“Tuy nhiên… dù hai bác có mạnh hơn Iris-san và Kate-san rất nhiều, cháu vẫn muốn hai người họ đi cùng và hỗ trợ cháu.”
Adelbert-san trông rất thất vọng khi thấy tôi vẫn không thay đổi quyết định, còn Iris-san thì thở phào nhẹ nhõm.
“Cha à, cha biết những người đã cùng nhau chiến đấu thì họ sẽ tin tưởng đối phương tới nhường nào mà? Chủ cửa hàng-dono tin con, nên rõ ràng là con mới được chọn. Thật sự xin lỗi cha.”
“Ta hiểu điều đó… cũng đúng. Ta mới gặp Sarasa-dono hôm nay, nên chọn con cũng phải.”
Iris-san mỉm cười, tưởng như đã hoàn toàn thuyết phục được cha mình.
Ugh… Khổ quá… tôi phải nói giải thích tại sao mình lại làm như vậy mới được.
“Ừm… Iris-san à… Thực ra không phải như thế đâu…”
Iris-san quay lại nhìn tôi đầy bối rối.
“Eh…? Nghĩa là sao? Tôi tưởng cô tin tôi…”
“Dĩ nhiên rồi! Nhưng điều đó không phải là lí do tôi chọn cô thay vì Adelbert-san.”
Tôi vội vã xua tay và giải thích.
“Chúng ta cần tạo ra giáp kháng nhiệt để chống lại Kỳ nhông lửa, vì đòn Thổi Lửa của chúng cực kì nóng. Một trong những nguyên liệu chính là da của Thằn Lằn Dung Nham, song, trong lần thám hiểm lần trước, chúng ta không săn được nhiều lắm.”
“À… nói mới nhớ. Vậy ý cô là chúng ta có ít nguyên liệu hả?”
“Chính xác. Một bộ giáp kháng nhiệt gồm có áo choàng, găng tay và giày. Tôi nghĩ chỗ da thằn lằn của mình chỉ vừa đủ để chế tạo giáp cho Iris, Kate và tôi, chứ khó mà đủ cho một người lớn được. Đó là lí do vì sao tôi không chọn Adelbert-san. Vả lại, chúng ta đâu có thời gian để đi săn thêm Thằn Lằn Dung Nham và chế tạo thêm giáp, đúng không?”
“Ra vậy… bác đã hiểu.”
Adelbert-san gật đầu, giờ thì bác ấy đã hiểu rõ ngọn ngành rồi.
“Tuy nhiên, Adelbert-san, bác vẫn có thể giúp chúng cháu việc khác.”
“Thật ư? Vậy cháu cứ nói đi. Bác sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình.”
“Kỳ nhông lửa rất lớn. Cháu không nghĩ là ba người tụi cháu có thể tự vác nó về nhà, nên…”
“Cháu muốn bác giúp việc mang vác hả? Không vấn đề gì. Dù trông già như này nhưng bác vẫn khỏe lắm.”
“Cảm ơn bác. Bọn cháu định thuê các Collector làm việc đó, thế thì lại phải trả thêm tiền công, khó có thể tối ưu hóa lợi nhuận được. Thực sự thì cháu thấy rất có lỗi khi để cho một quý tộc đáng kính như bác lại gánh vác trọng trách này…”
“Không sao đâu. Vả lại, nếu cháu coi bác như một quý tộc đáng kính, sao cháu không đối xử với Iris như vậy? Dù nhìn như thế thôi, chứ con bé cũng là con gái của gia đình quý tộc mà.”
“Bác nói cũng đúng.”
“Cha! Cái ‘dù nhìn như thế’ là sao hả?”
“Con thuộc dòng dõi quý tộc nhưng lại chẳng học tí lễ nghi nào của quý tộc cả, chỉ toàn luyện kiếm thôi còn gì.”
Adelbert-san vừa nói xong, Katerina-san đã lắc đầu lên tiếng.
“Adelbert-sama, người quên mất lí do tại sao Iris làm vậy rồi ư? Chẳng phải hồi xưa, khi con bé nói, ‘con sẽ trở thành một kiếm sĩ mạnh mẽ như cha!’, ngài đã vui mừng tới mức bắt đầu dạy kiếm thuật luôn cho Iris hay sao?”
“Ờm… thế hả…? Sao ta không nhớ nhỉ…”
Adelbert-san vội ngoảnh mặt đi, rõ ràng là đang giả vờ không biết gì cả.
“Chắc chắn ngài vẫn nhớ. Hồi đó, ngài không thể ngừng tươi cười khi dạy Iris dùng kiếm gỗ kia mà.”
“Aa, hình như con cũng nhớ! Lúc đó con thường xuyên thấu Iris vung thanh kiếm gỗ với Adelbert-sama ở sân sau, đấy là lí do vì sao con lại muốn mẹ dạy cung thuật.”
“Thế hả? Sao tớ không nhớ nhỉ…” (Iris)
“Eehh…”
Kate-san lớn hơn Iris-san một chút, nên có lẽ cô ấy vẫn nhớ, còn Iris thì không.
“Kate-chan, mẹ dạy cho con là vì sau này con sẽ bảo vệ Iris. Nếu Iris-san chịu học lễ nghi thì con cũng phải học nó đấy, khổ nỗi Iris chỉ muốn học kiếm thuật.”
Nói xong, Katerina-san thở dài thườn thượt.
“T, thế ạ…? Ừm, Kate… xin lỗi nhé.”
“Haha! Sao cậu lại xin lỗi chứ? Tớ cũng đâu có muốn học lễ nghi đâu? Thà dùng thời gian của mình để luyện cung thuật còn hơn là phải cố gắng trở thành một người phụ nữ quý tộc.”
Kate-san cười lớn, đáp lời xin lỗi của Iris-san. Trong khi đó, Adelbert-san trông khá khổ sở. Có lẽ bác ấy thấy nếu cái chủ đề này mà còn kéo dài thêm thì chắc đầy thứ vớ vẩn nữa sẽ bị lôi ra mất.
“Ahem! Quay về chủ đề chính nào. Sarasa-dono, khi nào chúng ta sẽ đi săn Kỳ nhông lửa?” (Adelbert)
“Để xem nào… cháu cần phải chế tạo giáp, cũng như chuẩn bị những đồ dùng cần thiết, nên… có lẽ tháng sau ạ.”
“Được rồi. Bác sẽ về nhà để thông báo cho Walter và vợ mình, rồi câu kéo thêm thời gian với nam tước Kirk. Sau đó bác sẽ quay lại đây.”
“Adelbert-sama, nếu ngài thông báo với Walter, tôi chắc chắn anh ấy sẽ nằng nặc đòi theo chúng ta đấy.”
“Cũng đúng. Tuy nhiên, ta không thể để Walter đi được. Cậu ấy phải ở nhà lo chuyện giấy tờ thôi.”
Chồng của Katerina-san, Walter-san, đang quản lí lãnh địa để Adelbert-sama có thể tới đây và đưa Iris-san về nhà.
Tuy nhiên, giờ bác ấy đã quyết định không gả Iris cho Hou Baal nữa thì đâu cần phải quay lại đây nữa? Bác ấy có thể về nhà, kể mọi chuyện cho Walter-san và vợ mình, và ở yên đó là được mà.
“Adelbert-san, sao bác không nhờ Walter-san đi để giúp cháu đem xác Kỳ nhông lửa thay mình? Cháu nghĩ bác nên ở nhà và để công việc nặng nhọc cho người của mình chứ?”
Mang vác nguyên liệu giả kim chắc chắn không phải là công việc của quý tộc.
Tôi cứ tưởng Adelbert-san sẽ đồng ý với những gì tôi vừa nói, nhưng chẳng hiểu sao bác ấy lại xấu hổ quay qua chỗ khác.
“Ừm… cái đó…”
“Dạ?”
Iris-san cười khổ giải đáp thắc mắc của tôi.
“C, chủ cửa hàng-dono à, vấn đề là… Cha tôi không thích xử lý giấy tờ, nên mọi việc toàn để cho Walter-san làm thôi.”
“Hả…?”
Adelbert-san lườm Iris-san như thể muốn mắng “Con nói nhiều quá rồi đấy!”
Khi tôi liếc sang, bác ấy đã khoanh tay, nhắm mắt cau mày, dường như đang rất xấu hổ.
Hình như Iris-san cũng chẳng thích công việc bàn giấy lắm. Đúng là cha nào con nấy.
“Ahem! Đ, được rồi, vậy cùng lên kế hoạch nhé mọi người?”
Tôi buộc phải đổi chủ đề để tránh cái bầu không khí khó xử này.