Thề Nguyền

chương 27

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Như Bình Một bụng tức tối của Tử Tô không có chỗ trút chỉ đành mím môi uất ức rời đi. Lúc này, Phong Cẩm mới quay người lại, mệt mỏi ngồi xuống ghế, đầu hơi gục xuống, cơ thể căng cứng giờ mới thả lỏng được đôi chút, chỉ trong giây lát mà y như đã sử dụng tất cả sức lực của mình. Khẽ khàng xoa trán, y cực kỳ mỏi mệt nhưng dường như vẫn còn có tâm trạng hỏi chuyện đâu đâu: “Tên Thanh Huyền đó thật sự ở cùng nàng trong Ngô Cư sao?”

“Đúng ạ.” Ngọc Thự cung kính đứng một bên rốt cuộc cũng lên tiếng, bất luận là biểu cảm, thần thái hay cả ngữ khí nói chuyện đều không khác gì Phong Cẩm, dường như không cần nói rõ y cũng biết “nàng” là chỉ ai. “Sư phụ, theo tình hình này thì lời đồn cũng không phải là vô căn cứ…” Y hạ thấp giọng, không giống dáng vẻ nghiêm trang và cẩn thận bình thường, những lời lấp lửng chưa nói hết càng lộ rõ sự ăn ý giữa hai thầy trò.

Đúng vậy, ngày thường y đều tuân theo phép tắc, gọi Phong Cẩm là “Chưởng giáo Tiên tôn” như bọn tiên đồng, nhưng chỉ vào thời điểm bốn bề vắng lặng như bây giờ, y mới dám mở miệng gọi một tiếng “sư phụ” này. Nói thế nào đi nữa, trong con mắt người ngoài, Phong Cẩm thân là Chưởng giáo Thần Tiêu phái, người chỉ cần một đệ tử có huyết thống tiên gia thuần khiết là đủ lắm rồi. Mà y, dù đã được học bản lĩnh của Phong Cẩm nhưng trước khi đắc đạo y là yêu thân, chuyện này không thể để người ngoài biết.

“Tính của nàng ta là người rõ nhất. Dù nàng thích làm theo ý mình, kiêu căng ngạo mạn, nhưng không phải không biết chừng mực, sao có thể làm ra hành vi không màn đến luân thường đạo lý chứ?” Rũ đôi mày, Phong Cẩm lắc đầu, kiềm nén lại nỗi chua sót sâu tận đáy lòng. Thật ra, những tin đồn mờ ám về quan hệ của hai thầy trò đã truyền khắp hang cùng ngõ hẻm, đương nhiên y cũng đã nghe qua một ít. Chỉ là, dựa theo sự hiểu biết của y với bản tính của nàng, y làm sao có thể tin vào thứ chuyện vớ vẩn như vậy? Khẽ khép mắt lại, bất đắc dĩ thở dài, thần thái tuy vẫn lạnh nhạt, hững hờ, nhưng vẻ cô độc ẩn sâu trong đáy mắt hiển hiện rất rõ ràng: “Nàng cố ý muốn dùng kẻ đó chọc giận ta, khiến ta khó chịu!”

“Sư phụ, thừa dịp sư cô đang ở Ngọc Hư Cung, chi bằng người tìm cơ hội để kết thúc mọi chuyện với sư cô, xem như giải tỏa khúc mắc trong lòng.” Trong khoảnh khắc đó, hình như ký ức bất chợt tự do, nhìn sư phụ đang ngồi trên ghế, Ngọc Thự lặng lẽ thở dài. “Đã qua nhiều năm như vậy mà sư cô vẫn không chịu gặp người, có lẽ vì quá quan tâm đến đoạn tình cảm đó, phẫn nộ khó nén nên sư cô đang giận dỗi thôi.”

Phong Cẩm khẽ chớp đôi mi hơi run rẩy: “Năm xưa, nàng rời bỏ Ngọc Hư Cung rất kiên quyết, cuối cùng nàng chỉ để lại một câu rằng: ‘Kiếp này ta với ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, thế nên nàn mới tránh ở Yên Sơn đến bây giờ.” Tuy là từng câu từng chữ nhẹ như gió thoảng, nhưng lại tựa như lưỡi kiếm vô hình sắc bén cắt nát bầu không khí ngưng trệ thành vô vàn mảnh nhỏ, phá ra tình cảm cố dồn nén ngưng tụ từ năm này qua tháng khác: “Nàng là giận dỗi, hay là thật sự đoạn tuyệt, ta hiểu hơn ai hết. Thật ra, nàng tha thứ cho ta hay không không quan trọng, ta không muốn thấy nàng tự tra tấn bản thân.”

Ngọc Thự vẫn trầm mặc, không đáp lời.

Mấy năm qua, y đã nhận ra tuy sư phụ vẫn là người khoác nho sam màu lam năm đó, nhưng nét mặt người càng thêm nặng nề, càng ngày càng khó hiểu, tựa như một giọt mực vô tình vung vẩy lên một bức tranh sơn thủy. Người sớm đã không còn là nam tử ôn hòa nhẹ nở nụ cười hỏi y có muốn tu tiên hay không. Tuy sư phụ chưa từng nói gì nhưng những năm gần đây, trong lòng y rất rõ sư phụ vẫn cố gắng tỏ vẻ nhẹ nhàng như gió, lạnh nhạt như mây tựa như không quan tâm đến tất cả mọi thứ, nhưng trong lòng người không buông sư cô xuống được.

Mà sự oán hận và tức giận của sư cô đến giờ vẫn còn vẹn nguyên, bất luận là ai gặp phải chuyện như năm đó, chỉ e cũng khó mà chấp nhận hay tha thứ được.

Nếu có Quảng Đan sư thúc ở đây, người làm cầu nối cho hai người, có lẽ bây giờ sư phụ và sư cô có thể quay về bên nhau, ôn lại mộng uyên ương? Đáng tiếc, Bạch Liêm sư bá ở Cửu Trọng Ngục tính tình nóng nảy, kiêu ngạo. Nếu không phải sư cô đã đến Ngọc Hư Cung và Quảng Đan sư thúc tự mình đến mời, chỉ e Bạch Liêm sư thúc sẽ không thèm tới.

Ôi, chỉ còn ba ngày nữa sư tôn sẽ xuất quan, hy vọng Trường Sinh Yến lần này đừng xảy ra chuyện sơ suất, có thể thuận lợi hòa giải Cửu Trọng Thiên và Cửu Trọng Ngục thì càng hay!

Vốn đang khẽ xoa ấn đường để giảm bớt mệt mọi, nhưng càng xoa thì đầu càng đau đớn, Phong Cẩm khẽ vỗ thái dương, muốn áp chế tất cả cảm xúc, quay về thần thái lạnh lùng, bình thản ngày thường, nhưng y bất chợt cảm thấy thật…. lực bất tòng tâm.

“Việc này không cần quá nóng vội.” Y hạ thấp giọng, tiếng được tiếng mất, chẳng biết là đang an ủi bản thân hay là việc xảy ra ngày hôm nay đã nằm trong dự tính của y: “Dù sao, nàng cũng không thể chạy đi đâu ngay được.”

Mặc dù không quen với Ngọc Hư Cung như ở Yên Sơn, nhưng từ sáng sớm Thanh Huyền vẫn thuận lợi mang một ít nước đến để Thiên Sắc vẫn chép kinh thâu đêm suốt sáng rửa mặt chải đầu. Các tiên đồng trông thấy hắn dường như đều hơi sợ hãi. Không biết chúng là đang sợ cái gì, cũng may mà hắn luôn giữ nét mặt ôn hòa, hễ có bất cứ việc gì đều kéo căng mặt cúi thấp người nhẫn nhịn, cũng không có ai cố tình kiếm chuyện với hắn.

Khi Thiên Sắc chép kinh, hắn vẫn tiếp tục ở bên mài mực, mài mài mài. Bỗng nhiên một tờ phù chú màu vàng được xếp thành hình con hạc bay vào từ cửa sổ, tiếng hạc vỗ cánh vang lên theo từng nhịp, từng nhịp. Thanh Huyền vươn tay, con hạc giấy ngoan ngoãn bay vào trong lòng bàn tay hắn, mở giấy ra trên đó viết một hàng chữ nhỏ: “Thanh Huyền, đến Kỳ Lư đánh cờ đi! Chúng ta ở Ngọc Hư Cung làm đám người chơi bời lêu lổng, hết ăn lại nằm, chả có việc gì làm, đang chán chết đây!”

Thanh Huyền cười thấu hiểu, hắn biết con hạc giấy này là ai gửi đến, ngẩng đầu nhìn Thiên Sắc hỏi ý: “Sư phụ, Linh Sa sư thúc gọi con đến Kỳ Lư đánh cờ, người cũng đến đó nhìn xem, để khuây khỏa một chút.” Dứt lời, hắn thấy Thiên Sắc khẽ nhíu mày, dường như hơi trầm ngâm. Thanh Huyền bèn vươn tay tới giành lấy bút lông sói đang chấm mực trên tay nàng. “Người chép kinh cả đêm rồi, cho dù người không ngủ thì cũng nên dùng cách khác nghỉ ngơi thư giãn một chút. Nếu mệt mỏi quá sức, bất cẩn tổn thương tới mắt thì phải làm sao đây?” Tuy rằng lời lẽ thân thiết hợp lý hợp tình, nhưng khi hắn cất lời lại hơi hạ thấp giọng, xen lẫn trong từng lời là sự bất đắc dĩ, yêu thương, xót xa.

Quả thật, mấy năm qua, hắn theo sư phụ như hình với bóng, nhưng chưa bao giờ thấy nàng nhắm mắt nghỉ ngơi dù một khắc.

Cái gọi là kinh sám hối này chẳng biết là phải chép đến ngày tháng năm nào mới xong đây!

Bút lông sói bị giật mất, Thiên Sắc không thể chép kinh nữa, nàng đành lắc đầu than thở: “Thanh Huyền, ngươi càng ngày càng dài dòng lôi thôi.” Tuy rằng lúc này đây nàng muốn tránh mặt người nào đó, vì mắt không thấy thì lòng không phiền não, cho nên nàng không muốn ra khỏi Ngô Cư. Chỉ có điều, Thanh Huyền không quen thuộc Ngọc Hư Cung, nếu nàng không đi cùng, chỉ e hắn phải mất rất nhiều thời gian mới đến được Kỳ Lư xa xôi kia. Thiên Sắc quyết định sẽ dẫn đến Kỳ Lư rồi giao hắn cho cái kẻ mê cờ Linh Sa kia.

Tuy rằng lòng tốt và thương yêu bị xem là “dài dòng, lôi thôi”, nhưng Thanh Huyền chỉ khẽ cười. Hắn biết cũng chỉ mỗi sự lôi thôi dài dòng của hắn mới được sư phụ quản, nên mới có hành vi cử chỉ bất đắc dĩ như vậy. Ngẫm nghĩ một lúc, trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra sự ngọt ngào và mãn nguyện khôn tả.

Hai thầy trò dọn dẹp xong, vừa ra khỏi Ngô Cư thì đã trông thấy một nam tử thân hình cao to nhưng hơi gầy gò đang đứng dưới giàn hoa tường vi.

“Tiên tôn.” Nam tử kia vừa trông thấy Thiên Sắc, dường như y không giấu được vẻ vui mừng: “Đã lâu không gặp, người còn nhớ con không?” Y cúi mày rũ mắt đứng ở đó, từng hành vi cử chỉ tiến lùi rất có chừng mực, sau một thoáng cũng không còn vẻ gì là kích động tràn đầy nữa.

Tuy Thanh Huyền không biết nam tử này, nhưng cũng hiểu trong tình cảnh này giữ im lặng là thích hợp nhất.

Nét mặt Thiên Sắc không hề thay đổi, liếc nhìn y qua khóe mắt, nàng bỗng thấy y đã học được vẻ thâm trầm của Phong Cẩm mười phân vẹn mười rồi, trông thật chướng mắt. “Ngọc Thự, tuy rằng bổn tọa lòng mù nhưng mắt thì không mù.” Nàng không khách sáo mở lời, giọng nói lãnh đạm hững hờ và bình thản, dung nhan vốn lạnh lẽo vì vậy mà có nét tàn khốc.

Ngọc Thự là kẻ hiểu lòng người, sao lại không nhận ra trong lời Thiên Sắc ngập tràn sự châm chọc Phong Cẩm. Nhưng mà bây giờ đang thời buổi rối ren, y không tiện nhiều lời, chỉ mong có thể giúp ân sư của mình hoàn thành tâm nguyện, y bèn hạ giọng nhẹ nhàng: “Chưởng giáo Tiên tôn hy vọng có thể gặp người một lát, Chưởng giáo có việc quan trọng muốn thương lượng với người…”

“Ta và y không còn gì để nói, cũng không có chuyện gì quan trọng mà bàn bạc.” Không đợi y nói xong, Thiên Sắc lập tức lên tiếng, từng lời từng chữ như vàng tan ngọc vỡ, không chút nào quyến luyến, dây dưa, khiến người ta run rẩy tận xương tủy. Thiên Sắc đột ngột nở nụ cười, nụ cười đó không còn vẻ tươi đẹp rạng rỡ ngày xưa, chỉ còn lại chút đau thương tự giễu: “Ngươi giúp ta chuyển lời đến y, lần này ta đến Ngọc Hư Cung là vì muốn gặp sư tôn chứ không phải vì y.”

Đối diện với lời nói không nể tình của Thiên Sắc, Ngọc Thự hơi kinh ngạc, lòng nao nao. Dưới ánh nắng sớm y trông thấy rõ rành rành, nữ tử trước mắt đã không còn vẻ dịu dàng ôn hòa khi xưa. Nàng không cười trông thật lạnh lùng và hờ hững, giống như hoàn toàn biến thành người xa lạ.

“Tiên tôn, xem như người nể chút tình với con đi.” Sau một lúc lâu sau, y mới hơi do dự lên tiếng, giờ đây đầu óc y rối loạn, giọng nói trầm thấp thoáng chút buồn bã: “Ngọc Thự biết bản thân thấp kém, không có tư cách lên tiếng ở Ngọc Hư Cung. Nhưng dù thế nào đi nữa, Ngọc Thự là đồ đệ người giúp Chưởng giáo sư tôn chọn lựa. Chẳng lẽ, tiên tôn thật sự không niệm chút tình cũ ấy sao?”

Thiên Sắc hơi nhướng mày, vẻ kiên quyết hiện rõ trong đáy mắt, đôi môi đỏ tươi không lạnh không nhạt ném ra từng chữ, không chừa một đường lui: “Lời nói năm xưa cũng đã là tình cũ, qua nhiều năm lắm rồi, nên vứt bỏ từ lâu. Gặp lại không bằng không gặp.” Dứt lời, nàng quyết liệt xoay người, nhưng nàng vẫn nhớ gọi tiểu đồ đệ nãy giờ vẫn đứng một bên giữ im lặng: “Thanh Huyền, đi thôi.”

Chỉ để lại một mình Ngọc Thự đứng dưới giàn tường vi, thần sắc ảm đạm.

Kỳ Lư nằm trong rừng lê sau núi ở Ngọc Hư Cung, gọi là “Lư” e rằng vẫn là khen ngợi, nó chẳng qua chỉ là một cái lương đình nhỏ đơn sơ, cũng chính là nơi Linh Sa mê cờ tự cho là thánh cảnh.

Lư có nghĩa là ngôi nhà đơn sơ. Nhắc tới Linh Sa đệ tử của Trường Sinh đại đế, cho dù là một vị Tiên tôn đã đắc đạo nghĩ đến cũng phải lắc đầu ngao ngán.

Tuy rằng đám đệ tử của Trường Sinh đại đế có đủ hạng người, phần lớn không có huyết thống thuần chủng. Có khối người say mê đàn, thư pháp, tranh, rượu, võ, nhưng mà có thể mê cờ đến cuồng thì cần phải có một sự nhẫn nại phi thường. Linh Sa, một ngày không chơi cờ thì đã thấy bứt rứt, đến cả việc tu tiên ngộ đạo cũng vì có duyên với cờ. Y nghiện cờ đến mức túm được bất kỳ ai đều muốn đánh vài ván, nếu người nào uyển chuyển từ chối, y sẽ cực kỳ tức giận. Nhưng nếu y đắm chìm vào ván cờ rồi thì dù trời long đất lở y cũng không hề biến sắc, cứ xem như không thấy, thật không hổ danh xưng “mê cờ” của y.

Vốn Thanh Huyền không biết chơi cờ, nhưng Linh Sa thường đi theo Lam Không đến Yên Sơn chơi, vì buồn chán nên y bèn ép dạy Thanh Huyền thành một tay kỳ nghệ trò giỏi hơn thầy để giết thời gian.

Ngày thường, khi Thanh Huyền đánh cờ với Linh Sa, Thiên Sắc sẽ không đứng bên cạnh xem. Nhưng hôm nay đến Kỳ Lư, Thiên Sắc mới phát hiện trong lương đình có một người nàng không muốn trông thấy nhất, người đó đang ngồi ngay ngắn đánh được hơn nửa ván cờ với Linh Sa.

Nàng đang muốn xoay người bỏ đi, bỗng nghe người đó lạnh nhạt gọi một tiếng, giọng điệu không lớn nhưng vẫn cực kỳ có sức ảnh hưởng

“Thiên Sắc.”

Không hiểu vì sao, trong khoảnh khắc đó, bước chân của nàng bất giác dừng lại, tâm thần nhất thời hoảng hốt, bất chợt nàng như quay về những ngày tháng xưa cũ ấy.

Khi đó, y vẫn thường ngồi trên ghế đá đánh cờ với Linh Sa như vậy, sự nhẫn nại của y còn hơn hẳn cả Linh Sa.

“Vì sao vừa thấy ta thì quay đầu bỏ đi, ta đáng ghét thế ư?”

Dùng ngón trỏ và ngón giữa nhặt lấy một con cờ đen, dùng tốc độ chậm chạp đặt lên trên bàn cờ, Phong Cẩm như không quan tâm lên tiếng hỏi, trông qua thần thái rất lãnh đạm. Nàng đang đứng trước mắt y, vẫn mặc y phục đỏ thẫm, trông nàng càng ngày càng gầy, nàng như cố ý muốn dùng vẻ lạnh thấu xương chế giễu y. Sự bướng bỉnh quật cường không hề suy suyễn trong từng cử chỉ, vốn chiếc cằm nhọn của nàng đã lộ vẻ kiêu ngạo không nói thành lời, nay dáng người cao gầy càng bộc lộ vẻ cô độc như ở trong một thế giới riêng.

“Không phải.”

Thiên Sắc lạnh nhạt phủ nhận, nàng đứng xa xa, bóng râm che phủ khuôn mặt, không thể nhìn rõ biểu cảm.

“Nếu đã không phải, chi bằng cứ tới đây ngồi một lát, uống một ít trà, ôn lại chút chuyện năm xưa, sẵn tiện bàn bạc việc nghênh đón sư phụ xuất quan ra sao.” Y chăm chú nhìn bàn cờ, ngẫm nghĩ rất lâu, nhưng không cách nào đặt con cờ đen xuống, sau một lúc thật lâu y như tùy ý đặt con cờ xuống: “Tính ra, sư phụ đã gần ba ngàn năm chưa gặp được muội.”

Truyện Chữ Hay