“…!”
Jin Sahyuk lập tức mở mắt. Như sắp bị chết đuối, cô bắt đầu thở gấp. Nhưng dù vậy, nhưng cô cảm thấy như không thể hô hấp được bởi một áp lực choáng ngợp đè nặng lên mình.
“Huu... huu..”
Sau một vài cái hô hấp nữa cô mới thoát khỏi nổi sự choáng váng ấy.
Cô chạm lên bờ trán ướt đẫm mồ hôi của mình.
Cuối cùng cô cũng nhận ra rằng mình đã chết.
“….”
Cô vén tóc lại và nhìn quanh mình. Sàn nhà và tường đều được làm từ những tấm gỗ, còn trần nhà thì màu trắng. Cô đang trong phòng chờ cá nhân của mình.
Khi cô nhận ra điều này, một thông báo hệ thống đã nhảy ra trước mặt.
[Bạn đã chết. Bạn phải ở trong phòng chờ của mình cho tới khi đợt hướng dẫn tiếp theo bắt đầu.]
[Đợt hướng dẫn tiếp theo sẽ bắt đầu từ tháng sau, vào ngày 1 Tháng Mười Một.]
Cô không biết nói gì trước cái thứ hệ thống chết tiệt này. Sục sôi cơn thịnh nộ, cô chìm đắm trong sự hận thù và sát khí. Đôi tay, chân và phần còn lại của cơ thể cô run rẩy.
—Gặp lại sau nhé.
Những lời cuối cùng của hắn vang vọng trong tai cô.
Ta cũng sẽ chơi theo nếu ngươi muốn. Ta sẽ giết chết ngươi. Không, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
…Tuy vậy, cơn nóng giận của cô nhanh chóng nguôi ngoai.
Sau khi trải nghiệm cái chết, một sự kiệt quệ và bơ phờ dìm cô xuống. Cơn giận sục sôi bên trong cô sớm lui xuống như thủy triều bắt đầu dạt đi.
Tâm trí cô lại càng trở nên minh mẫn hơn. Cảm xúc mà cô không thường cảm nhận được bất đầu trào lên trong cô.
“Haa..”
Cô nhắm mắt lại và để lộ một cơn thở dài thật sâu.
Cô đã thua hoàn toàn triệt để.
Không, nghĩ theo một cách hợp lý thì có rất nhiều cái cớ có thể lấy ra. Chỉ số của cô bị hạn chế, và đối thủ của cô đã bắt đầu trước tận hai tháng..
Dẫu vậy, Jin Sahyuk không tiếp tục những suy nghĩ ấy nữa.
Cô đã chết, và viện cớ cho bản thân cũng chẳng để làm gì.
Cô chỉ đơn giản ngồi xuống trong cơn choáng váng.
‘Mình lại thua rồi. Hai lần rồi đấy nhỉ? Mình thật sự thua một tên tận hai lần ư?’
Sức lực rời bỏ cơ thể cô, như thể xương cô đã bị hoá lỏng. Cô cười vào bản thân mình.
‘Thế thôi à? Liệu ngươi có thể hoàn thành ước nguyện cả đời mình như thế này không?’
Cô mở đôi mắt xoáy sâu sự hoài nghi. Bức trần nhà trắng xoá của phòng chờ dường như đang toả sáng rực rỡ.
“…Liệu có thứ gì mình có thể làm trước khi bắt đầu lại không?”
Cô hỏi khoảng không.
“Thứ gì đó để giết thời gian.”
[Thời gian chỉ là một khái niệm. Vì thế, nó không thể bị giết. Tôi khuyến khích học tập để trở nên thông minh hơn.]
Tuy nhiên, hệ thống có vẻ vui vì cái chết của cô.
“…Mày đùa với tao đấy à?”
[Tôi khuyến nghị đọc sách.]
“Hm, đọc sách…”
Nghĩ về việc đó, cô chưa hề đọc sách kể từ khi đến Trái Đất. Lần cuối cô đọc một cuốn sách là lúc cô ở quê nhà của mình, khi cô bị buộc phải đọc một vài cuốn sách như một phần của hệ thống giáo dục bắt buộc.
“Vậy cho ta thứ gì đó để đọc đi.”
[Lịch sử của những Kẻ thất bại.]
Ngay lập tức, một cuốn sách truyện xuất hiện trước mặt cô.
Jin Sahyuk nhìn chằm chằm vào bìa của cuốn sách, rồi cau mày.
“Tên khốn kiếp. cho ta thứ gì đó khác đi.”
[Cách để vượt qua sự thất học]
Lần này là một cuốn sách đàng hoàng, nhưng tựa đề của nó không hay ho một chút nào hết.
“…Thằng chó, cho tao một cuốn sách tử tế coi.”
[Cách để vượt qua những vấn đề về việc kiểm soát nỗi tức giận]
[Cách để nói chuyện tích cực]
[Những cách trò chuyện thân thiện]
Bỗng nhiên, một vài cuốn sách bắt đầu rơi từ trên trời xuống.
[Anne tóc đỏ dưới mái nhà xanh]
[100 sự thật mà bất cứ tên ngu dốt nào cũng nên biết]
[Cách duy trì sự điềm đạm của mỗi người]
“Mày đùa với tao đấy à, tên— aak!”
Một cuốn sách từ trên trời rơi xuống đầu cô. Nó là một cuốn sách đặc biệt nặng, và cô bị đập bởi góc cạnh của nó. Jin Sahyuk chụp lấy đầu mình và rên rỉ.
“Uuu, thằng chó đẻ…”
Tuy vậy, đòn tấn công(?) vẫn chưa kết thúc.
Tudududu—
Vô số những cuốn sách rơi từ trên trời xuống như mưa đá.
[Con chim uống nước mắt]
[Hoàng tử bé]
[Vị Hoàng tử]
[Triều Tiên vương triều thực lục]
[Nguồn gốc các loài]
[Giải phẫu học]
…
Jin Sahyuk sớm nhận ra mình đang bị chôn vùi dưới những cuốn sách.
Trong lăng mộ của sách, Jin Sahyuk nghiến răng mình và lẩm bẩm.
“…Nếu mà nó cơ thể thì.’’
Jin Sahyuk cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn đấm vào mặt hệ thống, nhưng cô biết nó không có hình thù.
Cô gạt đi sự tức giận với một tiếng thở dài, và rồi nhìn qua những cuốn sách quanh mình. Ở đó, một cuốn sách đã có được sự chú ý của cô.
[Vị Hoàng tử]
“…Hm.”
Vị Hoàng tử viết bởi Niccolò Machiavelli.
Jin Sahyuk mỉm cười. Có thứ gì đó về tiêu đề và tác giả của cuốn sách mà cô thích. Cô thấy bản thân như một người mà một ngày sẽ trở thành kẻ cai trị, vậy nên cô cầm lấy cuốn sách mà không hề do dự.
**
[Bạn đã chiến thắng một trận đấu tay đôi với Mục tiêu!]
[Đối tượng ‘Kim Hajin’ nhận được những phần thưởng chiến thắng sau!]
[…Vì Mục tiêu là một ‘kẻ thù tuyên thệ’, mọi chỉ số được tăng 1. (Chỉ khoảng 35% của nó sẽ được áp dụng tại nơi này)]
[Bạn nhận được 2 ‘Vé nâng cấp đặc biệt’.]
[Bạn đã lấy được 1479TP từ Người chơi ‘StrongestWill’.]
“….”
Tôi ngồi xuống mặt đất và nhìn vào thông báo hệ thống.
Không thể nhớ nổi bất cứ điều gì dù cho có nghĩ bao lâu, tôi thậm chí đã tìm quanh cả nhật ký hệ thống. Rồi, tôi nhìn vào nhật ký hệ thống của laptop của tôi với smartwatch. 2029, 2028, 2027… Lùi lại ba năm, tôi cuối cùng cũng tìm ra đáp án.
[Ma lực của sự phẫn nộ và ám ảnh đã tạo nên một phép thuật từ khoảng cách xa. Bạn đã được chọn như là một ‘mục tiêu’.]
[Tuy nhiên, một vận may phi thường đã xuất hiện!]
[Một năng lượng thần bí đã đảo ngược phép thuật đó!]
[Gift của một người không xác định, ‘Xác định mục tiêu’, đã được thay đổi để có lợi cho Kim Hajin!]
[Thoát chết trong gang tấc (4/9) – một chỉ số đặc biệt, tích luỹ may mắn, đã được mở khoá một phần.]
“…Hm.”
Sử dụng nhật ký này, tôi cố gắng tìm hiểu điều gì đã thực sự xảy ra.
Đầu tiên, Jin Sahyuk đã chọn tôi như một ‘mục tiêu’. Vận may của tôi cuối cùng lại đảo ngược phép của ả ta, và biến ả trở thành ‘mục tiêu’ thay vào đó. Và bằng việc kết liễu ‘mục tiêu’ hôm nay, tôi nhận được những phần thưởng trên.
Có vẻ như thứ ‘mục tiêu’ này là Gift thứ hai của Jin Sahyuk.
…Rắc rối làm sao.
Trước tiên, tôi xem qua những phần thưởng mình nhận được.
===
[Vé nâng cấp đặc biệt]
—Một tấm vé nâng cấp được hình thành từ một Gift đặc biệt.
—Sử dụng tấm vé này, bạn có thể tăng cường một Gift, trang bị, thể chất, hoặc kỹ thuật.
===
“Ồ…?”
Nó là một vật phẩm tuyệt vời không tồn tại trong mạch truyện gốc. Dĩ nhiên, tôi biết rõ ‘tăng cường’ có nghĩa là gì.
Tôi có nên dùng một cái lên Siêu Thiện Xạ không nhỉ?
Trong khi đang xem xét những lựa chọn của mình, một loạt thông báo hệ thống hiện lên.
[Hai ngày sau vào lúc 8 p.m, một hội nghị trao thưởng sẽ được tổ chức tại [Lâu đài của Medea Lv.11] của Prestige.
[Với tư cách là một ứng cử viên có sức ảnh hưởng, bạn phải tham gia sự kiện này.]
[Nếu không, bạn sẽ nhận lấy ác cảm của Medea, và sẽ không thể nhận được bất cứ phần thưởng nào.]
Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ của Medea.
Sẽ có một vài cuốn sách kỹ năng đặc biệt và một Phiếu phục hồi kỹ năng.
Bởi vì đạt hạng nhất, tôi sẽ có thể lấy lại được một Trait với nó.
“Hm.”
Tôi đứng dậy. Nghĩ về chuyện chọn Trait nào sau cũng được.
“Ah, mình lên nhặt đống pha lê ma năng của Jin Sahyuk lên đã.”
[Pha lê ma năng của Jin Sahyuk Lv.1 x22]
[Pha lê ma năng của Jin Sahyuk Lv.2 x4]
Tôi chưa biết phải làm gì với nó, nhưng bởi ma lực của Jin Sahyuk nghiễm nhiên là thượng hạng, tôi chắc rằng nó sẽ có tác dụng vào một ngày nào đó thôi.
Sau khi đưa những viên pha lê vào trong kho đồ, tôi kiểm tra thời gian hiện tại.
3 p.m.
Vì hội nghị còn cách tận hai ngày nữa, tôi có thể ‘săn’ thêm nữa, xử lý những Ma nhân có thể gây phiền phức trong tương lai. Ai mà nghĩ được rằng tôi lại trở thành một Kẻ săn Newbie cơ chứ?
Dù sao thì, tôi trèo lên một cái cây khác. Mở rộng tầm nhìn, tôi quan sát đường chân trời. Giữa những người đang băng qua điều kiện khắc nghiệt của tầng 2, tôi tìm thấy một tên nằm trong danh sách của mình.
—Nóng quá~ quạt tử tế vào~
Cecilia, một Ma nhân có khả năng của một succubus. Cô ta hiện đang ra lệnh cho đám đàn ông đã bị nô lệ hoá bởi khả năng của mình.
Tôi chuyển Đại Bàng Sa Mạc thành một khẩu súng trường.
Sử dụng đạn bắn tỉa là quá phí phạm. Súng trường là hơn cả đủ để giết bất cứ ai ngoài Jin Sahyuk ra.
Dĩ nhiên, để tăng hoả lực, tôi cần phải giảm thiểu khoảng cách.
Tôi nhảy từ cây này sang cây khác tới khi còn cách 400 mét.
Khi tôi có thể thấy Cecilia với mắt trần của mình, tôi nâng khẩu súng trường lên.
Ngắm vào Cecilia, tôi bóp cò.
Shooong—
Viên đạn xuyên qua không khí và găm vào trán của Cecilia. Cô ả ngay lập tức tan biến thành từng mảnh ánh sáng.
[Bạn đã thu được 3568TP từ Người chơi ‘CharmCharmCharm’
—G-Gì vậy?
—H…Hử?
Với sự mê hoặc của succubus tan biến, những người đàn ông ngơ ngác nhìn quanh khu rừng.
**
Trong vòng 24 giờ, tôi đã giết bảy Ma nhân và thu được đủ lương thực cho 100 người trong ba ngày. Tôi cũng tìm thấy một tấm bia người lùn khác.
Cảm thấy hài lòng, tôi lên ý định quay trở lại, rồi bỗng tò mò xem Kim Suho đang làm gì. Sau khi tìm và quan sát cậu ta một lúc, tôi trở về thang máy. Như dự đoán, Suho đang tự mình làm rất tốt.
“…?”
Khi đang chuẩn bị lên thang máy với cuốn Chân Thư trên tay, một thứ gì đó bỗng rung lên trong túi của tôi. Đó là quả trứng của Muninnm, thứ đang nằm trên chiếc túi lớn trong áo choàng của tôi.
Tôi nhanh chóng lấy quả trứng ra,
Trên bề mặt của nó, những vết nứt bắt đầu xuất hiện. Đường nét đó càng trở nên lớn hơn mỗi lần quả trứng lay mình.
“Oooh.”
Tôi hơi sửng sốt.
Hậu duệ của thú cưng yêu thích của thần Norse đang được sinh ra. Tôi nên làm gì đây?
Tạm thời, tôi phóng ra ma lực của Dấu Thánh, bao bọc quả trứng để nó có thể nở một cách thoải mái.
Quả trứng dừng lắc bên trong chiếc màng mềm mại làm từ ma lực.
Vỏ trứng vỡ ra và một con chim nhỏ ló đầu ra khỏi nó.
Lông của nó ướt sũng, còn đôi mắt vẫn chưa thể mở được.
Mặc dù là hậu duệ của con chim được trọng dụng bởi một vị thần, nhưng nó trông như một con chim bình thường.
Dẫu vậy, thông tin được hiển thị qua chiếc màng không có gì nằm trong bình thường cả.
===
[Hậu duệ của Muninn Lv.5]
[Sức mạnh 0,2]
[Lực cắn 0.2]
[Thể lực 0.2]
[Tốc độ 0.2]
[Trực giác 6]
[Sức sống 0.2]
[Ma lực 6]
===
Một đứa trẻ mới sinh Lv.5 với chỉ số trực giác và ma lực tới tận 6.
Tôi há hốc mồm.
Tôi giữ con chim non trong vòng tay mình. Cảm nhận hơi ấm của cơ thể, nó dần mở đôi mắt đáng yêu của mình và nhìn tôi.
“…hế lô.”
Tôi không biết nó có hiểu tiếng người không nữa, nhưng vẫn mỉm cười và chào đón nó.
Rồi, nó nghiêng đầu như một con chim. Dường như nó muốn nhìn rõ tôi hơn.
—…chíp.
Rồi nó thốt lên.
Ngay tại thời điểm đó, một thông báo hệ thống hiện lên,
[‘Hậu duệ của Muninn Lv.5’ coi bạn là chủ nhân của nó.]
[Hãy đặt tên cho ‘Hậu duệ của Muninn Lv.5’!]
“Một cái tên..”
Tôi trầm ngâm. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình phải đặt tên cho con chim thần thánh này.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi đưa ra một cái tên.
“Ah! Ppomi thì sao?”
Ppomi cau mày.
—Chíp, chíp chíp!
Nó trông không hạnh phúc tẹo nào. Nghe tệ đến thế cơ à?
“Phoenix thì sao?”
Phoenix phụng phịu. Tên đó không ngầu à?
“Hm... vậy Lionel Ronaldo nhé.”
—Chíp!
“Son Heungmin?”
—Chíp
“Chu Tước?”
Tôi đưa ra mọi cái tên mà mình có thể nghĩ ra, nhưng đứa con của Muninn lại rất khó tính.
Sau khoảng 30 phút qua lại..
“…Cái này ổn không vậy?”
—Chíp chíp.
Chú chim nhỏ cuối cùng cũng đã mỉm cười, đôi mắt của nó ánh lên một hình bán nguyệt dễ thương.
Tôi không hiểu lắm, nhưng có vẻ như nó chỉ thích cái tên nghe hay là được.
“…Được thôi, vậy từ nay, ngươi là Quý ngài Spartan Keyser Söze Macbeth Junior.”
—Chíp, chíp!
[Hậu duệ của Muninn thích cái tên bạn cho nó.]
[Nghi lễ đặt tên đã hoàn tất.]
[‘Quý ngài Spartan Keyser Söze Macbeth Junior’ kích hoạt Trait đầu tiên của nó, Vòng tròn Nhận thức.]
[Từ bây giờ, bạn có thể chia sẻ suy nghĩ và tầm nhìn với ‘Quý ngài Spartan Keyser Söze Macbeth Junior’!]
“Hm?”
[Trait thứ hai – Cửa hàng và thông tin]
[‘Quý ngài Spartan Keyser Söze Macbeth Junior’ cho phép bạn sử dụng Vé trở lại và Vé trở về Trái Đất một cách miễn phí.]
[Hơn nữa, nó sẽ tặng bạn 2~3 vật phẩm mỗi ngày.]
[‘Quý ngài Spartan Keyser Söze Macbeth Junior’ sẽ thức tỉnh nhiều Trait hơn khi trưởng thành.]
Một con chim chỉ vừa mới sinh ra đã có nhiều tiềm năng thế này.
Đầu tư 20000TP quả là lựa chọn đúng đắn. Như mong đợi từ hậu duệ của chim thần, Spartan thật tuyệt vời.
“Được rồi, Spartan, đi thôi nào.”
—Chíp.
Tôi đặt Spartan (rút gọn từ Quý ngài Spartan Keyser Söze Macbeth Junior) xuống đất. Spartan lạch bạch vào trong thang máy, và tôi theo sau đó. Thêm nữa, bởi Spartan là tên nam, tôi quyết định rằng nó sẽ là đực.
[Đang đi lên.]
Tôi nhấn nút tầng 3. Cánh cửa đóng lại, thang máy bắt đầu đi lên. Trong khi đó, Spartan bắt đầu ríu rít trong khi khám phá chiếc thang máy.
Tôi mở tin nhắn lên để giết thời gian.
Nayunjajangman: 「Hyung-nim, anh không bằng cách nào đó có thuốc giải lời nguyền, đúng chứ?」
Nayunjajangman: 「Ah, không phải tôi bị nguyền hay gì đâu, haha. Thực ra là bạn tôi bị đó.」
Nayunjajangman: 「Có vẻ như lời nguyền đang dần trở nên mạnh hơn. Tôi nghĩ nó vẫn có thể chịu được. nhưng dù sao, nếu anh có một cái, tôi có thể trả tận 2000TP cho nó.」
Một tin nhắn tôi nhận được từ hai ngày trước.
“Một lời nguyền..?”
Lời nguyền duy nhất có thể bị dính tại tầng 3 là lời nguyền của Linh Hồn than khóc.
Mặc dù nguyên liệu khá đắt, nhưng tôi biết công thức làm ‘phản nguyền’. Tôi vẫn có rất nhiều Xúc Xắc Ngẫu nhiên trong trường hợp tôi cần chúng nữa.
Dẫu vậy, tôi vẫn ngại phải gặp Nayunjajangman. Tôi sợ khi biết rằng cậu ta.. hoặc cô ta.. là Nayun mà tôi biết.
“Mm...”
Nhưng tôi cũng không thể để bạn của Nayunjajangman chết được.
Tôi dựa vào tường của thang máy và chìm trong suy nghĩ.
—Chíp, chíp!
Nghe thấy tiếng hót lớn của Spartan, tôi ngó sang.
—Chíp! Chíp!
Spartan đang vỗ cánh. Thằng bé đã cố bay rồi cơ à? Nó chỉ mới sinh ra 30 phút trước thôi đó!
—Chíp..
Đôi mắt của Spartan nhắm chặt, và nó rõ ràng dường như đang cố tập trung sức mạnh của mình vào đôi cánh.
—Chíp...! Chíp!
Không may thay, nó chưa thể bay ngay được.
Dường như thất vọng với sự thật, nó mở mắt và nhìn chằm chằm vào đôi cánh của mình.
—Chíp, chíp!
Sau khi thốt ra những tiếng kêu bất mãn, nó rụt cánh lại.
Tôi không thể không mỉm cười trước sự đáng yêu của nó.
**
Mặt khác, Sếp đã trở về nơi trú ẩn của Đoàn Kịch Tắc Kè ở Trái Đất. Bởi sự hạn chế về chỉ số của Tháp đã được gỡ bỏ, cô hơi cảm thấy nhức nhối. Tuy vậy, không có nhiều thời gian để uổng phí, cô hướng thẳng tới sảnh chính.
“Sếp, ngài về rồi.”
Setryn phát hiện ra cô đầu tiên. Setryn chạy đến và cố ôm cô, nhưng Sếp đẩy Setryn lại bằng cách nhẹ nhàng phóng ra ma lực.
“...Keo kiệt. Sao ngài không yêu em như Lính Mới đi?”
“Droon đâu rồi.”
“Droon?”
Setryn nghiêng đầu mình và chỉ về ‘Phòng chơi của Droon’.
“Tên nhóc đó ở trong phòng mấy nay rồi. Ngài cần gì từ nó hả?”
“…”
Sếp không nói gì mà bước tới trước phòng của Droon.
Cốc, cốc—
Droon phản ứng với tiếng gõ mạnh của Sếp.
Cánh cửa mở ra, và tầm mắt của Sếp hạ xuống.
“Droon.”
“Sếp à?”
Một đứa trẻ chỉ cao ngang ngực cô đang nhìn lên cô, chớp mắt ngạc nhiên.
“Chị gọi em có việc gì à?”
“Cho ta biết tên Yoo Jinhyuk đang trốn ở đâu.”
“...Ể? S-Sao đột ngột thế ạ?”
“...Chẳng phải ta đã bảo nhóc điều tra nơi chốn của hắn sao? Cũng lâu rồi đó.”
Droon ngần ngại trước thái độ gắt gỏng bất thường của Sếp. Đây là một mặt của cô mà cậu đã không thấy trong một khoảng thời gian dài nhờ có anh Hajin. Có chuyện gì đã xảy ra bên trong Tháp chăng?
“Em, em tìm ra được nơi hắn nấp rồi. N-Nhưng tại sao chị lại tìm hắn..?”
“Có một thứ ta muốn hỏi hắn. Ta không nghĩ hắn sẽ phản hồi lại tin nhắn của ta trên Đại tiệc Violet, nên ta sẽ tự đi tìm hắn.”
Sếp chắc rằng Yoo Jinhyuk biết thứ gì đó.
Chứng kiến sự quyết tâm của Sếp, Dronn nuốt nước bọt.