Lord Corbury phản đối. “Nhưng bị treo cổ nơi nào thì có gì quan trọng đâu khi cổ em đã bị gẫy rồi.”
Cô cười ngặt nghẽo.
-Em có cảm tưởng anh sinh ra không phải để bị treo cổ đâu.
-Giáo sư của anh ở Eaton thì lại nghĩ khác, nhưng có gan thì thành công thôi.
-Tất nhiên.
Cô chợt nghĩ Hetty sẽ nghĩ sao khi biết Periquine đang trả giá quá đắt để có được cô ta. Cô ta có xúc động không khi có người dùng ngay cả mạng sống mình để đổi lấy những xa hoa phù phiếm cho cô, hay là cô ta cảm thấy tổn thương khi người yêu mình không xử sự như chính nhân quân tử ngay trong lúc bần hàn cơ cực. Cô không thể có câu trả lời cho những câu hỏi này, cô chỉ duy nhất cần biết điều: cô sẽ cùng anh đi cùng trời cuối đất nếu anh muốn.
Cô thấy mắt anh ánh lên với những viễn tưởng phiêu lưu và anh đang cười tươi. Thà là thấy anh như thế còn hơn là Periquine chán chường tuyệt vọng.
-May điều là em tìm ra quần cưỡi ngựa anh mặc
-Quần cưỡi ngựa! Phải rồi em không thể mặc đồ con gái.
-Em sẽ đi thay ngay đây, em đội luôn nón cưỡi ngựa và nhét tóc bên trong, bảo đảm anh em sẽ trở thành tên cướp đường dữ dằn nhất.
Cô xoay xoay cái mặt nạ trong tay.
-Cái này chỉ đủ che phần trên khuôn mặt thôi, em tin rằng bọn họ còn thắt khăn che luôn cằm nữa. Chỉ có miệng lộ ra thôi, khó bị phát hiện.
-Đúng đấy, anh có cái khăn đúng như thứ mình cần. Xong, anh sẽ đi mặc mấy thứ đồ cũ luôn.
Fenella định nói là cho dù đồ cũ thế nào đi nữa tướng tá anh vẫn trông bảnh bao. Nhưng thôi, tốt hơn là cứ để anh ấy cải trang. Anh ấy đúng là khác hơn các thanh niên khác ở dáng dấp thể thao, bờ vai rộng, hông hẹp, và cả cách đi đứng, ngồi trên lưng ngựa. Nhất nhất đều tỏa ra phong thái lịch lãm, khác hẳn Sir Nicolas và các chàng trai cùng trang lứa.
Giờ có nói gì đi nữa thì cũng không thể làm anh lay chuyển ý định, khi thấy anh quyết chí phóng theo lao, dù cô biết cơ hội thành công sẽ rất là nhỏ nhoi. Có can ngăn đi nữa cũng là vô dụng. Mỗi lần thấy Hetty là mỗi lần anh nôn nóng được đám cưới cùng cô ta và lại càng cay cú hơn cho hoàn cảnh bi đát của mình.
, bảng mà họ trộm được sẽ không cầm cự được lâu. Cô biết rồi đây Periquine sẽ sớm tiêu hết, không phải cho ăn chơi xa xỉ mà là cho những chi tiêu khẩn thiết của Priory.
Phải tìm cách kiếm ra tiền thôi, cô vừa đi lên lầu vừa suy nghĩ đến thực tại trước mắt.
Phải, có rất nhiều tên cướp đường bị xử giảo hình, nhưng cũng có khá nhiều kẻ thoát được sợi thòng lọng. Cô chỉ hy vọng họ sẽ được may mắn. Đột nhiên cô thở dài.
-Nếu thất bại thì mình đành chết chung thôi. Em cũng không màng, nếu em treo ngay bên cạnh anh.
(hết