Edit: Hanayang
Ngại vì ghế sau để hoa tươi và bánh ngọt, cô không thể lại giậm chân giận dữ, đành phải lựa chọn ngồi ghế phó điều khiển.
Khoảng cách gần như thế, hơi thở cách gang tấc có thể nghe thấy.
Bên trong xe, kênh radio Thành Đô đang phát quảng cáo, có một cái là do cô phối âm, là một sản phẩm chăn đệm, đông ấm hạ lạnh, vừa êm vừa mềm, giá lại rẻ, nếu ai không chọn, chính là kẻ ngốc nhất trên đời.
Cô âm thầm lau mồ hôi, người bên cạnh chờ đổi đèn xanh, vẫn không xoay qua hỏi: "Thực sự tốt như vậy sao?"
"Đương nhiên, đã được các đơn vị có thẩm quyền cấp quốc gia chứng nhận quá." Cô thẳng cổ, nói ngay.
"Uhm, vậy anh nhất định phải đi mua vài cái."
"Em mời anh đi ăn cơm!" Nói đến quảng cáo, liền nghĩ tới khoản phần trăm tiền thưởng kia, nhớ tới lần đầu hai người ở trong thang máy gặp lại, Anh đưa cô đến radio đi làm, thật ra không phải cách lâu lắm, rõ ràng giống như ngày hôm qua, nhưng trung gian lại như cách một cái hào tự nhiên, trong lòng không tránh khỏi căng thẳng.
"Được! Chúng ta đi ăn món Hoài dương." Hạ Dịch Dương hết sức đơn giản.
Nhà hàng hơi ngon một chút, vào ngày thứ bảy đều phải đặt chỗ trước, bằng không phải đứng ở bên ngoài chờ đổi bàn, ăn xong thì cũng gần khuya.
"Không cần, em muốn đi ăn pizza." Cô giống đứa nhỏ phản nghịch, luôn thích làm ngược lại với người lớn. Vậy thì như thế nào, cô chính là không muốn làm theo anh, không nghĩ như ý của anh, tốt nhất là chọc cho anh nổi giận.
"Giữa trưa đang nói điện thoại với Doanh Nguyệt, Tuấn Tuấn giành máy, cũng ồn ào đòi ăn pizza."
Cô tức giận đến xoắn cả người lại, xoay đầu qua. Đây là cái kiểu so sánh ngốc ngếch gì chứ, cô và Tuấn Tuấn là cùng một loại người sao? Đã từng, cô từng xem như là trưởng bối của Tuấn Tuấn nữa là!
Xe ngang qua một cái phố quán bar, cô xem xét một quán có mặt tiền có vẻ thuận mắt, tùy ý chỉ tay, "Liền nơi này đi!"
May mắn, anh cũng không có cầm theo bó hoa tươi hay xách theo bánh ngọt đi vào quán, bằng không cô nhất định xem như không quen biết anh. Quán này dường như là mới khai trương, ở cửa bày một vòng hoa còn chưa có thu dọn.
Dường như cũng khá đông khách, đẩy cửa ra, tiếng động lớn ầm ĩ trong phòng đập vào mặt.
Diệp Phong theo bản năng lui về sau một chút, sau đó liền cảm giác có một cánh tay bao bọc ở trên lưng cô.
Ở hoàn cảnh như vậy, tuy biết anh chính là xuất phát từ ý muốn bảo hộ cô, nhưng cô vẫn mẫn cảm nhận thấy được độ ấm trong lòng bàn tay kia, độ mạnh yếu của ngón tay, trái tim thình thịch, đập dữ dội.
Cô không thể không cúi đầu, cắn chặt môi, che giấu sự bối rối của chính mình.
Quản lý là một ông lão mập mạp tóc xám trắng, người Mỹ, gọi là Sam, ông lải nhải giới thiệu xong, giống như làm ảo thuật, trong tay xuất hiện một cành hoa hồng, "Chúc mừng, hai vị là người khách thứ một trăm của nhà hàng chúng tôi, lát nữa chúng tôi sẽ mang đến giải thưởng lớn."
Diệp Phong nhận cành hoa hồng, trong nháy mắt thấy buồn bực, hôm nay là ngày /, đâu phải /, coi như là ngày quốc nạn của nước Mỹ, công dân Mỹ hẳn là nên đau buồn thương tiếc, làm thế nào mà có thể tận tình sung sướng như thế chứ?
"Xin hỏi hai vị có phải là người yêu không?" Bên trong phòng ăn, rõ ràng đa số là người ngoại quốc, họ may mắn được dẫn đến một cái bàn có đốt nến dựa vào cửa sổ, có một gốc cây giống Brazil tươi tốt ngăn cách cái bàn này với toàn bộ đại sảnh, tạo ra một không gian độc lập im lặng.
Anh trầm mặc, cô giành trước gật đầu.
Sam cười ha ha, "Nếu hai vị là người yêu, vào tối ngày này một năm sau, hai vị vẫn còn yêu đối phương, nhà hàng chúng tôi sẽ tặng hai người chuyến du lịch tới Hawaii mười ngày lãng mạn, nếu chia tay, chúng tôi đây sẽ vì hai vị cung cấp một bữa tối miễn phí nhẹ nhàng. Nếu hai vị hiện tại không phải người yêu, nhưng vào một năm sau, hai vị yêu nhau, vẫn có thể đạt được giải thưởng lớn giống vậy."
"Gian thương!" Người Mỹ thật sự là giả dối, giây tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì còn không thể đoán được, một năm, ba trăm sáu mươi lăm ngày, khi đó anh ở đâu, còn cô lại ở đâu? Lại nói thêm nhà hàng này có thể duy trì cho đến lúc đó không? Ở Bắc Kinh, số nhà hàng đóng cửa mỗi ngày cũng không phải là số ít.
Vẻ mặt Hạ Dịch Dương cũng là hứng thú dạt dào, "Vậy chúng tôi có cần lưu lại tư liệu gì không?"
Sam nhiệt tình nói: "Tên của hai vị, phương thức liên hệ, à, xin chờ." Ông xoay người rời đi một lát rồi quay lại, trong tay cầm cái máy chụp ảnh, "Còn phải chụp ảnh lưu niệm."
"Không cần hồ nháo, anh biết rõ đây là chuyện không có khả năng." Cô khoát tay, hướng về phía anh trừng to mắt nhìn.
Sự thật chứng minh, họ ở cùng một chỗ, ngay cả nửa năm cũng không chống cự nổi, đều đã tự bay tán loạn.
"Vạn nhất có khả năng, chúng ta lại bỏ lỡ cơ hội lần này sao?" Anh nhíu nhíu khóe môi.
"Sao em lại không biết anh là người ham món lợi nhỏ tiện nghi như vậy chứ?" Cô thực bị bộ dáng của anh hù dọa.
"Đây không phải là tiện nghi nhỏ, đây gần như là một cái dấu hiệu." Anh cúi đầu cười, đôi mắt tối đen bừng tỉnh sâu hút, vọng không thấy đáy, lại bởi vì một chút ý cười mơ hồ kia mà sáng ngời.
Ánh mắt của cô hơi hơi chợt lóe.
"Như vậy có thể chứ?" Anh duỗi ra tay kéo cô lại, đem cô ôm nhập trong lòng, lấy cây cao Brazil làm bối cảnh.
Cô ngẩng đầu đang muốn kháng nghị, Sam nhanh tay nhanh mắt nhá máy. "Rất tuyệt, rất tuyệt!" Sam giơ ngón tay cái lên.
Khi cô ngẩng đầu, anh lại mỉm cười cúi đầu, khóe môi của cô vừa mới xẹt qua cằm của anh, cảm giác như cô kiễng chân lên, chủ động hôn môi anh.
"Làm phiền ông xóa đi, chúng tôi không cần giải thưởng lớn này." Cô xấu hổ nhăn nhó mặt mày.
"Làm phiền đem thực đơn cho chúng tôi!" Anh hướng Sam nhún nhún vai, lặng yên ám chỉ bỏ qua lời cô.
Sam hiểu ý, "Hai vị chậm rãi gọi cơm, có yêu cầu gì xin mời rung chuông."
"Anh muốn như thế nào là tự do của anh, không cần kéo em theo." Chờ Sam lui ra, cô khống chế không được phát hỏa, càng xác thực mà nói, là oán giận.
"Em lo lắng chuyện này không thể trở thành sự thật sao? Yên tâm đi, chúng ta có một năm thời gian mà!" Bộ dáng của anh giống như có điểm bất đắc dĩ, nhưng vẻ tươi cười lại rõ ràng mang theo thản nhiên yêu chiều, bên dưới ánh đèn lại có vẻ ôn nhu như nước.
Trong lòng cô như sắp phát điên, cuối cùng nói nhẹ nhàng bâng quơ."Anh đại khái là không có nghe hiểu lời của em, ngoại trừ tầng quan hệ mỏng manh là bạn học kia, chúng ta hiện tại cái gì cũng không phải. Em mà muốn đi, cũng tuyệt đối không nguyện ý cùng đi với anh."
Anh mặt không đổi sắc, "Anh nguyện ý cùng đi với em là đến nơi. Nhớ rõ sắp xếp ngày nghỉ sớm một chút, mặc kệ có thể hay không, đang làm cái gì, chúng ta là bạn bè, hay là bạn học, hay là người yêu, đều không quan hệ, một năm sau ngày hôm nay tuyệt đối không có chuyện gì quan trong hơn so với đi Hawaii."
Anh nói không nhanh, nhưng mỗi một câu đều nói rõ ràng chắc chắn như vậy, làm như đã muốn nghe được tiếng sóng biển ào ào ở Hawaii.
Lúc đó giữa họ bỗng nhiên lâm vào cảm giác trầm mặc vi diệu.
"Hạ Dịch Dương, anh nghĩ rằng em với anh chỉ là đang giận dỗi thôi sao?" Cái mũi đột nhiên lên men, không biết là cái gì, làm cho cô cảm thấy có chút thương tâm.
"Hôm nay là sinh nhật em, không nói này nữa, chúng ta cùng nhau chúc mừng." Anh nâng ly rượu lên, "Sinh nhật vui vẻ, Diệp Phong!"
Bữa tối này chưa nói tới vui vẻ, nhưng tuyệt không nặng nề. Luôn vào lúc cô sắp trầm mặc, anh lại thay đổi cái đề tài an toàn mà lại không nhàm chán để nói.
Ăn xong, khi ngoắc thanh toán, cô nhận được điện thoại của Lâu Dương.
"Hiện tại môi trường ở Bắc Kinh ô nhiễm như vậy đó, CCTV muốn quay một cái quảng cáo công ích bảo vệ môi trường, có rất nhiều người chủ trì tham gia quay diễn, mỗi người một màn, một câu thoại, yêu cầu cùng tư liệu có liên quan đến, thứ hai đưa cho cô."
"Giám đốc Lâu, việc này dường như không có vấn đề gì dính với tôi chứ? Tôi chỉ là một DJ radio."
"Là tôi tranh thủ được, đem này coi như lần đầu cơ hội cho cô từ phía sau màn đi ra tiền tuyến. Không có cơ hội nào thích hợp hơn so với quảng cáo công ích."
Cô chậc lưỡi, "Tôi vì sao phải đi ra tiền tuyến?"
"Hiện tại danh khí của cô đã muốn không cho phép cô dấu mình quá sâu nữa, rất nhiều thính giả đều đối với cô tràn ngập lòng hiếu kỳ. Đưa cô ra trước đài, cũng là một loại tuyên truyền của radio Thành Đô. Về sau, cô sẽ được chuyển cáo, sẽ đi thi, còn có thể quay quảng cáo."
Cô vỗ vỗ trán, "Tôi nghĩ tôi cần thanh tĩnh một chút, hy vọng là tôi nghe lầm."
Lâu Dương ha ha cười cười, "Được rồi! À, sinh nhật vui vẻ, Diệp Phong!"
"Cám ơn!" Cô bĩu môi, người này quà sinh nhật cũng không động.
_________________