Tôi cầm chắc tay ga của chiếc Siêu xe. Làm một chuyến đi tốc độ, xuyên qua những ma lực và cột lửa bắn lên từ dưới lòng đất. Làn gió nóng hoà cùng tro bụi ập vào khuôn mặt chúng tôi, nhưng vẫn còn trong tầm chịu được nhờ có những chiếc mặt nạ.
“..Wao.”
Vùng đất quỷ mà tôi thường chỉ thấy trong phim ảnh hoặc sách truyện vụt qua trước mắt. Những cột lửa đen tuyền bắn lên không trung, và quái vật khắp nơi gầm lên đuổi theo chiếc Siêu xe Người lùn. Ồn ào không chịu được.
Dẫu vậy, người đồng hành cùng tôi lại chẳng hé lời. Với chiếc mũ gấu đội lên đầu, cô chỉ đơn giản ngồi ngắm toàn bộ khung cảnh, không thèm hỏi điểm đến của chúng tôi luôn. Do đó nên tôi chỉ tập trung lái xe. Mặc kệ mọi vật cản, chúng tôi đã đi được khoảng 30 phút về phía tọa độ GPS được hiển thị trong Chân Thư.
[Lv.6 Thung lũng bóng tối kỳ lạ]
Cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy một trong những thiết đặt mà mình bỏ đi.Tôi dừng xe lại trước lối vào của thung lũng.
“Ta tới rồi, Sếp.”
Rất nhiều thiết đặt về Tháp Ước Nguyện đã bị huỷ bỏ. Cốt truyện chính đã thay đổi rất nhiều so với kế hoạch ban đầu của tôi. Nó trở nên nông cạn và sự độc đáo ban đầu dần hoàn toàn biến mất. Tôi dồn hết nhiệt huyết vào những thiết đặt này, nhưng đến khi phải viết cốt truyện thực sự, tôi lại kém tập trung hơn về nó do áp lực và sự thiếu hụt về thời gian.
Chẳng còn vui như ban đầu nữa. Còn một tiếng nữa là đến hạn chót rồi. Mình không có thời gian nên bỏ qua cái này đi. Ài, cái này khó miêu tả quá, vân vân... Rất nhiều những NPC đã bị bỏ đi bằng lý do này, cùng với hơn chục tập truyện nữa.
Do đó, phần Tháp Ước Nguyện trở nên thiếu hoàn thiện và đầy lỗ hổng. Con người lười biếng của tôi ngày xưa đã để lại nó như thế. Nhưng giờ, tôi muốn hoàn thành câu chuyện còn dang dở đó. Có lẽ đó là những gì tên đồng sáng tác muốn, hắn chắc hẳn đang theo dõi tôi từ đâu đó thậm chí ngay cả hiện giờ.
“Đây là đâu?”
Tôi đang chìm trong xúc động thì Boss hiếu kỳ hỏi.
“Hử? Ừmm…”
Nên giải thích sao ta? Tôi xoa cằm và trầm tư một lúc.
“Thực ra, …À.”
Rồi bỗng có thứ gì đó xoẹt qua đầu tôi. Chỉ cần đưa ra lời biện hộ như mọi khi vẫn dùng là được.
“...Tôi đọc được một vài cuốn sách ở Prestige.”
“Sách?”
Đồng tử của Sếp mở to. Sau đó cô bỗng nở một nụ cười.
“Dạo này ta cũng đọc nhiều sách lắm.”
Chắc hẳn cô ấy nghĩ chúng tôi có chung sở thích.
“Không phải tiểu thuyết mạng đâu.”
“..Tiểu thuyết mạng cũng được tính là sách đấy.”
Sếp bĩu môi. Cũng lâu rồi tôi chưa thấy con người bình thường của cô ấy. Spartan hẳn đã chữa lành cô bằng cách nào đó.
“Nhìn đi. Tên tác giả này đang kiếm được một đống TP từ bộ truyện của mình..”
Nhưng rồi cô ấy thậm chí còn cố cho tôi xem bộ truyện mình đang tài trợ, nên tôi ngăn cô lại ở đó.
“Dù sao thì, tôi tìm thấy mô tả này trong sách.”
Tôi kể lại cho Sếp những gì được viết trong sách thiết đặt của mình.
“ ‘Quỷ Ngục’ bị ẩn giấu đâu đó quanh tầng 5. Tại nơi đây, những NPC nhân loại bị đối xử như nô lệ cho các con quỷ..”
Bên trong hẻm núi, chắc hẳn có một cặp vợ chồng: ‘Kedrick’ và ‘Lirko’.
===
[NPC Nô lệ tầng 5 – Lirko và Kedrick]
Có hai NPC bị giam trong ‘Thung lũng bóng tối’.
Kedrick là một thợ rèn bậc thầy, trong khi đó thì Lirko là một thương thủ tài năng.
Kedrick sở hữu một vật phẩm có tên gọi [Chiếc túi Thần kỳ] còn Lirko giấu đi [Ma hồn Kiếm của Kedrick].
[Chiếc túi Thần kỳ] là một vật phẩm độc nhất cho phép người chơi mang một thứ gì đó từ bên ngoài Tháp vào trong.
[Ma hồn Kiếm của Kedrick] là một thanh kiếm xuất chúng Lv6.
Kedrick và Lirko có tiềm năng lớn. Họ có thể phát triển tới Lv.55, ngang bằng với hầu hết những quản trị viên.
===
Thêm vào đó, Thung lũng Bóng tối còn có ‘Krakoon’ đang đảm nhiệm tổng chỉ huy tối cao của bọn quỷ.
“Thung lũng này hẳn phải là trại giam đó.”
“Ta thấy rồi.”
Sếp nhìn xuống nơi thung lũng nằm dưới mắt cô. Một hẻm núi san sít nằm giữa hai ngọn núi. Trông nguy hiểm cực kỳ. Sau một lúc nhìn, Sếp quay lại phía tôi lần nữa.
“Vậy chúng ta được gì từ việc cứu những NPC đó?”
“Hử? À, đó là……”
Tôi không thể nói được. ‘Những NPC sẽ giúp ta vào thời điểm trọng yếu. Không, ta phải khiến họ làm thế. Không chỉ vì ‘Tháp Ước Nguyện’, mà còn là vì những chướng ngại sẽ đến trong tương lai’. …Tôi không thể nói những thứ như thế được.
“Những NPC hữu dụng với chúng ta.”
“Thế ư?”
“Đúng vậy. Cứ nhìn vào Cửa hàng Riry của tôi mà xem. Henry và Kiri đều ở phía tôi, đúng chứ? Tôi kiếm hơn 3000TP mỗi ngày, gần như là ăn gian luôn rồi.”
Henry và Kiri lớn nhanh như thổi. Giờ đây nạn đói đã đi qua, chúng đã trở nên rất cao ráo… ừ thì không cao lắm nhưng chúng hẳn đã phát triển và đã làm chủ được [Quy luật tư duy]. Thêm vào đó, vì chúng muốn học thêm nữa, tôi đã cho chúng cuốn sách có tên gọi [Tinh tường].
[Tinh tường] là một kỹ năng sơ cấp hạng hiếm. Đây là một kỹ năng chủ động khá bình thường, dùng để ước lượng khả năng và tiềm lực ẩn giấu của một NPC. Tuy nhiên, vì không thể học thêm kỹ năng nữa, tôi quyết định để lại nó cho Kiri. Và như thế, có thể gián tiếp sử dụng kỹ năng mà mình không thể học là một lợi thế để mang NPC về phe tôi.
“Và nếu chúng ta dọn dẹp hết bọn quỷ ở đây, có lẽ sẽ được phần thưởng phụ.”
Vả lại, cặp đôi này còn quan trọng hơn nữa. Khác với Henry và Kiri không sở hữu bất cứ chức nghiệp nào, Kedrick – người chồng là một thợ rèn, còn Lirko thì lại là một thương thủ tài năng. Tôi thậm chí còn có dòng mô tả này viết cho Lirko. ‘Lirko, khi được giải thoát khỏi những xiềng xích của mình, có thể áp đảo Kim Suho với khả năng bị giới hạn. Tôi không biết mình nghĩ gì khi viết câu đó nữa.
“Vậy nên đi thôi. Cùng nhau nào.”
Tôi vừa nói vừa nhìn Sếp. Đôi mắt đen láy của cô vẫn luôn ngọc ngà như vậy.
“…Được thôi.”
Sếp gật đầu và hướng tới thung lũng. Cùng nhau, chúng tôi tiến vào. Vài bước chân là đủ để mọi thứ trở nên tối tăm. Âm thanh bước lên cát phủ quanh không khí. Đúng với tên gọi của nó – Thung lũng Bóng tối – tầm nhìn của tôi đã bị chặn. Đổi lại thính giác của tôi đã trở nên sắc bén hơn.
“Sếp, cô đi đâu thế?”
Sếp đột nhiên đổi hướng. À không phải. Dường như là vì cô nghiêng người về phía bên phải.
“…Ta cũng không biết. Tối đến mức không thấy gì cả.”
Tôi bắt được cổ tay của Sếp trước khi cổ chạy quá xa.
“…?”
“Theo tôi này. Tôi nhìn rõ được.”
Sếp lặng lẽ gật đầu. Chúng tối tiếp tục bước tiếp theo đó. Không biết vì sao bên trong thung lũng im lặng một cách kỳ lạ. Vì ‘ám thạch’ được chôn vùi dưới nơi đây, những nô lệ đáng lẽ phải đang đào chúng mới phải.
“…Ể?”
Dù sao thì, tôi tiếp tục tiến về phía trước, và sớm bắt gặt một nguồn sáng mờ ảo. Nó là một bông hoa tàn, nằm lay lắt dưới lớp đất đen của thung lũng.
[Cỏ ba lá gần tàn úa]
Cỏ ba lá, một thảo dược quý hiếm với chiếc nụ phát sáng trắng. Có thể ăn cả cây được, và cũng là thành phần để tạo nên Thần Dược, có sức mạnh cải tử hoàn sinh. Đây là một loại thảo dược mà tôi sẽ có vào một thời điểm nào đó. Không may thay, cái này gần chết rồi..
“Sếp này, đợi chút đã.”
Tôi bước tới và ngồi trước cái ngọn cỏ mỏng manh, khô quắt, tôi lấy ra Quả cầu Hồi phục, rồi đưa nó lại gần bông hoa. Quả cầu chạm vào lá của nó và phát ra một tia sáng mờ nhạt.
Tái tạo và phục hồi được chậm rãi thi triển. Những chiếc lá héo khô dần dần lấy lại sức sống, ngẩng lên một lần nữa.
Nhưng vẫn là quá chậm. Để tăng tốc lên, tôi rót thêm ma lực vào quả cầu. Woong. Rồi bỗng, quả cầu phát sáng rực rỡ. Ngay lập tức, một tia sáng loé lên, chạy qua cả chiếc cây.
[Lv.4 Cỏ ba lá khoẻ mạnh]
Chiếc cây lấy lại sức sống của nó. Màu sáng trắng toát ra từ nụ của nó quả là tuyệt đẹp. Tôi cất nó vào kho đồ của mình.
“…?”
Khi đứng lên lại, Sếp đang nhìn tôi với đôi mắt mở to.
“Cái gì thế?”
“Ồ, đây á? Nó là vật phẩm Medea đã ban thưởng cho tôi.”
“Phần thưởng?”
Koong—! Một âm thanh lớn vang lên.
“Chuyện gì thế?”
“Có vẻ như có ai đó ở đây ngoài chúng ta. Ta cảm nhận được sự hiện diện kỳ lạ nãy giờ.”
Nghe thấy thê, tôi nhanh chóng kích hoạt Siêu thiện xạ. Thiên Lý Nhãn phóng ra xa về hướng âm thanh và dừng lại tại một nơi. Đứng ở đó là một Người chơi bí ẩn với chiếc áo choàng nhăn nheo.
—…Mmm?
Hắn đang tóm lấy cổ của NPC ‘Kedrick’. Không nghi ngờ gì nữa, hắn đang cố giết anh ta. Hắn liếc về phía tôi, như thể cảm thấy ánh mắt đang nhìn mình.
“Có kẻ thù. Theo tôi.”
Giữ Đại Bàng Sa Mạc, tay còn lại nắm tay Sếp, tôi chạy hết tốc lực. Sếp không hỏi gì mà chỉ đơn thuần đi theo tôi… Bọn tôi sớm đến nơi mà tên Người chơi kia đứng.
[Đây là một ngục tù.]
[‘Màn Đêm’ của Thung lũng Bóng tối sẽ tạm thời được gỡ bỏ.]
Bóng tối biến mất cùng với sự cảnh báo của hệ thống, và thân hình của người đàn ông sớm lộ diện. Hắn được bao phủ trong một chiếc áo choàng, nhưng tôi có thể đoán được ngay danh tính của hắn.
Sự tồn tại thứ hai hoặc có lẽ là thứ nhất không có trong mạch truyện chính của tôi. Hắn tự gọi mình là ‘Bell’.
“…..Úi.”
Hắn liếc qua tôi và Sếp. Tôi có thể thấy khuôn mặt hắn dưới lớp áo choàng. Hắn trông ngạc nhiên, nhưng rồi bỗng mỉm cười.
“…Hai người cũng nhận được nhiệm vụ à?”
“Nhiệm vụ?”
Tôi cau mày.
“Có vẻ là không rồi. Ổn thôi. Lâu rồi không gặp, hửm?”
Hắn vừa nói, vừa gãi đầu.
“…Ừ.”
Tôi trả lời, nắm chặt khẩu Đại Bàng Sa Mạc. Tôi không biết hắn ta đến đây bằng cách nào, nhưng đây là cơ hội tốt. Sự tồn tại của hắn khiến tôi mệt mỏi lâu rồi. Tôi muốn giết hắn ít nhất một lần hôm nay. Thế nhưng người đàn ông trước mặt tôi bỗng phun ra những câu
kỳ lạ.
“Không, ta không nói ngươi.”
Bell cười đắc chí, nhìn vào Sếp. Những cảm xúc phức tạp hiện lên qua ánh nhìn của hắn.
“Này, để ta cho ngươi một lời khuyên nhé.”
“…?”
“Ngươi nên tránh ra khỏi cô ta đấy.”
Ngay tại thời điểm đó, một lượng ma lực khổng lồ được phóng ra. Mặt đất run lên trước sự cộng hưởng ma lực. Chỉ khi đó, tôi mới thấy Sếp.
“…Sếp?”
Trái ngược với lượng ma lực bùng nổ của mình, cô bình tâm hơn bao giờ hết. Đó là loại biểu cảm cho ta cảm giác bất an và nguy hiểm. Nhưng có một thứ khác biệt rõ ràng. Màu mắt của cô ấy… chúng đã chuyển thành màu đỏ. Đó là mắt của chủng ‘dạ xoa’, một thứ tôi viết ra trong thiết lập của mình.
“Chào.”
Bell nói với Sếp.
“Lâu rồi không gặp, Byul*.”
(*Byul (có lẽ là tên của Sếp?) trong tiếng Hàn có nghĩa là ‘ngôi sao’.)
***
[Lv.3 Hầm trú ẩn của Pháp viện Hoàng gia Anh]
Nan chi Bản chất, Thánh địa Băng, Nguyệt Độc. Cùng với ba Hội đã tranh đấu cho thứ hạng số 1 ngay cả ở ngoài tháp, ‘Pháp viện Hoàng gia Anh’ là một trong những guild có nơi trú ẩn cấp cao nhất tại Prestige.
—Ngươi biết ta mà, phải không? Ta đã gặp ở Trấn Tân thủ.
Sự kiện xảy ra ngày hôm qua đã được phát dưới dạng video tại phòng chờ tại đây. Tiêu đề của video là: Aileen và Hạng Nhất và cuộc đọ trí. Rachel đã quay lại nó cho những thành viên không thể tham dự nó. Những thành viên của Pháp viện Hoàng gia Anh đang xem lại khung cảnh khi đó trong sự im lặng ngột ngạt.
—Tôi không nhớ. Cô yên lặng ăn được không?
Những lời đó chấm dứt sự đâm chọt của Aileen. Đó là một câu nói được thấm nhuần hoàn hảo bởi ma lực, tạo ra một âm vang trực tiếp đến linh hồn.
Khi thanh âm đó lan ra khắp căn phòng, các hội viên thoáng cứng đờ người. Họ cảm thấy bị áp đảo dù chỉ là âm thanh từ một đoạn video.
“…Để nghĩ rằng có ai khác ngoài Bậc thầy Ngôn Linh có thể dùng ma lực theo cách này.”
Phó đội trưởng, Davin, bồn chồn nói.
“ Thế giới này rất lớn, và những kẻ mạnh mẽ không hề ít.”
Rachel đáp trả lời thán phục của Davin. Yểm ma lực vào lời nói mà không cần sự giúp đỡ của tạo vật là rất khó và kém hiệu quả. Không có tài năng thực sự thì nó chỉ được dùng để tăng âm lượng của giọng nói.
Tuy nhiên,Aileen và người Hạng Nhất bí ẩn này.
Họ giao chiến với nhau chỉ bằng ma lực trong lời nói. Trận chiến ngắn ngủi này khốc liệt và dữ dội hơn cả việc những người lính trao đổi 1000 nhát kiếm.
“Ngài nói đúng. Thật sự, tôi cảm thấy mình rất kém cỏi.”
“…Kém cỏi? Đâu phải ta đến đó mà không làm gì.”
Rachel mỉm cười cay đắng. Khoảng cách về sức mạnh quả thực rất lớn. Mặc dù tất cả đều bắt đầu tại cùng một vạch xuất phát, hai người họ đã đi được quá xa, về phía trước. Đó là lý do Rachel tin chắc mình đã đúng khi chọn tập trung mở rộng Hội khi đang ở tầng thứ 3, hơn là nhắm vào việc lên cao hơn. Nếu một con quạ (뱁새/crow-tit ám chỉ một người bắt chước những người khác giỏi hơn họ) muốn thắng một con cò, thay vì duỗi chân ra, nó phải cạnh tranh ở một lĩnh vực khác.
“Tạm thời, hãy ngừng xem đi đã.”
Rachel tắt video đi.
“Giá đất dạo này lên cao nhiều lắm, phải chứ?”
“Đúng vậy. Lợi nhuận đã là 2500TP. ”
Kimbol, phụ trách tài chính của hội trả lời. Pháp viện Hoàng gia đã đầu tư 4500P để mua 2 toà nhà và 500 mẫu đất nuôi trồng. Đây đều là thành quả đến từ sự nỗ lực của họ trong việc đi săn những con quái vật undead, tấn công những hầm ngục ẩn trong Prestige, và nói chuyện với các NPC để hoàn thành những nhiệm vụ tầm thường nhất.
“Nhân tiện, Phó Hội Trưởng này.”
Thế nhưng, Davin rất lo.
“Nếu như có một khu dân cư khác ở các tầng trên….”
“Tất nhiên ta đã nghĩ về việc đó.”
Rachel nhẹ nhàng cắt lời anh.
“Nếu trình độ văn minh của khu dân cư mới cao hơn Prestige, ta nghĩ tất cả đất đai nên thuộc về những NPC. Ta sẽ không thể mua bất cứ thứ gì với số tiền mình có. Tuy nhiên, nếu tệ hơn thì có nghĩa rằng không có khu dân cư nào tốt hơn Prestige, và cuộc đầu tư của ta sẽ trở nên thành công.”
Davin suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.
“….Phải rồi. Sẽ tốt hơn nếu cô mua sắm ít đi một chút.”
Rachel hơi nheo mắt lại. Mua sắm ít đi ư? Theo cô thấy thì bản thân đang tiết kiệm hết mức có thể và chỉ tiêu phần tiền thừa hết sức thận trọng.
“Dù sao thì, hãy làm việc của ngày hôm nay thôi nào.”
“Vâng!”
Hôm nay, họ có lịch đi săn những con quái vật trên tầng 4. Do sự hồi sinh liên tục của Vua Undead và những tên lính của hắn, họ có thể thu nhặt những vật phẩm trong khi tiếp tục luyện tập và lên cấp kỹ năng của mình. Rachel tiến ra ngoài với các hội viên của Pháp viện Hoàng Gia. Bước qua bóng đêm quen thuộc của Prestige, họ hướng tới tấm bia pha lê. Rồi bỗng nhiên….
“Ể? Rachel?”
Một người nào đó gọi tên Rachel. Đó là một giọng nói quen thuộc. Rachel quay lại với chiếc đầu nghiêng nghiêng. Đứng ở đó, là một người bạn học cũ. Người luôn ở vị trí đầu tại Cube, Kim Suho. Là Kiếm Thánh đến từ Thánh Ân Tạo Hóa.
“Suho-ssi?”
“Wow. Thật tốt khi được gặp lại cậu.”
Kim Suho tiến lại gần với một nụ cười. Kế bên cậu là một tốp người. Như mọi khi, cậu ta vẫn là trung tâm của sự chú ý.
“Cũng lâu rồi nhỉ…”
Một trong số những người đồng đội của Kim Suho đặc biệt nổi bật. Mắt của Rachel dán chặt vào cô ấy.
“…Mình gặp họ ở tầng 2. À, các cậu biết cô ấy đúng, phải không? Đây là Rachel, Phó Hội của guild Pháp viện Hoàng gia Anh.”
Ngơ ngác trước sự bối rối của Rachel, Kim Suho giới thiệu những người trong nhóm của mình với cô.
“C-Chào. Nhớ tôi chứ? Tôi, uh, Tôi cũng học cùng trường với cậu…”
Yi Yeonghan lắp bắp. Rachel, vẫn nhìn thẳng vào ‘cô ấy’, gật đầu mà không ngần ngại.
“Có, mình nhớ.”
“Tôi là Vanessa Fermun, còn đây là Paolo Fermun… chúng tôi đến từ gia đình Colaion.”
Một người người phụ nữ với vẻ ngoài người Ý, Vanessa Fermun, giới thiệu bản thân mình cùng với em trai của cô. Rachel chào lại họ. Vẫn còn một người chưa giới thiệu bản thân. Đó là người phụ nữ mà Rachel đã nhìn từ nãy đến giờ. Rachel không thể giữ bình tĩnh trước cô. Tất cả các thành viên khác của Pháp viện Hoàng Gia cũng không kém là bao.
“À… Khụ khụ.”
Cũng không thể trách được. Đứng trước mặt họ là một trong 70 Anh hùng duy nhất đạt hạng Master trên thế giới. Một ‘Anh hùng trong số các Anh hùng’, một cỗ lực có thể giết cả một con quái vật hạng thiên tai chỉ với một mũi tên và được ngưỡng mộ rộng rãi bởi kỹ năng và nhân cách của mình. Một người Anh Hùng mà danh hiệu của cô rực rỡ không thua kém gì thành tích của mình. Jin Seyeon, Thánh Cung.
“Rất vui được gặp, Phó Hội Trưởng guild Pháp viện Hoàng gia.”
Jin Seyeon mỉm cười với Rachel.
“Ta là Jin Seyeon.”
“À, v-vâng, rất vui được gặp ngài. Tên tôi là Rachel.”
“Ta biết. Ta đã thấy cô trên TV nhiều lắm rồi. Haha.”
Bất ngờ thay, Jin Seyeon là một người rất thẳng thắn. Khác với hình ảnh của mình trên truyền thông, nơi cô xuất hiện trang nhã và gần như là một vị thánh vậy.
“Sao ta không bắt tay, để kỷ niệm cuộc gặp gỡ của mình nhỉ?”
Rachel không biết cô đang tỉnh hay là mơ nữa, kể cả khi Jin Seyeon chìa tay của mình ra, Rachel vẫn câm nín. Dĩ nhiên, cô có được nghe tin đồn rằng Jin Seyeon đang tìm một tấm vé. Nhưng những tin đồn đó kể rằng Jin Seyeon đang ‘tìm’, chứ không hề nói rằng cô ‘đã tìm’ được một cái.
“…À, v-vâng.”
‘Tính sau đi’ ,Rachel ép bàn tay run rẩy của mình yên, rồi nắm lấy tay của Jin Seyeon.