Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

chương 73: bầu trời vắng anh (thượng)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Hanayang

Bên ngoài cửa sổ dần dần sáng lên, Diệp Phong ngồi dậy, cây ngọc lan dưới lầu xôn xao, cành lá ở trong gió lay động. Cây ngọc lan thích hợp với khí hậu miền nam, rất khó trồng, cái cây này thường xuyên hứng chịu bão cát của Bắc Kinh thế nhưng vẫn tươi tốt. Bởi vì ngoài cửa sổ có cái cây này nên có khi cô cũng lười kéo rèm cửa sổ.

Sáng sớm trong tiểu khu vô cùng im lặng, không nghe được tiếng xe cộ, cũng không nghe thấy tiếng người. Bình thường vào giờ này cô đều đang say nồng trong giấc ngủ, nhưng từ sau khi chuyển đến chỗ này, đồng hồ sinh học của cô có chút thay đổi, luôn vào lúc trời vừa sáng không một tiếng động tỉnh lại, làm như gặp phải ác mộng, ngực dồn dập phập phồng, tay vươn ra, vuốt một bên giường trống rỗng, cô chậm rãi thở ra một hơi, thần trí hoàn toàn thanh tỉnh.

Tất cả trường học ở Bắc Kinh đều đã khai giảng, tháng chín, gió thổi vào người, không còn cái nóng, hé ra một ít lạnh lẽo. Buổi tối khi đến radio, cô đều mang theo một cái áo lông mỏng, để lúc trở về khoác vào người. Trong xe cũng không cần mở điều hòa, cô nói Vu Binh hạ cửa kính xe xuống, gió đêm thổi vào trong xe, rất là thoải mái.

Sự trở về của cô làm cho 《 Đêm khuya khuynh tình 》 lại toả sáng hào hứng rực rỡ đầy sức sống. Trải qua chuyện sinh tử, cô đối với chuyện lý giải tình cảm có nhận thức bất đồng, tựa hồ càng phóng khoáng, khoan dung, dịu dàng. Khi cùng chuyên gia hợp tác, đề tài càng thêm nhiệt liệt, thâm trầm.

Ở Bắc Kinh tổng cộng có hơn hai mươi đài phát thanh, tiết mục tình cảm đêm khuya có hơn mười cái, trên mạng từng làm cái bình chọn tiết mục mà thính giả cảm nhận có chiều sâu nhất. Ở phương diện tình cảm, 《 Đêm khuya khuynh tình 》 lấy ưu thế tuyệt đối đứng đầu bảng xếp hạng.

Cá nhân Diệp Phong không mấy xem trọng vinh dự này, nhưng radio Thành Đô lại ầm ỹ chúc mừng một phen. Lâu Dương mời rượu nhóm công nhân viên chức, ngày hôm đó uống say mèm. Thôi Linh cũng đến, im lặng ngồi ở một bên, ánh mắt nhìn Diệp Phong như đang nhìn hiện vật được triển lãm trong bảo tàng, có ngạc nhiên, cũng có xa lạ. Đến khi tàn tiệc, cô ta giơ lên ly rượu nhẹ chạm ly với Diệp Phong, trong ly rượu toàn là nước trái cây. Uống hết, cô ta thực tao nhã đứng dậy, mắt cũng không thèm nhìn Lâu Dương đang ngã gục ở một bên. Cuối cùng là Vu Binh đưa Lâu Dương về nhà.

Nhà đài phân nhiệm vụ cho các nhân viên lôi kéo quảng cáo tài trợ đã được hoàn thành rất tốt, nên quyết định căn cứ theo kim ngạch khác nhau mà phát tiền thưởng cho các công nhân viên chức. Diệp Phong cầm hơn năm ngàn, nhìn chuỗi con số nhảy trên chi phiếu kia, cô không biết có nên liên hệ với Hạ Dịch Dương hay không, ít nhất nên mời anh ăn bữa cơm. Người hộ khách kia là do anh kéo đến.

Cô không có gọi điện.

Giữa họ đã không còn gì liên hệ. Anh có gọi điện thoại tới, nhưng cô không có tiếp. Những lời hỏi thăm ân cần thường thường, lời nói tri kỷ làm cô cảm động, hiện tại cô đều không muốn nghe.

Sau đó đã không có điện thoại gọi tới nữa.

Ở cùng một thành phố, họ đều có được một phương trời riêng thuộc về mình.

Cô muốn đi mua xe. Thứ sáu tan tầm bình thường so với mọi khi sớm hơn, cô nói Vu Binh đưa mình đến một cửa hàng ô tô.

"Cô Diệp, giúp bạn coi xe sao?" Vu Binh là người mê xe, nói đến xe đến cả người liền như sáng lên.

Cô lắc đầu, "Không phải, là chính tôi muốn mua."

Vu Binh tươi cười liền đông cứng trên mặt, khóe miệng thẳng đơ ra, nhìn qua thực buồn cười, "Cô Diệp, có phải cô đối với tôi có mặt nào không hài lòng hay không?"

Cô ngây ngẩn cả người.

Vu Binh chu đáo làm cho cô cảm thấy băn khoăn. Buổi tối đúng chín giờ giờ đến trước biệt viện của Ngô Phong, cũng không ấn loa, cũng không gọi điện thoại, im lặng ngồi trong xe nghe nhạc, xem tạp chí. Chờ cô đi ra, mới cười hì hì nhảy xuống xe, giúp cô mở cửa xe, tiếp nhận laptop trong tay cô. Trên đường đi, cậu ta thường thích ở trong xe kể cho cô biết một số tin đồn thú vị. Trực tiếp chấm dứt, trên đường trở về, cô hơi mệt, cậu ta liền lẳng lặng lái xe. Nhìn đến phòng cô sáng đèn, cậu ta mới có thể rời đi.

Tiểu Vệ đều nói Vu Binh là lái xe kiêm bảo tiêu của cô, hay là cái bóng đèn.

Trong các chuyên gia mà radio mời đến, cũng có người đàn ông điển trai phong nhã. Tiết mục thu âm bình thường là đặt ở buổi sáng thứ sáu, thu xong, Diệp Phong có khi sẽ cùng chuyên gia đi ra ngoài ăn một bữa cơm. Ngẫu nhiên, trước khi thu âm, cũng sẽ hẹn chuyên gia ở bên ngoài vừa uống cà phê vừa trao đổi.

Vu Binh sẽ không quấy nhiễu bọn họ, nhưng cậu ta tuyệt đối sẽ xuất hiện trong tầm mắt Diệp Phong trong vòng mười thước, câu ta nghe nhạc trong di động, chơi trò chơi, tự tiêu khiển tự vui vẻ, thường thường giương mắt nhìn thoáng qua chuyên gia. Có hai đạo ánh mắt theo dõi như vậy, người nào dám giấu giếm tâm tư khác, huống chi biểu hiện của Diệp Phong cũng là trong lễ phép mang theo xa cách.

"Sao cậu có thể nghĩ như vậy?" Diệp Phong nuốt nuốt nước miếng, buồn bực hỏi.

"Chứ nếu không cô muốn mua xe làm gì? Đưa đón cô đi làm là công tác của tôi, giờ cô tự lái xe, tôi không phải thất nghiệp sao? Cô có biết ở Bắc Kinh hiện tại muốn tìm một phần công tác mà mình thích có bao nhiêu khó sao?" Vu Binh vẻ mặt rất là ủy khuất.

Diệp Phong ước chừng nhìn cậu ta vài giây, "Thực xin lỗi, tôi không nghĩ tới chuyện này. Thôi, tôi lái xe cũng không tốt, vậy tạm thời không mua, chúng ta đi thôi!"

Nếu Vu Binh thất nghiệp, cô không chỉ có đối với Vu Binh áy náy, chỉ sợ Tiểu Vệ cũng muốn hận cô tận xương. Tiểu Vệ đem chuyện chọc phá Vu Binh trở thành thuốc giảm áp lực công tác. Ở radio, thường xuyên nhìn đến Tiểu Vệ đem Vu binh chọc đến mặt đỏ tía tai.

"Không mua thì không mua, đi xem vẫn là có thể." Vu Binh mê muội nhìn chằm chằm chính giữa đại sảnh một chiếc Porsche kiểu mới.

Diệp Phong bật cười.

Cuộc sống của cô cũng rất bận rộn. Khóa học bồi dưỡng ở Quảng viện đã khôi phục lại, một tuần ba buổi. Hết giờ học, cô liền hẹn Ngả Lỵ ăn cơm, có một hai lần, cô còn gài Vương Vĩ mời khách.

Nếu đối một người đàn ông không có mong đợi gì, nói chuyện, làm việc sẽ vô cùng tùy ý thoải mái. Diệp Phong không cần biết Vương Vĩ sẽ nghĩ như thế nào, cũng không lo anh ta đang ở vị trí nào, có thể từ chối hay không. Như Ngả Lỵ cho tới bây giờ cũng không dám cùng Vương Vĩ nhẹ nhàng vui đùa, cô sợ anh ta biểu hiện không như mình chờ mong thì lòng sẽ mất mát.

Vương Vĩ thực sảng khoái đồng ý, đưa hai người đến quán gần Quảng viện ăn cơm. Diệp Phong làm như vô tình hỏi anh ta nghỉ hè đi đâu. Anh ta nói cùng một nhóm bạn bè đi vòng vo khắp nơi. Diệp Phong nhăn mặt nhăn mũi, hỏi có phải sợ các cô sẽ hưởng ké hào quang của anh ta hay không, chứ sao không gọi cô và Ngả Lỵ theo.

Vương vĩ thản nhiên cười, ánh mắt như có như không quét qua Ngả Lỵ, nói trời nóng như vậy, một thân nữ sinh phải đi theo sau một nhóm đàn ông, chuyện tắm rửa thôi, còn những phương tiện khác làm sao bây giờ? Có đôi khi bọn họ đều là cắm trại dã ngoại bên ngoài.

Lời này của anh ta làm cho những ứ đọng trong lòng Ngả Lỵ lập tức tan thành mây khói, ăn xong, giành hóa đơn trả tiền.

Diệp Phong đau lòng nhìn Ngả Lỵ, khẽ nói với Vương Vĩ: thầy Vương, nếu anh đối với Ngả Lỵ thật sự không có tâm tư kia, liền cứng rắn một chút, làm cho cô ấy hoàn toàn chết tâm này đi.

Vương Vĩ cười đến rất sâu trầm, làm sao, làm sao, khi cô ấy là học trò của tôi, tôi đã cảm thấy cô ấy là một người vô cùng tài giỏi, một cô gái hiếm có.

Diệp Phong nghe xong răng còn muốn rớt, bất đắc dĩ thở dài.

Mặt khác cô còn tham gia một lớp nấu ăn, chiên, nướng gì đó, cô không có hứng thú, chú trọng là học làm một số món điểm tâm nhẹ và canh. Lên lớp về, nói dì giúp việc đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn cho cô thực hành, dì Tần nói cô rất có năng khiếu, nhưng tại sao toàn là những món canh dưỡng dạ dày chứ?

Cô ngây ngốc thất thần có hơn nữa ngày, sau đó nói: "Chú Ngô không phải là dạ dày không tốt sao?"

Dì Tần chớp chớp mắt, "Lần trước làm kiểm tra sức khỏe, dì chỉ nghe nói ông ấy có vẻ cao huyết áp, bác sĩ dặn dò ông ấy ăn ít dầu mỡ gì đó. Khi nào thì dạ dày không tốt?"

"Vậy có thể là con nghe lầm. Canh này uống nhiều chút có thể bồi bổ dạ dày, làm cho dạ dày càng mạnh khỏe, không phải càng tốt hơn sao?"

Dì Tần nở nụ cười, "Vẫn là Tiểu Phong Diệp chu đáo."

Cô chột dạ chậc chậc lưỡi.

Sau khi cô chuyển vào biệt thự, Tần Phái đột nhiên thành khách quen, có khi đến ăn ké cơm, có khi đưa bạn bè về tụ hội ở trong hoa viên. Những người anh ta quen biết người người đều theo phái hưởng thụ, hào phóng. Trong biệt thự náo nhiệt thì náo nhiệt, chỉ là ngày hôm sau làm khổ dì giúp việc, tiêu tốn thời gian cả một ngày làm vệ sinh hoa viên, như vậy không có cách nào chuyên tâm nấu cơm, Ngô Phong không vui, nói Tần Phái là lần sau không cho phép dẫn người về nhà tụ tập.

Lần sau đó, Tần Phái dẫn theo vài người đàn ông trang phục thanh lịch tới đây thưởng rượu nói chuyện phiếm. Trong đó có một người Anh, màu mắt xanh như biển, khi nở nụ cười bên khóe miệng lộ ra từng vòng từng vòng khuếch tán, ánh mắt xanh lam cổ điển, vô cùng mê người. Trong cử chỉ, cách nói năng, tất cả đều hiển thị anh là một quý ông đầy phong cách. Anh là một kiến trúc sư người Anh làm việc cho một công ty thiết kế quốc tế ở Bắc Kinh phụ trách những công trình hạng nhất. Tiếng Trung của anh ta nói không được tốt lắm, Diệp Phong phải cố hết sức để nghe, khi đối thoại đơn giản thì dùng tiếng Anh.

Anh ta rất kinh ngạc tiếng Anh của Diệp Phong lại lưu loát như thế, Diệp Phong nói ra chuyện từng ở Edinburgh hai năm, anh ta liền kích động, anh được sinh ra tại Edinburgh.

Qua vài ngày sau, vào một buổi chiều Tần Phái lại tới nữa, chỉ dẫn theo độc nhất anh kiến trúc sư kia.

Diệp Phong thí nghiệm làm vài cái bánh ngọt điểm tâm, Tần Phái cự tuyệt nếm thử, anh chàng kiến trúc sư vô cùng khích lệ ăn vài cái, lúc ra về, còn hỏi có thể mang một ít về làm điểm tâm sáng hay không.

Diệp Phong nghe xong quả thực là rất có cảm giác thành tựu.

Thứ Bảy, Diệp Phong ở trong phòng xem CD, phim tình yêu kinh điển Anh quốc 《Room with a view》, phong cảnh nông thôn nước Anh vào thế kỷ mười bảy, những cánh đồng lúa mạch chín vàng, nhân vật nam chính có mái tóc vàng với đôi mắt đẹp luôn nhìn về nữ chính, khi không thể không ly biệt, nam chính nói: khi trái tim em thật sự đau đớn, khi nước mắt sắp rơi xuống thì hãy ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời này từng thuộc về chúng ta. Bầu trời vẫn luôn bao la như vậy, mây vẫn trôi lững lờ như vậy, vậy nên đừng khóc, bởi vì anh ra đi, cũng không có mang theo thế giới của em.

Diệp Phong vẫn khóc, lệ rơi đầy mặt, chật vật tìm chung quanh tìm khăn tay, vừa nhấc mắt, phát hiện anh chàng kiến trúc sư đứng ở cửa phòng cô.

"Dì nói cô ở nhà, nhưng gọi cô mấy lần, cô cũng chưa lên tiếng, nên tôi... lên đây."

Cô lung tung lấy lưng bàn tay xoa xoa mặt, "Tần Phái đâu?"

"Anh ta chưa tới." Anh ta thật sâu nhìn vào mắt cô, nhưng không có mạo muội đi vào phòng, "Tôi đang ở công ty xem bản vẽ, nhìn, nhìn, tôi đột nhiên rất nhớ tới cô, vì thế, tôi nghe theo con tim của mình, tới đây. Đã quấy rầy cô sao?"

"Không có." Diệp Phong chấn động, liền ngẫm lại hành vi của mình, dường như cũng không có cho anh ta ám chỉ gì đó, "Chúng ta đi xuống uống trà đi!"

"Hôm nay không có món điểm tâm nhẹ sao?" Anh chàng nhìn đến trước mặt chỉ có một ly trà xanh mát lạnh.

Diệp Phong nở nụ cười, "Có bánh đậu xanh, muốn ăn không?"

Anh lắc đầu, "Thật ra tôi không thích ăn đồ ngọt, nhưng mà món điểm tâm cô làm, cho tôi cảm giác đó không chỉ là điểm tâm, mà là tình yêu."

Diệp Phong trầm mặc, hồi lâu, mới ngẩng đầu, cười nhẹ, "Tôi biết một người, dạ dày anh ấy không khỏe, lại không biết yêu quý bản thân. Điểm tâm dễ tiêu hóa, hơn nữa cũng dễ dàng mang theo."

"Cô là vì anh ta mà chuẩn bị?"

Diệp Phong không có trả lời, cô cũng không biết chính mình làm như thế này là vì cái gì, giống như là vì muốn bù lại một giấc mộng, chính là giấc mộng kia đã là ngày hôm qua.

Chàng kiến trúc sư nâng ly trà uống hết, đứng dậy cáo từ.

Diệp Phong tiễn anh ta đến bên cạnh xe, anh mỉm cười cảm ơn, nói câu: "Tạm biệt!"

Sau đó, anh chàng cũng không đến nữa.

Đó chỉ là một chút nhạc nệm, Diệp Phong cũng không để ở trong lòng. Ngoài ý muốn là vào chủ nhật nhận được điện thoại của Hứa Mạn Mạn, hẹn cô đi ra ngoài uống trà.

Hứa Mạn Mạn mặc một bộ váy màu lam, tóc dài buông xõa giản dị, trang sức bằng chuỗi hạt cùng đôi hoa tai trắng, dáng người không còn như lúc trước châu tròn ngọc sáng nữa, lại khôi phục vẻ tinh tế, thon thả như thời đi học.

"Thấy tôi giảm cân thành công chớ?" Đợi Diệp Phong ngồi xuống, Hứa Mạn Mạn hé ra cái thiệp mời giấy mạ vàng đưa qua.

"Uhm, thực thành công. Cô đi làm rồi sao?" Diệp Phong nhớ rõ Hứa Mạn Mạn sinh con đã là chuyện của mấy tháng trước. Cô mở thiệp mời ra, Hứa Mạn Mạn chuẩn bị làm tiệc đầy tháng bổ sung cho đứa nhỏ.

"Vốn định là vào ngày đầy tháng đó tổ chức, nhưng vì bảo bối quá nhỏ, tôi lại chưa hồi phục, thời tiết lại nóng như vậy, ông xã tôi luyến tiếc, nói sau này bù lại. Tuần sau tôi trở lại đài làm việc, bộ dáng của tôi cũng có thể gặp người rồi, cho nên liền nâng cốc làm luôn. Cậu nhất định phải tới nha, bên Ngả Lỵ tôi đã gọi điện nói."

Diệp Phong xem thời gian là buổi tối thứ Sáu, cô không có việc gì, gật gật đầu.

"Tôi... cũng mời Biên Thành." Bên dưới hàng mi dày cong cong, Hứa mạn mạn giương mắt nhìn Diệp Phong.

Diệp Phong vẻ mặt bình tĩnh.

"Ngày hôm qua tôi nhìn thấy hai người đi cùng nhau, ở quán cà phê Hồng Tường phía đông thành."

"Uh, chúng tôi ở đó ăn cơm chiều."

"Diệp Phong... Thật ra, tôi... đối với cậu đã nói những lời đó, vốn ý của tôi cũng không phải muốn lừa cậu, mà là tôi... Ai, cậu hẳn là đã biết, tôi với anh ấy cũng không có từng quen nhau..." Hứa Mạn Mạn mất tự nhiên nhún vai.

Truyện Chữ Hay