“Chủ cửa hàng-dono, cô là mẹ của chú gấu này mà. Cô muốn đặt tên cho nó không?”
Đối với một giả kim thuật sư, tôi thích được gọi là đấng tạo hóa hơn là mẹ…
Tôi lắc đầu, đáp lại Iris-san.
“Không, mọi người nên đặt tên cho nó đi. Nhưng trước đó, tôi muốn thử cái này đã.”
Sau khi chắc chắn rằng mình có thể kiểm soát được cơ thể của con gấu, tôi điều khiển nó nhảy khỏi tay Iris-san, xoay hai vòng trên không, đáp một cú hoàn hảo lên bàn, rồi ngồi im trước mặt tôi.
“Whoa! Sao nhanh vậy!”
“Ah, tôi đang điều khiển cơ thể nó đấy. Hoạt động tốt phết.”
Nghe, nhìn và cảm giác đều không có vấn đề gì. Tôi cũng có thể tự do kiểm soát cơ thể chú gấu.
Điều khiển cả bản thân và Homunculus cùng lúc rất khó. Người điều khiển nên ngồi yên trên ghế như tôi, hoặc nằm giường để dễ dàng kiểm soát cơ thể Homunculus.
Những giả kim thuật sư tài ba thừa sức di chuyển cơ thể trong khi dùng Homunculus, thậm chí một số người còn có thể chiến đấu và dùng Homunculus để hỗ trợ cơ.
Tôi không biết mình có thể làm thế không nữa. Đầu tôi đã ong ong lên khi mở mắt ra, vì lúc đó tôi sẽ nhìn thấy hai cảnh khác nhau.
“Hee… quả nhiên chú gấu này là một tạo tác nhỉ…?”
“Tôi đã bảo mà. Nó là tạo tác chứ không phải sinh vật sống. Vậy mọi người còn muốn đặt tên cho nó không?”
“Dĩ nhiên rồi!”
Người lên tiếng là Lorea. Cậu ấy lườm tôi với ánh mắt sắc lạnh.
“Chú gấu này sẽ tự di chuyển khi cậu không điều khiển, đúng không? Vậy nó cũng có nhận thức riêng của mình. Dù là một tạo tác, nhưng nó vẫn sống! Chúng ta phải đặt tên thôi!”
“Chính xác!”
“Rất hợp lí!”
“Rồi rồi. Tôi hiểu rồi…”
Xem ra bọn họ sẽ chẳng thay đổi ý kiến dù tôi có khuyên nhủ thế nào.
“Đặt tên quan trọng lắm đó.”
“Đúng thế. Với lại, tớ nhớ rằng cậu đã đặt tên cho tất cả những con thú bông của mình. Fufu.”
“Ê!”
Iris-san có kể rằng Kate-san nhận được một con thú bông vào sinh nhật hồi nhỏ, song tôi không biết cổ có nhiều tới thế. Ngạc nhiên ghê.
Lorea-chan và tôi cùng nhìn sang Kate-san và cười.
“Hee~ Thật ư?”
“Giờ tôi mới biết Kate-san có mặt dễ thương như thế đấy.”
“U, uuu… đúng thế, cơ mà đó chỉ là hồi nhỏ thôi! Từ khi trở thành người lớn tôi đâu có làm nữa!”
“Thế thì Kate, sao cậu vẫn chất đống thú bông trong phòng thế~?”
“Mẹ tớ đã làm ra chúng. Không đời nào tớ lại ném đi đâu!”
Katerina-san là một người mạnh mẽ. Kate-san nói rằng bác ấy rất nghiêm khắc, nhưng xem ra cũng là một người mẹ tốt bụng.
“Tôi nghĩ mình hiểu cảm giác đó. Chúng chắc hẳn phải rất quý giá với cô.”
“Đúng thế. Vậy nên tôi vẫn giữ chúng dù mình đã lớn.”
Tôi nhớ rằng mình có một con búp bê do cha mẹ tặng hồi còn nhỏ. Tôi cũng đặt tên cho nó.
Thật không may, tôi đã đánh mất con búp bê khi chuyển tới cô nhi viện…
Tôi đã hoàn toàn quên mất dáng vẻ của con búp bê ấy, nhưng giờ… ước gì tôi vẫn còn nó…
“Thực ra, tớ cũng có một con búp bê. Mẹ đã mua cho tớ ở South Strugg hồi còn nhỏ.”
“Lorea, chị biết một cô bé dễ thương như em kiểu gì cũng có búp bê mà!”
“Hehe~ Tuy nhiên, em không có nhiều như chị. Do có nhiều thú bông để đặt tên nên chắc chị phải có khiếu lắm nhỉ. Có lẽ chị nên đặt tên cho chú gấu.”
“Không, Lorea à. Chị đã nói rồi, chú gấu này là của chúng ta, phải cùng nhau đặt tên chứ. Với lại xem ra Chủ cửa hàng-dono không muốn đặt nên chỉ có ba chúng ta thôi nhỉ. Đầu tiên, mỗi người hãy đưa ra một cái tên, rồi chúng ta cùng thống nhất nhé.”
“Được!”
Tôi đã để họ tự quyết tên cho con gấu… mong không phải một cái tên nào kỳ quặc quá…
Trong khi cả ba đang suy nghĩ, tôi thử điều khiển con gấu nhảy một điệu để đảm bảo mình có thể hoàn toàn kiểm soát cơ thể nó.
Một, hai, ba~ Một, hai, ba~ Xoay vòng rồi giơ tay cao lên nào~!
Tôi làm được rồi! Sao việc này gây nghiện thế nhỉ.
Tiếp theo là thử đánh đấm vài cái nào.
Trái! Phải! Móc! Đá tạt!
“Umm… Chủ cửa hàng-dono… Nếu cô còn làm thế nữa thì hình ảnh chú gấu dễ thương trong đầu tôi sẽ sụp đổ đó…”
Cả ba nhìn tôi với khuôn mặt khó tả. Tôi thấy chú gấu vẫn rất dễ thương trong trạng thái chiến đấu mà…
“Xin lỗi nha, tại vì nó sẽ đi với mọi người vào ngày mai nên tôi đang cố luyện điều khiển nó khi vẫn còn có thể.”
Tôi phải làm quen với việc điều khiển cơ thể nó, nếu không thì sẽ rất khó khăn khi rơi vào một tình huống nguy cấp.
“Ra là vậy. Được rồi mọi người, đừng để cái hình ảnh vừa nãy gây xáo động tâm trí. Hãy nhớ lại chú gấu dễ thương ngồi trên lòng bàn tay mình ấy.”
Ba người họ gật gù rồi ngẫm nghĩ tiếp.
Một lúc sau, người đầu tiên đưa ra tên là Lorea.
“Kurumi… Un! Em nghĩ ‘Kurumi’ là cái tên hoàn hảo cho chú gấu này. Lông của nó có chút vàng, nhưng giống như màu của quả óc chó hơn.”
Tên dễ thương lắm. Được đó Lorea-chan!
“Tôi sẽ đặt là ‘Marc’.”
Marc…? Nghe như tên của giống đực nhỉ.
Dù gì thì Homunculus không có giới tính nên tên đặt như nào cũng được.
“Sao cậu đặt tên ngẫu nhiên giống như là đặt cho thú bông thế hả?”
“Đâu có ngẫu nhiên! Vậy cậu tính đặt như nào? Chắc kèo nghe dở hơn tớ nhiều.”
“Cá hồi!”
Đợiiiiiiiii đã nào…
“Iris-san… thật đấy à…?”
“Rõ ràng. Chủ cửa hàng-dono, cô không biết rằng ở phương bắc, gấu thích cá hồi à?”
Tôi biết lí do tại sao cô ấy lại đưa ra cái tên đó, tuy nhiên… Cá hồi là một loại cá đấy?
Thôi thì “Kurumi” cũng là tên một loại quả, nên chỉ trích mỗi cái tên cá hồi thì có vẻ không công bằng lắm.
Dù gì thì tôi cũng không phải là người chọn tên.
“Được rồi. Thế thì quyết định tên như nào đây?”
“Hmm… Hay để Cá hồi tự chọn tên cho mình?”
“Ê, cậu chưa được gọi tên đâu! Cơ mà ý tưởng hay đấy.”
Cả ba vây quanh bàn, rồi tôi ngắt điều khiển và đặt chú gấu ở giữa.
“Kurumi-chan~ Tới chỗ mẹ nào~!”
“Marc, em biết mình nên dựa vào ai mà. Tới đây nào!”
“Cá hồi, hãy tới đây nếu em thích cá hồi!”
Chú gấu khá bối rối khi thấy mọi người gọi tên mình, nhưng rồi nó cũng đứng lên, đi xung quanh bàn và nhìn mặt cả ba như thể nó đã biết nhiệm vụ của mình.
Sau một lúc, chú gấu nhảy vào tay của người ấy.
“Gau~ Gauuu~!”
Xem ra nó đã có lựa chọn cho riêng mình.
“Yayyyyy! Ẻm chọn tớ!”
Chú gấu đã nằm trong tay Lorea. Giờ nó đã có cái tên cho mình, “Kurumi”.
May là không phải cái tên của Iris-san…
“Kurumi à…? Cũng không tệ, song rõ ràng ‘Cá hồi’ nghe hay hơn nhiều. Chủ cửa hàng-san… cô không điều khiển chú gấu đâu, đúng không…?”
“Không, tôi đã để nó tự chọn mà. Tuy nhiên, tôi không chắc là chú gấu hiểu mình vừa làm gì đâu.”
Trí tuệ của Homunculus không cao mà cũng chẳng thấp. Chúng có thể ghi nhớ một số hành động và làm theo hướng dẫn đơn giản.
Tuy nhiên, tôi nghi chú gấu này— Ý là Kurumi, chọn Lorea-chan vì nó đủ thông minh để đoán được cảm xúc không vui của tôi khi nghe cái tên Iris-san đưa ra.
Cũng có thể Kurumi còn thông minh hơn tôi tưởng…
“Được rồi nhé. Tên của chú gấu sẽ là Kurumi!”
“Kurumi-chan, mong rằng chúng ta sẽ hòa thuận với nhau nhé!”
“Gauu~!”
Kurumi đáp lại bằng cách giơ cao tay lên.
Dễ thương thật…
Tôi nghe rằng một con Homunculus thông minh thỉnh thoảng sẽ gây rắc rối nhưng… chắc cũng chẳng sao đâu nhỉ…