“Vậy, người chăm sóc cánh đồng sẽ là Micheal-san và Izu-san nhỉ?”
“Đúng vậy. Anh trai của bác chỉ tới đây giúp một chút thôi. Dù còn nhiều thứ phải học nhưng bác sẽ cố hết sức!”
“Bác cũng vậy, dù chưa bao giờ bác động tới công việc trồng trọt…”
Michael-san cúi đầu, trong khi Izu-san đặt tay lên trước ngực.
Nhìn từ ngoại hình, tôi có thể biết được rằng Izu-san chưa bao giờ làm việc trồng trọt thật, cơ mà…
“Izu-san, nơi bác sinh ra không phải là một ngôi làng nông nghiệp nào đó, đúng không?”
“Đúng vậy. Bác sinh ra và lớn lên ở South Strugg. Đây là lần đầu tiên bác tới một ngôi làng hẻo lánh như này.”
“Ra thế. Còn Michael-san, chắc bác từng làm việc đồng áng rồi nhỉ?”
“Ờm… cái đó…”
Michael-san là em trai của Gatt-san, nên hẳn là bác ấy cũng phải giúp Gatt-san hồi còn ở làng. Tuy nhiên, bác ấy chẳng có làn da rám nắng hay cơ bắp giống như nông dân gì cả.
Không biết bác ấy đã làm nghề gì ở South Strugg, nhưng có lẽ nó không phải là công việc chân tay.
Thật lòng thì tôi đang khá lo lắng.
Tôi có thể dạy họ cách chăm sóc cây thuốc, song tôi không phải là chuyên gia về trồng trọt nên chẳng thể dạy họ nhiều.
Tôi đang suy nghĩ thì Gatt-san lên tiếng, có lẽ bác ấy đã thấy được khuôn mặt trầm tư của tôi.
“Thực ra thì nó cũng chẳng giúp được gì nhiều, thằng bé vừa mới tới tuổi trưởng thành đã rời làng rồi. Cả hai vợ chồng nó không biết gì nhiều đâu, cơ mà đừng lo. Bác sẽ lo việc dạy những thứ cần thiết. Chúng nó không lười, chỉ là thiếu kinh nghiệm thôi. Bác đảm bảo là hai vợ chồng nó sẽ giúp ích cho cháu, nên liệu cháu có thể để cho bọn nó làm việc ở đây không?”
“Ra thế. Được chứ ạ.”
Tôi thích những người có chí học hành, nên không có lí do gì để đuổi họ đi cả, nhưng giờ một nỗi lo khác lại xuất hiện…
Dù tôi chi tiền ra mua hạt giống và công cụ trồng trọt thì nếu có mất mùa, tôi vẫn kiếm được tiền nhờ cửa hàng, còn Michael-san và Izu-san thì sao…?
“Michael-san, nếu mùa màng không thuận lợi, liệu bác còn có thể mua thức ăn và trả tiền nhà không…?”
“À, tiền nhà thì không phải lo, vì bác và vợ đang sống ở nhà anh Gatt. Còn chi phí sinh hoạt thì cứ vài tháng, Erin-san sẽ trả lương nên tạm thời thì vấn đề tiền bạc sẽ không xảy ra đâu.”
“Nói cách khác, bác đang nuôi hai kẻ ăn bám trong nhà, tuy nhiên kiểu gì hai đứa cũng phải xây nhà mới khi có con thôi. Mong là chúng nó có đủ tiền để làm vậy. Với lại bác nghĩ xây nhà xung quanh đây cho hợp lí, vì nó gần cánh đồng này.”
Gatt-san vừa nói, vừa đưa mắt nhìn về hướng đối diện.
Erin-san từng nói rằng nếu cánh đồng thảo dược này mang lại kết quả tốt, cô ấy có thể mở thêm những cánh đồng khác trong làng, và chắc chắn việc đó sẽ giúp ngôi làng giàu có hơn.
“Ra là thế… chăm lo cho cả gia đình là một trọng trách lớn lao mà. Được rồi, cháu sẽ giúp họ.”
“Không phải thế. Cháu đâu phải ép bản thân mình làm vậy, đó là nghĩa vụ của bọn nó. Nếu mùa màng thất bát thì hai đứa đó mới phải chịu trách nhiệm chứ… Ê Michael, anh mày muốn chú tạm ngừng nghĩ tới chuyện sinh con đẻ cái cho tới khi có thu nhập ổn định, hiểu chứ?”
Nói xong, Gatt-san lại đập tay vào lưng Michael-san, cười lớn.
“Á! Cái đó em biết, nhưng anh đâu cần phải nói ở đây chứ!”
Micheal-san hốt hoảng la lên, còn Izu-san đỏ mặt, bẽn lẽn cười.
Gatt-san nói đúng. Hai người này nên có thu nhập tốt hơn rồi mới tính đến chuyện sinh đẻ.
Thế nên… tôi thấy họ khá đáng thương…
“Ahaha… Mà Gatt-san, cháu không thể để cánh đồng này cho họ tự xử được. Cháu sẽ giúp.”
“Cháu tốt bụng thật.”
“Sarasa-san… cảm ơn cháu!”
Nếu mọi việc được đẩy nhanh lên thì tôi sẽ sớm có thêm thu nhập, còn Micheal-san và Izu-san sẽ sớm được hạnh phúc trong một căn nhà mới.
“Được rồi, giờ cháu sẽ nhổ sạch cây dại và làm mềm đất để mọi người làm việc dễ dàng hơn nhé.”
“Vậy thì tốt quá, nhưng cháu định làm như nào?”
“Như này ạ–”
Khi tôi xắn tay áo, chuẩn bị tung phép thuật thì Lorea-chan ngăn lại.
“Đợi đã Sarasa-san, cậu lại định thổi sạch cỏ cây bằng phép thuật á? Thế thì đất cũng sẽ bị phá hủy và khó canh tác hơn đấy!”
“Lorea-chan, cậu nghĩ tớ là ai cơ chứ…? Tớ sẽ không bao giờ dính phải lỗi đó đâu.”
“Thật hả? Cậu còn nhớ bãi đất đằng sau nhà bị cậu phá tan nát như nào chứ?”
Vừa nói, Lorea-chan vừa chỉ ra khu vực đằng sau nhà tôi.
Chỗ đó từng là một khu rừng, nơi đầy những cái cây cao lớn, còn giờ thì nó trở thành một nơi trống trải cho Iris-san và Kate-san luyện tập rồi.
Sau khi nhớ lại nguyên do, tôi vội lảng tránh ánh mắt của Lorea-chan.
“Ơ-ờm, cái đó… là do tớ luyện tập phép thuật tấn công, nên là…”
“Ý cậu là lần này kết quả sẽ khác hả?”
“Ừ, dĩ nhiên rồi. Xem này–”
Gatt-san, Micheal-san và Izu-san trông lo lắng đi hẳn khi nghe cuộc nói chuyện của tôi và Lorea-chan, nhưng tôi đã bắt đầu khai triển phép thuật rồi.
***
“Thế, Chủ cửa hàng-dono, cô có làm được không?”
Sau khi trở về từ chỗ Erin-san, Iris-san hỏi tôi.
“Dĩ nhiên là rồi! Tôi sẽ chẳng bao giờ niệm phép xịt đâu!”
… Ờm, dạo gần đây thì là thế…
Hồi còn làm ở cửa hàng của Sư phụ, tôi thường xuyên niệm phép hỏng và gây cả tá rắc rối cho mọi người.
Tuy nhiên, tôi vẫn luyện dùng phép hằng ngày, nên rõ ràng là phải tiến bộ rồi.
“Gatt-san còn khen tôi cơ, bảo là tôi có thể kiếm sống bằng cách làm đất hộ mọi người đấy. Dĩ nhiên là tôi sẽ chẳng bao giờ làm đâu.”
“Hee…”
Iris-san và Kate-san nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc.
“Mở rộng đất trồng trọt là cách tốt nhất để giúp mọi người có thêm lương thực, nên đúng là cô có thể kiếm tiền bằng nghề đó thật.” (Kate)
“Cơ mà Sarasa-san, phép thuật đó là gì vậy? Nó chuyên dùng để làm đất à?” (Lorea)
“Không không. Đó là phép thuật tấn công tên là “Thổ thương”, nhưng tớ đã dùng nó với một lượng ma lực vừa đủ để không hất tung tóe đất.”
Thực ra phép thuật đó sẽ làm mặt đất cứng lại, tạo ra những ngọn giáo đất và xiên kẻ thù từ dưới lên.
Tuy nhiên, tôi đã chỉnh sửa một chút để nó làm đất trở nên mềm hơn, thay vì hóa cứng, cũng như giảm sức mạnh của mũi giáo để chúng chỉ vừa đủ để hất cỏ dại và cây bụi lên trên mà không phá hủy hoàn toàn mặt đất.
“Ra là thế. Vậy là công việc khiến người nông dân mất vài ngày mới xong, chỉ cần dùng phép đó là hoàn thành ngay lập tức rồi! Hay thật!”
“Hee… nếu học được một phép thuật như vậy thì chúng ta có thể trở thành một pháp sư chuyên canh tác đất và kiếm được cả đống tiền rồi nhỉ…? Chủ cửa hàng-dono, cái đó có khó học không?”
Tự nhiên Iris-san nghiêm túc hỏi tôi câu đó. Đừng nói là… cô ấy thật sự muốn trở thành loại pháp sư như thế nhé…?
“Hừm, cũng khó học phết đấy, với lại nếu muốn điều chỉnh phép thuật như tôi làm thì còn khó hơn, vì cô sẽ phải học cách tiết chế sức mạnh phép thuật, không thì cô sẽ lật tung cả cánh đồng mất.”
Nếu có khả năng kiểm soát ma lực thì tốt nhất là bạn nên nhắm tới mục tiêu trở thành giả kim thuật sư hơn là pháp sư, nhưng dĩ nhiên là phải học rất rất nhiều thứ trước khi có thể lên chức giả kim thuật sư.
“Không hề đơn giản nhỉ…?” (Iris)
“Tôi thì chưa bao giờ nghe tới một pháp sư nào chuyên canh tác đất cả.” (Kate)
“Chắc phải có người như vậy tồn tại ở đâu đó. Có lẽ chúng ta chưa hề nghe tới chức danh như vậy vì nó không hề phổ biến chăng.”
“Lại nói tới pháp sư, những người có thể sử dụng phép thuật tấn công hoành tráng này nọ thì phổ biến hơn nhỉ… ahh… tôi nhớ là hồi nhỏ, mình muốn trở thành một pháp sư mà…”
Iris-san nhìn xa xăm, còn Kate-san thở dài lắc đầu. Tôi hiểu cảm giác của Iris-san, vì khi còn là trẻ con, tôi cũng định trở thành pháp sư.
“Umm… Sarasa-san, cậu nghĩ tớ có thể dùng được phép thuật đó không, nếu chỉ tập trung luyện tập mỗi nó?”
“Cái phép tớ dùng trên cánh đồng vừa nãy á?”
“Ừ.”
“Hmmm… tớ có thể dạy, còn dùng được hay không thì lại tùy thuộc vào độ chăm chỉ của cậu nữa. Cơ mà sao cậu lại muốn học nó tới vậy? Tớ có thể dạy cậu mấy phép ngầu hơn như là chưởng ra lửa hay tung lưỡi đao gió đấy?”
“Không phải thế. Vấn đề là… nếu tớ có thể giúp được cho dân làng thì sẽ rất tuyệt, nên là…”
“Whoa… cậu thật biết lo nghĩ… Được rồi. Tớ sẽ dạy cậu, nhưng hãy chuẩn bị tinh thần đi nhé, không dễ đâu.”
“Un. Tớ hiểu.”