Không phải tình cờ mà tôi chạy tới đây nhanh nhất có thể ngay khi thấy một chiếc thang máy bay lên cùng với tiếng hét của một cô gái.
Rachel có vẻ như đang gặp nguy hiểm, nên tôi phải dùng 3 viên đạn quý giá của mình. Nhưng tôi cũng chẳng tiếc lắm bởi sừng của Yeti là một nguyên liệu tốt.
Sau buổi đoàn tụ của cả bọn, Rachel đã dẫn tôi đến ngôi nhà tuyết của cổ.
“Vào đi, nó ấm đến bất ngờ đấy.”
“Cảm ơn.”
“Um… không, không sao đâu.”
Có vẻ như cô còn muốn hỏi nhiều điều. Tuy vậy, cô cũng không đào sâu thêm, còn tôi thì tiến vào nhà tuyết mà không nói gì thêm.
Ở bên trong, có hai người đang trong tình trạng có vẻ không tốt cho lắm.
“…Điều gì đã xảy ra vậy?”
“Họ bỗng nhiên bất tỉnh.”
“Bỗng nhiên?”
Rachel gật đầu.
“Đúng vậy, họ chạm vào chiếc xe trượt tuyết và rồi đột nhiên—"
“Xe trượt tuyết?!”
Tôi ngắt lời Rachel. Chỉ có một thứ mà liên quan tới chiếc xe trượt tuyết.”
“Đ-Đúng là nó…”
“Ở đâu?”
“…Um, cậu không nên chạm vào nó. Mình nghĩ nó là một cái bẫy, cậu sẽ trở nên giống họ nếu làm vậy đấy.”
Khuôn mặt của Rachel tối sầm lại. Tôi, tất nhiên biết về vụ ngất xỉu. Nếu họ chạm vào một tạo tác của người lùn bằng tay không, thường thì sẽ bị bất tỉnh khoảng 2 ngày.
“Đừng lo, tôi biết cách giải quyết nó.”
Tôi dự định sử dụng Chân Thư nếu thật sự không thể tự tìm được cái nào, nhưng có vẻ như tôi có thể để dành nó cho mấy tấm bia rồi.
“Ể? Bằng cách nào? Ở đâu?”
“Um, trong cuổn sách mà quản trị viên tầng 2 đang đọc… thôi thì, tôi sẽ giải thích sau. Tạm thời thì…”
Trước khi đi tìm tạo tác người lùn, tôi lấy ra da của Tinh tinh từ kho đồ của mình.
“Đây. Nó sẽ giữ ấm cho họ.”
“Ah, cảm ơn.”
Rachel đắp tấm da lên người những hội viên ngay khi cô nhận được nó. Ngoại trừ việc khá ấm áp thì họ trông khá giống mấy cái xác trong nhà xác.
“Phỏng theo màu khuôn mặt thì, họ sẽ sớm tỉnh dậy thôi.”
“…Mình cũng mong thế.”
Tôi cười trấn an cô. Bất cẩn chạm vào chiếc xe tuyết có thể khiến một người ngất đi ít nhất một ngày, nhưng dù sao thì nó cũng không ảnh hưởng đến tính mạng.
“Vậy hãy đi tìm chiếc xe trượt tuyết thôi nào. Cậu nhớ nó ở đâu chứ?”
Rachel tuy trông bất an nhưng vẫn khẽ gật đầu.
“…Ừm, mình có thể hỏi những tinh linh về phương hướng.”
**
“Mm….”
Tôi tới nơi trước chiếc xe tuyết với Rachel. Nằm chôn vùi dưới cơn bão tuyết, chỉ một mảnh của nó còn mập mờ hiện lên. Tôi muốn lập tức lấy nó ra, nhưng giờ đây… tôi gần như không thể làm gì cả.
Sự thật là, mảnh ghép bí mật này khá là dễ tìm. Tầng 2 chỉ lớn bằng Thủ đô thành phố Daegu. Không chỉ có tới những ba cái trong tầng 2, chúng còn cực kỳ dễ nhận thấy.
Dẫu vậy, mảnh ghép bí ẩn này có một rào chắn quanh nó. Bất chấp chạm vào nó sẽ khiến người ta bất tỉnh.
Mặc dù Kim Suho có thể cắt đôi tấm rào cản này với Gift Thánh Kiếm của cậu, tôi chẳng có thứ gì như thế cả.
“Ah, mình muốn gặp Suho quá.”
“…Suho? Ý cậu là Kim Suho hả?”
Rachel nghiêng đầu trước câu lẩm bẩm của tôi.
“À, ừ. Cũng 3 năm rồi mình chưa gặp cậu ấy.”
Thật ra, tôi đã vài lần thấy cậu ta từ xa.
Tôi nhờ Yoo Yeonha tặng cậu ta thuốc thang, thậm chí đi xa đến mức khiến cậu ta nghĩ rằng chúng là vitamin bởi Kim Suho không thích việc trở nên mạnh hơn nhờ thuốc.
Mặc dù người gửi của những món quà luôn là ẩn danh, cậu ta hẳn cũng biết đó là tôi.
“Ah, có lẽ…”
Sau khi nghiền ngẫm một lúc, tôi bỗng nảy ra một ý tưởng.
Tôi lập tức mở chiếc smartwatch của mình lên.
[Liên kết thiết bị]
Tính năng mới nhất của laptop tôi, ‘Liên kết thiết bị’.
Nói thẳng ra, thứ tạo tác người lùn này cũng chỉ là một trang bị.
[Tìm thiết bị lân cận]
Tôi nín thở và ấn ‘tìm’.
[Đang tìm những thiết bị trong phạm vi 300 mét…]
[Tìm kiếm thành công.]
[1. Siêu xe của Người lùn]
[Thiết bị này không có chủ sở hữu. Bạn có muốn đặt chủ sở hữu là Kim Hajin và kết nối với nó?]
Tôi không hoàn toàn chắc rằng sẽ thành công, nhưng may là nó có.
Tôi nhấn ‘có’.
[Thiết đặt chủ sở hữu và kết nối với nó yêu cầu 200SP.]
[Bạn có muốn tiếp tục?]
200SP. Không rẻ chút nào, nhưng tạo tác này là thứ tôi có thể sử dụng cho tới tận tầng 7. Nó chắc chắn đáng đồng tiền bát gạo.
Vì lý do đó, tôi ấn ‘yes’ một lần nữa.
Woong—
Ngay lập tức, một ánh sáng vàng kim toả ra từ chiếc xe trượt tuyết. Tia sáng chói mắt toả ra nhiệt lượng khắp mọi phía và làm tan chảy băng tuyết gần đó.
Và nhờ đó, chiếc siêu xe đã tự lộ diện.
Phần thân đen được chạm khắc với biểu tượng vàng kim và đủ rộng để chứa tới 3 – 4 người ngồi. Nó hoạt động không cần bánh xe mà nhờ cộng hưởng với mana, xứng đáng là một tạo tác thần bí của người lùn.
[Với sự thay đổi của chủ sở hữu, Rào chắn bảo vệ Người lùn đã được vô hiệu hoá.]
Giờ rào chắn cũng đã biến mất. Tôi nhảy lên chiếc xe – thứ mà có vẻ như có chức năng toả nhiệt khi mà chỗ ngồi khá ấm áp.
“Ah, cẩn th… Ể? Cậu ổn chứ?”
“Ừ, đây là một phần của Gift của mình.”
Tôi đưa ra một lời giải thích ngắn gọn tới Rachel, người đang nhìn tôi với biểu cảm ngạc nhiên.
“Lên đi, Rachel-ssi. Mình sẽ đưa cậu tới ngôi nhà tuyết.”
“Um… mình có thể lái nó ư?”
“Tất nhiên rồi. Cậu sẽ không bị thương đâu, đừng lo.”
Rachel chớp mắt vài lần, rồi nhảy lên đằng sau tôi.
“Đi thôi nào.”
Wiing—
Lái chiếc siêu xe này không khác việc lái một chiếc xe trượt tuyết bình thường lắm. Sử dụng con đường dẫn chúng tôi tới đây, đoạn đường mất 30 phút đi bộ nay được giảm còn 3 phút.
“…Ồ, ừm, xin lỗi về chuyện này.”
Sau khi thả Rachel về ngôi nhà tuyết, tôi gãi gáy mình, cảm thấy tội lỗi.
Rachel là người đã tìm thấy chiếc tạo tác này, thế mà tôi lại độc chiếm nó.
Rachel mỉm cười rạng rỡ.
“Không cần phải xin lỗi đâu. Mình cũng đâu thể sử dụng nó mà.”
“Nhưng mà…Ah.”
Tôi bước vào ngôi nhà tuyết và lấy ra một chiếc [Hộp lưu trữ bằng gỗ Lv.1]
“Mình sẽ cho cậu cái này.”
“…?”
Rachel nhìn qua lại giữa tôi và cái hộp.
“Nó là một chiếc hộp đựng đồ. Mình làm nó trong rừng. Mình còn thiết lập thuộc tính băng vào nó, nên nó cũng mang chức năng như một chiếc thùng đá luôn đó.”
Tôi mở chiếc hộp ra.
“Có thực phẩm ở trong này. Nó là thịt nai ướp. Cậu có thể chỉ cần chiên nó lên là được.”
“Đồ ăn?”
Mắt Rachel sáng rực lên ngay khi cô nhìn vào trong hộp đồ.
Ngửi, ngửi. Cô ngửi mùi nước sốt dùng để ướp miếng thịt.
“Ah… cảm ơn rất nhiều, Hajin-ssi.”
Rồi, cô biểu lộ sự chân thành của mình. Tôi đáp lại bằng một nụ cười nhỏ.
Sau đó, Rachel ngồi xuống sàn.
“Mình ổn, nên cậu có thể đi. Đồng đội của cậu có thể đang chờ đó…”
Ục ục—
Bao tử của Rachel sôi sục. Mặt cô ửng đỏ và cô nhanh chóng lấy ra một chiếc chảo chiên và lò đốt.
Tak, tak.
Cô châm lửa lên và đặt chảo lên nó.
“Um, cậu muốn ăn cùng không…?”
“Không, mình ổn. Mình đã ăn rồi.”
Rachel nhìn chằm chằm vào tôi, rồi gặt đầu và đặt 3 miếng thịt nai nhỏ lên chảo.
“…Cậu nên nấu thêm đi. Chắc hẳn cậu đói lắm rồi.”
“Mình còn nhiều hội viên hơn mỗi hai người vừa rồi. Mình cần để dành cho họ.”
“Mm, mình hiểu, vậy mình đi đây. Cậu có thể gửi lời mời kết bạn cho mình sau. ID của mình là…”
Tôi tạm ngưng.
ID của tôi là Extra7.
“…Extra7, nhưng nếu ai đó hỏi, đừng cho họ biết ID của mình đấy.”
“Hiểu rồi.”
Rachel không hỏi lý do mà chỉ đơn giản đồng ý.
“…Chờ đã, Extra7?!”
Rồi, như thể bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, mắt cô mở to ra.
“Người mà kiếm được 20000TP là…”
“Ừm, đó là mình.”
“Ah… phải rồi… vậy ra đống trang bị đó… với 20000TP…”
Cô tự lẩm bẩm với mình. Có vẻ như cô đã đưa ra vài kết luận cho riêng mình. Tôi cười gượng và rời ngôi nhà tuyết.
Cơn bão tuyết vẫn khốc liệt hơn bao giờ hết. Tôi kéo mũ trùm của mình và nhảy lên chiếc siêu xe.
“Giờ thì…”
Tới chỗ Sếp thôi.
Tôi lấy ra một chiếc thu GPS, thứ mua được từ Cửa Hàng Người Chơi trước khi tách ra khỏi những người khác.
Mặc dù tốn tận 700TP, tôi coi nó như là một giao dịch tốt bởi nó có thể sử dụng vô thời hạn.
[Số 1. GPS — Đông bắc, 680m]
GPS của Sếp không cách đây xa lắm.
Tôi đặt chân lên bàn đạp, chiếc siêu xe phóng qua cơn tuyết. Cảm nhận cơn gió mát mẻ nhờ vận tốc của chiếc xe, tôi băng qua 680 mét trong chính xác 20 giây.
—Dù sao thì…
Ngay khi chiếc xe dừng lại, tôi nghe thấy giọng của Sếp.
Tôi quay ra phía đông bắc từ nơi mình đang đứng.
Thiên Lý Nhãn xuyên qua màn tuyết dày phủ kín tầm nhìn của tôi.
—Bọn ngươi có 7 mạng trong Tháp.
Tôi dáng hình Sếp đang đứng giữa đám tuyết.
Tuy vậy, cô không ở một mình mà được vây quanh bởi 4 đến 5 người.
—Vậy nên ta chắc mất một cái cũng không phải là vấn đề lớn.
—Kahaha!
Lời cảnh báo của Sếp chỉ nhận lại được những lời phỉ báng.
—Gì cơ, ngươi định giết bọn ta á? Ngươi nghĩ bọn ta sẽ chỉ đứng yên và không làm gì à?
—Sao ngươi không lấy cái đầu con gấu đó ra nhỉ? Hay muốn bọn ta làm hộ?
Cô gặp phải lũ côn đồ. Tôi nhanh chóng nâng khẩu Đại Bàng Sa Mạc lên.
Nhưng, tôi còn chẳng có cơ hội gì để can thiệp vào.
Chwaak—
Cái bóng ẩn dưới Sếp trồi lên. Ma lực đen hình thành một lưỡi kiếm và xuyên qua cổ của tên lắm mồm nhất.
—Kuk!
—G-Gì vậy!?
—M-Má ơi!
—N-Này, giết ả đi!
Đám côn đồ nhanh chóng lùi lại và giải phóng ma lực của mình, nhưng ma lực của Sếp quá áp đảo.
Sau khi dễ dàng vô hiệu hoá vụ nổ ma lực của đám côn đồ và thậm chí đảo ngược lại ma thuật của tên pháp sư, cô đã phản đòn với gươm bóng tối của mình rồi xé xác chúng ra.
—Kuaaak!
—Kuak.
Tiếng hét đau đớn và tuyệt vọng cùng với tiếng róc thịt và gãy xương vang lên. Một cái bóng nhảy múa giữa cánh đồng tuyết trắng, với máu và nội tạng người bay tứ tung.
Tình huống trở nên kết thúc chỉ trong một phút.
“…Haa.”
Sự lặng im được trả về cho cánh đồng tuyết.
Giữa vô số những mảnh cơ thể, Sếp để lộ ra một cái thở dài.
Có một giọt máu duy nhất trên làn da trắng muốt và lạnh lẽo của cô,
“…Sếp à.”
Tôi cất tiếng gọi. Ngay lúc ấy, đôi vai cổ nhẹ rung lên. Dưới cơn bão tuyết dữ dội, Sếp quay mình lại. Đôi mắt cô khẽ chớp nháy khi nhìn thấy tôi.
Dẫu vậy, cô sớm quay lại bản thân lúc thường ngày và nói nhỏ.
“Cậu trở lại rồi.”
“…Ừm, thật là một cảnh tượng hay ho.”
Tôi nói đùa. Nhưng Sếp không hề phản ứng lại hay nói bất cứ điều gì mà chỉ đơn giản bước qua tôi.
Tak,tak.
Bước về phía cánh đồng tuyết, cô để lại một vệt máu phía sau. Bước chân cô tuy tao nhã và mạnh mẽ, nhưng cũng thật lẻ loi.
Tôi lặng lẽ bước theo cô.
…Whish.
Cơn gió lạnh lẽo thổi tới.
Tôi cố gắng lờ đi chiếc mũ gấu mà cô đang đội nhất có thể.
**
“…Đoàn Kịch Tắc Kè?”
Mặt khác, Yoo Yeonha ở thế giới bên ngoài, đang có một cuộc trò chuyện video với Yoo Jinhyuk.
—Đúng vậy.
Yoo Jinhyuk cuối cùng cũng tiết lộ một mẩu thông tin mới cho Yoo Yeonha. Cô quyết định không hỏi việc liệu ông ta đã giấu nó từ lâu hay chỉ mới tìm ra.
—Nhân tiện thì, sao cháu không tham gia vào Tháp?
“Cháu không có thời gian đâu. Nó dường như tốn đến một tháng chỉ để hoàn thành phần hướng dẫn… Cháu chắc là mình không cần phải giải thích hơn đâu.”
Qua màn hình video call, Yoo Yeonha đang nhìn tới những dòng tin về Tháp Ước Nguyện được báo cáo.
Những người trở về từ Tháp sau khi hoàn thành phần hướng dẫn bằng cách mua một số loại ‘vé’ và những người đã chết mà không thể vượt qua phần hướng dẫn. Những tin tức liên quan về họ đang gây xôn xao rất lớn.
—Mm, yeah, nghe hợp lý đấy.
“Dẫu sao thì, làm ơn hãy tiếp tục những gì chú vừa nói.”
Với câu hỏi của Yoo Yeonha, Yoo Jinhyuk tiếp tục.
—Phải rồi, vậy ta nghĩ Đoàn Kịch Tắc Kè là tổ chức đứng sau Biến cố Kwang-Oh được dàn dựng bởi Chae Joochul.
Yoo Yeonha dỏng tai lên với biểu cảm căng thẳng.
Tên sát thủ được thuê bởi Chae Joochul và chỉ huy bởi Yoo Jinwoong.
Yoo Jinhyuk hiện tại đang nói với cô về danh tính của tên sát thủ.
—Vấn đề là liệu Đoàn Kịch Tắc Kè còn giống với hiện tại không.
Yoo Yeonha lặng im nhìn chằm chằm vào Yoo Jinhyuk. Đôi mắt cô như đang đề nghị một lời giải thích.
Trước khi nói sâu hơn, Yoo Sinhyuk quét quanh mình một lần. Chỉ có một con ruồi đang đậu trên cửa sổ của hắn.
—Chúa ơi, sao một con ruồi có thể to đến thế? Này, này, đuổi nó đi.
“Chú không phải lo về một con ruồi đâu.”
—Nó quá to đi. Cái quái gì vậy? Nó quay lại đấy à?
“Geez, cứ kệ nó đi. Chú đang trong Tỉnh Bắc Hamgyeong đấy. Dù sao thì cũng chẳng có ai biết về nơi đó.
—…Ồ, nó đi rồi. Được thôi, ta sẽ không nói lại lần hai đâu, nên nghe kĩ đây.
Sau khi đuổi con ruồi đi, Yoo Jinhyuk ho khan một cái rồi bắt đầu nói về Đoàn Kịch Tắc Kè.
Một tổ chức bí ẩn xuất hiện từ 30~50 năm trước.
Không rõ mục đích, thông tin về thành viên không hề có.
Qua những dấu vết mà chúng để lại, hắn chỉ có thể đoán rằng đây là một tổ chức tội phạm với ít nhất mười thành viên cực kì mạnh.
—…Nhưng cháu thấy đấy, hồi xưa khi chú vẫn còn non trẻ, thủ lĩnh của Đoàn Kịch Tắc Kè đã chết rồi.
“Ể? Chết?”
—Ừm. Ta nghĩ là Chae Joochul đã giết hắn, nhưng cũng không chắc. Giờ thì, hãy nhìn vào cuộc khủng bố đã xảy ra tại Pandemonium.
Yoo Jinhyuk đặt lên những thông tin liên quan đến vụ khủng bố Pandemonium.
Mặc dù các cuộc khủng bố không thường quá hiếm trong Pandemonium, nhưng thứ đáng chú ý ở đây là biểu tượng hoa sen màu đen để lại.
—Đoàn Kịch Tắc Kè hẳn đã bầu ra một thủ lĩnh mới và tiếp tục hoạt động của chúng.
“Hmm… vậy thủ lĩnh mới của chúng là ai?”
—Ta không biết. Nhưng! Đây là nơi xuất thân của tên Kim Hajin mà cháu đem lòng yêu.
“Y-Yêu? Bọn cháu chỉ là đồng minh—"
—Dù sao thì, đã có một cô gái trẻ đã đưa Kim Hajin vào cô nhi viện.
Yoo Jinhyuk đã nhìn thấy điều này với Gift của hắn.
—Ta gần như hoàn toàn chắc 100% rằng cô gái này là một thành viên của Đoàn Kịch Tắc Kè. Hay nói cách khác, Kim Hajin sẽ tìm đến Đoàn Kịch Tắc Kè trong tương lai.
Yoo Yeonha gật đầu. Cô đồng ý với những gì người ông ta đang nói.
“Nếu mọi chuyện xảy ra như chú nói… thật sự rất phức tạp.”
Yoo Yeonha vẽ ra
một bản đồ trong đầu cô.
[Chae Joochul = A]
[Sếp cũ của Đoàn Kịch Tắc Kè người gây ra Biến cố Kwang-Oh = B (đã chết)]
[Làm việc với B, người con gái đã mang Kim Hajin tới một cô nhi viện = C]
[C được phỏng đoán là một thành viên hiện tại trong Đoàn Kịch Tắc Kè.]
Tổng cộng có 4 nhân vật chính: A, B, C, Kim Hajin.
“Thực sự quá phức tạp…”
—Đúng thế. Kim Hajin chỉ là một con cá nhỏ so với những tên khổng lồ ấy. Đó là lý do nó trông và có cảm giác thật kịch tính.
“Kịch tích? Bằng cách nào?”
—…Thử nghĩ mà xem.
Yoo Jinhyuk bỗng nhiên đưa ra một vẻ mặt kỳ cục rồi hét lên.
—Chae Joochul! Đứa bé mà ông cố gắng giết đã sống sót trở về rồi này!
“…Cái gì.”
Tuy vậy, Yoo Yeonha chỉ đơn giản nhíu mày.
—Chae Joochul sẽ bị giết bởi một nhân vật chính mà ổng còn không nhận thức được. Một ‘tên ngoài lề’ (extra).
“….”
Yoo Yeonha khoanh tay lại mà không đáp lại mớ lảm nhảm của Yoo Jinhyuk.
Sau đó cô suy nghĩ về Chae Joochul.
Chae Joochul Bất Diệt.
Chủ sở hữu của Daehyun và là một gã khổng lồ của Hàn Quốc.
Cô đã có cảm giác rằng không sớm thì muộn cô cũng phải đối mặt với gã khổng lồ này. Một phần lý do là từ sự gia tăng áp lực từ Chae Joochul khi mà Nan chi Bản chất tiếp tục phát triển.
—Nhưng cháu của Chae Joochul là bạn và đồng đội của cháu.
“…Cô ấy chỉ là bạn thôi.”
—Nhưng hãy cẩn thẩn. Chae Joochul không phải là người sẽ quan tâm tới cháu gái của mình đâu.
Yoo Yeonha gật đầu.
Kể cả nếu Chae Nayun là bạn của cô và
là Anh hùng thuộc Hội Nan chi Bản chất — nếu một ngày cô phải giương kiếm trước Chae Joochul, nếu một ngày cô phải đứng lên chống lại hắn…
Cô sẽ không bao giờ do dự.
**
Cùng lúc đó, tại nơi trú ẩn của Đoàn Kịch Tắc Kè.
Trong một phòng có tên [Phòng trò chơi của Droon], thứ mà Kim Hajin làm với sự quan tâm đặc biệt.
“…Thật là một câu chuyện thú vị~”
Droon duỗi người. Trong mắt cậu, cuộc trò chuyện giữa Yoo Yeonha và Yoo Jinhyuk đã và đang được phát lại.
“Giờ nhiệm vụ xong chưa nhỉ?”
Trong quá khứ, Sếp và Jain đã thử thuê rất nhiều các Hội chuyên thu thập thông tin để tìm kiếm quá khứ của Kim Hajin. Dù vậy, họ đã thất bại toàn tập. Droon, người đang độc lập điều tra về quá khứ của Kim Hajin, bỗng thu hoạch được những thứ không ngờ tới.
Ừ thì, gọi nó là ‘thu hoạch’ có vẻ hơi thái quá.
Nó chỉ là thành quả mà cậu đạt được từ 133 ngày lén lút theo dõi của Mimyo.
“Mình có nên nói cho họ không…?”
Droon nghiền ngẫm.
Mimyo, thứ đang đóng giả làm một con ruồi, đã đem về một cuộc hội thoại thú vị.
Bỏ qua tính xác thực của chúng, chắc chắn việc này sẽ cực kỳ kích động một khi được một trong hai bên điều tra ra.
“Nah.”
Sau một lúc lâu suy nghĩ, Droon lắc đầu mình.
“Mọi điều họ đang nói đều chỉ là ‘suy đoán’. Nói cho Sếp hay Hyung về nó chỉ khiến gây ra thêm rắc rối.”
Droon không muốn Sếp và Kim Hajin đối đầu nhau lúc này.
“Anh Hajin đã làm cho mình căn phòng này, và sếp cũng đưa mình vào. Ừm, đúng vậy.”
Droon cười toe toét và tự đưa ra quyết định của mình.
“…Nhưng nếu mọi chuyện là sự thật.”
Nhưng cậu không thể ngừng nghĩ đến khả năng này.
Nếu mọi chuyện Yoo Jinhyuk nói đều là sự thật.
‘Cô gái trẻ đã bỏ lại một đứa bé tại cô nhi viện’ — nếu anh Hajin thực sự là đứa bé đó và Sếp là cô gái ấy…
Vậy Sếp đã giết chết bố mẹ của Hajin Hyung sao?
“Uầy, đáng sợ thật đấy.”
Run rẩy chỉ với suy nghĩ về thực tế tàn khốc ấy, Droon nhanh chóng ẩn mình dưới tấm chăn.