The Novice Alchemist's Store

chương 04: chuyến thăm của nhà nghiên cứu iii

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Đợi đ… Iris!?”

Iris-san đồng ý ngay tắp lự trong khi Kate-san vẫn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

Tôi cũng có chút ngạc nhiên với số tiền Nord-san đã đưa ra. Một người ở vương đô cũng cần hai hay ba tháng mới có được từng đó. Collector dù kiếm được nhiều hơn người thường một chút, song cũng khó mà kiếm được 20 đồng vàng trong một ngày trừ khi rất may mắn.

Hồi chúng tôi săn Dơi nanh băng, tôi cũng trả Iris-san và Kate-san từng đó tiền vì tôi bán lại cho Yok Baal với giá rất cao.

Nói cách khác, đề nghị của Nord-san rất hấp dẫn. Hiếm người dám trả từng đó tiền chỉ để được hộ tống lắm.

“Umm, Nord-san, anh thật sự trả nhiều tiền tới vậy sao?” (Sarasa)

“Ừ thì đây là một công việc rủi ro nên anh phải trả công hậu hĩnh chứ? Tuy nhiên, hai em phải tự chuẩn bị mọi đồ dùng cần thiết cũng như thực phẩm dự trữ.”

Tôi thấy yêu cầu cũng hợp lí. Cũng may là Iris-san và Kate-san đã có Áo choàng kháng nhiệt nên không có vấn đề gì cả.

“Nhưng nếu chính phủ không chấp nhận bản báo cáo của anh thì anh sẽ mất nhiều tiền lắm đó. Anh nghĩ kĩ chưa vậy?”

“Nếu thế thì anh chỉ cần tìm một công việc khác, tiết kiệm tiền cho tới khi có thể nghiên cứu tiếp thôi. Mà chắc gì chuyện đó đã xảy ra. Hahaha!”

“Em hiểu rồi… Vậy số tiền lần này anh sử dụng đến từ phần thưởng của công trình nghiên cứu trước ạ?”

“Đúng thế. Đó là cách anh sử dụng tiền đấy.”

Nord-san chắc chắn đã chi rất nhiều tiền trong cuộc khảo sát ở hệ sinh thái nào đó mà anh ta mới nhắc tới. Đã thế, giờ anh ta còn chuẩn bị trả Iris-san và Kate-san một đống tiền nữa.

Rốt cuộc thì phần thưởng của anh ta lớn tới mức nào vậy…

“Chính phủ thưởng cho anh nhiều tới vậy ư?”

“Ừ, nhiều lắm, nhưng cũng chẳng dễ đâu. Nếu em không giàu có, hoặc không phải quý tộc, thì khi báo cáo của mình bị đánh trượt sau khi đã đổ rất nhiều tiền vào nó, em sẽ phải đi vay để trang trải chi phí nghiên cứu. Và nếu chẳng ai cho em vay thì em chỉ có thể tìm một công việc nào đó để có tiền, hoặc chết đói ngoài đường mà thôi.”

“Làm một nhà nghiên cứu cũng không dễ dàng gì nhỉ…”

Chế độ nô lệ là bị cấm ở đất nước này, song con nợ không thể trốn tránh mãi được. Họ cần phải làm việc để trả tiền dù cho công việc đó sẽ hủy hoại cơ thể mình.

Trong một số trường hợp thì chủ nợ sẽ bắt con nợ phải làm việc cho mình. Tùy vào lượng tiền nợ, họ có thể phải làm việc ở một nơi cực kì tồi tệ, ví dụ như những cô gái trẻ có thể bị đưa vào nhà thổ.

Còn vụ của Adelbert-san thì khác vì bác ấy là quý tộc.

“Nord-san, anh có mắc nợ ai không?”

“Không. Anh luôn sử dụng tiền của mình một cách hợp lí nên dù không nhận được tiền thưởng thì anh vẫn sống tốt, chả cần vay mượn ai cả.”

“Em hiểu rồi.”

Miễn là còn tiền thì bạn vẫn có thể mua thức ăn, cũng như thuê phòng trọ để đi tìm việc làm.

“Vậy, hai em nhận việc chứ?”

“Em đã trả lời rồi đó, còn Kate thì sao?”

“Ummm… Chủ cửa hàng-san, cô có nghĩ đây là một công việc rất nguy hiểm không?”

“Ừm… trừ khi hai người cực kì xui xẻo, không thì tôi thấy cũng ổn mà. Tỉ lệ Gấu Xám Hỏa Ngục quay lại cũng không cao đâu.”

Sau khi nghe tôi nói, Kate-san khoanh tay rồi suy nghĩ một lúc. Cuối cùng cô ấy cũng gật đầu với Nord-san.

“Em đồng ý. Dù gì thì em cũng muốn trả nợ cho Chủ cửa hàng-san càng sớm càng tốt.”

“Tôi đã bảo là chuyện đó đâu cần phải vội. Với lại Adelbert-san cũng sẽ sớm trả tiền thôi. Dĩ nhiên, tôi không cản hai người trả nợ sớm đâu.”

Hai ngôi làng Adelbert-san cai quản chủ yếu làm nông, nên bác ấy luôn thu thuế sau đợt thu hoạch mùa thu.

Dĩ nhiên, thuế không nhất thiết phải là tiền. Cũng giống như mọi người trong làng này, họ có thể trả bằng nông sản, rồi Adelbert-san sẽ bán chúng để lấy tiền.

Tuy nhiên, giá thị trường thường sẽ giảm mạnh sau mùa gặt. Thế nên, tôi đã bảo bác ấy tích trữ những sản phẩm khó hỏng để đợi giá thị trường trở lại bình thường.

Vì thế, hiện giờ bác ấy vẫn chưa trả nợ, nhưng sẽ sớm thôi. Tôi không vội vã như Nam tước Kirk, nên tôi có thể đợi.

“Vậy thì, rất vui được làm việc với anh, Nord.”

“Cảm ơn cả hai em rất nhiều! Ahh~ Thật tuyệt vời, chưa ai nhận công việc này cả dù anh đã đưa ra số tiền tương tự.”

…Hả?

Nord-san vừa thốt ra gì đó khiến tôi càng thấy lo lắng hơn. Tuy nhiên, anh ta đã vỗ đầu gối và đứng dậy trước khi tôi kịp nói thêm bất cứ lời nào.

“Đi thôi mấy đứa!”

“Bây giờ ấy ạ!? Đợi chút, bọn em cần chuẩn bị đã! Anh cũng thế mà?”

Iris-san vội vã lên tiếng, song Nord-san chỉ xoa cằm và cười khẩy.

“Hm~ Là một nhà nghiên cứu, anh luôn luôn phải trong trạng thái sẵn sàng! Anh đã cho hết dụng cụ và đồ ăn dự trữ trong ba lô để bất cứ lúc nào cũng có thể cống hiến bản thân mình cho công việc nghiên cứu! À… mình không có lều nhỉ… Iris-kun, Kate-kun, anh có thể ngủ trong lều của hai–”

“Hả!?”

Iris-san và Kate-san ngay lập tức trừng mắt nhìn anh ta. Không đời nào hai người họ lại cho một người đàn ông ngủ với mình.

“Haha… biết ngay mà. Lần trước đoàn hộ tống toàn là đàn ông nên anh ngủ chung với họ được… Sarasa-kun, em có bán lều không?”

“Em có bán Lều nổi, nhưng phải đặt trước nên anh cần đợi vài ngày đó. À, nếu anh trả thêm tiền thì em sẽ làm nhanh nhất có thể.”

Công đoạn mất thời gian nhất khi làm Lều nổi là may da lại với nhau để thành vải lều.

Tôi thường nhờ hàng xóm giúp việc đó, song vẫn tốn rất nhiều thời gian. Ghép chúng lại không hề dễ, mà hàng xóm không phải lúc nào cũng rảnh.

Tuy nhiên, giờ tôi đã có lọ thuốc “Kawak”!

Tôi biết đó là một cái tên rất kì quái, dù nó có tác dụng cực kì thú vị.

Nói đơn giản thì nó là một loại keo rất mạnh dùng trong may vá, song nó không hề dính các tấm vải với nhau giống như keo bình thường. Sau khi khô, Kawak sẽ dính những tấm vải rời rạc thành một tấm duy nhất, không hề bị hở và không thể tách ra.

Vải lều được làm ra bằng phương pháp này chắc chắn hơn vải may tay nhiều. Dĩ nhiên, giá trị của chúng sẽ tăng theo, do Kawak khá đắt.

“Được thôi. Anh sẽ đặt một cái Lều nổi vừa đủ cho một người.”

“Vâng. Cảm ơn anh đã đặt hàng ạ.”

Nord-san dù không tới với tư cách là một khách hàng, nhưng rốt cuộc vẫn phải mua đồ của tôi. Quá tuyệt.

“Em cần bao lâu để làm xong Lều nổi?”

Nếu tôi chỉ tập trung vào làm nó thì sẽ mất khoảng ba ngày, song tôi còn việc khác nữa, nên…

“Có lẽ… nhiều nhất là năm ngày ạ.”

“Được rồi. Dù anh muốn khởi hành càng sớm càng tốt, nhưng… chà, xem ra đi dạo vài ngày trong Đại Hải Lâm cũng không sao đâu nhỉ. Đây là lần đầu tiên anh tới nơi này, nên có thể sẽ tìm ra cái gì đó hay ho đấy.”

“Xin đừng đi quá sâu vào rừng. Rất nguy hiểm đó ạ.”

“Đừng lo. Anh sẽ không đi quá xa ngôi làng đâu…. mong rằng mình sẽ tìm ra chủ đề nghiên cứu mới!”

Những nhà nghiên cứu rất tham kiến thức, và đó là động lực để giúp họ tìm ra nhiều thứ hay ho. Tuy nhiên, tôi mong rằng anh ta đừng vì tò mò mà đi quá sâu vào rừng…

“Anh hầu như ở trong trọ nên em có thể gặp anh ở đó nếu muốn. À, với lại nhà trọ ở đây tốt thật đấy. Ý anh là, nó quá tuyệt vời dù nằm ở một nơi hẻo lánh như này. Anh cứ tưởng phòng trọ phải bám đầy bụi và giường thì xập xệ mới đúng.”

Iris-san, Kate-san và tôi chỉ có thể nở nụ cười đắng ngắt khi nghe lời miêu tả thô lỗ của Nord-san.

“À, có lẽ anh đã thuê một phòng ở dãy trọ mới do bác chủ trọ là Diral-san vừa mới xây thêm gần đây.” (Sarasa)

“May cho anh đã tới sau khi khu vực đó được xây thêm đấy nhé, không thì anh sẽ phải trải nghiệm một địa ngục đúng nghĩa ở nhà trọ đó luôn.” (Iris)

“Trước khi có dãy trọ mới, nhà trọ cũ luôn bị nhồi một đống Collector bốc mùi. Nhiều người không có phòng còn phải cắm trại ở ngoài cơ.” (Kate)

“Vậy ư? Trời ạ… Đi khảo sát trên núi rừng mà phải nằm ngoài trời thì không sao đâu, nhưng khi trong làng hay thành phố thì anh vẫn muốn nghỉ ở một nơi sạch sẽ hơn.”

Andre-san kể với tôi rằng hầu như những Collector tới từ bên ngoài ngôi làng sẽ chọn ở lại đây trong một khoảng thời gian, vì nơi này rất gần Đại Hải Lâm, cũng như có một cửa hàng giả kim rất tốt. Tôi chắc chắn đó là cửa hàng của mình.

Vì thế, quán trọ của Diral-san càng ngày càng có nhiều Collector tới. Vậy nên bác ấy quyết định mở rộng trọ của mình.

Tôi rất vui vì số lượng Collector ở lại làng đã tăng lên, song cũng có chút lo lắng vì kiểu gì họ cũng sẽ rời khỏi đây do buồn chán. Nơi này chẳng có gì để giải trí cả.

Tuy nhiên, chúng tôi không thể xây một khu giải trí ở đây được. Nếu họ muốn thì phải tới những thành phố gần đây, ví như South Strugg.

Mà nếu có thứ đó trong làng thì sẽ ảnh hưởng tới việc học tập của Lorea-chan mất.

***

Sau khi Nord-san rời đi, chúng tôi quay trở lại cửa hàng để uống trà, và Lorea-chan cũng tham gia.

“Tôi đã nhận công việc rồi, nhưng… Chủ cửa hàng-san, cô có thấy ổn không…?” (Kate)

“Đừng lo, sẽ không sao đâu… chắc thế.”

Kate-san vẫn đang lo lắng, có lẽ là do cô ấy chưa bao giờ thực hiện công việc hộ tống.

Dù gì thì những người cần hộ tống, hầu như là thương nhân, sẽ tìm tới lính đánh thuê chứ không phải Collector.

Dĩ nhiên, thỉnh thoảng các Collector cũng làm công việc đó, nhưng để bảo vệ giả kim thuật sư.

Nói cách khác, Collector rất hiếm khi tham gia hộ tống.

“C, chắc thôi á..?”

“Thì, cô phải bảo vệ một nhà nghiên cứu mà. Nhớ phải thận trọng nhé.”

“Ý cô là sao?”

“Bọn họ là những kẻ khát khao kiến thức tới mức sẵn sàng đánh hi sinh mọi thứ, kể cả sự an toàn của mình cho mục đích nghiên cứu. Dĩ nhiên, không phải nhà nghiên cứu nào cũng thế.”

Nếu chỉ đi loanh quanh tổ của Kỳ nhông lửa một lúc rồi đi về thì cũng chẳng đáng lo. Tuy nhiên, chắc chắn một nhà nghiên cứu như Nord-san sẽ không đời nào làm thế. Rủi ro sẽ tăng lên tới mức nào đó.

“Ummm… không phải ai cũng thế à…?”

“Có lẽ vậy. Tuy nhiên, tôi thấy Nord-san khá đáng ngờ. Tôi không nghĩ mấy cái nghiên cứu về hệ sinh thái của quái vật có vai trò quan trọng với đất nước này, nhưng kì lạ thay, chính phủ vẫn công nhận chúng và trả cho anh ta rất nhiều tiền thưởng.”

Nghe xong, Kate-san và Iris-san lo lắng nhìn nhau.

“Vậy, chúng ta có nên từ chối không…? Nhưng…”

“Không cần đâu. Nếu thấy nguy hiểm thì tôi đã không giới thiệu anh ta cho hai người rồi. Công việc này đúng là có ẩn chứa rủi ro đấy, song hai người cứ thoải mái đi!”

“Sao cô lại nói như vậy? À, có lẽ nào… cô sẽ đi cùng chúng tôi ư?”

“Làm gì có. Cô biết tôi bận thế nào mà.”

Kate-san xịu xuống khi thấy tôi lắc đầu.

Họ sẽ không phải chiến đấu với quái vật nên tôi muốn hai người tự làm việc này. Vả lại, họ cũng đã là Collector chuyên nghiệp rồi, đâu thể cứ dựa vào tôi mãi.

“Đừng lo, tôi sẽ chuẩn bị vài thứ cho cả hai.”

“Oh! Cô sẽ cho chúng tôi mượn tạo tác sao!?”

Iris-san rướn người lên hỏi, trông thực sự hào hứng.

Tôi đưa ngón trỏ lên môi cô ấy và nhẹ nhàng đẩy cổ về chỗ ngồi.

“Đúng là tôi sẽ cho mượn tạo tác, nhưng nó khác với những loại tạo tác bình thường. Tên nó là ‘Homunculus.’”

“Homunculus à? Cảm giác như mình đã nghe cái tên đó ở đâu rồi thì phải… là cái gì nhỉ…”

“Sarasa-san, đó là loại tạo tác gì vậy?”

Lorea-chan ngồi im từ nãy tới giờ bỗng lên tiếng.

Cậu ấy luôn háo hức khi tôi bắt đầu làm một món tạo tác mới.

“Có rất nhiều loại Homunculus, nói đơn giản thì chúng giống như thú cưng vậy. Dù vẫn có vài hạn chế nhưng chúng có thể chia sẻ giác quan với người sử dụng, vậy nên tôi có thể quan sát tình hình từ đây nếu hai người mang theo nó để hộ tống Nord-san.”

“Thật ư? Có loại tạo tác đó rồi thì cần Hộp thoại làm gì nữa?”v(Iris)

“Không không. Nếu chỉ muốn nói chuyện thì Hộp thoại vẫn tốt hơn Homunculus vì nó dễ sử dụng hơn nhiều.”

Tôi bắt đầu giải thích lí do.

Đầu tiên thì, Hộp thoại có thể truyền âm thanh đi một khoảng cách xa hơn rất nhiều so với Homunculus. Đó là lí do vì sao hai người ở xa nhau có thể giao tiếp được với nhau bằng Hộp thoại.

Và cũng không như Hộp thoại, Homunculus cần phải liên tục được nạp ma lực để có thể hoạt động, vì thế nên khó mà có thể đưa nó tới một nơi xa xôi trong một khoảng thời gian dài như Hộp thoại.

Thêm vào đó, Homunculus khá khó chế tạo.

Lí do tôi nói với Nord-san rằng cần tới năm ngày thay vì ba để chế tạo xong lều nổi là vì tôi cần thời gian làm Homunculus.

Ngoài ra, tôi cũng phải chế Đá cộng hưởng nữa. Đó là một loại tạo tác theo cặp. Nếu một viên bị phá hủy, viên còn lại cũng sẽ vỡ ra, và hai bên có thể nói chuyện với nhau trong một khoảng thời gian ngắn. Chúng là loại tạo tác dùng một lần nên không thể nói liên tục như dùng Hộp thoại. Tuy nhiên, dùng Đá cộng hưởng không cần ma lực nên ai cũng dùng được.

Sau khi giải thích xong, Iris-san gật đầu liên tục và hỏi tôi.

“Ra là vậy… Vậy nếu có chuyện xảy ra thì tôi chỉ cần đập vỡ viên đá để thông báo nhỉ.”

“Chính xác. Sau đó, tôi sẽ xem xét tình hình thông qua Homunculus. Tuy nhiên, tôi có giúp được gì hay không thì còn phụ thuộc vào tình huống nữa.”

“Tôi hiểu rồi."

Truyện Chữ Hay