Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

chương 87: lòng đau như cắt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Hanayang

Ngày ngày tựa hồ là thanh tĩnh mà lại yên bình.

Mỗi ngày đi làm sẽ cùng Hạ Dịch Dương nói chuyện điện thoại vài lần, bình thường là anh gọi tới, có đôi khi vào thời gian cô tan tầm, anh cũng sẽ đột nhiên chờ ở trước cửa radio, để Vu Binh trở về nghỉ ngơi, anh tiếp nhận công tác của Vu Binh. Anh không trực tiếp đưa cô trở về, đầu tiên là đi ăn bữa khuya, sau đó chạy xe đến một cái công viên nào đó, hạ cửa kính xuống, hai người cùng hóng gió đêm, ngắm sao trời. Ngôi sao đêm thu không cao xa mà lại trong vắt, lẳng lặng chăm chú nhìn, con tim cũng trở nên mềm yếu.

Kỳ thật, vì chương trình số đặc biệt mừng quốc khánh, anh đã muốn bận việc lu bù, thời gian đi cùng với cô đã hoàn toàn siết chặt. Cô nói anh không cần đến đây, anh nói, qua bốn mươi tám giờ không thấy em, trong lòng anh liền hốt hoảng, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, làm việc cũng chuyên chú hơn.

Cô bĩu môi, với em không có cảm giác an toàn như vậy sao?

Anh lấy tay búng cô, em đã có rất nhiều tiền án, lúc này còn dám dõng dạc.

Cô chột dạ cúi đầu.

Lên giường, phải lăn qua lộn lại một hồi lâu mới có thể đi vào giấc ngủ. Trước khi ngủ, cô sẽ suy nghĩ một chút, tình hình hiện tại giữa cô và anh xem như là đang yêu sao?

Đáp án là khẳng định, anh với cô cũng không phải người thích chơi trò mập mờ.

Thật sự là không biết nói gì, lúc trước thiếu chút nữa đã gặp hai bên cha mẹ, sau lần biến cố này, hai người thành oan gia, tất cả bắt đầu lại một lần nữa, bất quá, là có chút gia tốc. Chứ mà cứ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ như vậy, cô lại có chút không cam tâm. Vì thế cô đối với anh lúc lạnh lúc nóng, mà anh dường như lại không quá để ý, ngược lại càng thích thú, biến thành cô rất buồn bực.

Buổi chiều thứ sáu Diêu Hoa gọi điện thoại tới, Diệp Phong mới thu xong tiết mục cùng với chuyên gia đi ra từ phòng phát thanh. Diệp Phong đều đã quên mất chuyện có hẹn với Diêu Hoa, không chỉ có Diêu Hoa, dường như cũng đã mấy ngày cô không liên hệ với Biên Thành. Vì văn phòng sách báo của anh, anh không phải đi công tác, thì cũng là bôn ba ở bên ngoài.

"Tôi ở Club Danh nhân quốc tế, cô chừng nào thì lại đây?" Diêu Hoa đối với thời gian công tác của cô hiểu biết chút ít, nhưng hôm nay cũng chưa tới một tuần như hai người đã hẹn, Diêu Hoa mới cho cô bốn ngày để suy nghĩ.

Diệp Phong cầm di động, đi đến cuối hành lang, "Tôi sẽ đi qua ngay lập tức."

"Khi tới cửa, cô nói cô là khách của tôi, sẽ có người đưa cô vào."

Diệp Phong mỉm cười. Cô biết loại hội sở nhân vật nổi tiếng này, không phải hội viên là không vào được.

Cô tiễn chuyên gia lên xe, lại cùng các đồng sự trao đổi chút tình huống thu âm, rồi mới nhờ Vu Binh đưa cô đến câu lạc bộ. Tiểu Vệ chạy theo sau, ồn ào đòi đi ra ngoài tụ tập, cô nói không rảnh.

"Nếu là cùng Hạ biên tập hẹn hò, em có thể tha cho chị." Tiểu Vệ cười đến thực ái muội.

Hôm nay Hạ Dịch Dương phải tăng ca, giữa trưa đã gọi điện thoại đến nói với cô. Nhưng là mặc kệ tăng ca tới khi nào, vào thứ sáu, anh đều đi tới biệt thự, dù cô đã ngủ, cũng phải gọi cô xuống lầu, vào trong xe ngồi một hồi. Lại không có chuyện gì quan trọng, nói theo cách của anh là chỉ cần liếc mắt một cái, ôm một chút thôi.

Có một lần, Ngô Phong về trễ, nhìn thấy họ cùng một chỗ. Anh thoải mái đi xuống xe chào hỏi, Ngô Phong thản nhiên gật gật đầu, nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói cái gì khác.

Hôm sau dì Tần nói với cô, đêm lạnh như nước, muốn nói chuyện thì vào nhà nói!

Cô xấu hổ đến nỗi ngay cả da đầu đều đỏ.

Vu Binh chưa từng tới câu lạc bộ Danh nhân, nên thoáng chốc đã bị một hàng xe hào nhoáng đỗ bên ngoài làm cho sợ ngây người. "Cậu về trước đi, buổi tối bạn tôi sẽ đưa tôi về." Diệp Phong có chút áy náy, cô không có cách nào dẫn Vu Binh đi vào mở mang tầm mắt.

"Nếu không có xe, cô gọi điện thoại cho tôi." Vu Binh rất hiểu chuyện, tia nhìn hâm mộ lướt qua.

Bắc Kinh tấc đất tấc vàng, cư nhiên cũng có một nơi có thể nhìn không thấy một mảnh xanh hoá, hồ nước nhân tạo, có dòng suối nhỏ xen kẽ ở giữa, tất cả những thứ này dường như có một chút giả tạo, nhưng làm giả cũng thật sự rất đẹp. Thỉnh thoảng sẽ có một chiếc xe thể thao hoặc việt dã từ trên con đường rợp bóng cây lướt qua, lạc trong bóng chiều tà, giống như hình ảnh tuyệt đẹp trên những tấm bưu thiếp.

Người quản lý dẫn Diệp Phong đi vào một nhà hàng mang phong cách tây âu, Diêu Hoa không có như thường ngày - quấn tóc cao cao thành một búi ở sau đầu, mà xõa dài tự nhiên ở sau lưng. Nhưng ngay cả cái dạng tự nhiên này cũng lộ ra vẻ tinh xảo không thể diễn đạt bằng lời, mái tóc hơi hơi gợn sóng, vừa đúng độ hoàn mỹ. Tuy rằng tuổi của cô ta là một bí mật, nhưng chính vì sự tinh xảo này, đã tiết lộ ra rằng cô ta đang kinh hoảng bởi thời thanh xuân đang dần phai nhạt.

Diệp Phong nghi ngờ cô ta dù trong lúc ngủ cũng không dám tháo trang sức. Kỳ thật, đối với tuổi già, mỗi người đều nên thản nhiên. Nhưng Diêu Hoa bây giờ còn chưa già, bằng không, cô ta làm sao có thể hấp dẫn được Biên Thành?

Cô ta không chỉ là người phụ nữ có tiền, mà còn là người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ, nhìn lướt qua vẫn còn có một chút tuổi trẻ.

Tim Diệp Phong như bị đầu ngón tay bấm vào, sinh ra co rút đau đớn.

"Mời ngồi." Diêu Hoa tao nhã đưa tay mời, lệ mi nhíu lại, có chút ngoài ý muốn vì vẻ mặt vẫn thản nhiên của Diệp Phong.

Lần đầu tiên cô ta đi vào câu lạc bộ này, cũng không che giấu được sự rung động trong lòng, Diệp Phong lại giống như khách quen ở nơi này, nhìn như không thấy.

"Nhà hàng này, cơm Trung cơm Tây đều có, muốn ăn cái gì cứ việc gọi." Diêu Hoa bắt chéo hai chân.

"Tôi không cho là chúng ta sẽ có tâm tình cùng hưởng thụ chung một bữa tối vui vẻ." Diệp Phong bình tĩnh nhìn vào cô ta.

Diêu Hoa khinh miệt nhếch nhếch khóe miệng, "Cô Diệp không cần rất khách khí. Nơi này chính là hội sở cao cấp nhất Bắc Kinh, không phải ai cũng có cái phúc hưởng thụ thế này đâu."

Diệp Phong hơi hơi chớp mắt, "À, tôi và Chủ tịch Diêu có điểm bất đồng. Ở địa phương nào, ăn cái gì, tôi không quá để ý, tôi chỉ để ý người cùng ăn với tôi và tâm tình khi ăn."

Diêu Hoa bực bội, "Xem ra cô Diệp khá gấp gáp."

"Đúng vậy, ngồi lâu một chút, tôi cũng cảm thấy bị dày vò." Diệp Phong nhợt nhạt cười.

Diêu Hoa từ trong cái túi LV gác ở bên cạnh xuất ra một tờ chi phiếu, xoay bút, ngẩng đầu, "Cơ hội chỉ có một lần, hoàn toàn biến mất trước mắt Biên Thành, cô muốn bao nhiêu?"

Diệp Phong muốn thở dài, Diêu Hoa cũng coi như là người làm việc tinh anh, sao cũng không có sáng ý như thế?

"Cô nói cái giá đi, đem tất cả dấu vết ở trong cuộc sống Biên Thành, bao gồm cả trí nhớ, toàn bộ xóa sạch." Sợ là Diêu Hoa nghe không được rõ ràng lắm, cô nói thật chậm.

Diêu Hoa bị dọa sốc, "Cô có biết cô đang nói cái gì không? Đầu óc có bị nước vào hay không?"

"Tôi vô cùng tỉnh táo."

Diêu Hoa cười lạnh, "Tình cảm của tôi đối với Biên Thành là vô giá."

"Vậy cô dựa vào cái gì cho rằng cảm tình của người khác là có giá?"

"Cô đây là muốn cò kè mặc cả sao? Yên tâm, tôi nếu đã hẹn cô ra, chuyện tiền bạc khẳng định sẽ không làm cô thất vọng."

"Nhìn tôi thấy rất thiếu tiền sao?" Đôi mắt đẹp của Diệp Phong lạnh lùng nheo lại.

"Không thiếu, nhưng cũng sẽ không phải không chê tiền, có phải hay không? Có tiền, cô muốn cái dạng đàn ông gì cũng có, tội gì phải níu kéo Biên Thành?"

"Tiền của chủ tịch Diêu cũng không phải ít, vì sao lại lo được lo mất như vậy?"

"Cô..."

"Cô hẳn là rõ ràng ở trong lòng Biên Thành, cô ở vị trí nào!" Diệp Phong ngẩng đầu lên, hít sâu, ánh mắt liều mạng chớp mấy cái, mới ức chế được trong mũi toan chát, "Cô có từng hiểu rõ anh ấy sao? Anh... tính cách như vậy, trong lúc chán nản bất lực nhất, không thể không tìm cô xin giúp đỡ, không thể không buông tha sự tôn nghiêm mà chấp nhận sự thật, cái này so với giết anh còn đau hơn. Anh ấy chịu đựng, không phải buông tay cầu toàn, mà vì anh ấy muốn lo cho cha của mình, sinh mệnh của anh không chỉ thuộc về một mình anh. Anh ấy đã vì Hoa Thành bán mạng mấy năm trời, tính toán hiệu quả và lợi ích, cũng đủ bồi thường những gì cô cho anh ấy lúc trước. Hai người đã thanh toán xong, hiện tại cô lại lấy lập trường gì đến can thiệp vào chuyện của anh? Anh ấy không phải Biên Thành lúc trước, cô cho rằng cô còn có thể dùng tiền giữ lấy anh ấy sao?"

"Diệp Phong," Diêu Hoa tức giận trách mắng, "Cô có tư cách gì mà nói tôi? Vào thời điểm anh ấy chán nản, cô vỗ vỗ mông, bỏ rơi anh ấy, đi ra nước ngoài. Là tôi cho anh ấy chỗ ở, cho anh ấy tiền, cho anh ấy mua nhà mua xe, cho anh ấy địa vị, cho anh... người phụ nữ ấm áp..."

"Câm miệng!" Diệp Phong đột nhiên giương tay lên, nhắm ngay mặt Diêu Hoa mà hung hăng tát xuống."Cô thực ghê tởm!"

Khuôn mặt xinh đẹp của Diêu Hoa ngay tức khắc hiện lên năm dấu tay, cô ta theo bản năng bụm lấy mặt, trợn mắt há hốc mồm.

"Không phải tôi không ủng hộ chuyện tình chị em, cũng không phải muốn chiếm đoạt cả đời Biên Thành. Chỉ cần anh ấy thật sự yêu ai, tôi đều tôn trọng anh ấy, chúc phúc cho anh ấy. Nhưng cô bất quá ỷ vào trong tay có mấy đồng tiền, ép buộc anh ấy đi theo. Cái gọi là tình yêu của cô là dơ bẩn như vậy, cô có biết anh ấy suy nghĩ muốn cái gì sao? Ở trong lòng cô, cô chỉ đem anh ấy... trở thành một cái có thể chiếm lấy, động vật nuôi dưỡng. Anh ấy là người, là người. Anh ấy kiêu ngạo, thanh cao, xuất sắc..." Nước mắt không khống chế được từ trong khóe mắt trào lên, cả người Diệp Phong đều phát run, "Cuộc đời của anh ấy đã rất bi thảm, cô còn muốn tạo thêm cho anh ấy một vết ố sao? Nói cho cô biết, Diêu Hoa, tôi sẽ không đồng ý, tuyệt đối không!"

"Giữa chúng tôi là dơ bẩn?" Diêu Hoa buông tay, trào phúng nhìn chằm chằm Diệp Phong, "Ở trong mắt cô, cũng chỉ có cô xứng đôi với anh, còn tôi chẳng khác nào một con cóc? Ha ha, thật sự là buồn cười, khi tôi gặp được anh ấy, tôi đã có chồng. Tôi ly hôn là vì anh ấy nói muốn cưới tôi, cô biết không?"

"Cô nói bậy! Biên Thành không phải là hạng người này." Diệp Phong hoảng sợ lắc đầu.

"Vậy cô cho rằng anh ấy là cái hạng gì? Anh ấy vô cùng thông minh, biết rời khỏi tôi, thì anh ấy - cái gì cũng không phải. Ở Bắc Kinh, đàn ông có tài rất nhiều, không có người thưởng thức, cũng chỉ là một bãi c..t chó. Hôn nhân của chúng tôi không phải như cô cho là ám muội, mà rất nghiêm túc rất thần thánh, có hai bên thân thích, bạn bè. Phù rể chắc là cô cũng biết, bạn học của các người, hiện tại là biên tập viên tin tức ở CCTV - Hạ Dịch Dương..."

Miệng Diêu Hoa còn đang hé ra hợp lại, Diệp Phong lại giống như bị đập một gậy ở sau ót, trong đầu ong ong, trước mắt như có hơn cả ngàn ngôi sao nhấp nháy, đâm vào làm cô hoa mắt.

"Tiểu Phong?" Một đôi nam nữ thân thiết ôm nhau đi ngang qua bên bàn của họ, người đàn ông liếc qua Diệp Phong, đột nhiên xoay người lại, ngạc nhiên vui vẻ kêu lên.

Diệp Phong quay đầu sang, vẻ mặt mờ mịt.

Anh ta tổn thương chớp mắt, "Không nhớ anh sao?"

"Nhớ chứ." Diệp Phong cắn cắn môi, chống bàn đứng lên, cười cười yếu ớt, "Đã lâu không gặp, cá mập!"

Anh ta tiến lên gõ trán cô, "Không cho phép kêu cá mập, kêu Sa ca ca. Ối, chủ tịch Diêu cũng ở đây!" Anh hướng sang Diêu Hoa nhẹ nhàng gật đầu.

Diêu Hoa khiếp sợ trừng lớn mắt, người này là công tử của bộ trưởng văn hóa, đang nhậm chức cán bộ cao cấp ở một doanh nghiệp nhà nước, cô đã cùng anh ta ăn cơm hai lần, là một nhân vật rất có lực ảnh hưởng ở Bắc Kinh, cô không thể tưởng tượng được Diệp Phong thế nhưng có thể quen biết anh ta, dường như quan hệ còn vô cùng thân thuộc.

Khi Diệp Phong đến Bắc Kinh học tập, Tô Hiểu Sầm nhậm chức thị trưởng Thanh Đài, bí thư Thanh Đài lúc đó chính là cha của anh ta. Anh ta họ Sa, so với Diệp Phong lớn hơn ba tuổi, giống như Shaquille O"Neill trên NBA, khi hai nhà tụ họp, Diệp Phong diễn gọi anh là cá mập. Thời điểm đó, 《 Hoàn Châu cách cách 》 còn rất nóng sốt, Diệp Phong vừa gọi anh cá mập, anh ta liền hát "Anh là gió, em là cát...". Sau này, cha anh được điều đến Bắc Kinh nhậm chức, Tô Hiểu Sầm thăng chức bí thư, Diệp Phong khi đó đã ở Auckland. Tính toán, hai người cũng đã rất nhiều năm không gặp.

"Dì Tô có vài lần đến Bắc Kinh họp, nói em xuất ngoại, trở về khi nào?" Anh ta hỏi.

"Mới mấy tháng." Bây giờ Diệp Phong không có tinh thần gì mà hàn huyên, cô cảm thấy chỉ hô hấp thôi đã muốn vô cùng khó khăn, cô thầm nghĩ rời khỏi nơi này, "Sa ca ca, chúng ta ngày khác lại tán gẫu, anh nhanh đi cùng với bạn đi."

Anh bĩu môi hướng nhìn bạn gái, "Bằng không, chúng ta hợp bàn lại ăn cơm đi? Hắc hắc, Tiểu Phong Diệp bây giờ so với mới trước đây đáng yêu hơn, giống cô gái xinh đẹp."

"Em không quá thoải mái, phải đi trước." Cô nhíu mày.

Anh ta thấy sắc mặt cô không tốt, "Anh đây đưa em trở về."

"Không cần, có người ở bên ngoài chờ em."

Anh gật gật đầu, đòi số điện thoại của cô, đưa cô ra đến bên ngoài, mới quay vào trong.

Diêu Hoa kinh ngạc ngồi ở bàn bên cạnh xuất thần, nhìn thấy anh đi đến, liền đứng lên, "Sa tổng, anh cũng quen biết Diệp Phong?"

"Chủ tịch Diêu là như thế nào quen biết Diệp Phong?" Anh ta hỏi ngược lại.

"Chúng tôi xem như bạn bè."

Anh ta a một tiếng, cười cười, "Tôi và cô ấy cùng ở trong một cái đại viện vài năm, ba tôi và mẹ cô ấy là đồng sự."

"Mẹ cô ấy hiện tại..."

"Chủ tịch Diêu không biết sao? Bí thư Thanh Đài - Tô Hiểu Sầm, hiện giờ tiếng tăm vang dội!"

Diêu Hoa trong lòng lạnh lùng cười, cả một tảng đá lớn đột nhiên buông xuống, sau đó, cô chậm rãi thu hồi chi phiếu trên bàn. Cái này, cô không cần lại lo lắng lung tung. Con gái Tô Hiểu Sầm, Biên Thành dù có yêu sâu đậm, cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Truyện Chữ Hay