The Novice Alchemist's Store

chương 10: cuộc điều tra iii

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi trèo núi thêm vài tiếng, cũng như tránh xa những nơi có hơi nước bốc lên, chúng tôi nhìn thấy một con thằn lằn màu nâu đỏ, dài khoảng mét rưỡi, với thân hình to hơn một người đàn ông lực lưỡng và được bao phủ bởi lớp vảy cứng chắc.

Chúng tôi đứng ở xa nên nó vẫn chưa hề phát hiện ra, và từ chuyển động chậm rãi của nó thì chắc hẳn nó không hề để ý xung quanh.

“Thằn lằn gì mà to thế… Sarasa-chan, cháu biết loại này không?”

“Đó là Thằn Lằn Dung Nham, hay còn được biết tới là ‘Kỳ nhông lửa giả”. Nghe nói nó có thể bơi trong dung nham, tuy nhiên…”

“Thật á!?”

Tôi lắc đầu phủ nhận khi thấy Andre-san kêu lên ngạc nhiên.

“Không phải. Đúng là chúng có chữ ‘dung nham’ trong tên, nhưng chúng đâu có bơi trong dung nham. Cái đó chỉ là tin đồn thôi… chắc thế.”

Có vài cái hồ chứa đầy nước nóng đỏ như máu ở vùng núi lửa như này, thế nên tôi nghĩ rằng có thể một số người chứng kiến đã tưởng rằng loại thằn lằn này đang bơi trong dòng dung nham nóng chảy, song thực ra chúng chỉ loanh quanh ở mấy cái hồ đó thôi.

Tuy nhiên, chúng vẫn có khả năng kháng nhiệt rất tốt, thừa sức bơi trong dòng nước sôi nóng, và có khả năng kháng hỏa thuật cao.

Ngược lại, cái lạnh là khắc tinh của nó. Chúng thậm chí còn chẳng thể di chuyển được trong tiết trời chớm xuân. Nói cách khác, chỉ có một nơi ấm nóng quanh năm như núi lửa thì mới phù hợp cho Thằn Lằn Dung Nham.

“Chủ cửa hàng-dono, tôi nghĩ là chính lũ này đã đuổi Gấu Xám Hỏa Ngục đi.”

“Hmm… chúng cũng chủ yếu ăn đá lửa, nên cũng có thể lắm.”

“Mấy con thằn lằn đó có mạnh không?”

“Thực ra là không, cơ mà cái vảy của chúng cứng tới mức Gấu Xám Hỏa Ngục cũng không thể làm xước được. Đặc biệt là, chúng có thể phun lửa và chịu nhiệt tốt hơn lũ gấu nhiều. Đã thế, chúng còn có thể bơi trong hồ nước nóng và ăn đá lửa trong hồ nữa.”

“Nói cách khác, lũ thằn lằn có thể ăn đá lửa ở khắp mọi nơi, trong khi bọn gấu chỉ có thể ăn phần trên cạn?” (Iris)

“Chính xác.”

“Thế nên đám gấu không thể cạnh tranh được và trở nên điên cuồng?” (Kate)

“Ừm. Rất có thể đó là những gì đã xảy ra.”

Số lượng đá lửa ít ỏi trên đường tới đây càng củng cố cho giả thuyết của tôi hơn.

Có lẽ vì một lí do nào đó nên lượng Thằn Lằn Dung Nham đã tăng lên chóng mặt, vậy nên phe Gấu Xám Hỏa Ngục mới bị đánh bại.

“Thế… cuộc điều tra tới đây là kết thúc nhỉ?” (Gil)

Andre-san gật đầu trả lời.

“Tóm lại là, lí do lũ gấu trở nên điên cuồng là vì chúng bị đám thằn lằn này tranh mất thức ăn.”

“Đúng vậy, và tỉ lệ làng ta bị bọn gấu tấn công cũng khá thấp, vì chúng đã bỏ đi hết. Chúng ta còn chẳng nhìn thấy một con Gấu Xám Hỏa Ngục nào quanh đây. Xem ra cháu cũng hết cơ hội lấy nguyên liệu từ chúng rồi.”

Đại Hải Lâm cực kì rộng lớn, nên chắc hẳn vẫn còn một nơi nào đó có Gấu Xám Hỏa Ngục, tuy nhiên tôi chẳng muốn tốn thời gian đi kiếm chúng đâu.

“Vậy là công việc của chúng ta xong rồi hả? Ơ, Chủ cửa hàng-dono, chúng ta vẫn chưa lên tới đỉnh núi mà?”

“Không, tốt nhất là đừng tới đó.”

“Sao lại vậy?”

“Cô biết lí do tại sao Thằn Lằn Dung Nham lại được gọi là ‘Kỳ nhông lửa giả’ không?”

“Umm… vì chúng kháng nhiệt và phun lửa giống đám Kỳ nhông lửa chăng?”

“Không chỉ vậy, bọn chúng còn có môi trường sống giống nhau nữa.

Chẳng biết có phải do cộng sinh hay chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, song Kỳ nhông lửa và Thằn Lằn Dung Nham thường được phát hiện là sống trong cùng một khu vực.

“Vậy nếu chúng ta lên cao hơn thì có thể đối mặt với lũ Kỳ nhông lửa ư?”

“Ừ.”

“Ra vậy. Cơ mà Chủ cửa hàng-dono, cô thừa sức đánh bại chúng, đúng không?”

“Khó lắm. Nếu không chuẩn bị trước thì chắc chắn không thể.”

Có lẽ tôi có thể chiến thắng nếu mặc loại giáp chống được hơi thở lửa của chúng, cũng như mang theo vài loại tạo tác trợ chiến, nhưng… tôi vẫn không thể chắc được.

Cuốn sách tôi đã đọc chỉ nói rằng Kỳ nhông lửa là một loại quái vật rất mạnh, thế mà lại chẳng nói chúng mạnh như nào, nên tôi không thể khẳng định là mình có thể hạ gục chúng được.

“Tôi chưa bao giờ chiến đấu với Kỳ nhông lửa, và cũng chẳng biết mấy về chúng. Việc đó tôi sẽ hỏi Sư phụ sau.”

Nghe tôi nói xong, Iris-san bối rối xua tay.

“Ý-ý tôi không phải là hạ chúng ngay. Tôi chỉ tò mò xem một người mạnh như cô có thể đả bại nó hay không thôi…”

“Tiện thể, Chủ cửa hàng-san, liệu chúng có tràn xuống làng ta như lũ gấu không?” (Kate)

“Chắc là không đâu. Kỳ nhông lửa hiếm khi rời khỏi lãnh thổ lắm. Trừ khi ngọn núi lửa này phun trào mạnh tới mức chảy dung nham xuống làng, còn không thì chuyện đó không bao giờ xảy ra.”

“Nếu thế thì dung nham sẽ nướng sạch làng trước khi chúng ta chạm mặt với lũ kỳ nhông nhỉ? Hahaha!”

“Oi, Andre, cái đó không đùa được đâu.”

Gray-san nhăn mặt trước câu đùa vô duyên của Andre-san.

“Ồ xin lỗi, đùa thôi chứ chuyện đó chắc kèo không xảy ra đâu. Sarasa-chan, cháu dùng được phép cảm nhận hiện diện đúng không? Cháu có mò được ở trên đó con Kỳ nhông lửa nào không vậy?”

“Đúng là có thứ gì đó đang phản ứng rất mạnh, nhưng cháu không biết đấy có phải là Kỳ nhông lửa không. Kể cả không phải thì nó vẫn là một con quái vật khủng khiếp nào đó. Thế nên chúng ta không nên leo cao hơn nữa đâu.”

“Ra thế. Đúng là không nên mạo hiểm nhỉ. Có ai phản đối chuyện quay về không?” (Andre)

“Không.”

“Không. Còn mấy đứa thì sao?”

Khi Gray-san hỏi vậy, Iris-san ngẫm nghĩ một lúc.

“Umm, bọn cháu cũng không ý kiến gì đâu, nhưng… chúng ta đã đi xa tới nhường này rồi thì sao không săn vài con Thằn Lằn Dung Nham trước khi về nhỉ.” (Iris)

“Đúng vậy. Tốn rất nhiều thời gian để tới đây, vậy mà chúng ta chỉ kiếm được vài mảnh đá lửa.” (Kate)

“Nghĩ lại thì cũng hợp lí phết… Sarasa-chan, chúng ta săn vài con liệu có được không?”

Từ lúc leo núi tới giờ đúng là chúng tôi chẳng kiếm được nhiều, nên tôi hiểu cảm giác của họ. Vả lại, rất có thể một ngày nào đó tôi cần nguyên liệu từ lũ thằn lằn nữa.

“Không vấn đề gì đâu ạ, song, mọi người săn chúng sao cho an toàn thì lại là một câu chuyện khác. Chưa ai làm việc này bao giờ, đúng không?”

“Dĩ nhiên rồi. Đây là lần đầu tiên chúng ta thấy một con thằn lằn to như này, Kate nhỉ?”

“Ừ.”

“Bọn bác cũng thế.”

“Vậy thì cháu sẽ hướng dẫn mọi người cách hạ gục chúng, chú ý vào nhé.”

Tôi chỉ vào con thằn lằn mà chúng tôi đã quan sát lúc đầu.

“Đầu tiên thì mọi người phải cẩn thận với chiêu phun lửa và cái đuôi của nó.”

Dù cái đuôi trông vừa yếu vừa ngoằn ngoèo, nhưng nó nguy hiểm ngang với đòn thở lửa. Một cú quật đuôi thôi là đủ sức đánh gãy chân một người khỏe mạnh, nên tấn công từ đằng sau là khá mạo hiểm.

“Vuốt của chúng rất sắc, thậm chí có thể đánh xuyên qua lớp da dày của Gấu Xám Hỏa Ngục nữa. Tuy nhiên, chúng chỉ dùng đòn đó khi kẻ địch mất khả năng di chuyển, ví dụ như khi bị gãy chân do cái đuôi của chúng. Vả lại, lũ thằn lằn cũng có chiến thuật dụ địch vào khu vực bùn lầy để hạn chế khả năng di chuyển, nên hãy cẩn thận, đừng truy đuổi chúng quá xa mà phải chú ý khu vực mình đứng nữa đó.”

Cách an toàn nhất để hạ gục Thằn Lằn Dung Nham là dùng phép thuật tầm xa hoặc vũ khí dài như thương, khổ nỗi chúng tôi toàn dùng kiếm, trừ Kate-san.

Kiếm cũng không sao, vẫn đánh được, chẳng qua nó không hợp lắm thôi.

Tôi có thể niệm phép, nhưng lần này tôi muốn hướng dẫn mọi người cách dùng kiếm.

“Một điều nữa là chỗ vảy trên lưng chúng rất cứng, còn phần bụng thì không. Mọi người có tấn công vùng đó từ hai bên, hoặc tìm cách lật ngược chúng rồi đâm từ trên xuống.”

“Nghe khó nhỉ… Cái vảy trên lưng của chúng cứng tới thế cơ á?”

“Vâng, dùng kiếm chắc chắn không thể xuyên được đâu.”

Tôi rút thanh kiếm ra và hướng tới chỗ con Thằn Lằn Dung Nham kia.

“Được rồi, đầu tiên thì tôi sẽ tấn công phần lưng để mọi người thấy nó cứng tới mức nào. Sau đó sẽ là cách hạ gục chúng.”

Nói xong, tôi lao lên. Con Thằn Lằn Dung Nham đã phát hiện ra, quay đầu về phía tôi, nhưng ngay trước khi nó kịp phun lửa, tôi đã nhảy lên không và vung kiếm vào chỗ có vảy cứng.

-Xoẹt!

“....Ơ?”

Bằng cách nào đó, tôi đã “lỡ tay” chém bay đầu nó luôn rồi…

Truyện Chữ Hay